- Khoái Hoạt Lâm đệ nhất Tôn chủ thực ra cũng không phải là tán tiên, mà là tiên nhân đến từ tiên giới. Mấy nghìn năm trước, đệ nhất Tôn chủ vô cớ bị oan, bị nghìn người chỉ trích, nhất thời ôm hận trộm đi tiên giới chí bảo Thiên Thượng Nhân Gian, sau đó lén xuống nhân gian. Tổ tiên tự biết tiên giới nhất định sẽ đến đây đoạt lại Thiên Thượng Nhân Gian, cho nên khai sáng Khoái Hoạt Lâm, tận lực bồi dưỡng cao thủ chống lại tiên giới.
Phương Tử Vũ khe khẽ nhíu mày nói:
- Cao thủ bồi dưỡng ra dù sao đi nữa thủy chung vẫn là người tu chân, làm sao có thể chống lại tiên nhân?
Tôn chủ khẽ cười nói:
- Đó chính là công dụng của Thiên Thượng Nhân Gian, chậm một lát bản tôn sẽ giải thích với ngươi.
Dừng một chút lại nói tiếp:
- Quả nhiên, tiên giới sau khi tìm kiếm hơn mười năm cuối cùng đã tìm được Khoái Hoạt Lâm, chẳng qua lúc đó tổ tiên đã đủ lông đủ cánh, lãnh đạo các đệ tử của Khoái Hoạt Lâm cùng tiên giới một hồi đại chiến, rốt cuộc thắng thảm truy binh. Ài, chẳng qua tổ tiên ngày đó cũng bị thương rất nặng, sau đó không lâu thì vũ hóa mà đi. Mỗi Tôn chủ sau này đều tận sức phát triển Khoái Hoạt Lâm, lấy đối kháng tiên giới là nhiệm vụ của mình. Song tiên giới cũng không chịu bỏ qua, gần như cách mười năm lại phái một ít truy binh xuống, may được tổ tiên phù hộ, mỗi cuộc chiến đều cho Khoái Hoạt Lâm ta thắng thảm mà kết thúc.
Phương Tử Vũ nói xen vào:
- Khoái Hoạt Lâm mạnh như vậy sao?
Tôn chủ cười nói:
- Ngươi một mình từng độc đấu mười vị tán tiên của Khoái Hoạt Lâm, đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người, trên thực tế với tu vi bây giờ của ngươi đã sớm có thể đứng hàng tiên ban.
Dừng chốc lát lại nói thêm:
- Không chỉ là ngươi, còn có Từ Ngạo Thiên kia. Bản tôn thực sự không biết hai người các ngươi tu luyện như thế nào, đã đến cảnh giới như vậy mà còn chưa có thiên kiếp phủ xuống, nghĩ đến cũng chỉ có thể có một cách giải thích, chính là hai người các ngươi đã sớm thoát ly phạm vi của tu chân, bước trên một con đường tu chân xưa nay chưa từng có.
Phương Tử Vũ vẫn như cũ im lặng không lên tiếng, trên thực tế những lời này hầu tử cũng từng nói qua với hắn, về phần tốt hay xấu ngay cả hầu tử cũng nói không rõ, chỉ nói tất cả tùy duyên đi.
Tôn chủ than nhẹ một tiếng tiếp tục nói:
- Thực ra tiên giới có quy củ của tiên giới, mỗi lần người hạ phàm cùng một lúc không được quá nhiều, để tránh tiên khí quá nặng dẫn tới thiên phạt làm cho nhân gian đại loạn. Cho nên mỗi lần truy binh tới thảo phạt Khoái Hoạt Lâm cũng không vượt quá mười người, cũng may mà nhân số tiên nhân quá ít, Khoái Hoạt Lâm mỗi cuộc chiến lấy ưu thế nhân số cuối cùng đều có thể thắng lợi, chẳng qua cũng đều là thắng thảm. Mãi đến sáu trăm năm trước, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung...
- Tôn Ngộ Không?
Phương Tử Vũ thất kinh.
- Đúng, Tôn Ngộ Không là một quái thai, lấy yêu nhập đạo, một thân tu vi sâu không thể lường. Sáu trăm năm trước hắn bằng sức một người đại náo tiên giới, nghe đồn thì ngay cả mười vạn thiên binh thiên tướng cũng không bắt được hắn. Cuối cùng tiên giới không có cách nào, đành phải mời Như Lai ra mặt, Như Lai dùng kế mới đưa hắn đè dưới Ngũ Chỉ Sơn sáu trăm năm.
- Hèn hạ.
Phương Tử Vũ từ trong miệng phun ra một câu. Hầu tử vẫn một mực không nói cho hắn uy phong ngày xưa của mình, Phương Tử Vũ chỉ biết là hầu tử này pháp lực thông thiên, không ngờ tới lại có bản lĩnh như vậy, cũng âm thầm vui mừng bản thân may mắn có thể gặp gỡ hắn.
- Việc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung khiến bản tôn đột phát kỳ tưởng, quyết định tận sức bồi dưỡng một nhân tài, chỉ cần hắn có thể đạt được tu vi giống như Tôn Ngộ Không kia, Khoái Hoạt Lâm ta vĩnh viễn sẽ không phải e ngại tiên giới nữa. Thời gian mấy trăm năm sau đó bản tôn tìm khắp thiên hạ, rốt cuộc tìm được một nhân tuyển tư chất thượng thừa, người đó chính là Hàm Nguyệt. Đáng tiếc Hàm Nguyệt tư chất mặc dù cao, nhưng xa không thể đạt tới yêu cầu của bản tôn, bản tôn đối với việc này cũng vô cùng thất vọng, mãi đến khi phát hiện ngươi.
