Lại cháo trắng, lại dưa muối... Ăn ròng rã ba tháng trời Dung Tiêm Nguyệt rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn cục tức này .
—— “Người đâu, bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng!”
Âm thanh rõ sắc bén chấn động cả một vùng, chim chóc từ tán cây bay rào rạt.
...
Ý quý phi cười ầm lên khinh miệt: “Chỉ là một thứ nữ bản thân mình còn không nhấc lên nổi, còn đòi muốn gặp Hoàng Thượng! Nực cười!”
Tiểu Xuân Đào khóc lóc van xin: “Nương nương, xin người đừng chọc giận Hoàng Thượng , nếu không sẽ bị tru di cửu tộc mất!”
Ban đêm trong phòng bị một tên nam tử thần bí trêu đùa : “Nếu ngươi có thể khiến ta vui vẻ, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi được bù đắp như mong muốn!”
Dựa vào cái gì ——
Hừ, đợi đến ngày nàng thoát được khỏi nơi này, có cừu tất báo, có oán báo oán.
...
Đối mặt với tỷ muội khi xưa, Dung Tiêm Nguyệt chỉ nhàn nhạt cười :“ Mấy ngày gần đây bổn cung có xem ngày, nghe nói là có mưa giông gió lớn, Ý Quý Phi phải cẩn thận chút nha!”
Ngay đêm đó, mưa sa gió giật, vị Ý Quý Phi quỳ gối trước cửa cung cầu xin Hoàng Thượng đang trong tình trạng ướt nhẹp.
Đối mặt với nha đầu trung thành tuyệt đối, Dung Tiêm Nguyệt chân thành nói: “Tiểu nha đầu coi trọng ai thì bổn cung sẽ cho ngươi một ngày mặt mày rạng rỡ xuất giá!”
Mấy ngày sau, tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương – Xuân Đào xuất giá với mười dặm hồng trang trước sự chứng kiến của khắp dân chúng.
Đối mặt với người đàn ông bí ẩn, Dung Tiêm Nguyệt ủy mị nguy hiểm buông một câu :“Chọc giận bổn cung, bổn cung sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”
Mấy ngày sau, hoàng hậu mất tích, toàn bộ triều đình náo loạn.
—————————
Nàng đã cố gắng khiêm tốn, ẩn nhẫn tài năng bản thân.
Nhưng lại không biết khi nàng vừa xuyên qua thì đã bị lọt vào đôi mắt tà mị mà giảo hoạt.
Mãi đến khi nàng để lộ con người thật của mình, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
... . . .
Từ lần đầu gặp gỡ , hắn đã định cả đời nàng phải ở bên cạnh hắn.
Đúng vậy, hắn sủng nàng, hắn dung túng cho nàng.
Nhưng không ngờ đến một ngày nàng lại tìm cách bỏ trốn, rời khỏi vòng tay của hắn!
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, con ngươi sáng quắc, ánh mắt tà mị mà lãnh khốc. Khí tức dâng lên nơi vành tai nàng, khiến nàng sợ hãi run lên: “... Ngoan, ở bên cạnh trẫm...”
—— không cần nói, nàng đã sớm là người của hắn, sống chết có nhau. Coi như nàng quả thật là có yêu hắn. Đăng bởi: admin
—— “Người đâu, bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng!”
Âm thanh rõ sắc bén chấn động cả một vùng, chim chóc từ tán cây bay rào rạt.
...
Ý quý phi cười ầm lên khinh miệt: “Chỉ là một thứ nữ bản thân mình còn không nhấc lên nổi, còn đòi muốn gặp Hoàng Thượng! Nực cười!”
Tiểu Xuân Đào khóc lóc van xin: “Nương nương, xin người đừng chọc giận Hoàng Thượng , nếu không sẽ bị tru di cửu tộc mất!”
Ban đêm trong phòng bị một tên nam tử thần bí trêu đùa : “Nếu ngươi có thể khiến ta vui vẻ, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi được bù đắp như mong muốn!”
Dựa vào cái gì ——
Hừ, đợi đến ngày nàng thoát được khỏi nơi này, có cừu tất báo, có oán báo oán.
...
Đối mặt với tỷ muội khi xưa, Dung Tiêm Nguyệt chỉ nhàn nhạt cười :“ Mấy ngày gần đây bổn cung có xem ngày, nghe nói là có mưa giông gió lớn, Ý Quý Phi phải cẩn thận chút nha!”
Ngay đêm đó, mưa sa gió giật, vị Ý Quý Phi quỳ gối trước cửa cung cầu xin Hoàng Thượng đang trong tình trạng ướt nhẹp.
Đối mặt với nha đầu trung thành tuyệt đối, Dung Tiêm Nguyệt chân thành nói: “Tiểu nha đầu coi trọng ai thì bổn cung sẽ cho ngươi một ngày mặt mày rạng rỡ xuất giá!”
Mấy ngày sau, tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương – Xuân Đào xuất giá với mười dặm hồng trang trước sự chứng kiến của khắp dân chúng.
Đối mặt với người đàn ông bí ẩn, Dung Tiêm Nguyệt ủy mị nguy hiểm buông một câu :“Chọc giận bổn cung, bổn cung sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”
Mấy ngày sau, hoàng hậu mất tích, toàn bộ triều đình náo loạn.
—————————
Nàng đã cố gắng khiêm tốn, ẩn nhẫn tài năng bản thân.
Nhưng lại không biết khi nàng vừa xuyên qua thì đã bị lọt vào đôi mắt tà mị mà giảo hoạt.
Mãi đến khi nàng để lộ con người thật của mình, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
... . . .
Từ lần đầu gặp gỡ , hắn đã định cả đời nàng phải ở bên cạnh hắn.
Đúng vậy, hắn sủng nàng, hắn dung túng cho nàng.
Nhưng không ngờ đến một ngày nàng lại tìm cách bỏ trốn, rời khỏi vòng tay của hắn!
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, con ngươi sáng quắc, ánh mắt tà mị mà lãnh khốc. Khí tức dâng lên nơi vành tai nàng, khiến nàng sợ hãi run lên: “... Ngoan, ở bên cạnh trẫm...”
—— không cần nói, nàng đã sớm là người của hắn, sống chết có nhau. Coi như nàng quả thật là có yêu hắn. Đăng bởi: admin
/44
|