“Ngươi là ai?”
Dung Tiêm Nguyệt trấn tĩnh hỏi, cơ thể không tự chủ lui vào sát bên trong giường. Nỗi sợ hãi mới tiêu tán đi giờ lại dâng lên đợt hai.
Trong bóng đêm, bóng người đàn ông đó ngày càng tiến gần về phía nàng, hình dáng ấy mơ hồ dưới ánh trăng mờ nhạt.
“Bây giờ Hoàng hậu mới hỏi câu này, không cảm thấy quá muộn sao?”
Giọng nói mang ý hờ hững khinh bạc, khí chất áp bức mơ hồ khiến cho nàng không còn đường thoát thân.
Hô hấp trở nên ngưng trọng, Dung Tiêm Nguyệt không hiểu sao bản thân lại muốn cười lúc này :“Nếu tráng sĩ muốn giết ta thì đã sớm ra tay, cần gì phải đợi tới bây giờ!”
Một câu vừa kết, bóng người kia lập tức đứng lại.
Bóng người dày nặng đã đến sát với đầu giường nàng...không xa.
Quanh thân bị một luồng khí thế áp bức khống chế khiến nàng ngay cả cơ hội nhúc nhích cũng không, chứ đừng nói đến chuyện hét lên chạy ào ra ngoài kêu cứu.
“Ngươi không sợ?” Người kia hỏi.
Dung Tiêm Nguyệt cười khổ : “Sợ!”
“Sợ thì ích gì? Cái gì đến nó sẽ đến thôi!”
Dường như bị một câu nói bân hươ của nàng gợi lên chút hứng thú, khóe môi người kia bỗng cong lên ý cười gian xảo :“Ngươi nghĩ ta muốn làm gì ngươi?”
Dưới ánh trăng mờ tỏ, lại có chút mị sắc.
Không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này của mình thế nào, Dung Tiêm Nguyệt nhấp khóe môi, từ bị động chuyển sang thế chủ động.
“Các hạ có thể thâm nhập vào cung dễ dàng thế này, đương nhiên không phải người thường. Thâm cung là nơi tầng tầng lớp lớp phòng vệ cẩn mật, cho dù trên thực tế cũng không có gì hay ho cho mấy. Tuy là hoàng hậu, nhưng bây giờ thân phận cũng không còn huy hoàng như trước, nếu đại hiệp muốn nhục nhã ta, ta cũng chỉ đành lấy con đường chết để giữ tấm thân thuần khiết!”
Tuy vẫn chưa tìm hiểu rõ thân phận của chủ thể này nhưng với những lời mà cái vị Ý Quý Phi kia giữa ban trưa nói thì đã quá rõ ràng, thân là Hoàng hậu nhưng ngay cả một cái thứ nữ cũng không nhấc lên nổi, tuy câu nói chỉ giống như một cái tát bên má phải nhưng không hẳn bên má trái lại được yên—— hay nói cách khác, đừng nói là làm Hoàng hậu, chỉ sợ làm phi tử cũng không trụ được lâu. Hơn nữa mấy ngày nay được ăn ngon ngủ yên, chắc chắn là vì nàng là con cờ của bọn họ.
Mà người bí ẩn này nếu mục đích đến đây là không phải vì coi nàng là quân cờ đã phế, muốn lấy mạng, mà trên người nàng cũng không có cái gì quý giá, vậy chỉ còn một cách giải thích hợp lý ... .
Tuy không phải là người của thời đại này, tuy không phải loại thích bàn luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho dù đối phương có tài mạo thế nào thì cũng không thể. Đương nhiên cũng có thể là nàng đoán sai, nhưng khả năng lớn nhất mà nàng suy luận lúc này cũng chỉ là chuyện có liên quan đến trinh tiết, dù có thật sự kích thích cái tên này ra tay giết nàng.[Biết đâu chết lần nữa được xuyên trở về]
Nếu cuối cùng thoát không được một chữ “chết” kia, vậy thì để nàng chết rồi đầu thai sống kiếp khác là được.
Nàng cũng chỉ còn một con đường duy nhất .
Nói xong, Dung Tiêm Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái người cao lớn tựa như sứ gả địa ngục kia, nỗ lực trấn an bản thân biểu hiện rằng mình rõ ràng không hề vì hai chữ “sợ chết” mà lo lắng.
Chìm trong bầu không khí quỷ dị và yên tĩnh như vậy.
