Ngày thứ hai, chờ khi Tiêu Lãng tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu. Tiêu Lãng không để ý, xếp bằng trên giường, tu luyện Huyền khí.
Một canh giờ sau, Tiêu Lãng bị tiếng đập cửa quấy rầy. Tiêu Lãng bước ra cửa, thấy mọi người đã sẵn sàng xuất phát, chuẩn bị tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
- Đã đến đủ chưa? Đi Hỏa Phượng võ viện tập hợp, cùng nhau đến Tu Di sơn!
Nhã phu nhân Liễu Nhã thướt tha từ lầu hai xuống, hôm nay nàng mặc y phục võ sĩ màu đen, tơ lụa hoa lệ cộng với hoa văn bí ẩn càng tôn dáng người mỹ miều của nàng. Quan trọng nhất là mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã rạng rỡ, thêm khí chất khiến người không nhìn thấy, mọi người nhìn hoa cả mắt.
Nhã phu nhân Liễu Nhã liếc Tiêu Lãng, ánh mắt ôn nhu như nước, bình tĩnh, yên lặng. Tiêu Lãng mỉm cười. Hai người dời ánh mắt sang chỗ khác, ngầm hiểu. Đơn giản ăn điểm tâm xong mọi người theo Nhã phu nhân Liễu Nhã dẫn dắt cưỡi tọa kỵ đã chuẩn bị sẵn đi hướng quảng trường Hỏa Phượng võ viện.
Trên quảng trường sớm tụ tập vô số người. Đệ tử của Hỏa Phượng võ viện đứng một bên vây xem thịnh huống. Mười thành tây bộ, đệ tử mười võ viện chờ xuất phát, khí vũ hiên ngang, hiển nhiên chuẩn bị đại triển thần uy ở Tu Di sơn, tranh giành vinh diệu cho võ viện, thành thị của mình.
Rất nhiều năm trước Chiến Vương triều đã có tập tung thi đấu võ viện. Mỗi ba năm là đông, tây, nam, bác, thành phố lớn các nơi tổ chức thi đấu với ý nghĩa tuyên dương võ phong, khích lệ thiên tài thế hệ trẻ cố gắng tu luyện dốc sức vì nước.
Phần thưởng cuộc thi rất dày, đương nhiên Tiêu Lãng không để ý mấy thứ đó, hắn chỉ chú ý Phượng Linh đan.
Ồn ào!
Đám người Tiêu Lãng đứng trên quảng trường một lúc sau đám đông phát ra tiếng ồn ào, vô số người lập tức quay đầu lại. Tiêu Lãng nhìn theo, thấy một lão nhân mặc áo màu đỏ rộng thùng thình, vóc dáng to lớn, mặt mày hồng hào mang theo một đám người thong dong bình tĩnh đi đến.
- Thành chủ của Hỏa Phượng thành!
Tiêu Lãng lập tức nhận ra thân phận người đến. Khí độ như vậy, mọi người phản ứng lớn đến thế, Hỏa Phượng công tử đi theo bên cạnh, Mộc Đỉnh Dược Vương đi sau nửa bước, không cần nói cũng biết đây là đệ nhất cường giả tây bộ, Thành chủ của Hỏa Phượng thành.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành được con muộn, quả nhiên là rất già, tóc hoa rậm nhưng mắt bắn ra tia sáng sắc bén, hiển nhiên qua mười năm nữa vẫn có thể lại cho ra một mụn con.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành mang theo đám người đi lên trên quảng trường, mắt liếc qua mọi người, không nói nhảm, thẳng thừng tuyên bố:
- Thần Hồn đại lục rất thịnh võ phong, Chiến Vương triều lấy võ lập quốc. Một vương triều có thể sừng sững vĩnh viễn hay không, mấu chốt là ở võ giả.
