Dung Tiêm Nhiễm nhìn chằm chằm Hương Ngọc, đáy mắt hơi đổi, bộ dáng hận thù ban nãy cũng biến mất.
Nàng kéo khóe môi, hừ nhẹ.
Đứng lên đi ——
Vâng!
Hương Ngọc nâng người đứng dậy.
Dung Tiêm Nhiễm nhìn theo từng cử động của nàng, y phục chỉnh chu, trong suốt quá trình đứng dậy không hề có bất cứ sự chật vật hay nhức mỏi thể hiện thông qua nét mặt, cử chỉ ung dung, bình ổn.
Hương Ngọc, ngươi bao nhiêu tuổi?
Dung Tiêm Nhiễm hỏi, gương mặt của trở nên hòa nhã và dịu dàng hơn, là dáng vẻ kiều mị vô song của Ý Quý Phi đứng đầu hậu cung Đại Hạ.
Cái người vừa mới điên cuồng phát hỏa kia rõ ràng chỉ là ảo giác.
Hương Ngọc cúi đầu, ngữ khí hững hờ như cũ.
Nô tỳ đã mười chín ạ!
Dung Tiêm Nhiễm đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vui vẻ gật đầu: So với Bổn cung thì lớn hơn một tuổi! Nếu đứng ở vị trí dân chúng mà xem xét thì Bổn cung phải xưng với Hương Ngọc một tiếng Tỷ tỷ nhỉ!
Hương Ngọc hơi giật mình, chân lùi về sau một bước, lần này, trong giọng nói cuối cùng cũng đã có chút kinh hoảng,
Nô tỳ không dám, Hương Ngọc có thể phụng dưỡng bên cạnh Quý Phi nương nương chính là phúc khí của nô tỳ!
Dung Tiêm Nhiễm cong môi cười nhạt, khoát tay áo nói: Được rồi, không cần phải giả bộ lo sợ, mặt mày tái mét này nọ làm gì, chẳng phải mới vừa rồi còn mạnh miệng nói những lời khiến bổn cung mất mặt sao?
Dung Tiêm Nhiễm khoát tay lên vai Hương Ngọc, sau đó đi về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, đám cẩm lý ngoi mình lên mặt nước, vui vẻ chơi đùa.
Dung Tiêm Nhiễm đưa mắt nhìn, khóe môi cong lên ý cười tà ác.
Dù là cả vườn có ấm áp vui vẻ cỡ nào thì giờ khắc này, có hàn ý lạnh rung mà tới.
...........................
Bên trong tẩm cung Phượng Nghi Cung.
Xuân Đào mặt mày vui vẻ, hồ hởi không thôi: Lúc trước nô tỳ nghe nói hoàng thượng rất yêu thương nương nương. Bây giờ mới tận mắt chứng kiến, thì ra Hoàng thượng thật lòng thật tâm với nương nương a!
Dung Tiêm Nguyệt yên lặng lắc đầu.
Kể từ lúc quen biết với cô nhóc này thì đây là lần đầu tiên thấy cô bé cười vui vẻ như vậy.
Có điều vui vẻ của cô nhóc này chỉ vì biểu hiện thân thiết của vị hoàng thượng kia dành cho chủ nhân của mình, giống như người thỏa mãn nhất chính là cô nhóc đó vậy.
Chỉ là nếu như nàng ta chỉ vì điều đó và cảm thấy vui vẻ, thì quả nhiên, cô nhóc này quá tầm thường!
Nhẹ hớp ngụm trà, Dung Tiêm Nguyệt đưa mắt nhìn vô định vào khoảng xa xăm Ngươi, chỉ thấy được những thứ này?
...
Nụ cười trên gương mặt Xuân Đào chợt tắt ngúm: Nương nương...
Dung Tiêm Nguyệt cười nhạt, nói một lời khiến gương mặt Xuân Đào trở nên trắng bệch. Thật ra, Hoàng Thượng đã có ý định phế hậu!
Sao có thể ——
Xuân Đào cũng trợn tròn hai mắt.
Dung Tiêm Nguyệt thở dài, buông chén trà xuống: Ngươi có nhớ trước cửa cung Hoàng Thượng đã nói gì không?
Xuân Đào vội vã gật đầu.