Tim Dung Tiêm Nguyệt đập liên hồi.
Đột nhiên, người kia nhấc chân, tiến gần về phía đầu giường nàng, từng bước từng bước một.
Hô hấp của Dung Tiêm Nguyệt gần như bị ai rút đi, suýt chút nữa nàng thở không ra hơi.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng càng trở nên trắng bệch hơn trước.
Ẩn hiện dưới ánh trăng lung linh, con ngươi nhẹ nhàng lóe lên một tia hứng thú, khóe môi cong lên một đường cong mị hoặc khó đoán.
Không dừng bước chân, chỉ mấy chốc đã hoàn toàn đứng trước giường nàng.
Đưa lưng đối diện với ánh trăng sáng bên ngoài, Dung Tiêm Nguyệt không thể thấy rõ được rốt cuộc hắn đang biểu tình loại cảm xúc gì, chỉ biết ngây ngốc trừng mắt hắn, bàn tay dưới chăn đã nắm chặt thành quyền, khẽ run rẩy.
Sau đó, nàng trơ mắt nhìn hắn chậm rãi cúi người, tay từ từ có ý định sờ lên mặt nàng.
Dung Tiêm Nguyệt trừng mở con ngươi nhìn mấy đầu ngón tay hắn sắp đáp xuống da mặt mình, tim như thể sắp ngừng đập tới nơi.
Ngay một giây ngỡ rằng tay hắn sẽ chạm lên mặt mình, Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên tung chăn lên ném lên đầu người đàn ông bí ẩn kia, gần như cùng lúc đó, bản thân mình cũng nhanh chóng nhảy xuống giường...
Dung Tiêm Nguyệt không biết mấy cái loại người đi xuyên tường hay mấy loại võ công “khí thôn sơn hà” có tồn tại hay không. Như nàng đã phỏng đoán, người này võ công không tầm thường. Mặc kệ hắn ta là ai, có tính ở đây cười nhạo nàng đến khi nào thì chí ít cũng đã chứng minh địa vị của cái người Hoàng hậu này.
Cũng chỉ là một Hoàng hậu yếu đuối, nhu nhược, tay trói gà không chặt, ai ai cũng biết. Mặc cho người khác ức hiếp, dẫm đạp muốn làm gì làm, không coi nàng ra gì. Nhưng tiếc rằng bây giờ “nàng” đã không còn là “nàng” của khi xưa, tuy cái thân thể này không có chút nội lực hay võ công phòng thân, nhưng coi bộ cũng có sức dẻo dai nhạy bén cũng không kém. Cho nên muốn mưu cầu một con đường sống thì nhất định phải hành động cẩn thận, tấn công thì phải chọn thời điểm.
Dù cho hành động vừa rồi xét về mặt lý thuyết thì cũng chỉ cầm cự hắn vài giây nhưng dựa vào thân thủ nhanh nhạy của mình, chỉ bằng chút công phu ít ỏi, dù có liều cái mạng này cũng phải thử một phen.
Có điều, nghĩ là một chuyện mà làm lại là một chuyện khác, vừa nhảy khỏi giường, Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy có gì đó không nằm trong kế hoạch.
Người kia chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu một cách hoàn hảo, tránh được một màn ném chăn vụn về của nàng, thản nhiên đợi nàng nhún người lên bèn nhướng mày nhìn về phía nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không kịp đánh giá tình hình xung quanh, chỉ tình cờ nhìn lướt qua ánh mắt thâm sâu lóe lên dưới ánh trăng một tia quỷ dị.
Hắn đã sớm có phòng bị! !
Dung Tiêm Nguyệt cả kinh, tay chân bắt đầu rối loạn, chậm một nhịp, vốn cứ nghĩ nàng phản ứng như thế đã rất nhanh, nào ngờ....
Tay nàng vung lên đánh về phía người đàn ông bí ẩn, vốn tính ngăn người đó, ai ngờ, hắn lại nhanh nhạy giữ chặt tay nàng, dùng sức đẩy ngã nàng xuống giường, đồng thời cả hắn cũng ngã theo đè lên người nàng.
Dung Tiêm Nguyệt rên lên một tiếng, ôi cái võ rẻ tiền nàng học ở kiếp hiện đại sao lại bán đứng nàng thế này, phải nói đây là lần đầu tiên nếm mùi bại trận thế này, chỉ cần một chiêu của hắn đã có thể khống chế đối phương.