- Nhưng mà... Mấu chốt nhất vẫn là cường giả! Tại sao vương triều của chúng ta có thể ngạo nghễ đứng ở phương đông Thần Hồn đại lục? Tại sao có thể chống đỡ huyết Vương triều phương bắc nhiều năm qua xâm lược? Vì sao có thể kết thân muôn đời với võ Vương triều phía tây? Bởi vì vương triều của chúng ta có cường giả, có vô số cường giả! Có vô số cường giả đang trưởng thành, đó chính là các ngươi! Thi đấu võ viện ba năm một lần là vì tìm ra thiên tài thiếu niên có thể trở thành cường giả, bồi dưỡng hắn, để hắn trưởng thành cường giả, góp sức vì nước vì dân. Các ngươi nguyện ý trở thành cường giả tương lai, nổi danh bốn biển không? Nếu muốn thì hãy so đấu thật tốt cho bổn thành chủ, dốc hết sức lực, chứng minh chính mình có tư cách trở thành cường giả! Được rồi, toàn bộ đi Tu Di sơn!
Tràng tuyên ngôn rung động lòng người khiến nhiều học sinh tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ dâng trào kích động, dường như sau cuộc thi đấu mình thật sự có thể danh dương thiên hạ vậy.
Vô số xe ngựa to lớn xa hoa cất vó ầm ầm chạy ra ngoài Hỏa Phượng võ viện. Chỉ có điều khác là Tiêu Lãng vẫn cưỡi con lừa gầy yếu của mình, cô độc mà lại cố chấp theo sau đoàn người đi hướng Tu Di sơn.
Tu Di sơn.
Tu Di sơn cách Hỏa Phượng thành không xa, ở trong Hỏa Phượng thành có thể thấy bóng núi mông lung. Tu Di sơn rất nổi tiếng trong Chiến Vương triều, đồn rằng đó là nơi một cường giả đời trước tên Tu Di Tử ẩn cư. Tục truyền bên trong có báu vật nhiều như biển, cùng với vô thượng bí kỷ. Nhưng nhiều năm qua, vô số người đi săn lùng khó báu lại không thu hoạch được gì. Rất nhiều năm qua đi, chắc nếu có trọng bảo sớm bị cường giả phân chia hết.
Trong núi có rất nhiều Huyền thú, đương nhiên Huyền thú cường đại sớm bị đánh chết, chỉ còn lại Huyền thú đê giai. Huyền thú mạnh nhất là tứ giai và không nhiều.
Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện đã nói cho mọi người biết quy tắc thi đấu võ viện mười thành tây bộ lần này, đó là săn giết Huyền thú.
Trên người mỗi một con Huyền thú đều bị cường giả buộc huy chương cùng đẳng cấp, giết Huyền thú thu gom huy chương, cuối cùng dựa vào huy chương đánh giá thành tích các võ viện.
Thi đấu võ viện mười thành tây bộ kéo dài ba ngày, trong thời gian này Tu Di sơn bị đại quân bao vây, trừ đệ tử dự thi ra không ai được đi vào. Trong Tu Di sơn, có thể cạnh tranh nhưng không được giết người, nếu bị phát hiện sẽ trừng trị nghiêm khắc theo luật pháp Chiến Vương triều.
Đoàn người rầm rộ đi trên đướng cái, nửa ngày sau Tu Di sơn đã hiện ra trong tầm mắt. Hỏa Phượng quân sớm trú đóng dưới Tu Di sơn, mấy ngàn đại quân bao quanh, một con chuột cũng không chui lọt được.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa màu lửa đỏ chạy dẫn đầu.
Vô số Hỏa Phượng quân quỳ một gối, đồng thanh kêu lên:
- Tham kiến thành chủ!
Tình hình biểu hiện ra uy nhiếp vô thượng của Thành chủ của Hỏa Phượng thành, cùng với quân kỷ nghiêm ngặt.
Xe ngựa của Thành chủ của Hỏa Phượng thành đừng lại, hộ vệ quân ở phía sau àn hàng ngang. Học viên, đạo sư mười thành võ viện dự thi ngay ngắn cưỡi tọa kỵ của mình đứng trong đất trống dưới Tu Di sơn.
