Hoàn Nhan Nhược Thủy hạ lệnh, tên võ giả đã phóng thích ra khí tức cường đại tại Tượng Nha Thành lập tức bước ra phía trước một bước, chắn ở phía trước mặt hộ vệ Thần Tổ. Tên thống lĩnh họ vệ bị khí thế của hắn chấn động, trực tiếp lu lại bảy, tám bước, sắc mặt tái nhợt.
- Tiêu công tử, xin mời!
Hoàn Nhan Nhược Thủy không thèm liếc mắt nhìn một cái, làm một tư thế mời. Tiêu Lãng chỉ có thể cười khổ đi vào phía trong. Một đám hộ vệ đứng yên không một ai dám lên tiếng. Tiểu thư này uy danh như vậy đừng nói là những người làm như bọn họ, sợ là chính đại nhân Lệ Sát trong miệng bọn họ cũng không dám đối chọi gay gắt với nàng?
Bọn họ đi về phía đông, rất nhanh đã tới một cô bảo. Ở cửa cũng có một đám hộ vệ. Nhưng hiển nhiên những người này đều là người của tiểu thư Hoàn Nhan. Sau khi bọn họ tới hành lễ, liền dãn tiểu thiếu gia đi xuống. Cao Sơn vẫn đi cùng tiểu thư Hoàn Nhan. Ngược lại Cao Hà đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trước đây, Tiêu Lãng đã từng gặp Cao Hà. Hắn chính là vị thống lĩnh của đội buôn Hoàn Nhan gia kia, chỉ một câu nói bảo Bạch Ma Tử cút đi. Mà thực lực của Cao Hà rõ ràng kém hơn Cao Sơn rất nhiều.
Cụ thể Cao Sơn đạt tới thực lực thế nào, trong lòng Tiêu Lãng cũng không chắc chắn. Chỉ có điều hắn càng cảm thấy kính nể tiểu thư Hoàn Nhan này hơn.
Đi vào phòng khách cổ bảo, Tiêu Lãng phát hiện bên trong rất lịch sự tao nhã. Mà Cao Sơn lại đứng ở cửa không đi vào, hiển nhiên nam tử bình thường vẫn không được vào trong cổ bảo này.
Hoàn Nhan Nhược Thủy ngồi trên chủ vị. Có mấy thị nữ bưng trà dâng nước. Độc Long đứng ở phía sau Tiêu Lãng không ngồi xuống. Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng chỉ nhìn thoáng qua hắn, không hề nói gì. Trái lại nàng bưng một chén rượu ngon từ phía xa nâng chén nói:
- Cảm ơn Tiêu công tử đã đưa đệ đệ ta trở về. Không cần nói nhiều, Nhược Thủy nợ công tử một món nợ ân tình.
- Ha ha!
Tiêu Lãng cười lớn, bưng một chén rượu lên uống, lúc này mới lắc đầu nói:
- Năm đó ta nợ tiểu thư một ân tình. Hiện tại tiểu thư lại nợ ta một món nợ ân tình? Chúng ta đừng nợ đến nợ đi nữa. Coi như hòa đi. Chỉ có điều tiểu thư để mắt tới Tiêu mỗ, Tiêu mỗ nhận tiểu thư là bằng hữu.
- Bằng hữu?
Hoàn Nhan Nhược Thủy thoáng run rẩy. Nàng đúng là vẫn chưa từng có điều này. Người nàng quen biết hoặc là muốn nịnh hót lấy lòng, hoặc là có suy nghĩ không an phận đối với nàng. Người bình thường cũng không có tư cách làm bằng hữu của nàng. Nàng cũng là một người tâm cao khí ngạo. Cho nên khi Tiêu Lãng nói câu nói khiến nàng cảm giác có chút mờ mịt.
- Được. Nhược Thủy kết giao với bằng hữu như công tử!