Theo như hiểu biết của nàng về võ công, người kia nhất định thuộc hàng cao thủ trong truyền thuyết.
Dung Tiêm Nguyệt giãy giụa uốn éo người, phát hiện người kia càng lúc càng áp sát người nàng, nàng cả kinh, không dám động nữa.
“Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Nàng lớn tiếng quát hỏi, dù biết sức lực của mình không bằng một cái nhấc tay của hắn.
Người kia không lên tiếng, áp lên thân thể nàng cũng không nhúc nhích, chỉ là trong bóng đêm, giọng cười quyến rũ, mơ hồ tràn ngập trong không khí.
“Thì ra hoàng hậu nương nương càng ngày càng “thâm tàng bất lộ”*!”
“Thâm tàng bất lộ”*” : Chỉ những người có tài nhưng lại cố tình che giấu, không để lộ ra ngoài
“Nương nương” là tôn xưng, nếu như Tiểu Xuân Đào xưng hô như vậy với nàng, có thể lý giải một điều, đó là vì Tiểu Xuân Đào tôn kính nàng, nhưng hai chữ này phát ra từ miệng một tên đàn ông lạ mặt, Dung Tiêm Nguyệt có chút ghê tởm.
“Các hạ trêu đùa một người bị nhốt ở lãnh cung lạnh lẽo, hoang tàn, bộ không sợ danh tiếng mình bị sỉ nhục sao! !”
“Ồ? Làm sao hoàng hậu biết ta có danh tiếng để mà sợ bị sỉ nhục?”
“...”
Dung Tiêm Nguyệt cắn răng, theo bản năng tay nắm chặt ra giường không buông.
Lúc nói chuyện, không biết là vô tình hay cố ý, gương mặt hắn dần dần tiến gần nàng một chút, bây giờ nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đầy nam tính của hắn phủ quanh chóp mũi mình.
Nhận ra được nàng đang căng thẳng, hắn còn cố tình tiếp tục trêu ghẹo, sâu sắc ngửi một hơi cảm thán.
“Thơm quá!”
Tên này là kẻ xấu xa, tên khốn! ! Đăng bởi: admin
Dung Tiêm Nguyệt trấn tĩnh hỏi, cơ thể không tự chủ lui vào sát bên trong giường. Nỗi sợ hãi mới tiêu tán đi giờ lại dâng lên đợt hai.
Trong bóng đêm, bóng người đàn ông đó ngày càng tiến gần về phía nàng, hình dáng ấy mơ hồ dưới ánh trăng mờ nhạt.
“Bây giờ Hoàng hậu mới hỏi câu này, không cảm thấy quá muộn sao?”
Giọng nói mang ý hờ hững khinh bạc, khí chất áp bức mơ hồ khiến cho nàng không còn đường thoát thân.
Hô hấp trở nên ngưng trọng, Dung Tiêm Nguyệt không hiểu sao bản thân lại muốn cười lúc này :“Nếu tráng sĩ muốn giết ta thì đã sớm ra tay, cần gì phải đợi tới bây giờ!”
Một câu vừa kết, bóng người kia lập tức đứng lại.
Bóng người dày nặng đã đến sát với đầu giường nàng...không xa.
Quanh thân bị một luồng khí thế áp bức khống chế khiến nàng ngay cả cơ hội nhúc nhích cũng không, chứ đừng nói đến chuyện hét lên chạy ào ra ngoài kêu cứu.
“Ngươi không sợ?” Người kia hỏi.
Dung Tiêm Nguyệt cười khổ : “Sợ!”
“Sợ thì ích gì? Cái gì đến nó sẽ đến thôi!”
Dường như bị một câu nói bân hươ của nàng gợi lên chút hứng thú, khóe môi người kia bỗng cong lên ý cười gian xảo :“Ngươi nghĩ ta muốn làm gì ngươi?”
Dưới ánh trăng mờ tỏ, lại có chút mị sắc.
Không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này của mình thế nào, Dung Tiêm Nguyệt nhấp khóe môi, từ bị động chuyển sang thế chủ động.
