Tư Gia Di không ngờ màn kịch ngoài cửa thang máy này lại bị đưa lên mặt báo.
Lúc ấy cô chặn được cái tát của Quý Khả Vi, hai bàn tay của hai người cũng đã che đi hơn một nửa bức ảnh. Ảnh chụp cũng không rõ lắm, nhưng đám paparazzi vốn chẳng ngại gì việc thêm mắm dặm muối, miêu tả sinh động y như thật. Thậm chí còn bịa ra cả một câu chuyện dài kì về quan hệ giữa bọn họ, Tiểu thiên hậu của làng nhạc và nữ diễn viên mới nổi.
Đến hồi kết của câu chuyện, mọi người thi nhau đoán già đoán non, rốt cuộc người đàn ông thế nào mới có thể khiến hai người phụ nữ muốn đánh nhau ở chốn đông người. Người hâm mộ rất tò mò, cổ nhân có câu “Hồng nhan hoạ thuỷ”, bây giờ lại có hai nữ minh tinh tranh giành một người đàn ông, thật sự rất đáng chú ý.
Khó trách sáng sớm hôm nay đám phóng viên đã vây quanh trường quay.
Tư Gia Di buông tờ báo mới trong tay xuống bàn, đi đến bên cửa sổ vén một góc rèm lên. Chỉ thấy phóng viên đã vây kín bên ngoài, trên tay ai cũng sẵn sàng máy ảnh.
Cô vừa thả rèm cửa sổ xuống thì có người đẩy cửa bước vào phòng hoá trang.
Người vừa vào là đạo diễn với vẻ mặt tức giận.
Nhưng vẻ mặt tức giận ấy vừa nhìn thấy Tư Gia Di cũng phải cố gắng kiềm chế: “Gia Di à, nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay cô chỉ có hai cảnh quay thôi.”
Tư Gia Di hiểu đạo diễn nói gì. Quả nhiên là vậy…
“Hay là thế này di, hôm nay cô không cần ở lại nữa. Cảnh quay sau lưng tôi sẽ tìm người đóng thế, đến khi làm hậu kỳ ghép thêm vài cảnh của cô vào, sẽ giống hệt nhau thôi.”
Tư Gia Di không nói được gì, thở dài một tiếng. Cuối cùng mím môi, nghiêm túc cúi đầu xin lỗi đạo diễn và đồng nghiệp: “Tôi gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.”
Mấy người trong phòng hoá trang chứng kiến đạo diễn nhường nhịn cô, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, người phụ nữ này có người chống lưng, chỉ có thể an ủi cô ta, làm gì có ai dám kêu phiền. Tư Gia Di đi ra, mọi người nhìn theo bóng cô ra cửa, sau đó lại nhìn tờ báo trên mặt bàn, không khỏi tò mò người đàn ông kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Phóng viên chặn hết đường ra, Tư Gia Di còn không ra được đến bãi đỗ xe. Cô định đi theo con ngõ nhỏ ra ngoài, mong sao tránh được lần này, không ngờ phía sau có giọng nói đột nhiên vang lên: “Gia Di! Gia Di! Đợt một lát!”
Có thể gọi cô thân mật như thế, nhưng cũng có thể đem tin tức của cô xào nấu đủ vị, không còn nghi ngờ gì nữa, hẳn là đám paparazzi. Tư Gia Di bước chậm lại, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên loạn xạ. Cô nhất thời không biết nên trốn đi đâu. Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ sát vào lề đường ngay trước mặt cô.
“Lên xe.”
Cửa xe mở rộng trước mắt cô, người ngồi bên trong bình tĩnh nói.
***
Xe chở Tư Gia Di phóng đi mất.
Người đàn ông này chính là ngọn nguồn của sự rắc rối, lại có thể bình tĩnh thản nhiên lái xe như bây giờ. Tư Gia Di thấy anh ta im lặng , cô mạnh miệng nói: “Tôi có nên vỗ tay tán thưởng màn anh hùng cứu mỹ nhân của anh?”
