Ồn ào, ồn ào quá đi!
Uất Lam phiền chán nhíu mi, phiền phức quá! Nàng muốn yên lặng một chút để suy nghĩ, để nối những đầu mối liên hệ của sự thật nàng mới được nghe kia. Nàng nhìn về phía phát ra tiếng ồn - sao lại có một đoàn người đang xông vào Tu Đức Uyển thế kia?
Hình Phấn Tuyết, lại là Hình Phấn Tuyết! Uất Lam không thể chịu được nữa, vẻ mặt chán ghét khinh bỉ nhìn ả ta.
Hình Phấn Tuyết đi nhanh về phía Uất Lam, ả ta phất tay sai người hầu nắm chặt lấy Uất Lam, đè nàng trên nền đất. Vẻ mặt ả ta giả như lo lắng nói: “Bắt lấy con đàn bà này đi! Bắt hung thủ lại ngay!”
Ả ta lại muốn thừa dịp Nguyên Ngạo không có ở đây, muốn ra oai với nàng sao! Uất Lam cười lạnh, nàng cảm thấy hận! Hận thù khiến cả người nàng phát run! Hận ả ta sao? Không biết! Ai nàng cũng hận!
Đám người phía sau dẫn đầu là Sài Lâm, vẻ mặt lão lo lắng cuống cuồng, sắc mặt rất kém : “Mẫn công tử! công tử mau đi xem Xu Xu tiểu thư đi! Tiểu thư trúng độc rồi!”
Trúng độc? Uất Lam rùng mình.
“Lục soát người ả ta đi, soát người đi!” Hình Phấn Tuyết lớn tiếng sai bảo, ả ta muốn thừa dịp Sài Lâm có ở đây mà làm trò.
Hai nha hoàn của Hình Phấn Tuyết, một kẻ thì giữ chặt lấy nàng, không cho nàng động đậy, một kẻ thì thô lỗ giật túi hành lý trên vai Uất Lam xuống, dốc tất cả xuống đất. Khi nhìn thấy ngân phiếu ba ngàn lượng rơi ra, vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Hình Phấn Tuyết không nén được vui mừng, thật là trời giúp nàng ta rồi! “Nhìn đi, ả ta chính là hung thủ! Đêm qua ả ta ở cùng với Ân cô nương cả đêm, khẳng định là ngửi thấy hơi tiền mà nổi lòng tham!”
Uất Lam cười lạnh, với ả ta, nàng chẳng buồn giải thích làm gì.
Sài Lâm ngẩn người, vẻ mặt lão đanh lại, hạ lệnh cho người hầu đi theo bắt Uất Lam vào phòng giam.
“Buông nàng ấy ra!” Mẫn Lan Thao liếc nhìn những trò hề đang xảy ra, lạnh giọng quát một tiếng.
“Mẫn công tử, chuyện gấp gáp lắm rồi, công tử đi xem Ân tiểu thư trước đi!” Sài Lâm lòng nóng như lửa đốt, hối thúc y.
“Các ngươi không buông nàng ấy ra, thì ta mặc kệ ai chết hay sống.” Y lạnh lùng nói, không hề có chút cảm tình.
Uất Lam bị hai tên người hầu lực lưỡng kìm chặt, nàng nhìn sâu vào mắt y: “Mẫn công tử, công tử nhất định…Nhất định phải cứu Xu Xu! Ta sẽ không sao đâu!”
Ánh mắt của nàng khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của Mẫn Lan Thao hơi biến đổi.
Uất Lam cười khổ: “Hắn…sẽ không để cho ta phải chết đâu.” Hai tên người hầu lực lưỡng đã kéo nàng về phía cổng, nàng vẫn còn lo lắng, ngoái đầu dặn lại: “Cứu con bé! Cứu con bé!”
Phòng giam thật tối, chỉ có một ngọn nến leo lét đặt trong cái chén nhỏ, lúc nào cũng có thể tắt…cũng thật lạnh quá.
Ngoài thềm đá vang lên tiếng bước chân, tiếng khóa kêu keng một tiếng, cửa liền mở - Một ngọn đèn lồng rất sáng chiếu vào mặt nàng, khiến mắt nàng bị chói.