“Các hạ có thể thâm nhập vào cung dễ dàng thế này, đương nhiên không phải người thường. Thâm cung là nơi tầng tầng lớp lớp phòng vệ cẩn mật, cho dù trên thực tế cũng không có gì hay ho cho mấy. Tuy là hoàng hậu, nhưng bây giờ thân phận cũng không còn huy hoàng như trước, nếu đại hiệp muốn nhục nhã ta, ta cũng chỉ đành lấy con đường chết để giữ tấm thân thuần khiết!”
Tuy vẫn chưa tìm hiểu rõ thân phận của chủ thể này nhưng với những lời mà cái vị Ý Quý Phi kia giữa ban trưa nói thì đã quá rõ ràng, thân là Hoàng hậu nhưng ngay cả một cái thứ nữ cũng không nhấc lên nổi, tuy câu nói chỉ giống như một cái tát bên má phải nhưng không hẳn bên má trái lại được yên—— hay nói cách khác, đừng nói là làm Hoàng hậu, chỉ sợ làm phi tử cũng không trụ được lâu. Hơn nữa mấy ngày nay được ăn ngon ngủ yên, chắc chắn là vì nàng là con cờ của bọn họ.
Mà người bí ẩn này nếu mục đích đến đây là không phải vì coi nàng là quân cờ đã phế, muốn lấy mạng, mà trên người nàng cũng không có cái gì quý giá, vậy chỉ còn một cách giải thích hợp lý ... .
Tuy không phải là người của thời đại này, tuy không phải loại thích bàn luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho dù đối phương có tài mạo thế nào thì cũng không thể. Đương nhiên cũng có thể là nàng đoán sai, nhưng khả năng lớn nhất mà nàng suy luận lúc này cũng chỉ là chuyện có liên quan đến trinh tiết, dù có thật sự kích thích cái tên này ra tay giết nàng.[Biết đâu chết lần nữa được xuyên trở về]
Nếu cuối cùng thoát không được một chữ “chết” kia, vậy thì để nàng chết rồi đầu thai sống kiếp khác là được.
Nàng cũng chỉ còn một con đường duy nhất .
Nói xong, Dung Tiêm Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái người cao lớn tựa như sứ gả địa ngục kia, nỗ lực trấn an bản thân biểu hiện rằng mình rõ ràng không hề vì hai chữ “sợ chết” mà lo lắng.
Chìm trong bầu không khí quỷ dị và yên tĩnh như vậy.
Tim Dung Tiêm Nguyệt đập liên hồi.
Đột nhiên, người kia nhấc chân, tiến gần về phía đầu giường nàng, từng bước từng bước một.
Hô hấp của Dung Tiêm Nguyệt gần như bị ai rút đi, suýt chút nữa nàng thở không ra hơi.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng càng trở nên trắng bệch hơn trước.
Ẩn hiện dưới ánh trăng lung linh, con ngươi nhẹ nhàng lóe lên một tia hứng thú, khóe môi cong lên một đường cong mị hoặc khó đoán.
Không dừng bước chân, chỉ mấy chốc đã hoàn toàn đứng trước giường nàng.
Đưa lưng đối diện với ánh trăng sáng bên ngoài, Dung Tiêm Nguyệt không thể thấy rõ được rốt cuộc hắn đang biểu tình loại cảm xúc gì, chỉ biết ngây ngốc trừng mắt hắn, bàn tay dưới chăn đã nắm chặt thành quyền, khẽ run rẩy.
Sau đó, nàng trơ mắt nhìn hắn chậm rãi cúi người, tay từ từ có ý định sờ lên mặt nàng.
Dung Tiêm Nguyệt trừng mở con ngươi nhìn mấy đầu ngón tay hắn sắp đáp xuống da mặt mình, tim như thể sắp ngừng đập tới nơi.
Ngay một giây ngỡ rằng tay hắn sẽ chạm lên mặt mình, Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên tung chăn lên ném lên đầu người đàn ông bí ẩn kia, gần như cùng lúc đó, bản thân mình cũng nhanh chóng nhảy xuống giường...
Dung Tiêm Nguyệt không biết mấy cái loại người đi xuyên tường hay mấy loại võ công “khí thôn sơn hà” có tồn tại hay không. Như nàng đã phỏng đoán, người này võ công không tầm thường. Mặc kệ hắn ta là ai, có tính ở đây cười nhạo nàng đến khi nào thì chí ít cũng đã chứng minh địa vị của cái người Hoàng hậu này.