Tiêu Lãng nheo mắt đánh giá Tu Di sơn nổi tiếng trong Chiến Vương triều, không thấy nó có điểm đặc biệt gì. Tu Di sơn chỉ là một ngọn núi đơn độc, cao cỡ vài ngàn thước, to máy chục dặm, bên trong cỏ cây xanh ươm, đá núi lởm chởm, địa hình rất là phức tạp. Từ dưới núi mơ hồ nghe tiếng Huyền thú gầm rống.
Nhã phu nhân Liễu Nhã thấp giọng dặn dò:
- Các ngươi hãy nghe đây, mặc kệ lúc trước các ngươi có thù hận hay xích mích gì, sau khi vào núi phải gác lại hết, đoàn kết một lòng hợp tác với nhau. Dược Vương đã nói chỉ cần lần này vào hạng ba, người có cống hiến lớn nhất được thưởng một viên Phượng Linh đan, người còn lại cũng được thưởng phong phú. Nếu như lấy được hạng hai hoặc hạng nhất thì chắc chắn Dược Vương sẽ lấy ra kho báu của mình thưởng hậu hĩnh.
Tiêu Lãng dời tầm mắt nhìn lại, lạnh nhạt cười, không nói.
Mộc Phi Ngư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man lập tức đáp:
- Chúng ta chắc chắn sẽ hết sức ứng phó!
Nhã phu nhân Liễu Nhã đưa mắt nhìn Tư Đồ Chiến Thiên, Tiêu Lãng.
Tư Đồ Chiến Thiên hung dữ trừng Tiêu Lãng, cực kỳ chân thành nói:
- Tuy ta có thù với Tiêu Lãng nhưng là thù riêng, sau này ta sẽ cố gắng Tiêu Lãng đường đường chính chính lấy lại mặt mũi. Ta sẽ cố gắng trong thi đấu, dù gì ta rất muốn có được Phượng Linh đan.
Câu trả lời của Tư Đồ Chiến Thiên khiến Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện cực kỳ vừa lòng. Bộ Tiểu Man hơi khâm phục Tư Đồ Chiến Thiên rộng lượng. Cuối cùng mọi người đưa mắt nhìn hướng Tiêu Lãng
Tiêu Lãng bất cần đời nhún vai, lạnh nhạt nói:
- Ta luôn không thích gây chuyện.
Tư Đồ Chiến Thiên đạo mạo trang nghiêm nói, Tiêu Lãng khinh thường nhưng đúng là hắn không thích gây sự. Bốn người Tư Đồ Chiến Thiên không ngáng chân Tiêu Lãng thì hắn cũng vui vẻ hợp tác với bọn họ, dù sao lấy được Phượng Linh đan là quan trọng nhất. Đương nhiên, Tiêu Lãng sẽ không đặt hy vọng lên người họ. Chỉ là săn giết Huyền thú, cực kỳ đơn giản với Tiêu Lãng.
Nhã phu nhân Liễu Nhã vừa lòng gật đầu, nói:
- Tốt!
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn mỗi thành viên, cuối cùng liếc hướng Tư Đồ Chiến Thiên.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nói:
- Dược Vương đã nói lần này nếu ai dám làm loạn, bị Dược Vương biết thì sau khi về Dược Vương thành sẽ cho kẻ đó biết mùi. Ta mong chờ thành tích của các ngươi.
Mọi người lại vâng vâng dạ dạ. Nhã phu nhân Liễu Nhã không lên tiếng nâx, đưa mắt nhìn phía Thành chủ của Hỏa Phượng thành, chờ lão tuyên bố bắt đầu thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
Tư Đồ Chiến Thiên âm thầm khống chế chiến mã đi tới, vươn ra một bàn tay, ánh mắt chân thành nhìn Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, sau khi vào núi hy vọng chúng ta vứt bỏ ân oán trước kia mà hợp tác cho tốt, vinh dự của võ viện là lớn nhất!
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc sau cũng vươn một tay bắt tay Tư Đồ Chiến Thiên. Mấy người Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man thấy tình cảnh này đều nở nụ cười, càng thêm khâm phục Tư Đồ Chiến Thiên, tràn ngập tin tưởng vào thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
Nhưng mọi người không phát hiện Tư Đồ Chiến Thiên nhẹ gật đầu với Hỏa Phượng công tử ở phía xa, trong mắt hai người lóe ý cười.