Anh ta nở một nụ cười nhạt nhẽo, giọng nói vẫn bình thản như không hề có biểu hiện gì khác: “Nếu em tiếp tục như thế, tôi không ngại quay xe trở lại đó. Đứng trước mặt đám phóng viên cho họ tận mắt chứng kiến, như vậy cái danh tình nhân của em sẽ càng chắc chắn đấy.”
Tư Gia Di bị chặn họng, cô nhìn nhìn Diêu Tử Chính, cuối cùng đành im lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ. Cho dù trong lòng cô vốn chẳng cam, nhưng lại không kiềm chế được sự sợ hãi.
Tiếng chuông di động vang lên rất đúng lúc, là điện thoại của Kinh Kỷ Nhân: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Vừa ra khỏi trường quay.”
“Bây giờ cụ thể cô đang ở đâu, chúng ra gặp nhau rồi nói.”
“Tôi ở…”
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng cướp lấy chiếc di động bên tai Tư Gia Di. Tư Gia Di sợ hãi quay sang, cô nhìn thấy Diêu Tử Chính ấn nút ngắt cuộc gọi.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô giơ tay muốn giật lấy di động.
Bị anh giữ tay lại.
“Tin tức đã được tung ra cách đây một tiếng. Chỉ cần xem bây giờ anh ta mới gọi điện cho em cũng đủ để biết, cái tên Kinh Kỷ Nhân này quá chậm chạp.”
Giọng điệu anh ta mặc dù bình thản nhưng rất đáng sợ, chính sự quả quyết ấy của anh ta khiến người ta thành ra sợ hãi. Lý trí của cô lúc này hơi dao động, sau một hồi suy nghĩ, Tư Gia Di quyết định nghe theo người trước mặt: “Vậy anh nói tôi nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản, không làm gì cả.”
“Ngồi yên chờ chết sao?”
“Chờ tôi giúp em giải quyết.”
Lúc nói ra những lời này, khuôn mặt anh ta có ý cười. Nụ cười tươi vừa gượng gạo, trông lại như đang đùa giỡn. Khi đôi mắt luôn bình thản nhưng đầy sức mạnh của anh ta nhìn về phía Tư Gia Di, cô thầm nghĩ đến một câu: Tình yêu không thể dài lâu…
***
Tư Gia Di là người thoải mái nhưng cũng rất lý trí, không dễ tin vào những chuyện hoang đường như vậy. Người đàn ông này cho cô cảm giác được che chở, được quan tâm, giống như chiếc chìa khoá khớp với ổ khoá nơi đáy lòng cô. Đối với công ty quản lý của cô mà nói, lúc này cô chính là mối nguy hại rất lớn. Rất có thể sau này, địa vị cao hay chỉ là đứng sau hậu trường… Những chuyện này, dường như có thể rời xa cô trong vòng một đêm.
Quý Khả Vi chi tiền thuê luật sư mở họp báo thanh minh, chỉ trích đám nhà báo đưa tin sai sự thật, đồng thời kiện bọn họ tổi phỉ báng. Hai tuần liên tiếp sau đó, trên mặt báo nhan nhản tin xin lỗi và đính chính lại. Trong bức ảnh vốn chẳng rõ ràng kia rốt cuộc có phải Quý Khả Vi và Tư Gia Di hay không, chuyện này sớm đã chẳng còn ai hỏi đến nữa.
Tư Gia Di chỉ im lặng nhưng thật ra cô mới là người thắng lớn nhất. Kinh Kỷ Nhân cầm theo danh sách top những nhân vật đáng chú ý, đưa cho Tư Gia Di xem: “Cô xem này, bây giờ cô được rất nhiều người quan tâm đấy.”
Tư Gia Di cầm lấy xem qua, một dòng chữ đập vào mắt cô: Cô ta đứng bên cạnh Vi Vi của chúng ta, đến ánh mắt cũng chẳng sánh nổi. Đúng là cố tạo scandal, chắc là liên quan đến vụ tuyên truyền phim mới đây mà. Đúng là không biết xấu hổ.
