Dung Tiêm Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu nhưng rất nhanh che giấu đi: Trang sức thì nhiều như cỏ... Hoàng Thượng lại là người sống trong nhung lụa nên không nhớ rõ cũng là điều đương nhiên...
Lời nói nhỏ nhẹ, ôn hòa tựa gió xuân.
Đáy mắt Hoàng Đế chợt lóe, lại cúi đầu đánh giá chiếc lắc chân bảy màu trên chân nàng, hoặc cũng có thể là đang luyến tiếc nhìn chân nàng.
Dung Tiêm Nguyệt không biết được.
Dù sao đây là lần đầu tiên có người khác giới nắm chân nàng, dù là ở kiếp trước hay kiếp này.
Và, đây cũng là lần đầu tiên có người nắm chân nàng giữ lâu đến vậy!
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu nhìn về phía mắt cá chân mình, đang suy nghĩ là có nên rút chân về không thì bên tai đã vang lên thứ âm thanh trầm thấp của vị Hoàng Đế, trong ngữ điệu có mấy phần trêu chọc, ngả ngớn,
... Cố tình hấp dẫn đối phương, rượu không uống cũng say cả lòng...
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong tỏ vẻ bất đắc dĩ: Hoàng Thượng...
Dung Tiêm Nguyệt dùng sức né tránh, mạnh mẽ thu chân về.
Hoàng Đế thấy thế bật cười vui vẻ.
Dung Tiêm Nguyệt rũ mày, làm như có chút e thẹn.
Nhưng trên thực tế, trong đầu là đang bốc lửa đến nơi. Nàng muốn đánh chết gã này.
Dựa vào cái gì, nàng lại bị hắn trêu chọc thế chứ!
............
Ánh nến lay động.
Bên ngoài màn trướng có những ba bốn người bận rộn vây quanh vị Đế vương.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi bên đầu giường, mắt thấy mỹ nam đang được khoác thêm lên người những tầng tầng lớp lớp áo bào, dần dần trở thành một vị Đế vương uy vũ nghiêm nghị.
Lúc các người hầu đang chuẩn bị đeo đai lưng vào cho Hoàng Đế thì Dung Tiêm Nguyệt bèn xốc màn trướng đi ra.
Trên người nàng khoác một chiếc áo voan mỏng trắng, quả đầu được búi đơn giảng, tuy thần thái trông có vẻ lười biếng, nhưng lại toát ra một nét đẹp yêu kiều, quỷ mỵ.
Hạ nhân thấy nàng đi ra liền chắp tay khom người xuống hành lễ.
Dung Tiêm Nguyệt cong môi, cười xã giao với mỹ nam hoàng đế.
Dưới chiếc mũ miện kia chính là gương mặt tuấn mỹ, có nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai ngời ngời.
Để nô tì phụng dưỡng Hoàng Thượng!
Dung Tiêm Nguyệt cầm lấy đai lưng từ tay người hầu, bước chân đến bên người Hoàng Đế.
Trong mắt Hoàng Đế bèn lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiêng người phối hợp với nàng.
Những người đứng phụng dưỡng bên cạnh cũng biết điều lui ra sau.
Hai tay Dung Tiêm Nguyệt đưa ra sau lưng Hoàng Đế, lúc này nàng mới nhận ra một điều: vóc dáng của Hoàng đế kia so với nàng cao hơn cả một cái đầu, hơn nữa mùi hương nồng nàn và ngọt ngào của Long Diên Hương khiến cho nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cái gọi là đai áo bào cũng chỉ đơn giản là phụ kiện để tăng uy nghi khí thế của Hoàng Đế, chứ ngay cả cái dây buộc cũng không có. Đối với Dung Tiêm Nguyệt mà nói, đó cũng chẳng khó khăn gì. Cái khó ở chỗ anh chàng Hoàng Đế đẹp trai kia từ lúc nàng bắt đầu đều dán chặt mắt lên người nàng, ánh mắt đối phương tựa như viên pha lê trong suốt nhưng lại có gì đó thâm sâu khó lường, khiến người đối diện cảm thấy bức bách trong lòng, bởi vậy Dung Tiêm Nguyệt mới cảm thấy đầu ngón tay mình có chút lộn xộn.
Cho dù có thế nào, cuối cùng Dung Tiêm Nguyệt cũng hoàn thành nó một cách suông sẻ, nàng lui về phía sau một bước, lại ngẩng đầu lên đánh giá người ta, trong mắt chợt trở nên não nề.