“Tỷ tỷ!” Tiếng gọi này, Uất Tử kêu cũng thật thảm thiết, người cũng gục xuống trước mặt Uất Lam. Uất Lam chết lặng nhìn, không biết là do nàng không còn sức lực để trả lời, hay không muốn trả lời.
“Tỷ tỷ! Là âm mưu của Hình Phấn Tuyết đấy! Ả ta thấy tỷ và Xu Xu hôm đó ở bên nhau, bèn hạ độc Xu Xu, lấy ngân phiếu trên người muội ấy, giá họa cho tỷ!” Nói xong, còn khóc nấc lên, thật nức nở.
Uất Lam vẫn không hề hé răng, nhìn thẳng vào ả ta.
“Muội vô tình biết được âm mưu của Hình Phấn Tuyết, ả ta bèn uy hiếp muội! Ả ta nói, nếu muội không thể khuyên tỷ nhận tội được, thì sẽ…Sẽ nói rằng muội là chủ mưu!”
Uất Lam cảm thấy lạnh, thật sự thấy lạnh. Có phải là chủ mưu hay không, tự bản thân Uất Tử tất có thể hiểu. Hình Phấn Tuyết là loại người gì, nàng biết rõ từ lâu rồi, nàng bị ả ta hại, đâu chỉ có lần này.
“Tỷ tỷ, trong bụng của muội còn có đứa con của Nguyên Ngạo…Muội…Muội không thể để cho nó bị hại được!”
Uất Lam nhìn kỹ thuật biểu diễn sinh động, đầy nước mắt của Uất Tử, đấy chính là muội muội của nàng đấy!
“Chỉ cần các người đừng hại tới Xu Xu nữa, ta tự biết nên làm gì.” Nàng thản nhiên nói.
Uất Tử thấy sự hờ hững của chị mình có chút bất ngờ, hồ nghi lấy tay chùi nước mắt, nước mắt này, là thật, vừa rồi nàng ta cũng không nói dối, đến bước này rồi, nếu nàng ta bị khui ra, sẽ thua không ngóc đầu lên được.
“Tỷ sẽ nhận tội sao?” Ả ta xác nhận lại.
Uất Lam cười : “Ngươi...đi đi.”
Cuối cùng…nàng cũng được yên tĩnh rồi.
Uất Lam úp mặt vào đống cỏ trước mặt nàng, bây giờ…cuối cùng, nàng đã có thể yên tĩnh mà suy nghĩ một chút.
Thật ra…nàng đã từng nghĩ nàng đã nhìn thấu được tâm tư của hắn, trái tim của hắn, nhưng bây giờ nàng mới biết, nàng chưa biết gì về hắn cả.
Sự tàn nhẫn của hắn với nàng, sự thương tổn mà hắn gây ra cho nàng, sự dịu dàng của hắn dành cho nàng, sự quyến luyến không rời của hắn cùng nàng….Thời khắc này, nàng mới hiểu!
Trên đời này hắn là người không được mềm lòng với nàng nhất - nếu hắn mềm lòng, sẽ không nỡ làm cho nàng tìm đến cái chết, như vậy, người chết sẽ là hắn.
Pháo hoa, tuyết trắng, hoa cỏ…Cái nắm tay của hắn, khi hắn ôm nàng, khi hắn hôn nàng, hắn có biết hay không , bọn họ chính là hai người vô duyên vô phận với nhau nhất trên đời này.
Hắn…muốn cho nàng hận hắn, như vậy, để hắn, cũng có thể hận nàng.
Nước mắt, theo hai gò má chảy dài.
Nàng lại muốn tự lừa mình dối người lần nữa sao? Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn muốn lừa gạt bản thân mình sao, muốn tìm lý do để biện hộ cho hắn sao.
Có lẽ, hắn căn bản không cần những thứ phiền phức như thế này.
Nhưng mà……đôi mắt đầy đau thương, dằn vặt của hắn, nàng đã từng được chạm vào.
Nàng không muốn nghĩ gì thêm nữa, nàng chỉ còn phải chờ, chờ một quyết định của hắn để xác minh tất cả mọi chuyện.
Nguyên Ngạo…Bây giờ, hy vọng, quyết định của huynh, sẽ không làm ta phải thất vọng nữa.