Kinh Kỷ Nhân thấy cô im lặng, trong lòng suy nghĩ một lúc, an ủi cô: “Có tranh luận thì cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng làm người ta nhớ kỹ cô…”
Tư Gia Di không biết, trở thành đề tài tranh luận rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng ít nhất thì tranh luận mới khiến mọi chuyện sáng tỏ, mọi chuyện sáng tỏ rồi, công ty quản lý mới có thể bán cô với cái giá tốt nhất không phải sao?
Sau vai diễn trong “Bút kí Scandal”, nửa tháng sau cô nhận được kịch bản phim mới. Thêm vào đó còn nhận được hai hợp đồng quảng cáo. Đúng vào lúc con đường sự nghiệp của cô mới sáng sủa hơn một chút, Kinh Kỷ Nhân đến thông báo cho cô, anh ta muốn đi ăn máng khác.
“Gia Di à, cô vừa bước chân vào làng giải trí đã đi theo tôi. Tuy đã rất nhiều năm rồi mà tôi chẳng tạo được cơ hội nào cho cô…”
“Dừng lại, anh diễn cảnh này quá tệ. Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Kinh Kỷ Nhân bị phát hiện, chẳng thèm vòng vo tam quốc làm gì nữa, hỏi thẳng cô: “Có đồng ý đi ăn máng khác với tôi không?”
“Lúc chúng tôi mới vào nghề, anh thấy mấy đứa nhóc con chúng tôi còn ngây thơ nên lừa chúng tôi ký hợp đồng mười lăm năm với công ty. Chuyện này anh quên rồi sao?”
“Chuyện này cô có thể yên tâm, ông chủ mới của chúng ta rất đại gia, sẽ trả tiền bồi thường.”
Tư Gia Di càng nghe càng càng thấy không đáng tin. Trước mắt cô là vẻ mặt vô cùng chắc chắn của Kinh Kỷ Nhân: “Công ty nào coi tiền như rác, dám chi số tiền lớn như thế mua tôi?”
“Hoàn Cầu.”
***
Giám đốc quản lý nghệ sĩ gọi điện thoại trực tiếp tới văn phòng của Diêu Tử Chính: “Bên đó nói cần suy nghĩ lại.”
“Vậy thì cho bọn họ thời suy nghĩ.”
Đầu bên kia bỗng nhiên trở nên im lặng, dường như có điều muốn nói lại thôi. Diêu Tử Chính lập tức nhận ra điều không bình thường: “Nói đi.”
“Một kẻ hạng ba như Kinh Kỷ Nhân, cộng thêm cô diễn viên mới nổi đó… Diêu tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Giao dịch lần không có lợi.”
“Rốt cuộc có lợi hay không, một thời gian sau sẽ rõ thôi.”
Bảy tháng sau đó.
Doanh thu trong lần công chiếu đầu tiên của “Bút kí Scandal” vô cùng lớn. Tư Gia Di chính thức ký hợp đồng với công ty mới.
Hôm ấy là một ngày trời nắng ấm áp, là một ngày may mắn. “Bút kí Scandal” liên tục gặp vận may, Hoàn Cầu là nhà đầu tư lớn nhất, đầu tư bốn phần mà thu lời đến tám phần. Hoàn cầu lại đang trong dịp chào đón kỉ niệm mười năm thành lập công ty, nghi thức ký hợp đồng trở nên vô cùng trang trọng. Giống như tuyên bố với cả thế giới, gần đây hiệu suất làm việc của Hoàn Cầu cao đến thế nào, nhanh như vậy đã giành được nữ diễn viên mới đang nổi như cồn.
Nhưng không ai biết, bọn họ đã phải đợi bảy tháng.
Lúc Tư Gia Di ký tên mình lên bản hợp đồng, cô không khỏi tự giễu. Phải làm thế nào mới có thể trụ vững? Sự nổi tiếng của cô lúc này vẫn chưa chắc chắn.