Một canh giờ sau, Tiêu Lãng bị tiếng đập cửa quấy rầy. Tiêu Lãng bước ra cửa, thấy mọi người đã sẵn sàng xuất phát, chuẩn bị tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
- Đã đến đủ chưa? Đi Hỏa Phượng võ viện tập hợp, cùng nhau đến Tu Di sơn!
Nhã phu nhân Liễu Nhã thướt tha từ lầu hai xuống, hôm nay nàng mặc y phục võ sĩ màu đen, tơ lụa hoa lệ cộng với hoa văn bí ẩn càng tôn dáng người mỹ miều của nàng. Quan trọng nhất là mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã rạng rỡ, thêm khí chất khiến người không nhìn thấy, mọi người nhìn hoa cả mắt.
Nhã phu nhân Liễu Nhã liếc Tiêu Lãng, ánh mắt ôn nhu như nước, bình tĩnh, yên lặng. Tiêu Lãng mỉm cười. Hai người dời ánh mắt sang chỗ khác, ngầm hiểu. Đơn giản ăn điểm tâm xong mọi người theo Nhã phu nhân Liễu Nhã dẫn dắt cưỡi tọa kỵ đã chuẩn bị sẵn đi hướng quảng trường Hỏa Phượng võ viện.
Trên quảng trường sớm tụ tập vô số người. Đệ tử của Hỏa Phượng võ viện đứng một bên vây xem thịnh huống. Mười thành tây bộ, đệ tử mười võ viện chờ xuất phát, khí vũ hiên ngang, hiển nhiên chuẩn bị đại triển thần uy ở Tu Di sơn, tranh giành vinh diệu cho võ viện, thành thị của mình.
Rất nhiều năm trước Chiến Vương triều đã có tập tung thi đấu võ viện. Mỗi ba năm là đông, tây, nam, bác, thành phố lớn các nơi tổ chức thi đấu với ý nghĩa tuyên dương võ phong, khích lệ thiên tài thế hệ trẻ cố gắng tu luyện dốc sức vì nước.
Phần thưởng cuộc thi rất dày, đương nhiên Tiêu Lãng không để ý mấy thứ đó, hắn chỉ chú ý Phượng Linh đan.
Ồn ào!
Đám người Tiêu Lãng đứng trên quảng trường một lúc sau đám đông phát ra tiếng ồn ào, vô số người lập tức quay đầu lại. Tiêu Lãng nhìn theo, thấy một lão nhân mặc áo màu đỏ rộng thùng thình, vóc dáng to lớn, mặt mày hồng hào mang theo một đám người thong dong bình tĩnh đi đến.
- Thành chủ của Hỏa Phượng thành!
Tiêu Lãng lập tức nhận ra thân phận người đến. Khí độ như vậy, mọi người phản ứng lớn đến thế, Hỏa Phượng công tử đi theo bên cạnh, Mộc Đỉnh Dược Vương đi sau nửa bước, không cần nói cũng biết đây là đệ nhất cường giả tây bộ, Thành chủ của Hỏa Phượng thành.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành được con muộn, quả nhiên là rất già, tóc hoa rậm nhưng mắt bắn ra tia sáng sắc bén, hiển nhiên qua mười năm nữa vẫn có thể lại cho ra một mụn con.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành mang theo đám người đi lên trên quảng trường, mắt liếc qua mọi người, không nói nhảm, thẳng thừng tuyên bố:
- Thần Hồn đại lục rất thịnh võ phong, Chiến Vương triều lấy võ lập quốc. Một vương triều có thể sừng sững vĩnh viễn hay không, mấu chốt là ở võ giả.
