Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 50: Thiếu

/62


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: V.O

Ta xoay người xuống giường, nếu Hồ Mị Nhi nhìn thấy hòa thượng sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng ta đã sớm nhớ mãi hòa thượng không quên...ta vô thức nắm chặt tay. Rốt cuộc hòa thượng đó tốt chỗ nào, sao luôn được yêu quái nhớ thương, cho dù là có người thích, chẳng lẽ yêu hắn là sai? Ta lại nghĩ tới câu "Xà Yêu" không hề tình nghĩa kia, cho dù bây giờ nghĩ một chút cũng cảm thấy trong lòng ấm ức không dứt.

Ta lại không hề có sức lực mềm rũ ngồi ở trên ghế. Thôi, bây giờ ta lấy thân phận gì đi quản hắn? Bằng hữu? Kẻ thù? Tình nhân cũ? Hay là có lẽ ngay cả bản thân ta cũng không được coi là thân phận gì...ta cần gì phải tự rước lấy nhục, nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy thực khó chịu.

Ta đẩy cửa ra, đi ra, đúng lúc thấy Nghiêm Lộ Thành đi từ trong phòng ra, ta ngẩn người một lúc, thấy hắn chau mày: "Lộ Thành, sao rồi?"

"Ta không yên lòng Lan Cốc, muốn đi xem nàng ấy." Hắn nhìn thấy là ta, cố nặn ra vẻ tươi cười, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm nói.

Ta là biết hắn không muốn để cho ta lo lắng, có lẽ hắn cảm thấy sự lo lắng của ta là đang thương hại hắn. Nhưng hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử, cho dù bản thể là Hoa Quân, nhưng hắn bây giờ so với chúng ta mà nói, cũng kém nhiều.

"Ta cũng đi xem thử, đã đuổi tử khí ra, theo lẽ thường mà nói, bây giờ cũng tỉnh." Ta thở phào an ủi: "Ngươi cũng thả lỏng chút đi, Nghiêm thái sư đã nói cặn kẽ chuyện trong phủ với ta, chuyện Nghiêm Phu Nhân ngươi cũng nén bi thương, bất kể thế nào, ngươi cũng biết, nàng là mẫu thân của ngươi..."

"Tiểu Thanh, ta hiểu." Hắn ngắt lời của ta: "Ta không ngại mẫu thân của ta là yêu, từ nhỏ nàng đã thương yêu ta đủ điều, đến bây giờ điều ta đau lòng chính là ta không có cách nào bảo vệ nàng, trơ mắt nhìn nàng bị hồ yêu hại chết...ta thà rằng ta là yêu quái, có phép, vậy ta mới có thể báo thù rửa hận..." Mắt của hắn dâng lên màu đỏ, vẻ mặt dữ tợn, giống như ác quỷ.

"Lộ Thành, có một số việc không thể cưỡng cầu, không phải con người có câu, không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc, như bây giờ, chỉ sẽ làm thân thể của ngươi suy sụp, thù hận che mắt ngươi, ngươi sẽ như rơi vào đầm lầy, sẽ càng lún càng sâu." Ta thở dài, suy nghĩ một chút, vẫn nói ra. Có thể ta nói có chút khó nghe, không có đứng ở lập trường của hắn mà suy nghĩ, nhưng lời ta nói là sự thật, người đã chết đi, lại có thể làm gì, chỉ sợ nếu lần trước cứu người không phải là thân phận của hòa thượng có chút quái đản, sợ rằng ta sẽ không công mà lui, cân bằng sinh tử nào có dễ dàng đánh vỡ như vậy.

"Ta biết rồi." Nghiêm Lộ Thành thu tâm tình, gật đầu. Thấy hắn như vậy, ta cũng không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ đi xem thử Lan Cốc thế nào đi."

"Nói cũng đúng." Hắn hít sâu một hơi, nâng tinh thần, sải bước đi đến phòng Lan Cốc. Ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, lo lắng, nếu như không nhìn lầm, tử khí của Lộ Thành chẳng những không tiêu, ngược lại còn nặng hơn ở Địa cung vài phần, hi vọng đừng gây thêm rắc rối nữa mới tốt. Ta cũng chỉ thoáng qua suy nghĩ đó trong nháy mắt, rồi đi theo.

"Ngươi đứng ở cửa làm gì, sao không vào đi?" Ta thấy hắn đứng ở trước cửa, trực giác có chút không đúng, vội vàng đi tới.

Chỉ thấy bên trong có một nam tử áo xanh đứng đó, giữa trán có một nốt chu sa, lúc này đang ôm Lan Cốc, dường như đang tính đi.

"Các ngươi tránh ra!" Người nọ thấy Lộ Thành cùng ta ngăn ở cửa, chẳng biết tại sao ánh mắt có thêm vài phần chán ghét, giọng nói hết sức không khách sáo.

"Để Lan Cốc xuống." Nghiêm Lộ Thành lại cực kỳ tỉnh táo, hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào nam nhân áo xanh.

Giọng nam tử áo xanh này, ta cảm thấy rất quen thuộc, trong thoáng chốc cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã từng nghe giọng này ở đâu.

"Để xuống?" Nam tử áo xanh cười lạnh: "Ngươi có tư cách gì kêu ta để xuống? Lan U, ngươi đã không còn là Tiên Quân oai phong một cõi năm đó, ngươi bây giờ đối với ta tới nói, giống như con kiến hôi." Hắn cười cười châm chọc, khi ánh mắt nhìn Lan Cốc trong lòng hắn thì dịu dàng mà cưng chiều: "Nàng, ngươi bây giờ cũng không xứng."

"Ta không cần biết ngươi là người gì, thân phận gì, những gì ngươi nói


/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status