Cô đã do dự trong bảy tháng, thế nhưng sự do dự kia biến mất chỉ vì lượng vé bán ra trong bảy ngày. Thật ra nếu không phải anh ta cho cô cơ hội…
Tư Gia Di lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa. Cô điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười giả tạo với hàng trăm ống kính.
***
Từ buổi lễ ký hợp đồng cho đến bữa tiệc mừng sau đó, hầu hết thời gian Tư Gia Di chỉ cười, mặt cứng đơ. Vào phòng vệ sinh trang điểm lại, nhìn vào khoé miệng hơi nhếch lên trong gương. Nếu đã cười, nhất định phải cười thật trang nhã, phải ra vẻ lịch sự mới được.
Trở lại bữa tiệc, tiếp tục nói chuyện với mọi người. Nghe mọi người dùng đủ mọi cách khen ngợi, tung hô cô, toàn những lời giả dối.
Một diễn viên phim truyền hình mới lấn sân điện ảnh đã thành công như thế, ai cũng cho rằng cô là gà đẻ trứng vàng. Nhưng cô giống như con người uống nước, tự biết nước ấm hay lạnh.
Có người đưa một ly rượu đến.
Ly rượu trong suốt, ngon tay thon dài, chiếc cúc trên tay áo rất độc đáo, áo là hàng được cắt may thủ công rất chuẩn. Tư Gia Di nhìn theo hướng tay người mời, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bình thản kia. Bảy tháng không gặp lại khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Lần đó trên tuyên truyền quảng cáo rầm rộ về bộ phim có “hai nữ chính”, cô đã đoán được phần nào đó là ý của ai. Mà người ấy, lúc này đang đứng ngay trước mắt cô.
“Đã lâu không gặp, Tư Gia Di.”
Tư Gia Di nhìn anh ta, lại cúi xuống nhìn ly rượu trong tay anh ta.
Cảm giác gặp vận may như một thứ chất độc, sẽ gây nghiện. Thế nên nếu cho cô cơ hội lần thứ hai, cô vẫn sẽ hành động giống lúc này, nhận ly rượu anh ta đưa, uống một hơi cạn ly, giống như uống rượu độc giải khát.
Lúc ấy cô chặn được cái tát của Quý Khả Vi, hai bàn tay của hai người cũng đã che đi hơn một nửa bức ảnh. Ảnh chụp cũng không rõ lắm, nhưng đám paparazzi vốn chẳng ngại gì việc thêm mắm dặm muối, miêu tả sinh động y như thật. Thậm chí còn bịa ra cả một câu chuyện dài kì về quan hệ giữa bọn họ, Tiểu thiên hậu của làng nhạc và nữ diễn viên mới nổi.
Đến hồi kết của câu chuyện, mọi người thi nhau đoán già đoán non, rốt cuộc người đàn ông thế nào mới có thể khiến hai người phụ nữ muốn đánh nhau ở chốn đông người. Người hâm mộ rất tò mò, cổ nhân có câu “Hồng nhan hoạ thuỷ”, bây giờ lại có hai nữ minh tinh tranh giành một người đàn ông, thật sự rất đáng chú ý.
Khó trách sáng sớm hôm nay đám phóng viên đã vây quanh trường quay.
Tư Gia Di buông tờ báo mới trong tay xuống bàn, đi đến bên cửa sổ vén một góc rèm lên. Chỉ thấy phóng viên đã vây kín bên ngoài, trên tay ai cũng sẵn sàng máy ảnh.
Cô vừa thả rèm cửa sổ xuống thì có người đẩy cửa bước vào phòng hoá trang.
Người vừa vào là đạo diễn với vẻ mặt tức giận.
Nhưng vẻ mặt tức giận ấy vừa nhìn thấy Tư Gia Di cũng phải cố gắng kiềm chế: “Gia Di à, nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay cô chỉ có hai cảnh quay thôi.”
Tư Gia Di hiểu đạo diễn nói gì. Quả nhiên là vậy…
“Hay là thế này di, hôm nay cô không cần ở lại nữa. Cảnh quay sau lưng tôi sẽ tìm người đóng thế, đến khi làm hậu kỳ ghép thêm vài cảnh của cô vào, sẽ giống hệt nhau thôi.”