Hoàng Thượng muốn ăn sáng ở triều sao? Dung Tiêm Nguyệt hỏi.
Hoàng Đế nhíu mày đáp: Lẽ nào Hoàng hậu có bất ngờ gì sao?
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu, làm ra vẻ e thẹn trước cái nhìn của mỹ nam Hoàng Đế: Đúng như Hoàng Thượng nghĩ... bất ngờ thì rất có thể!
Được!
Lời còn chưa dứt, Hoàng Đế đột nhiên lên tiếng đáp lại, sau đó hắn dường như ý thức được lời nói có phần thất thố của mình bèn giơ tay che miệng đáp: Vậy Trẫm sẽ chờ xem!
.........
Dung Tiêm Nguyệt đứng ở trước cửa cung, cung tiễn Hoàng Đế.
Cho đến khi bóng lưng vị Hoàng Đế biến mất khỏi tầm mắt, Dung Tiêm Nguyệt mới xoay người rời đi.
Tiểu Xuân Đào có chút sững sờ, không phải nói có bất ngờ gì sao, giờ lại quay trở về tẩm cung?
Nương nương...
Xuân Đào mới vừa mở miệng, Dung Tiêm Nguyệt đã khoát tay: Trước hết bổn cung muốn ngủ một chút!
Nàng đã quyết định mình sẽ Tranh sủng một phen, nhưng vì cả đêm hôm qua ngủ không ngon nên việc trước tiên phải làm chính là lấy lại tinh thần và sức lực!
Ai ~! Đối với một người có khuôn mặt điển trai và mỹ mạo thế kia, nàng nhất định phải duy trì bản thân ở mức hoàn hảo nhất!
——————————————————————
Chỉ là cuối cùng vẫn không thể đi đúng theo kế hoạch của Dung Tiêm Nguyệt.
Mới ngủ được một giấc, chỉ là trong lúc đang rửa mặt, nàng liền nghe Thường tổng quản – tâm phúc bên cạnh hoàng thượng tới đưa tin: Nửa canh giờ sau Hoàng thượng sẽ ghé qua, mời Hoàng hậu hãy chuẩn bị cung nghênh thánh giá.
Cái này, không phải bình thường Hoàng thượng sẽ mất khoảng một canh giờ để lâm triều sao? Hơn nữa sau khi bãi triều, Hoàng thượng sẽ cùng vài trọng thần trong triều bàn bạc riêng tư, ít nhất cũng phải mất thêm nửa canh giờ?
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong chợt ngẩn người, lập tức xoay người đến khu bếp của Phượng Nghi Cung.
Xuân Đào lon ton chạy phía sau, lo lắng cho chủ tử mình: Sao nhanh vậy chứ...
Với cả, theo như trí nhớ của nàng thì chủ tử mình có bao giờ tự tay xuống bếp lần nào trong đời đâu.
Có lẽ vì âm thanh lầm bầm của mình hơi lớn nên Hương Lan đi bên cạnh lập tức tiến lên thấp giọng nhắc nhở: Thân là nô tỳ, lo phận của mình đi!
...
Xuân Đào ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
...............
Hoàng Thượng giá lâm ——
Âm thanh rõ to lanh lảnh truyền đến.
Dung Tiêm Nguyệt đứng ở trước cửa, đi đằng sau Thường Tổng quản đang tiến lên dẫn đường, chính là vị Hoàng đế với một thân long bào rực rỡ uy nghiêm.
Với lớp áo choàng huyền sắc khoác bên ngoài, châu ngọc lấp lánh xung quanh đến chói mắt, trên gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông chậm rãi lộ ra ý cười nhạt, một vẻ đẹp hoàn mỹ khó ai cưỡng lại được mà mê đắm.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn chằm chằm mấy lần, sau đó chậm rãi khom người cúi đầu.
Nô tì cung nghênh Hoàng Thượng!
Hoàng Đế bước nhanh tiến đến, đưa tay dìu nàng đứng dậy.
Làm phiền Hoàng hậu!
Lời nói ấm áp dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, khiến cho đối phương không khỏi cảm thấy trái tim tan chảy một cách vô lý.
......
Hai người Đế Hậu cùng nhau tiến vào phòng.
Cung tỳ nơi Phượng Nghi Cung trở nên bận rộn hơn ngày thường.
Cơm hương canh ngọt rất nhanh, được xếp đầy mặt bàn.
Hoàng Đế lặng lẽ đưa mắt nhìn chén canh thuốc được đặt trước mặt mình. Hàng lông mày chậm rãi nhướng lên, làm ra vẻ khó hiểu.