Chỉ một lát sau Hoàn Nhan Nhược Thủy khôi phục lại như cũ. Hắn nhìn thoáng qua Độc Long. Chỉ một ánh mắt, nhưng Độc Long rất hiểu chuyện lui ra.
Sau khi Độc Long lui ra ngoài, Hoàn Nhan Nhược Thủy đột nhiên mở tấm lụa mỏng trên mặt ra. Một khuôn mặt khiến Tiêu Lãng cảm thấy nghẹt thở hiện ra.
Tuy rằng Tiêu Lãng đã nhìn thấy rất nhiều nữ tử, bản thân Mộc Tiểu Yêu, Hồng Đậu các nàng cũng là mỹ nữ tuyệt đỉnh, nhưng so với Hoàn Nhan Nhược Thủy vẫn kém hơn một chút.
Đây là một khuôn mặt hoàn mỹ hoàn hảo. Dường như nàng là con cưng của trời cao, ngay cả Thiên tướng tốt như vậy cũng cho nàng. Tiêu Lãng không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung về khuôn mặt nàng, chỉ có thể than thở về sự thần kỳ của tạo hóa.
Rất nhanh, Tiêu Lãng đã hồi phục. Hắn thừa nhận mình có phần không chống đỡ nổi trước mị lực của Hoàn Nhan Nhược Thủy. Trời cao sáng tạo ra nam tử và nữ tử, khiến bọn họ hấp dẫn lẫn nhau. Sợ là bất luận nam nhân nào cũng không thể chống đỡ được trước mị lực của Hoàn Nhan Nhược Thủy.
Hắn thở ra một hơi, cười khổ một tiếng nói:
- Tiểu thư vẫn nên đeo khăn vào đi. Dung nhan của tiểu thư có lực sát thương quá lớn. Ta cũng không dám nhìn tiểu thư.
Bộp bộp bộp!
Từ nhỏ đến lớn, Hoàn Nhan Nhược Thủy đã nghe qua vô số lời khích lệ nịnh hót. Nhưng câu nói này của Tiêu Lãng khiến nàng vui vẻ nhất, đồng thời cũng mừng thầm. Tiêu Lãng, không phải vừa nãy, ngươi còn nói chuyện hờ hững với bản tiểu thư sao? Hiện tại còn không phải chịu thua trước mị lực của bản tiểu thư sao?
Nàng không đeo khăn lên, trái lại khẽ mỉm cười nói:
- Tiêu công tử, không phải công tử nói muốn làm bằng hữu với Nhược Thủy sao? Giữa bằng hữu với nhau, tướng mạo đẹp hay xấu, nghèo hèn phú quý thì quan hệ gì? Bằng hữu chú ý chính là giao tâm.!
Tiêu Lãng sửng sốt một chút, gật đầu, lại nhìn về phía Hoàn Nhan Nhược Thủy ánh mắt đã trở nên bình tĩnh. Hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu là bằng hữu, Nhược Thủy, vì sao nàng còn gọi ta là Tiêu công tử?
- Ha ha!
Tiêu Lãng và Hoàn Nhan Nhược Thủy đều nở nụ cười, có cảm giác người thông minh gặp nhau. Bỏ đi thân phận, dáng mạo tuyệt mỹ của Hoàn Nhan Nhược Thủy, người này làm bằng hữu cũng không tệ.
Chỉ có điều quay đầu lại Tiêu Lãng cảm thấy rất hoang đường. Hoàn Nhan Nhược Thủy có thân phận như vậy, tuy rằng hắn liều mạng dẫn theo tiểu thiếu gia trở về xem như lập công lớn, nhưng kết giao làm bằng hữu, điều này không khỏi có chút cảm giác giống như hoàng đế và ăn mày làm bằng hữu...
Hoàn Nhan Nhược Thủy lại có cảm giác khác. Tuy thực lực của Tiêu Lãng yếu, nhưng là một người chân thành, hoàn toàn không làm ra vẻ. Hơn nữa người có thể dung hợp thần kỹ nhị đẳng, sao có thể là người bình thường được?