- Nhưng mà... Mấu chốt nhất vẫn là cường giả! Tại sao vương triều của chúng ta có thể ngạo nghễ đứng ở phương đông Thần Hồn đại lục? Tại sao có thể chống đỡ huyết Vương triều phương bắc nhiều năm qua xâm lược? Vì sao có thể kết thân muôn đời với võ Vương triều phía tây? Bởi vì vương triều của chúng ta có cường giả, có vô số cường giả! Có vô số cường giả đang trưởng thành, đó chính là các ngươi! Thi đấu võ viện ba năm một lần là vì tìm ra thiên tài thiếu niên có thể trở thành cường giả, bồi dưỡng hắn, để hắn trưởng thành cường giả, góp sức vì nước vì dân. Các ngươi nguyện ý trở thành cường giả tương lai, nổi danh bốn biển không? Nếu muốn thì hãy so đấu thật tốt cho bổn thành chủ, dốc hết sức lực, chứng minh chính mình có tư cách trở thành cường giả! Được rồi, toàn bộ đi Tu Di sơn!
Tràng tuyên ngôn rung động lòng người khiến nhiều học sinh tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ dâng trào kích động, dường như sau cuộc thi đấu mình thật sự có thể danh dương thiên hạ vậy.
Vô số xe ngựa to lớn xa hoa cất vó ầm ầm chạy ra ngoài Hỏa Phượng võ viện. Chỉ có điều khác là Tiêu Lãng vẫn cưỡi con lừa gầy yếu của mình, cô độc mà lại cố chấp theo sau đoàn người đi hướng Tu Di sơn.
Tu Di sơn.
Tu Di sơn cách Hỏa Phượng thành không xa, ở trong Hỏa Phượng thành có thể thấy bóng núi mông lung. Tu Di sơn rất nổi tiếng trong Chiến Vương triều, đồn rằng đó là nơi một cường giả đời trước tên Tu Di Tử ẩn cư. Tục truyền bên trong có báu vật nhiều như biển, cùng với vô thượng bí kỷ. Nhưng nhiều năm qua, vô số người đi săn lùng khó báu lại không thu hoạch được gì. Rất nhiều năm qua đi, chắc nếu có trọng bảo sớm bị cường giả phân chia hết.
Trong núi có rất nhiều Huyền thú, đương nhiên Huyền thú cường đại sớm bị đánh chết, chỉ còn lại Huyền thú đê giai. Huyền thú mạnh nhất là tứ giai và không nhiều.
Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện đã nói cho mọi người biết quy tắc thi đấu võ viện mười thành tây bộ lần này, đó là săn giết Huyền thú.
Trên người mỗi một con Huyền thú đều bị cường giả buộc huy chương cùng đẳng cấp, giết Huyền thú thu gom huy chương, cuối cùng dựa vào huy chương đánh giá thành tích các võ viện.
Thi đấu võ viện mười thành tây bộ kéo dài ba ngày, trong thời gian này Tu Di sơn bị đại quân bao vây, trừ đệ tử dự thi ra không ai được đi vào. Trong Tu Di sơn, có thể cạnh tranh nhưng không được giết người, nếu bị phát hiện sẽ trừng trị nghiêm khắc theo luật pháp Chiến Vương triều.
Đoàn người rầm rộ đi trên đướng cái, nửa ngày sau Tu Di sơn đã hiện ra trong tầm mắt. Hỏa Phượng quân sớm trú đóng dưới Tu Di sơn, mấy ngàn đại quân bao quanh, một con chuột cũng không chui lọt được.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa màu lửa đỏ chạy dẫn đầu.
Vô số Hỏa Phượng quân quỳ một gối, đồng thanh kêu lên:
- Tham kiến thành chủ!
Tình hình biểu hiện ra uy nhiếp vô thượng của Thành chủ của Hỏa Phượng thành, cùng với quân kỷ nghiêm ngặt.
Xe ngựa của Thành chủ của Hỏa Phượng thành đừng lại, hộ vệ quân ở phía sau àn hàng ngang. Học viên, đạo sư mười thành võ viện dự thi ngay ngắn cưỡi tọa kỵ của mình đứng trong đất trống dưới Tu Di sơn.
Tiêu Lãng nheo mắt đánh giá Tu Di sơn nổi tiếng trong Chiến Vương triều, không thấy nó có điểm đặc biệt gì. Tu Di sơn chỉ là một ngọn núi đơn độc, cao cỡ vài ngàn thước, to máy chục dặm, bên trong cỏ cây xanh ươm, đá núi lởm chởm, địa hình rất là phức tạp. Từ dưới núi mơ hồ nghe tiếng Huyền thú gầm rống.