Uất Lam phiền chán nhíu mi, phiền phức quá! Nàng muốn yên lặng một chút để suy nghĩ, để nối những đầu mối liên hệ của sự thật nàng mới được nghe kia. Nàng nhìn về phía phát ra tiếng ồn - sao lại có một đoàn người đang xông vào Tu Đức Uyển thế kia?
Hình Phấn Tuyết, lại là Hình Phấn Tuyết! Uất Lam không thể chịu được nữa, vẻ mặt chán ghét khinh bỉ nhìn ả ta.
Hình Phấn Tuyết đi nhanh về phía Uất Lam, ả ta phất tay sai người hầu nắm chặt lấy Uất Lam, đè nàng trên nền đất. Vẻ mặt ả ta giả như lo lắng nói: “Bắt lấy con đàn bà này đi! Bắt hung thủ lại ngay!”
Ả ta lại muốn thừa dịp Nguyên Ngạo không có ở đây, muốn ra oai với nàng sao! Uất Lam cười lạnh, nàng cảm thấy hận! Hận thù khiến cả người nàng phát run! Hận ả ta sao? Không biết! Ai nàng cũng hận!
Đám người phía sau dẫn đầu là Sài Lâm, vẻ mặt lão lo lắng cuống cuồng, sắc mặt rất kém : “Mẫn công tử! công tử mau đi xem Xu Xu tiểu thư đi! Tiểu thư trúng độc rồi!”
Trúng độc? Uất Lam rùng mình.
“Lục soát người ả ta đi, soát người đi!” Hình Phấn Tuyết lớn tiếng sai bảo, ả ta muốn thừa dịp Sài Lâm có ở đây mà làm trò.
Hai nha hoàn của Hình Phấn Tuyết, một kẻ thì giữ chặt lấy nàng, không cho nàng động đậy, một kẻ thì thô lỗ giật túi hành lý trên vai Uất Lam xuống, dốc tất cả xuống đất. Khi nhìn thấy ngân phiếu ba ngàn lượng rơi ra, vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Hình Phấn Tuyết không nén được vui mừng, thật là trời giúp nàng ta rồi! “Nhìn đi, ả ta chính là hung thủ! Đêm qua ả ta ở cùng với Ân cô nương cả đêm, khẳng định là ngửi thấy hơi tiền mà nổi lòng tham!”
Uất Lam cười lạnh, với ả ta, nàng chẳng buồn giải thích làm gì.
Sài Lâm ngẩn người, vẻ mặt lão đanh lại, hạ lệnh cho người hầu đi theo bắt Uất Lam vào phòng giam.
“Buông nàng ấy ra!” Mẫn Lan Thao liếc nhìn những trò hề đang xảy ra, lạnh giọng quát một tiếng.
“Mẫn công tử, chuyện gấp gáp lắm rồi, công tử đi xem Ân tiểu thư trước đi!” Sài Lâm lòng nóng như lửa đốt, hối thúc y.
“Các ngươi không buông nàng ấy ra, thì ta mặc kệ ai chết hay sống.” Y lạnh lùng nói, không hề có chút cảm tình.
Uất Lam bị hai tên người hầu lực lưỡng kìm chặt, nàng nhìn sâu vào mắt y: “Mẫn công tử, công tử nhất định…Nhất định phải cứu Xu Xu! Ta sẽ không sao đâu!”
Ánh mắt của nàng khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của Mẫn Lan Thao hơi biến đổi.
Uất Lam cười khổ: “Hắn…sẽ không để cho ta phải chết đâu.” Hai tên người hầu lực lưỡng đã kéo nàng về phía cổng, nàng vẫn còn lo lắng, ngoái đầu dặn lại: “Cứu con bé! Cứu con bé!”
Phòng giam thật tối, chỉ có một ngọn nến leo lét đặt trong cái chén nhỏ, lúc nào cũng có thể tắt…cũng thật lạnh quá.
Ngoài thềm đá vang lên tiếng bước chân, tiếng khóa kêu keng một tiếng, cửa liền mở - Một ngọn đèn lồng rất sáng chiếu vào mặt nàng, khiến mắt nàng bị chói.