Đây là nô tì tự tay làm! Dung Tiêm Nguyệt có lòng lên tiếng giải thích cho vị Hoàng Đế.
Hoàng Đế lập tức cảm thấy có chút thú vị.
Trẫm nhất định phải cố gắng thưởng thức mới được!
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu đỏ mặt đáp: ... Hoàng Thượng không thất vọng là được!
Lời nói mềm nhẹ, du dương vang khắp cả gian phòng.
...
Ngoại trừ hai người phụng dưỡng là Thường Tổng quản và Xuân Đào thì những cung tỳ khác đều lui hết ra ngoài phòng.
Theo quy định trong cung, cơm nước của Hoàng Đế phải do chính Thường Tổng quản đảm nhiệm. Nhưng lúc này, Hoàng Đế lại chỉ giơ tay ngăn cản hành động của Thường Tổng quản, chỉ tự mình bưng chén canh thuốc kia, đưa lên miệng mình, thưởng thức.
Trong mắt Thường Tổng quản đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi.
Dung Tiêm Nguyệt không hề chú ý tới sự thay đổi khác thường trên nét mặt của Thường Tổng quản, chỉ nhìn cử chỉ của tên Hoàng Đế, âm thầm tán dương.
Đúng là trai đẹp, ngay cả giơ tay hay nhất chân, cũng đều phong hoa và tiêu sái lạ thường!
Hoàng Thượng thấy thế nào?
Thấy chàng Hoàng Đế đẹp trai uống được mấy ngụm, Dung Tiêm Nguyệt bèn lên tiếng thăm dò.
Hoàng Đế chậm rãi gật đầu đáp: Vị cam, ấm áp!
Nói xong bèn ngẩng đầu quay về phía Dung Tiêm Nguyệt gật đầu cười dịu dàng.
Xem ra hắn rất hài lòng!
Dung Tiêm Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ biểu cảm của nàng đều rơi vào trong mắt của vị mỹ nam Hoàng đế, con ngươi hắn vừa ánh lên ý cười lại đột ngột biến mất, đáy mắt có chút buồn bã, tâm trạng cũng theo đó mà chùn xuống.
—— cái gọi là Tự tay làm thì thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đến khi nàng múc canh ra nồi, nàng nếm thử và cảm thấy nó chẳng khác gì mấy món thường dân ngoài đường, thế nên để nó trở nên đặc biệt hơn, nàng đã bỏ thêm chút gia vị đặc biệt nhằm tăng thêm mùi vị của món canh, cho thêm cảm giác mới mẻ.
Dung Tiêm Nguyệt cong môi cười duyên dáng, tự tay gắp thức ăn cho Hoàng Đế.
Nếu đổi lại là nàng của ngày xưa, làm gì có chuyện nàng chủ động hạ mình hầu hạ người khác, nhưng bây giờ, cứ tự an ủi mình đang hầu hạ cho trai đẹp, có can tâm tình nguyện cũng không tệ.
Hoàng Đế nhìn ra mọi suy nghĩ thông ra biểu hiện ngoài mặt của nàng, ánh mắt bèn tối lại, con ngươi lóe lên một tia tà mị.
Bình thường không cười đã đẹp, mà một khi khóe môi cong lên, vẻ đẹp đó lại trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Hoàng hậu... có yêu cầu gì sao?
Nếu như Dung Tiêm Nguyệt chịu ngẩng đầu lên vào lúc này thì sẽ nhìn thấy ý cười trêu chọc trong mắt vị Hoàng Đế.
Chỉ tiếc là giờ phút này Dung Tiêm Nguyệt đang mải mê bận rộn phục vụ cơm nước nên sau khi nghe được một câu như vậy, nàng hơi ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý buồn bất đắc dĩ: Ở trong mắt Hoàng Thượng, nô tì là loại người như vậy sao?
Hoàng Đế hơi sững sờ, không ngờ rằng một câu hỏi vu vơ của mình lại khiến nàng đau lòng như vậy, tay vội vàng buông muỗng vàng, nắm tay kéo Dung Tiêm Nguyệt vào lòng mình, tay rất tự nhiên đặt bên hông nàng, nhẹ giọng động viên.
Trẫm nói đùa thôi, Hoàng hậu đừng để bụng...
...
Dung Tiêm Nguyệt cắn môi.
Bàn tay ấm áp bên hông suýt chút nữa khiến nàng nói không nên lời.