Vốn được tận mắt chứng kiến chủ tử mình được Hoàng Thượng cưng chiều đến bực nào, nàng cũng rất vui mừng, sau đó ở trước cửa cung lại nghe được những lời nói thắm thiết mà Hoàng Thượng dành cho Hoàng hậu mình, nàng cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Mà không chỉ có nàng, mà những cung tỳ hầu hạ xung quanh cũng vui mừng thay.
Tuy theo tiểu thư nhà mình tiến cung không được bao lâu, nhưng nàng biết nếu sống trong cung, người nào được Hoàng thượng coi trọng thì ngay để cả cung tỳ trên dưới đều nhận được đãi ngộ rất cao, cuộc sống về sau cũng yên ổn và dễ chịu hơn nhiều. Sở dĩ, cũng chính bởi vì vậy, nên nàng mới xác định Hoàng Thượng đối với nương nương nhà mình tình thâm ý dày.
Dung Tiêm Nguyệt lên tiếng giải thích: Lúc đó ta cũng vui mừng không kém, nhưng khi ta lơ đãng liếc nhìn Hương Lan, nàng dường như không có gì kinh ngạc —— tuy Hương Lan là đại cung tỳ của Phượng Nghi Cung, nhưng có người nói từ nhỏ nàng đã sống ở trong cung, đã từng cũng phụng dưỡng Hoàng Thượng!
...
Xuân Đào trợn to hai mắt.
Hương Lan từng hầu hạ bên cạnh hoàng thượng sao? Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến việc hoàng hậu nhà mình được Hoàng Thượng sủng ái?
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng không nói lên được thành lời, hô hấp bắt đầu có phần gấp gáp.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn Xuân Đào, biết lời nói của mình đã phát huy tác dụng.
Nếu biết rõ tính cách Hoàng Thượng thì lẽ ra Hương Lan phải sinh lòng kinh ngạc mới đúng, vậy cái thái độ kia là thế nào?
...
Xuân Đào hít một hơi thật sâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch, Nói như vậy, Hoàng Thượng đối với nương nương...
Dung Tiêm Nguyệt cười nhạt, kéo Xuân Đào qua.
Nếu hai chủ tớ bọn họ có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải gặp bất cứ khó khăn gì thì những lời nàng vừa nói, điều đầu tiên Xuân Đào phản ứng chính là thành thật cho rằng Hoàng Thượng yêu thương chủ tử mình chân thành. Thế nhưng chủ tớ bọn họ lại đi trên một con đường đầy gian nan khúc khuỷu cho nên suy nghĩ phải khác so với người bình thường ——
Quả nhiên, giờ phút này cả người Xuân Đào chợt lạnh đi.
Dung Tiêm Nguyệt tiếp tục nói: Đúng là Hoàng Thượng có chút tình cảm với ta, chỉ là ta mới trở về từ lãnh cung, mọi nhất cử nhất động đều bị người ngoài dòm ngó, nếu lầm lỡ đi sai nước, sẽ khiến đám người đó đỏ mắt lên mà hận thù, thậm chí sẽ làm ra những chuyện không ai tưởng tượng được!...
Sở dĩ, ngày hôm nay trước cửa cung Hoàng Thượng làm vậy, chính là cố ý... Dù sao thân cũng là người đứng đầu lục cung, dựa dẫm vào sự sủng ái của Hoàng thượng, có thể sống yên ổn được dài lâu!!
Sau khi nghe Dung Tiêm Nguyệt nói xong những lời này, trong mắt Xuân Đào dường như lóe lên một tia rõ ràng.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập sự thân cận và dịu dàng.
Nếu những vị bám tình vào cái vị Hoàng Đế kia đã ép nàng đến mức độ này thì nàng cũng nên nhanh chóng dạy dỗ thật tốt tiểu nha đầu duy nhất mà mình tin tưởng này thôi.
Nói cái gì mà vị nào xuyên không cũng thần thông quảng đại,không gì không làm được. Dưới cái nhìn của nàng, chính là hai tay trói gà không chặt, bốn bề đều là địch, muốn làm chút chuyện đáp trả mà không vướng phải sơ hở thì phải chuẩn bị chu đáo mới được!
Sau một lát, Xuân Đào mím chặt khóe môi.
Nô tỳ rõ rồi, nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận để bảo vệ nương nương!
Được, ta tất nhiên là tin tưởng Xuân Đào!