Hơn nữa, nàng có cảm giác, Tiêu Lãng giống như một thần long đang ẩn nấp sớm muộn sẽ có một ngày sẽ điên cuồng gào thét lao vào chín tầng mây. Cho nên nàng không cho rằng làm bằng hữu với Tiêu Lãng là quá đáng. Trái lại, khi ở chung một chỗ với Tiêu Lãng, nàng cảm giác rất thoải mái.
Trên người hắn có loại khí chất đặc biệt, có thể cho người ở cùng một chỗ với hắn cảm thấy thoải mái. Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn người rất chuẩn, cũng luôn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Rượu đã uống, bằng hữu đã nhận, cũng nhìn thấy một mỹ nữ cũng xinh đẹp đến mức kinh ngạc, Tiêu Lãng cảm thấy mình nên rút lui. Thời hạn ba năm sắp hết rồi. Hiên Viên Lĩnh ở ngay gần đó. Trong lòng hắn luôn ghi nhớ chuyện này. Hơn nữa ở chỗ này lâu, sợ là rất nhiều công tử sẽ muốn giết hắn. Cho nên hắn đứng lên, chắp tay nói với Hoàn Nhan Nhược Thủy:
- Nhược Thủy, ta đi Hiên Viên Lĩnh có chút việc. Rảnh rỗi sẽ quay lại tìm nàng uống trà nói chuyện sau.
Trong đôi mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy loé lên sự buồn bã. Nàng không đứng dậy, trái lại điềm đạm nhìn Tiêu Lãng nói:
- Vừa nãy còn nói là bằng hữu, thoáng cái đã trở nên xa lạ như vậy sao? Ngươi làm vậy là xem thường Nhược Thủy sao?
Tiêu Lãng cười khổ nói:
- Ta thật sự có việc. Nếu không chờ sau khi ta từ Hiên Viên Lĩnh trở về sẽ lại đến đây ở vài ngày?
Hoàn Nhan Nhược Thủy nói:
- Hiên Viên Lĩnh ở ngay sát bên cạnh. Truyền tống một lát đã đến, có cần phải gấp gáp như vậy không? Hiện tại, Nhược Thủy gặp phải phiền phức, còn là phiền phức lớn. Nếu ngươi đã nói là bằng hữu, tại sao thấy chết mà không cứu?
Ta ngất... Quả nhiên đến rồi!
Tiêu Lãng liền biết không phải là chuyện tốt. Hoàn Nhan Nhược Thủy có thân phận thế nào? Nàng gặp phải phiền phức có thể là chuyện nhỏ sao? Ngay cả nàng còn không giải quyết được, một võ giả nhỏ như hắn có thể hỗ trợ được cái gì?
Chỉ có điều nếu đã bị nói như vậy, Tiêu Lãng chỉ có thể khổ sở nói:
- Vậy nàng nói một chút xem là chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ được ta sẽ toàn lực ứng phó. Nếu không giúp được ta cũng không có cách nào.
Hoàn Nhan Nhược Thủy nhíu mày lại, trầm giọng nói:
- Nửa năm trước, phụ thân và ca ca ra ra ngoài một chuyến, đi giết một con hoang thú. Cuối cùng hoang thú cuối thật ra đã giết chết, nhưng ca ca ta... lại chết. Phụ thân cũng trúng độc hiện tại đang hôn mê chưa tỉnh. Mạch chúng ta chỉ có một nhánh của phụ thân. Cho nên trong gia tộc có mấy người bắt đầu làm đông làm tây. Trong gia tộc chúng ta, nữ tử không có cách nào thượng vị. Mà thời gian trước ta và tỷ tỷ đều ở bên ngoài. Mẫu thân cũng sai người ta đi đón đệ đệ tới. Bằng không một khi phụ thân có chuyện, không có nam tử, như vậy dựa theo quy định trong tộc, chi mạch khác sẽ tiếp nhận vị trí gia chủ. Cho nên mới có người nửa đường đuổi giết các ngươi. Hiện tại lão tổ tông đang bế quan. Tuy đệ đệ đã bình an trở về, nhưng cục diện vẫn rất khó khăn. Ta sợ một khi phụ thân không chịu được nữa, người ủng hộ mạch chúng ta sẽ quay đầu ủng mộ mạch khách. Một khi cây đổ bầy khỉ tan, chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục...