“Tỷ tỷ!” Tiếng gọi này, Uất Tử kêu cũng thật thảm thiết, người cũng gục xuống trước mặt Uất Lam. Uất Lam chết lặng nhìn, không biết là do nàng không còn sức lực để trả lời, hay không muốn trả lời.
“Tỷ tỷ! Là âm mưu của Hình Phấn Tuyết đấy! Ả ta thấy tỷ và Xu Xu hôm đó ở bên nhau, bèn hạ độc Xu Xu, lấy ngân phiếu trên người muội ấy, giá họa cho tỷ!” Nói xong, còn khóc nấc lên, thật nức nở.
Uất Lam vẫn không hề hé răng, nhìn thẳng vào ả ta.
“Muội vô tình biết được âm mưu của Hình Phấn Tuyết, ả ta bèn uy hiếp muội! Ả ta nói, nếu muội không thể khuyên tỷ nhận tội được, thì sẽ…Sẽ nói rằng muội là chủ mưu!”
Uất Lam cảm thấy lạnh, thật sự thấy lạnh. Có phải là chủ mưu hay không, tự bản thân Uất Tử tất có thể hiểu. Hình Phấn Tuyết là loại người gì, nàng biết rõ từ lâu rồi, nàng bị ả ta hại, đâu chỉ có lần này.
“Tỷ tỷ, trong bụng của muội còn có đứa con của Nguyên Ngạo…Muội…Muội không thể để cho nó bị hại được!”
Uất Lam nhìn kỹ thuật biểu diễn sinh động, đầy nước mắt của Uất Tử, đấy chính là muội muội của nàng đấy!
“Chỉ cần các người đừng hại tới Xu Xu nữa, ta tự biết nên làm gì.” Nàng thản nhiên nói.
Uất Tử thấy sự hờ hững của chị mình có chút bất ngờ, hồ nghi lấy tay chùi nước mắt, nước mắt này, là thật, vừa rồi nàng ta cũng không nói dối, đến bước này rồi, nếu nàng ta bị khui ra, sẽ thua không ngóc đầu lên được.
“Tỷ sẽ nhận tội sao?” Ả ta xác nhận lại.
Uất Lam cười : “Ngươi...đi đi.”
Cuối cùng…nàng cũng được yên tĩnh rồi.
Uất Lam úp mặt vào đống cỏ trước mặt nàng, bây giờ…cuối cùng, nàng đã có thể yên tĩnh mà suy nghĩ một chút.
Thật ra…nàng đã từng nghĩ nàng đã nhìn thấu được tâm tư của hắn, trái tim của hắn, nhưng bây giờ nàng mới biết, nàng chưa biết gì về hắn cả.
Sự tàn nhẫn của hắn với nàng, sự thương tổn mà hắn gây ra cho nàng, sự dịu dàng của hắn dành cho nàng, sự quyến luyến không rời của hắn cùng nàng….Thời khắc này, nàng mới hiểu!
Trên đời này hắn là người không được mềm lòng với nàng nhất - nếu hắn mềm lòng, sẽ không nỡ làm cho nàng tìm đến cái chết, như vậy, người chết sẽ là hắn.
Pháo hoa, tuyết trắng, hoa cỏ…Cái nắm tay của hắn, khi hắn ôm nàng, khi hắn hôn nàng, hắn có biết hay không , bọn họ chính là hai người vô duyên vô phận với nhau nhất trên đời này.
Hắn…muốn cho nàng hận hắn, như vậy, để hắn, cũng có thể hận nàng.
Nước mắt, theo hai gò má chảy dài.
Nàng lại muốn tự lừa mình dối người lần nữa sao? Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn muốn lừa gạt bản thân mình sao, muốn tìm lý do để biện hộ cho hắn sao.
Có lẽ, hắn căn bản không cần những thứ phiền phức như thế này.
Nhưng mà……đôi mắt đầy đau thương, dằn vặt của hắn, nàng đã từng được chạm vào.
Nàng không muốn nghĩ gì thêm nữa, nàng chỉ còn phải chờ, chờ một quyết định của hắn để xác minh tất cả mọi chuyện.
Nguyên Ngạo…Bây giờ, hy vọng, quyết định của huynh, sẽ không làm ta phải thất vọng nữa.
/56
|