Tư Gia Di không nói được gì, thở dài một tiếng. Cuối cùng mím môi, nghiêm túc cúi đầu xin lỗi đạo diễn và đồng nghiệp: “Tôi gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.”
Mấy người trong phòng hoá trang chứng kiến đạo diễn nhường nhịn cô, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, người phụ nữ này có người chống lưng, chỉ có thể an ủi cô ta, làm gì có ai dám kêu phiền. Tư Gia Di đi ra, mọi người nhìn theo bóng cô ra cửa, sau đó lại nhìn tờ báo trên mặt bàn, không khỏi tò mò người đàn ông kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Phóng viên chặn hết đường ra, Tư Gia Di còn không ra được đến bãi đỗ xe. Cô định đi theo con ngõ nhỏ ra ngoài, mong sao tránh được lần này, không ngờ phía sau có giọng nói đột nhiên vang lên: “Gia Di! Gia Di! Đợt một lát!”
Có thể gọi cô thân mật như thế, nhưng cũng có thể đem tin tức của cô xào nấu đủ vị, không còn nghi ngờ gì nữa, hẳn là đám paparazzi. Tư Gia Di bước chậm lại, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên loạn xạ. Cô nhất thời không biết nên trốn đi đâu. Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ sát vào lề đường ngay trước mặt cô.
“Lên xe.”
Cửa xe mở rộng trước mắt cô, người ngồi bên trong bình tĩnh nói.
***
Xe chở Tư Gia Di phóng đi mất.
Người đàn ông này chính là ngọn nguồn của sự rắc rối, lại có thể bình tĩnh thản nhiên lái xe như bây giờ. Tư Gia Di thấy anh ta im lặng , cô mạnh miệng nói: “Tôi có nên vỗ tay tán thưởng màn anh hùng cứu mỹ nhân của anh?”
Anh ta nở một nụ cười nhạt nhẽo, giọng nói vẫn bình thản như không hề có biểu hiện gì khác: “Nếu em tiếp tục như thế, tôi không ngại quay xe trở lại đó. Đứng trước mặt đám phóng viên cho họ tận mắt chứng kiến, như vậy cái danh tình nhân của em sẽ càng chắc chắn đấy.”
Tư Gia Di bị chặn họng, cô nhìn nhìn Diêu Tử Chính, cuối cùng đành im lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ. Cho dù trong lòng cô vốn chẳng cam, nhưng lại không kiềm chế được sự sợ hãi.
Tiếng chuông di động vang lên rất đúng lúc, là điện thoại của Kinh Kỷ Nhân: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Vừa ra khỏi trường quay.”
“Bây giờ cụ thể cô đang ở đâu, chúng ra gặp nhau rồi nói.”
“Tôi ở…”
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng cướp lấy chiếc di động bên tai Tư Gia Di. Tư Gia Di sợ hãi quay sang, cô nhìn thấy Diêu Tử Chính ấn nút ngắt cuộc gọi.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô giơ tay muốn giật lấy di động.
Bị anh giữ tay lại.
“Tin tức đã được tung ra cách đây một tiếng. Chỉ cần xem bây giờ anh ta mới gọi điện cho em cũng đủ để biết, cái tên Kinh Kỷ Nhân này quá chậm chạp.”
Giọng điệu anh ta mặc dù bình thản nhưng rất đáng sợ, chính sự quả quyết ấy của anh ta khiến người ta thành ra sợ hãi. Lý trí của cô lúc này hơi dao động, sau một hồi suy nghĩ, Tư Gia Di quyết định nghe theo người trước mặt: “Vậy anh nói tôi nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản, không làm gì cả.”
“Ngồi yên chờ chết sao?”
“Chờ tôi giúp em giải quyết.”