Thần sắc Hoàn Nhan Nhược Thủy rất nặng nề, cũng không nhìn Tiêu Lãng. Rất rõ ràng, nàng cũng không cho rằng Tiêu Lãng có biện pháp phá cục, mà chỉ muốn tìm một đối tượng để nói ra bức xúc trong lòng mình.
Hiện tại, Tiêu Lãng đã hiểu rõ vì sao trên đường đi lại có người truy sát, ngay cả mình đi vào cũng có hạ nhân ngăn cản. Hắn đã trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh gia tộc. Chỉ có điều sự tàn khốc trong đại gia tộc Thần Vực vẫn khiến hắn không ngừng cảm thán.
Hắn nghĩ đến chuyện nếu như Hoàn Nhan Nhược Thủy thất thế, sợ là sẽ lập tức bị nhân vật lớn thượng vị đưa đi kết giao gì đó, tâm trạng hắn cảm thấy có chút buồn phiền.
Hắn trầm ngâm, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh đã đưa ra kết quả:
- Bây giờ nàng có ba biện pháp. Biện pháp thứ nhất mời lão tổ tông nhà nàng xuất quan. Đương nhiên nàng phải nắm chắc hắn đứng ở phía nàng. Biện pháp thứ hai, nghĩ cách giúp phụ thân nàng trị liệu. Biện pháp thứ ba nhờ bên ngoài giúp, giết người lập uy, cho đệ đệ nàng thượng vị!
Mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy đang ảm đạm chợt sáng lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Điều Tiêu Lãng có thể nghĩ đến, tất nhiên nàng cũng có thể nghĩ đến. Chỉ có điều trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Lãng lập tức tìm được điểm mấu chốt trong vấn đề này, khiến nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
- Tiêu công tử, xin mời!
Hoàn Nhan Nhược Thủy không thèm liếc mắt nhìn một cái, làm một tư thế mời. Tiêu Lãng chỉ có thể cười khổ đi vào phía trong. Một đám hộ vệ đứng yên không một ai dám lên tiếng. Tiểu thư này uy danh như vậy đừng nói là những người làm như bọn họ, sợ là chính đại nhân Lệ Sát trong miệng bọn họ cũng không dám đối chọi gay gắt với nàng?
Bọn họ đi về phía đông, rất nhanh đã tới một cô bảo. Ở cửa cũng có một đám hộ vệ. Nhưng hiển nhiên những người này đều là người của tiểu thư Hoàn Nhan. Sau khi bọn họ tới hành lễ, liền dãn tiểu thiếu gia đi xuống. Cao Sơn vẫn đi cùng tiểu thư Hoàn Nhan. Ngược lại Cao Hà đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trước đây, Tiêu Lãng đã từng gặp Cao Hà. Hắn chính là vị thống lĩnh của đội buôn Hoàn Nhan gia kia, chỉ một câu nói bảo Bạch Ma Tử cút đi. Mà thực lực của Cao Hà rõ ràng kém hơn Cao Sơn rất nhiều.
Cụ thể Cao Sơn đạt tới thực lực thế nào, trong lòng Tiêu Lãng cũng không chắc chắn. Chỉ có điều hắn càng cảm thấy kính nể tiểu thư Hoàn Nhan này hơn.
Đi vào phòng khách cổ bảo, Tiêu Lãng phát hiện bên trong rất lịch sự tao nhã. Mà Cao Sơn lại đứng ở cửa không đi vào, hiển nhiên nam tử bình thường vẫn không được vào trong cổ bảo này.