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt ánh lên ý cười mãn nguyện: Vừa hay có chuyện, ta muốn Xuân Đào đi làm!
Nàng kéo khóe môi, hừ nhẹ.
Đứng lên đi ——
Vâng!
Hương Ngọc nâng người đứng dậy.
Dung Tiêm Nhiễm nhìn theo từng cử động của nàng, y phục chỉnh chu, trong suốt quá trình đứng dậy không hề có bất cứ sự chật vật hay nhức mỏi thể hiện thông qua nét mặt, cử chỉ ung dung, bình ổn.
Hương Ngọc, ngươi bao nhiêu tuổi?
Dung Tiêm Nhiễm hỏi, gương mặt của trở nên hòa nhã và dịu dàng hơn, là dáng vẻ kiều mị vô song của Ý Quý Phi đứng đầu hậu cung Đại Hạ.
Cái người vừa mới điên cuồng phát hỏa kia rõ ràng chỉ là ảo giác.
Hương Ngọc cúi đầu, ngữ khí hững hờ như cũ.
Nô tỳ đã mười chín ạ!
Dung Tiêm Nhiễm đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vui vẻ gật đầu: So với Bổn cung thì lớn hơn một tuổi! Nếu đứng ở vị trí dân chúng mà xem xét thì Bổn cung phải xưng với Hương Ngọc một tiếng Tỷ tỷ nhỉ!
Hương Ngọc hơi giật mình, chân lùi về sau một bước, lần này, trong giọng nói cuối cùng cũng đã có chút kinh hoảng,
Nô tỳ không dám, Hương Ngọc có thể phụng dưỡng bên cạnh Quý Phi nương nương chính là phúc khí của nô tỳ!
Dung Tiêm Nhiễm cong môi cười nhạt, khoát tay áo nói: Được rồi, không cần phải giả bộ lo sợ, mặt mày tái mét này nọ làm gì, chẳng phải mới vừa rồi còn mạnh miệng nói những lời khiến bổn cung mất mặt sao?
Dung Tiêm Nhiễm khoát tay lên vai Hương Ngọc, sau đó đi về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, đám cẩm lý ngoi mình lên mặt nước, vui vẻ chơi đùa.
Dung Tiêm Nhiễm đưa mắt nhìn, khóe môi cong lên ý cười tà ác.
Dù là cả vườn có ấm áp vui vẻ cỡ nào thì giờ khắc này, có hàn ý lạnh rung mà tới.
...........................
Bên trong tẩm cung Phượng Nghi Cung.
Xuân Đào mặt mày vui vẻ, hồ hởi không thôi: Lúc trước nô tỳ nghe nói hoàng thượng rất yêu thương nương nương. Bây giờ mới tận mắt chứng kiến, thì ra Hoàng thượng thật lòng thật tâm với nương nương a!
Dung Tiêm Nguyệt yên lặng lắc đầu.
Kể từ lúc quen biết với cô nhóc này thì đây là lần đầu tiên thấy cô bé cười vui vẻ như vậy.
Có điều vui vẻ của cô nhóc này chỉ vì biểu hiện thân thiết của vị hoàng thượng kia dành cho chủ nhân của mình, giống như người thỏa mãn nhất chính là cô nhóc đó vậy.
Chỉ là nếu như nàng ta chỉ vì điều đó và cảm thấy vui vẻ, thì quả nhiên, cô nhóc này quá tầm thường!
Nhẹ hớp ngụm trà, Dung Tiêm Nguyệt đưa mắt nhìn vô định vào khoảng xa xăm Ngươi, chỉ thấy được những thứ này?
...
Nụ cười trên gương mặt Xuân Đào chợt tắt ngúm: Nương nương...
Dung Tiêm Nguyệt cười nhạt, nói một lời khiến gương mặt Xuân Đào trở nên trắng bệch. Thật ra, Hoàng Thượng đã có ý định phế hậu!
Sao có thể ——
Xuân Đào cũng trợn tròn hai mắt.
Dung Tiêm Nguyệt thở dài, buông chén trà xuống: Ngươi có nhớ trước cửa cung Hoàng Thượng đã nói gì không?
Xuân Đào vội vã gật đầu.