Lúc nói ra những lời này, khuôn mặt anh ta có ý cười. Nụ cười tươi vừa gượng gạo, trông lại như đang đùa giỡn. Khi đôi mắt luôn bình thản nhưng đầy sức mạnh của anh ta nhìn về phía Tư Gia Di, cô thầm nghĩ đến một câu: Tình yêu không thể dài lâu…
***
Tư Gia Di là người thoải mái nhưng cũng rất lý trí, không dễ tin vào những chuyện hoang đường như vậy. Người đàn ông này cho cô cảm giác được che chở, được quan tâm, giống như chiếc chìa khoá khớp với ổ khoá nơi đáy lòng cô. Đối với công ty quản lý của cô mà nói, lúc này cô chính là mối nguy hại rất lớn. Rất có thể sau này, địa vị cao hay chỉ là đứng sau hậu trường… Những chuyện này, dường như có thể rời xa cô trong vòng một đêm.
Quý Khả Vi chi tiền thuê luật sư mở họp báo thanh minh, chỉ trích đám nhà báo đưa tin sai sự thật, đồng thời kiện bọn họ tổi phỉ báng. Hai tuần liên tiếp sau đó, trên mặt báo nhan nhản tin xin lỗi và đính chính lại. Trong bức ảnh vốn chẳng rõ ràng kia rốt cuộc có phải Quý Khả Vi và Tư Gia Di hay không, chuyện này sớm đã chẳng còn ai hỏi đến nữa.
Tư Gia Di chỉ im lặng nhưng thật ra cô mới là người thắng lớn nhất. Kinh Kỷ Nhân cầm theo danh sách top những nhân vật đáng chú ý, đưa cho Tư Gia Di xem: “Cô xem này, bây giờ cô được rất nhiều người quan tâm đấy.”
Tư Gia Di cầm lấy xem qua, một dòng chữ đập vào mắt cô: Cô ta đứng bên cạnh Vi Vi của chúng ta, đến ánh mắt cũng chẳng sánh nổi. Đúng là cố tạo scandal, chắc là liên quan đến vụ tuyên truyền phim mới đây mà. Đúng là không biết xấu hổ.
Kinh Kỷ Nhân thấy cô im lặng, trong lòng suy nghĩ một lúc, an ủi cô: “Có tranh luận thì cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng làm người ta nhớ kỹ cô…”
Tư Gia Di không biết, trở thành đề tài tranh luận rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng ít nhất thì tranh luận mới khiến mọi chuyện sáng tỏ, mọi chuyện sáng tỏ rồi, công ty quản lý mới có thể bán cô với cái giá tốt nhất không phải sao?
Sau vai diễn trong “Bút kí Scandal”, nửa tháng sau cô nhận được kịch bản phim mới. Thêm vào đó còn nhận được hai hợp đồng quảng cáo. Đúng vào lúc con đường sự nghiệp của cô mới sáng sủa hơn một chút, Kinh Kỷ Nhân đến thông báo cho cô, anh ta muốn đi ăn máng khác.
“Gia Di à, cô vừa bước chân vào làng giải trí đã đi theo tôi. Tuy đã rất nhiều năm rồi mà tôi chẳng tạo được cơ hội nào cho cô…”
“Dừng lại, anh diễn cảnh này quá tệ. Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Kinh Kỷ Nhân bị phát hiện, chẳng thèm vòng vo tam quốc làm gì nữa, hỏi thẳng cô: “Có đồng ý đi ăn máng khác với tôi không?”
“Lúc chúng tôi mới vào nghề, anh thấy mấy đứa nhóc con chúng tôi còn ngây thơ nên lừa chúng tôi ký hợp đồng mười lăm năm với công ty. Chuyện này anh quên rồi sao?”
“Chuyện này cô có thể yên tâm, ông chủ mới của chúng ta rất đại gia, sẽ trả tiền bồi thường.”
Tư Gia Di càng nghe càng càng thấy không đáng tin. Trước mắt cô là vẻ mặt vô cùng chắc chắn của Kinh Kỷ Nhân: “Công ty nào coi tiền như rác, dám chi số tiền lớn như thế mua tôi?”
“Hoàn Cầu.”