Sao đột nhiên nàng cứ có cảm giác như bị chiếm tiện nghi nhỉ?!
Lời nói nhỏ nhẹ, ôn hòa tựa gió xuân.
Đáy mắt Hoàng Đế chợt lóe, lại cúi đầu đánh giá chiếc lắc chân bảy màu trên chân nàng, hoặc cũng có thể là đang luyến tiếc nhìn chân nàng.
Dung Tiêm Nguyệt không biết được.
Dù sao đây là lần đầu tiên có người khác giới nắm chân nàng, dù là ở kiếp trước hay kiếp này.
Và, đây cũng là lần đầu tiên có người nắm chân nàng giữ lâu đến vậy!
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu nhìn về phía mắt cá chân mình, đang suy nghĩ là có nên rút chân về không thì bên tai đã vang lên thứ âm thanh trầm thấp của vị Hoàng Đế, trong ngữ điệu có mấy phần trêu chọc, ngả ngớn,
... Cố tình hấp dẫn đối phương, rượu không uống cũng say cả lòng...
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong tỏ vẻ bất đắc dĩ: Hoàng Thượng...
Dung Tiêm Nguyệt dùng sức né tránh, mạnh mẽ thu chân về.
Hoàng Đế thấy thế bật cười vui vẻ.
Dung Tiêm Nguyệt rũ mày, làm như có chút e thẹn.
Nhưng trên thực tế, trong đầu là đang bốc lửa đến nơi. Nàng muốn đánh chết gã này.
Dựa vào cái gì, nàng lại bị hắn trêu chọc thế chứ!
............
Ánh nến lay động.
Bên ngoài màn trướng có những ba bốn người bận rộn vây quanh vị Đế vương.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi bên đầu giường, mắt thấy mỹ nam đang được khoác thêm lên người những tầng tầng lớp lớp áo bào, dần dần trở thành một vị Đế vương uy vũ nghiêm nghị.
Lúc các người hầu đang chuẩn bị đeo đai lưng vào cho Hoàng Đế thì Dung Tiêm Nguyệt bèn xốc màn trướng đi ra.
Trên người nàng khoác một chiếc áo voan mỏng trắng, quả đầu được búi đơn giảng, tuy thần thái trông có vẻ lười biếng, nhưng lại toát ra một nét đẹp yêu kiều, quỷ mỵ.
Hạ nhân thấy nàng đi ra liền chắp tay khom người xuống hành lễ.
Dung Tiêm Nguyệt cong môi, cười xã giao với mỹ nam hoàng đế.
Dưới chiếc mũ miện kia chính là gương mặt tuấn mỹ, có nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai ngời ngời.
Để nô tì phụng dưỡng Hoàng Thượng!
Dung Tiêm Nguyệt cầm lấy đai lưng từ tay người hầu, bước chân đến bên người Hoàng Đế.
Trong mắt Hoàng Đế bèn lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiêng người phối hợp với nàng.
Những người đứng phụng dưỡng bên cạnh cũng biết điều lui ra sau.
Hai tay Dung Tiêm Nguyệt đưa ra sau lưng Hoàng Đế, lúc này nàng mới nhận ra một điều: vóc dáng của Hoàng đế kia so với nàng cao hơn cả một cái đầu, hơn nữa mùi hương nồng nàn và ngọt ngào của Long Diên Hương khiến cho nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cái gọi là đai áo bào cũng chỉ đơn giản là phụ kiện để tăng uy nghi khí thế của Hoàng Đế, chứ ngay cả cái dây buộc cũng không có. Đối với Dung Tiêm Nguyệt mà nói, đó cũng chẳng khó khăn gì. Cái khó ở chỗ anh chàng Hoàng Đế đẹp trai kia từ lúc nàng bắt đầu đều dán chặt mắt lên người nàng, ánh mắt đối phương tựa như viên pha lê trong suốt nhưng lại có gì đó thâm sâu khó lường, khiến người đối diện cảm thấy bức bách trong lòng, bởi vậy Dung Tiêm Nguyệt mới cảm thấy đầu ngón tay mình có chút lộn xộn.
Cho dù có thế nào, cuối cùng Dung Tiêm Nguyệt cũng hoàn thành nó một cách suông sẻ, nàng lui về phía sau một bước, lại ngẩng đầu lên đánh giá người ta, trong mắt chợt trở nên não nề.
Hoàng Thượng muốn ăn sáng ở triều sao? Dung Tiêm Nguyệt hỏi.