Vốn được tận mắt chứng kiến chủ tử mình được Hoàng Thượng cưng chiều đến bực nào, nàng cũng rất vui mừng, sau đó ở trước cửa cung lại nghe được những lời nói thắm thiết mà Hoàng Thượng dành cho Hoàng hậu mình, nàng cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Mà không chỉ có nàng, mà những cung tỳ hầu hạ xung quanh cũng vui mừng thay.
Tuy theo tiểu thư nhà mình tiến cung không được bao lâu, nhưng nàng biết nếu sống trong cung, người nào được Hoàng thượng coi trọng thì ngay để cả cung tỳ trên dưới đều nhận được đãi ngộ rất cao, cuộc sống về sau cũng yên ổn và dễ chịu hơn nhiều. Sở dĩ, cũng chính bởi vì vậy, nên nàng mới xác định Hoàng Thượng đối với nương nương nhà mình tình thâm ý dày.
Dung Tiêm Nguyệt lên tiếng giải thích: Lúc đó ta cũng vui mừng không kém, nhưng khi ta lơ đãng liếc nhìn Hương Lan, nàng dường như không có gì kinh ngạc —— tuy Hương Lan là đại cung tỳ của Phượng Nghi Cung, nhưng có người nói từ nhỏ nàng đã sống ở trong cung, đã từng cũng phụng dưỡng Hoàng Thượng!
...
Xuân Đào trợn to hai mắt.
Hương Lan từng hầu hạ bên cạnh hoàng thượng sao? Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến việc hoàng hậu nhà mình được Hoàng Thượng sủng ái?
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng không nói lên được thành lời, hô hấp bắt đầu có phần gấp gáp.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn Xuân Đào, biết lời nói của mình đã phát huy tác dụng.
Nếu biết rõ tính cách Hoàng Thượng thì lẽ ra Hương Lan phải sinh lòng kinh ngạc mới đúng, vậy cái thái độ kia là thế nào?
...
Xuân Đào hít một hơi thật sâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch, Nói như vậy, Hoàng Thượng đối với nương nương...
Dung Tiêm Nguyệt cười nhạt, kéo Xuân Đào qua.
Nếu hai chủ tớ bọn họ có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải gặp bất cứ khó khăn gì thì những lời nàng vừa nói, điều đầu tiên Xuân Đào phản ứng chính là thành thật cho rằng Hoàng Thượng yêu thương chủ tử mình chân thành. Thế nhưng chủ tớ bọn họ lại đi trên một con đường đầy gian nan khúc khuỷu cho nên suy nghĩ phải khác so với người bình thường ——
Quả nhiên, giờ phút này cả người Xuân Đào chợt lạnh đi.
Dung Tiêm Nguyệt tiếp tục nói: Đúng là Hoàng Thượng có chút tình cảm với ta, chỉ là ta mới trở về từ lãnh cung, mọi nhất cử nhất động đều bị người ngoài dòm ngó, nếu lầm lỡ đi sai nước, sẽ khiến đám người đó đỏ mắt lên mà hận thù, thậm chí sẽ làm ra những chuyện không ai tưởng tượng được!...
Sở dĩ, ngày hôm nay trước cửa cung Hoàng Thượng làm vậy, chính là cố ý... Dù sao thân cũng là người đứng đầu lục cung, dựa dẫm vào sự sủng ái của Hoàng thượng, có thể sống yên ổn được dài lâu!!
Sau khi nghe Dung Tiêm Nguyệt nói xong những lời này, trong mắt Xuân Đào dường như lóe lên một tia rõ ràng.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập sự thân cận và dịu dàng.
Nếu những vị bám tình vào cái vị Hoàng Đế kia đã ép nàng đến mức độ này thì nàng cũng nên nhanh chóng dạy dỗ thật tốt tiểu nha đầu duy nhất mà mình tin tưởng này thôi.
Nói cái gì mà vị nào xuyên không cũng thần thông quảng đại,không gì không làm được. Dưới cái nhìn của nàng, chính là hai tay trói gà không chặt, bốn bề đều là địch, muốn làm chút chuyện đáp trả mà không vướng phải sơ hở thì phải chuẩn bị chu đáo mới được!
Sau một lát, Xuân Đào mím chặt khóe môi.
Nô tỳ rõ rồi, nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận để bảo vệ nương nương!
Được, ta tất nhiên là tin tưởng Xuân Đào!
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt ánh lên ý cười mãn nguyện: Vừa hay có chuyện, ta muốn Xuân Đào đi làm!
/44
|