Cũng chỉ là một Hoàng hậu yếu đuối, nhu nhược, tay trói gà không chặt, ai ai cũng biết. Mặc cho người khác ức hiếp, dẫm đạp muốn làm gì làm, không coi nàng ra gì. Nhưng tiếc rằng bây giờ “nàng” đã không còn là “nàng” của khi xưa, tuy cái thân thể này không có chút nội lực hay võ công phòng thân, nhưng coi bộ cũng có sức dẻo dai nhạy bén cũng không kém. Cho nên muốn mưu cầu một con đường sống thì nhất định phải hành động cẩn thận, tấn công thì phải chọn thời điểm.
Dù cho hành động vừa rồi xét về mặt lý thuyết thì cũng chỉ cầm cự hắn vài giây nhưng dựa vào thân thủ nhanh nhạy của mình, chỉ bằng chút công phu ít ỏi, dù có liều cái mạng này cũng phải thử một phen.
Có điều, nghĩ là một chuyện mà làm lại là một chuyện khác, vừa nhảy khỏi giường, Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy có gì đó không nằm trong kế hoạch.
Người kia chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu một cách hoàn hảo, tránh được một màn ném chăn vụn về của nàng, thản nhiên đợi nàng nhún người lên bèn nhướng mày nhìn về phía nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không kịp đánh giá tình hình xung quanh, chỉ tình cờ nhìn lướt qua ánh mắt thâm sâu lóe lên dưới ánh trăng một tia quỷ dị.
Hắn đã sớm có phòng bị! !
Dung Tiêm Nguyệt cả kinh, tay chân bắt đầu rối loạn, chậm một nhịp, vốn cứ nghĩ nàng phản ứng như thế đã rất nhanh, nào ngờ....
Tay nàng vung lên đánh về phía người đàn ông bí ẩn, vốn tính ngăn người đó, ai ngờ, hắn lại nhanh nhạy giữ chặt tay nàng, dùng sức đẩy ngã nàng xuống giường, đồng thời cả hắn cũng ngã theo đè lên người nàng.
Dung Tiêm Nguyệt rên lên một tiếng, ôi cái võ rẻ tiền nàng học ở kiếp hiện đại sao lại bán đứng nàng thế này, phải nói đây là lần đầu tiên nếm mùi bại trận thế này, chỉ cần một chiêu của hắn đã có thể khống chế đối phương.
Theo như hiểu biết của nàng về võ công, người kia nhất định thuộc hàng cao thủ trong truyền thuyết.
Dung Tiêm Nguyệt giãy giụa uốn éo người, phát hiện người kia càng lúc càng áp sát người nàng, nàng cả kinh, không dám động nữa.
“Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Nàng lớn tiếng quát hỏi, dù biết sức lực của mình không bằng một cái nhấc tay của hắn.
Người kia không lên tiếng, áp lên thân thể nàng cũng không nhúc nhích, chỉ là trong bóng đêm, giọng cười quyến rũ, mơ hồ tràn ngập trong không khí.
“Thì ra hoàng hậu nương nương càng ngày càng “thâm tàng bất lộ”*!”
“Thâm tàng bất lộ”*” : Chỉ những người có tài nhưng lại cố tình che giấu, không để lộ ra ngoài
“Nương nương” là tôn xưng, nếu như Tiểu Xuân Đào xưng hô như vậy với nàng, có thể lý giải một điều, đó là vì Tiểu Xuân Đào tôn kính nàng, nhưng hai chữ này phát ra từ miệng một tên đàn ông lạ mặt, Dung Tiêm Nguyệt có chút ghê tởm.
“Các hạ trêu đùa một người bị nhốt ở lãnh cung lạnh lẽo, hoang tàn, bộ không sợ danh tiếng mình bị sỉ nhục sao! !”
“Ồ? Làm sao hoàng hậu biết ta có danh tiếng để mà sợ bị sỉ nhục?”
“...”
Dung Tiêm Nguyệt cắn răng, theo bản năng tay nắm chặt ra giường không buông.
Lúc nói chuyện, không biết là vô tình hay cố ý, gương mặt hắn dần dần tiến gần nàng một chút, bây giờ nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đầy nam tính của hắn phủ quanh chóp mũi mình.
Nhận ra được nàng đang căng thẳng, hắn còn cố tình tiếp tục trêu ghẹo, sâu sắc ngửi một hơi cảm thán.
“Thơm quá!”
Tên này là kẻ xấu xa, tên khốn! ! Đăng bởi: admin
/44
|