Nhã phu nhân Liễu Nhã thấp giọng dặn dò:
- Các ngươi hãy nghe đây, mặc kệ lúc trước các ngươi có thù hận hay xích mích gì, sau khi vào núi phải gác lại hết, đoàn kết một lòng hợp tác với nhau. Dược Vương đã nói chỉ cần lần này vào hạng ba, người có cống hiến lớn nhất được thưởng một viên Phượng Linh đan, người còn lại cũng được thưởng phong phú. Nếu như lấy được hạng hai hoặc hạng nhất thì chắc chắn Dược Vương sẽ lấy ra kho báu của mình thưởng hậu hĩnh.
Tiêu Lãng dời tầm mắt nhìn lại, lạnh nhạt cười, không nói.
Mộc Phi Ngư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man lập tức đáp:
- Chúng ta chắc chắn sẽ hết sức ứng phó!
Nhã phu nhân Liễu Nhã đưa mắt nhìn Tư Đồ Chiến Thiên, Tiêu Lãng.
Tư Đồ Chiến Thiên hung dữ trừng Tiêu Lãng, cực kỳ chân thành nói:
- Tuy ta có thù với Tiêu Lãng nhưng là thù riêng, sau này ta sẽ cố gắng Tiêu Lãng đường đường chính chính lấy lại mặt mũi. Ta sẽ cố gắng trong thi đấu, dù gì ta rất muốn có được Phượng Linh đan.
Câu trả lời của Tư Đồ Chiến Thiên khiến Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện cực kỳ vừa lòng. Bộ Tiểu Man hơi khâm phục Tư Đồ Chiến Thiên rộng lượng. Cuối cùng mọi người đưa mắt nhìn hướng Tiêu Lãng
Tiêu Lãng bất cần đời nhún vai, lạnh nhạt nói:
- Ta luôn không thích gây chuyện.
Tư Đồ Chiến Thiên đạo mạo trang nghiêm nói, Tiêu Lãng khinh thường nhưng đúng là hắn không thích gây sự. Bốn người Tư Đồ Chiến Thiên không ngáng chân Tiêu Lãng thì hắn cũng vui vẻ hợp tác với bọn họ, dù sao lấy được Phượng Linh đan là quan trọng nhất. Đương nhiên, Tiêu Lãng sẽ không đặt hy vọng lên người họ. Chỉ là săn giết Huyền thú, cực kỳ đơn giản với Tiêu Lãng.
Nhã phu nhân Liễu Nhã vừa lòng gật đầu, nói:
- Tốt!
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn mỗi thành viên, cuối cùng liếc hướng Tư Đồ Chiến Thiên.
Nhã phu nhân Liễu Nhã nói:
- Dược Vương đã nói lần này nếu ai dám làm loạn, bị Dược Vương biết thì sau khi về Dược Vương thành sẽ cho kẻ đó biết mùi. Ta mong chờ thành tích của các ngươi.
Mọi người lại vâng vâng dạ dạ. Nhã phu nhân Liễu Nhã không lên tiếng nâx, đưa mắt nhìn phía Thành chủ của Hỏa Phượng thành, chờ lão tuyên bố bắt đầu thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
Tư Đồ Chiến Thiên âm thầm khống chế chiến mã đi tới, vươn ra một bàn tay, ánh mắt chân thành nhìn Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, sau khi vào núi hy vọng chúng ta vứt bỏ ân oán trước kia mà hợp tác cho tốt, vinh dự của võ viện là lớn nhất!
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc sau cũng vươn một tay bắt tay Tư Đồ Chiến Thiên. Mấy người Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man thấy tình cảnh này đều nở nụ cười, càng thêm khâm phục Tư Đồ Chiến Thiên, tràn ngập tin tưởng vào thi đấu võ viện mười thành tây bộ.
Nhưng mọi người không phát hiện Tư Đồ Chiến Thiên nhẹ gật đầu với Hỏa Phượng công tử ở phía xa, trong mắt hai người lóe ý cười.
/1202
|