- Ngươi muốn để ta giúp ngươi chống lại tiên giới?
- Không phải chống lại, mà là hủy diệt. Bản tôn muốn ngươi giống như Tôn Ngộ Không năm đó đại náo tiên giới, đánh cho bọn họ nguyên khí đại thương, sau đó nói đến một cái tên này đều là văn phong biến sắc, không dám tùy ý đánh Khoái Hoạt Lâm chúng ta nữa.
- Chỉ bằng ta?
Tôn chủ gật đầu nói:
- Bằng tu vi hiên nay của ngươi đương nhiên là không có khả năng, chẳng qua chỉ cần có sự trợ giúp của Thiên Thượng Nhân Gian, bản tôn tin tưởng không được bao lâu ngươi liền có thể đạt tới yêu cầu của bản tôn.
Phương Tử Vũ khẽ nhíu mày hỏi:
- Thiên Thượng Nhân Gian rốt cuộc là cái gì?
- Là một kiện pháp bảo chuyển hoán thời gian, chỉ cần có thể hiểu được phương pháp mở ra, một người sau khi tiến vào ở bên trong một năm cũng chỉ có trên dưới một ngày của bên ngoài, vì vậy có càng nhiều thời gian dùng cho tu luyện. Khoái Hoạt Lâm ta có thể có đông đảo tán tiên như vậy, đó là được sự trợ giúp của Thiên Thượng Nhân Gian, lấy thời gian ngắn nhất bồi dưỡng ra đông đảo cao thủ.
- Khó trách, khi ở Ngọc Hư Cung ta đã cảm thấy, những người đó tu vi mặc dù cao nhưng không hề có kinh nghiệm.
Tôn chủ thở dài:
- Tu vi mặc dù có thể tu luyện, nhưng kinh nghiệm lại phải chậm rãi tích lũy. Đây vẫn một mực là chỗ khổ não của bản tôn, muốn Khoái Hoạt Lâm ta không hỏi thế sự, làm sao có được kinh nghiệm.
- Cho nên ngươi đã xem trọng Thiết Huyết vệ?
Tôn chủ gật đầu, lập tức lại thở dài nói:
- Đều là Hàm Nguyệt làm hỏng việc, bằng không nếu được ba trăm Thiết Huyết vệ lại tiến hành huấn luyện, tin tưởng bọn họ đều sẽ là trợ thủ đắc lực của ngươi. Đáng tiếc Hàm Nguyệt hạ thủ quá độc, bây giờ còn lại không đến bốn mươi người. Chẳng qua có thể từ trong tay Hàm Nguyệt kiên trì đến khi Xuất Thế tán tiên tới cứu, tin tưởng hơn ba mươi người này đều là tinh nhuệ trong đó.
- Thiết Huyết về cùng Khoái Hoạt Lâm oán hận chất chứa đã sâu, bọn họ sẽ không dễ dàng đáp ứng.
- Bản tôn biết, dù đi dù ở bản tôn cũng tuyệt đối không làm khó bọn họ. Nhưng vô luận như thế nào cũng hy vọng ngươi và Từ Ngạo Thiên cùng Thiết Huyết vệ ở trong Thiên Thượng Nhân Gian tu luyện một đoạn thời gian, xem như là một loại bồi thường đối với bọn họ.
Phương Tử Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Tôn chủ.
Tôn chủ ung dung bật cười nói:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đây quả thực là lời từ đáy lòng của bản tôn. Lời của bản tôn nói qua nhất định tuân thủ, nhĩ có thể yên tâm. Về phần ngươi...
- Ngươi yên tâm.
Phương Tử Vũ lạnh giọng nói:
- Chuyện ta đã đáp ứng cũng sẽ làm được.
- Tốt!
Tôn chủ mạnh mẽ vỗ tay một cái nói:
- Như vậy bản tôn liền lập tức tuyên bố, Phương Tử Vũ ngay hôm nay liền trở thành bế môn đệ tử của bản tôn, thiếu chủ của Khoái Hoạt Lâm.
Tư Đồ Tiển ở phía sau cung kính nói:
- Chúc mừng Tôn chủ, đệ tử ra mắt thiếu chủ.
- Ha ha ha ha ha…
Trong Đại Đức Điện vang vọng tiếng cười to đắc ý của Tôn chủ.
Phương Tử Vũ thản nhiên nhìn Tôn chủ một cái, đứng dậy hỏi:
- Ta có thể đi xem ca ca của ta chứ?
- Có thể, từ nay về sau trong Khoái Hoạt Lâm bất luận địa phương nào ngươi đều có thể tùy ý đi trước, tuyệt đối không ai dám ngăn cản ngươi. Kể cả tàng thư lâu và pháp khí lâu của hậu viện.
Phương Tử Vũ không nói gì, xoay người rời đi.
- Tư Đồ.
Đợi Phương Tử Vũ đi rồi, Tôn chủ trầm giọng nói.
- Có đệ tử.
- Đem quyết định vừa rồi của bản tôn lập tức thông báo cho mọi người, từ nay về sau không được làm khó dễ Phương Tử Vũ những người này, bọn họ có yêu cầu gì cần tận lực thỏa mãn.
- Vâng, đệ tử lập tức đi làm.
Đợi sau khi Tư Đồ Tiển rời đi, Tôn chủ một mình ngồi trong Đại Đức Điện, lẩm bẩm: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/143
|