Hoàn Nhan Nhược Thủy ngồi trên chủ vị. Có mấy thị nữ bưng trà dâng nước. Độc Long đứng ở phía sau Tiêu Lãng không ngồi xuống. Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng chỉ nhìn thoáng qua hắn, không hề nói gì. Trái lại nàng bưng một chén rượu ngon từ phía xa nâng chén nói:
- Cảm ơn Tiêu công tử đã đưa đệ đệ ta trở về. Không cần nói nhiều, Nhược Thủy nợ công tử một món nợ ân tình.
- Ha ha!
Tiêu Lãng cười lớn, bưng một chén rượu lên uống, lúc này mới lắc đầu nói:
- Năm đó ta nợ tiểu thư một ân tình. Hiện tại tiểu thư lại nợ ta một món nợ ân tình? Chúng ta đừng nợ đến nợ đi nữa. Coi như hòa đi. Chỉ có điều tiểu thư để mắt tới Tiêu mỗ, Tiêu mỗ nhận tiểu thư là bằng hữu.
- Bằng hữu?
Hoàn Nhan Nhược Thủy thoáng run rẩy. Nàng đúng là vẫn chưa từng có điều này. Người nàng quen biết hoặc là muốn nịnh hót lấy lòng, hoặc là có suy nghĩ không an phận đối với nàng. Người bình thường cũng không có tư cách làm bằng hữu của nàng. Nàng cũng là một người tâm cao khí ngạo. Cho nên khi Tiêu Lãng nói câu nói khiến nàng cảm giác có chút mờ mịt.
- Được. Nhược Thủy kết giao với bằng hữu như công tử!
Chỉ một lát sau Hoàn Nhan Nhược Thủy khôi phục lại như cũ. Hắn nhìn thoáng qua Độc Long. Chỉ một ánh mắt, nhưng Độc Long rất hiểu chuyện lui ra.
Sau khi Độc Long lui ra ngoài, Hoàn Nhan Nhược Thủy đột nhiên mở tấm lụa mỏng trên mặt ra. Một khuôn mặt khiến Tiêu Lãng cảm thấy nghẹt thở hiện ra.
Tuy rằng Tiêu Lãng đã nhìn thấy rất nhiều nữ tử, bản thân Mộc Tiểu Yêu, Hồng Đậu các nàng cũng là mỹ nữ tuyệt đỉnh, nhưng so với Hoàn Nhan Nhược Thủy vẫn kém hơn một chút.
Đây là một khuôn mặt hoàn mỹ hoàn hảo. Dường như nàng là con cưng của trời cao, ngay cả Thiên tướng tốt như vậy cũng cho nàng. Tiêu Lãng không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung về khuôn mặt nàng, chỉ có thể than thở về sự thần kỳ của tạo hóa.
Rất nhanh, Tiêu Lãng đã hồi phục. Hắn thừa nhận mình có phần không chống đỡ nổi trước mị lực của Hoàn Nhan Nhược Thủy. Trời cao sáng tạo ra nam tử và nữ tử, khiến bọn họ hấp dẫn lẫn nhau. Sợ là bất luận nam nhân nào cũng không thể chống đỡ được trước mị lực của Hoàn Nhan Nhược Thủy.
Hắn thở ra một hơi, cười khổ một tiếng nói:
- Tiểu thư vẫn nên đeo khăn vào đi. Dung nhan của tiểu thư có lực sát thương quá lớn. Ta cũng không dám nhìn tiểu thư.
Bộp bộp bộp!
Từ nhỏ đến lớn, Hoàn Nhan Nhược Thủy đã nghe qua vô số lời khích lệ nịnh hót. Nhưng câu nói này của Tiêu Lãng khiến nàng vui vẻ nhất, đồng thời cũng mừng thầm. Tiêu Lãng, không phải vừa nãy, ngươi còn nói chuyện hờ hững với bản tiểu thư sao? Hiện tại còn không phải chịu thua trước mị lực của bản tiểu thư sao?