Hoàng Đế nhíu mày đáp: Lẽ nào Hoàng hậu có bất ngờ gì sao?
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu, làm ra vẻ e thẹn trước cái nhìn của mỹ nam Hoàng Đế: Đúng như Hoàng Thượng nghĩ... bất ngờ thì rất có thể!
Được!
Lời còn chưa dứt, Hoàng Đế đột nhiên lên tiếng đáp lại, sau đó hắn dường như ý thức được lời nói có phần thất thố của mình bèn giơ tay che miệng đáp: Vậy Trẫm sẽ chờ xem!
.........
Dung Tiêm Nguyệt đứng ở trước cửa cung, cung tiễn Hoàng Đế.
Cho đến khi bóng lưng vị Hoàng Đế biến mất khỏi tầm mắt, Dung Tiêm Nguyệt mới xoay người rời đi.
Tiểu Xuân Đào có chút sững sờ, không phải nói có bất ngờ gì sao, giờ lại quay trở về tẩm cung?
Nương nương...
Xuân Đào mới vừa mở miệng, Dung Tiêm Nguyệt đã khoát tay: Trước hết bổn cung muốn ngủ một chút!
Nàng đã quyết định mình sẽ Tranh sủng một phen, nhưng vì cả đêm hôm qua ngủ không ngon nên việc trước tiên phải làm chính là lấy lại tinh thần và sức lực!
Ai ~! Đối với một người có khuôn mặt điển trai và mỹ mạo thế kia, nàng nhất định phải duy trì bản thân ở mức hoàn hảo nhất!
——————————————————————
Chỉ là cuối cùng vẫn không thể đi đúng theo kế hoạch của Dung Tiêm Nguyệt.
Mới ngủ được một giấc, chỉ là trong lúc đang rửa mặt, nàng liền nghe Thường tổng quản – tâm phúc bên cạnh hoàng thượng tới đưa tin: Nửa canh giờ sau Hoàng thượng sẽ ghé qua, mời Hoàng hậu hãy chuẩn bị cung nghênh thánh giá.
Cái này, không phải bình thường Hoàng thượng sẽ mất khoảng một canh giờ để lâm triều sao? Hơn nữa sau khi bãi triều, Hoàng thượng sẽ cùng vài trọng thần trong triều bàn bạc riêng tư, ít nhất cũng phải mất thêm nửa canh giờ?
Dung Tiêm Nguyệt nghe xong chợt ngẩn người, lập tức xoay người đến khu bếp của Phượng Nghi Cung.
Xuân Đào lon ton chạy phía sau, lo lắng cho chủ tử mình: Sao nhanh vậy chứ...
Với cả, theo như trí nhớ của nàng thì chủ tử mình có bao giờ tự tay xuống bếp lần nào trong đời đâu.
Có lẽ vì âm thanh lầm bầm của mình hơi lớn nên Hương Lan đi bên cạnh lập tức tiến lên thấp giọng nhắc nhở: Thân là nô tỳ, lo phận của mình đi!
...
Xuân Đào ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
...............
Hoàng Thượng giá lâm ——
Âm thanh rõ to lanh lảnh truyền đến.
Dung Tiêm Nguyệt đứng ở trước cửa, đi đằng sau Thường Tổng quản đang tiến lên dẫn đường, chính là vị Hoàng đế với một thân long bào rực rỡ uy nghiêm.
Với lớp áo choàng huyền sắc khoác bên ngoài, châu ngọc lấp lánh xung quanh đến chói mắt, trên gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông chậm rãi lộ ra ý cười nhạt, một vẻ đẹp hoàn mỹ khó ai cưỡng lại được mà mê đắm.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn chằm chằm mấy lần, sau đó chậm rãi khom người cúi đầu.
Nô tì cung nghênh Hoàng Thượng!
Hoàng Đế bước nhanh tiến đến, đưa tay dìu nàng đứng dậy.
Làm phiền Hoàng hậu!
Lời nói ấm áp dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, khiến cho đối phương không khỏi cảm thấy trái tim tan chảy một cách vô lý.
......
Hai người Đế Hậu cùng nhau tiến vào phòng.
Cung tỳ nơi Phượng Nghi Cung trở nên bận rộn hơn ngày thường.
Cơm hương canh ngọt rất nhanh, được xếp đầy mặt bàn.
Hoàng Đế lặng lẽ đưa mắt nhìn chén canh thuốc được đặt trước mặt mình. Hàng lông mày chậm rãi nhướng lên, làm ra vẻ khó hiểu.