***
Giám đốc quản lý nghệ sĩ gọi điện thoại trực tiếp tới văn phòng của Diêu Tử Chính: “Bên đó nói cần suy nghĩ lại.”
“Vậy thì cho bọn họ thời suy nghĩ.”
Đầu bên kia bỗng nhiên trở nên im lặng, dường như có điều muốn nói lại thôi. Diêu Tử Chính lập tức nhận ra điều không bình thường: “Nói đi.”
“Một kẻ hạng ba như Kinh Kỷ Nhân, cộng thêm cô diễn viên mới nổi đó… Diêu tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Giao dịch lần không có lợi.”
“Rốt cuộc có lợi hay không, một thời gian sau sẽ rõ thôi.”
Bảy tháng sau đó.
Doanh thu trong lần công chiếu đầu tiên của “Bút kí Scandal” vô cùng lớn. Tư Gia Di chính thức ký hợp đồng với công ty mới.
Hôm ấy là một ngày trời nắng ấm áp, là một ngày may mắn. “Bút kí Scandal” liên tục gặp vận may, Hoàn Cầu là nhà đầu tư lớn nhất, đầu tư bốn phần mà thu lời đến tám phần. Hoàn cầu lại đang trong dịp chào đón kỉ niệm mười năm thành lập công ty, nghi thức ký hợp đồng trở nên vô cùng trang trọng. Giống như tuyên bố với cả thế giới, gần đây hiệu suất làm việc của Hoàn Cầu cao đến thế nào, nhanh như vậy đã giành được nữ diễn viên mới đang nổi như cồn.
Nhưng không ai biết, bọn họ đã phải đợi bảy tháng.
Lúc Tư Gia Di ký tên mình lên bản hợp đồng, cô không khỏi tự giễu. Phải làm thế nào mới có thể trụ vững? Sự nổi tiếng của cô lúc này vẫn chưa chắc chắn.
Cô đã do dự trong bảy tháng, thế nhưng sự do dự kia biến mất chỉ vì lượng vé bán ra trong bảy ngày. Thật ra nếu không phải anh ta cho cô cơ hội…
Tư Gia Di lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa. Cô điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười giả tạo với hàng trăm ống kính.
***
Từ buổi lễ ký hợp đồng cho đến bữa tiệc mừng sau đó, hầu hết thời gian Tư Gia Di chỉ cười, mặt cứng đơ. Vào phòng vệ sinh trang điểm lại, nhìn vào khoé miệng hơi nhếch lên trong gương. Nếu đã cười, nhất định phải cười thật trang nhã, phải ra vẻ lịch sự mới được.
Trở lại bữa tiệc, tiếp tục nói chuyện với mọi người. Nghe mọi người dùng đủ mọi cách khen ngợi, tung hô cô, toàn những lời giả dối.
Một diễn viên phim truyền hình mới lấn sân điện ảnh đã thành công như thế, ai cũng cho rằng cô là gà đẻ trứng vàng. Nhưng cô giống như con người uống nước, tự biết nước ấm hay lạnh.
Có người đưa một ly rượu đến.
Ly rượu trong suốt, ngon tay thon dài, chiếc cúc trên tay áo rất độc đáo, áo là hàng được cắt may thủ công rất chuẩn. Tư Gia Di nhìn theo hướng tay người mời, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bình thản kia. Bảy tháng không gặp lại khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Lần đó trên tuyên truyền quảng cáo rầm rộ về bộ phim có “hai nữ chính”, cô đã đoán được phần nào đó là ý của ai. Mà người ấy, lúc này đang đứng ngay trước mắt cô.
“Đã lâu không gặp, Tư Gia Di.”
Tư Gia Di nhìn anh ta, lại cúi xuống nhìn ly rượu trong tay anh ta.
Cảm giác gặp vận may như một thứ chất độc, sẽ gây nghiện. Thế nên nếu cho cô cơ hội lần thứ hai, cô vẫn sẽ hành động giống lúc này, nhận ly rượu anh ta đưa, uống một hơi cạn ly, giống như uống rượu độc giải khát.
/44
|