Nàng không đeo khăn lên, trái lại khẽ mỉm cười nói:
- Tiêu công tử, không phải công tử nói muốn làm bằng hữu với Nhược Thủy sao? Giữa bằng hữu với nhau, tướng mạo đẹp hay xấu, nghèo hèn phú quý thì quan hệ gì? Bằng hữu chú ý chính là giao tâm.!
Tiêu Lãng sửng sốt một chút, gật đầu, lại nhìn về phía Hoàn Nhan Nhược Thủy ánh mắt đã trở nên bình tĩnh. Hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu là bằng hữu, Nhược Thủy, vì sao nàng còn gọi ta là Tiêu công tử?
- Ha ha!
Tiêu Lãng và Hoàn Nhan Nhược Thủy đều nở nụ cười, có cảm giác người thông minh gặp nhau. Bỏ đi thân phận, dáng mạo tuyệt mỹ của Hoàn Nhan Nhược Thủy, người này làm bằng hữu cũng không tệ.
Chỉ có điều quay đầu lại Tiêu Lãng cảm thấy rất hoang đường. Hoàn Nhan Nhược Thủy có thân phận như vậy, tuy rằng hắn liều mạng dẫn theo tiểu thiếu gia trở về xem như lập công lớn, nhưng kết giao làm bằng hữu, điều này không khỏi có chút cảm giác giống như hoàng đế và ăn mày làm bằng hữu...
Hoàn Nhan Nhược Thủy lại có cảm giác khác. Tuy thực lực của Tiêu Lãng yếu, nhưng là một người chân thành, hoàn toàn không làm ra vẻ. Hơn nữa người có thể dung hợp thần kỹ nhị đẳng, sao có thể là người bình thường được?
Hơn nữa, nàng có cảm giác, Tiêu Lãng giống như một thần long đang ẩn nấp sớm muộn sẽ có một ngày sẽ điên cuồng gào thét lao vào chín tầng mây. Cho nên nàng không cho rằng làm bằng hữu với Tiêu Lãng là quá đáng. Trái lại, khi ở chung một chỗ với Tiêu Lãng, nàng cảm giác rất thoải mái.
Trên người hắn có loại khí chất đặc biệt, có thể cho người ở cùng một chỗ với hắn cảm thấy thoải mái. Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn người rất chuẩn, cũng luôn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Rượu đã uống, bằng hữu đã nhận, cũng nhìn thấy một mỹ nữ cũng xinh đẹp đến mức kinh ngạc, Tiêu Lãng cảm thấy mình nên rút lui. Thời hạn ba năm sắp hết rồi. Hiên Viên Lĩnh ở ngay gần đó. Trong lòng hắn luôn ghi nhớ chuyện này. Hơn nữa ở chỗ này lâu, sợ là rất nhiều công tử sẽ muốn giết hắn. Cho nên hắn đứng lên, chắp tay nói với Hoàn Nhan Nhược Thủy:
- Nhược Thủy, ta đi Hiên Viên Lĩnh có chút việc. Rảnh rỗi sẽ quay lại tìm nàng uống trà nói chuyện sau.
Trong đôi mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy loé lên sự buồn bã. Nàng không đứng dậy, trái lại điềm đạm nhìn Tiêu Lãng nói:
- Vừa nãy còn nói là bằng hữu, thoáng cái đã trở nên xa lạ như vậy sao? Ngươi làm vậy là xem thường Nhược Thủy sao?
Tiêu Lãng cười khổ nói:
- Ta thật sự có việc. Nếu không chờ sau khi ta từ Hiên Viên Lĩnh trở về sẽ lại đến đây ở vài ngày?
Hoàn Nhan Nhược Thủy nói:
- Hiên Viên Lĩnh ở ngay sát bên cạnh. Truyền tống một lát đã đến, có cần phải gấp gáp như vậy không? Hiện tại, Nhược Thủy gặp phải phiền phức, còn là phiền phức lớn. Nếu ngươi đã nói là bằng hữu, tại sao thấy chết mà không cứu?