Đây là nô tì tự tay làm! Dung Tiêm Nguyệt có lòng lên tiếng giải thích cho vị Hoàng Đế.
Hoàng Đế lập tức cảm thấy có chút thú vị.
Trẫm nhất định phải cố gắng thưởng thức mới được!
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu đỏ mặt đáp: ... Hoàng Thượng không thất vọng là được!
Lời nói mềm nhẹ, du dương vang khắp cả gian phòng.
...
Ngoại trừ hai người phụng dưỡng là Thường Tổng quản và Xuân Đào thì những cung tỳ khác đều lui hết ra ngoài phòng.
Theo quy định trong cung, cơm nước của Hoàng Đế phải do chính Thường Tổng quản đảm nhiệm. Nhưng lúc này, Hoàng Đế lại chỉ giơ tay ngăn cản hành động của Thường Tổng quản, chỉ tự mình bưng chén canh thuốc kia, đưa lên miệng mình, thưởng thức.
Trong mắt Thường Tổng quản đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi.
Dung Tiêm Nguyệt không hề chú ý tới sự thay đổi khác thường trên nét mặt của Thường Tổng quản, chỉ nhìn cử chỉ của tên Hoàng Đế, âm thầm tán dương.
Đúng là trai đẹp, ngay cả giơ tay hay nhất chân, cũng đều phong hoa và tiêu sái lạ thường!
Hoàng Thượng thấy thế nào?
Thấy chàng Hoàng Đế đẹp trai uống được mấy ngụm, Dung Tiêm Nguyệt bèn lên tiếng thăm dò.
Hoàng Đế chậm rãi gật đầu đáp: Vị cam, ấm áp!
Nói xong bèn ngẩng đầu quay về phía Dung Tiêm Nguyệt gật đầu cười dịu dàng.
Xem ra hắn rất hài lòng!
Dung Tiêm Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ biểu cảm của nàng đều rơi vào trong mắt của vị mỹ nam Hoàng đế, con ngươi hắn vừa ánh lên ý cười lại đột ngột biến mất, đáy mắt có chút buồn bã, tâm trạng cũng theo đó mà chùn xuống.
—— cái gọi là Tự tay làm thì thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đến khi nàng múc canh ra nồi, nàng nếm thử và cảm thấy nó chẳng khác gì mấy món thường dân ngoài đường, thế nên để nó trở nên đặc biệt hơn, nàng đã bỏ thêm chút gia vị đặc biệt nhằm tăng thêm mùi vị của món canh, cho thêm cảm giác mới mẻ.
Dung Tiêm Nguyệt cong môi cười duyên dáng, tự tay gắp thức ăn cho Hoàng Đế.
Nếu đổi lại là nàng của ngày xưa, làm gì có chuyện nàng chủ động hạ mình hầu hạ người khác, nhưng bây giờ, cứ tự an ủi mình đang hầu hạ cho trai đẹp, có can tâm tình nguyện cũng không tệ.
Hoàng Đế nhìn ra mọi suy nghĩ thông ra biểu hiện ngoài mặt của nàng, ánh mắt bèn tối lại, con ngươi lóe lên một tia tà mị.
Bình thường không cười đã đẹp, mà một khi khóe môi cong lên, vẻ đẹp đó lại trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Hoàng hậu... có yêu cầu gì sao?
Nếu như Dung Tiêm Nguyệt chịu ngẩng đầu lên vào lúc này thì sẽ nhìn thấy ý cười trêu chọc trong mắt vị Hoàng Đế.
Chỉ tiếc là giờ phút này Dung Tiêm Nguyệt đang mải mê bận rộn phục vụ cơm nước nên sau khi nghe được một câu như vậy, nàng hơi ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý buồn bất đắc dĩ: Ở trong mắt Hoàng Thượng, nô tì là loại người như vậy sao?
Hoàng Đế hơi sững sờ, không ngờ rằng một câu hỏi vu vơ của mình lại khiến nàng đau lòng như vậy, tay vội vàng buông muỗng vàng, nắm tay kéo Dung Tiêm Nguyệt vào lòng mình, tay rất tự nhiên đặt bên hông nàng, nhẹ giọng động viên.
Trẫm nói đùa thôi, Hoàng hậu đừng để bụng...
...
Dung Tiêm Nguyệt cắn môi.
Bàn tay ấm áp bên hông suýt chút nữa khiến nàng nói không nên lời.
Sao đột nhiên nàng cứ có cảm giác như bị chiếm tiện nghi nhỉ?!
/44
|