Ta ngất... Quả nhiên đến rồi!
Tiêu Lãng liền biết không phải là chuyện tốt. Hoàn Nhan Nhược Thủy có thân phận thế nào? Nàng gặp phải phiền phức có thể là chuyện nhỏ sao? Ngay cả nàng còn không giải quyết được, một võ giả nhỏ như hắn có thể hỗ trợ được cái gì?
Chỉ có điều nếu đã bị nói như vậy, Tiêu Lãng chỉ có thể khổ sở nói:
- Vậy nàng nói một chút xem là chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ được ta sẽ toàn lực ứng phó. Nếu không giúp được ta cũng không có cách nào.
Hoàn Nhan Nhược Thủy nhíu mày lại, trầm giọng nói:
- Nửa năm trước, phụ thân và ca ca ra ra ngoài một chuyến, đi giết một con hoang thú. Cuối cùng hoang thú cuối thật ra đã giết chết, nhưng ca ca ta... lại chết. Phụ thân cũng trúng độc hiện tại đang hôn mê chưa tỉnh. Mạch chúng ta chỉ có một nhánh của phụ thân. Cho nên trong gia tộc có mấy người bắt đầu làm đông làm tây. Trong gia tộc chúng ta, nữ tử không có cách nào thượng vị. Mà thời gian trước ta và tỷ tỷ đều ở bên ngoài. Mẫu thân cũng sai người ta đi đón đệ đệ tới. Bằng không một khi phụ thân có chuyện, không có nam tử, như vậy dựa theo quy định trong tộc, chi mạch khác sẽ tiếp nhận vị trí gia chủ. Cho nên mới có người nửa đường đuổi giết các ngươi. Hiện tại lão tổ tông đang bế quan. Tuy đệ đệ đã bình an trở về, nhưng cục diện vẫn rất khó khăn. Ta sợ một khi phụ thân không chịu được nữa, người ủng hộ mạch chúng ta sẽ quay đầu ủng mộ mạch khách. Một khi cây đổ bầy khỉ tan, chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục...
Thần sắc Hoàn Nhan Nhược Thủy rất nặng nề, cũng không nhìn Tiêu Lãng. Rất rõ ràng, nàng cũng không cho rằng Tiêu Lãng có biện pháp phá cục, mà chỉ muốn tìm một đối tượng để nói ra bức xúc trong lòng mình.
Hiện tại, Tiêu Lãng đã hiểu rõ vì sao trên đường đi lại có người truy sát, ngay cả mình đi vào cũng có hạ nhân ngăn cản. Hắn đã trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh gia tộc. Chỉ có điều sự tàn khốc trong đại gia tộc Thần Vực vẫn khiến hắn không ngừng cảm thán.
Hắn nghĩ đến chuyện nếu như Hoàn Nhan Nhược Thủy thất thế, sợ là sẽ lập tức bị nhân vật lớn thượng vị đưa đi kết giao gì đó, tâm trạng hắn cảm thấy có chút buồn phiền.
Hắn trầm ngâm, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh đã đưa ra kết quả:
- Bây giờ nàng có ba biện pháp. Biện pháp thứ nhất mời lão tổ tông nhà nàng xuất quan. Đương nhiên nàng phải nắm chắc hắn đứng ở phía nàng. Biện pháp thứ hai, nghĩ cách giúp phụ thân nàng trị liệu. Biện pháp thứ ba nhờ bên ngoài giúp, giết người lập uy, cho đệ đệ nàng thượng vị!
Mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy đang ảm đạm chợt sáng lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Điều Tiêu Lãng có thể nghĩ đến, tất nhiên nàng cũng có thể nghĩ đến. Chỉ có điều trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Lãng lập tức tìm được điểm mấu chốt trong vấn đề này, khiến nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
/1202
|