Yêu Giả Thành Thật

Chương 44: Ngoại truyện 2.2: Nếu như mây tạo mưa, gió sẽ thổi khô nó (2)

/44


Tư Gia Di liếc mắt vào trong túi giấy, một bộ mỹ phẩm dưỡng da cùng mấy bình nước hoa, cô suy nghĩ một chút, chỉ lấy này bộ mỹ phẩm:" Tôi hiện tại ngày nào cũng phải ra vào bệnh viện, không thể nào thơm nức người được, cái này cô cầm dùng đi."

Lý Thân Ninh gần đây thường bay ra nước ngoài, Tư Gia Di đã nhận khá nhiều quà của hắn, mỗi lần cô nhận đều mua lại quà cho Dao Dao coi như hồi đáp, làm như vậy cũng coi như giảm bớt chút cảm giác khó xử.

Nhắc đến chuyện này, bảo mẫu cũng không nhịn muốn hỏi: "Gần đây, ngài Diêu thế nào?"

Tư Gia Di mỉm cười, đáp án cô đã nói qua không dưới 20 lần, nhưng mỗi một lần nói ra khỏi miệng, vẫn như cũ đầy ngập tự trách bản thân mình vô dụng: "Vẫn như cũ."

"Ừm, không lâu trước đây ngay cả Dao Dao cũng có hỏi anh ấy ở đâu, nó nói sao anh ấy ra nước ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa về."

Tư Gia Di lúc này thật sự không thể trưng ra bộ mặt tươi cười, xoay người lại đi vào phòng làm việc, để Dao Dao bên ngoài. Bọn nhỏ đến nay chưa hề hay biết gì, đại khái đó cũng chính là ý đồ ban đầu của Diêu Tử Chính, nếu như hắn chết, hắn hi vọng có thể lừa gạt được mọi người, nhưng cái chuyện lớn động trời này, làm sao có thể nói lừa gạt liền có thể lừa gạt?.

Phỏng vấn hai nghệ sĩ mới xong, công việc hôm nay của Tư Gia Di coi như đã kết thúc, nhưng mưa vẫn chưa dừng, lúc về đến nhà, khí ấm cùng mùi ẩm mốc lạnh lẽo tạo thành liên minh đối nghịch nhau, Tư Gia Di vừa thay giày vừa chà xát hai bên cánh tay.

Nghe tiếng mở cửa, Đa Đa lập tức dùng chân trần chạy tới, mỗi lần cô về nhà, đều gặp phải tình trạng như vậy, Đa Đa nhìn phía trước cô, rồi lại thoáng nhìn phía sau cô: "Cha, cha......" .

Tư Gia Di mang dép vào cho con trai, xoa xoa mái tóc mềm của con, lại lần nữa nhắc lại cùng một câu: "Ba ba vẫn còn đang ở nước ngoài chưa về."

Đa Đa không nói lời nào, chỉ nhìn đôi dép trên chân mình rồi ngẩn người, chỉ chốc lát sau Dao Dao liền tới, bất mãn bĩu môi: "Sao cậu lại chạy tới đây? Không phải nói chơi trốn tìm sao, hại mình trốn lâu như vậy, mà cậu lại không tìm." .

Đa Đa có lẽ nghe từ bảo mẫu câu "Miệng bé gái mà bĩu môi là có thể treo được cả một bình dầu*" Kết quả là chỉ cần nhìn thấy bé gái bĩu môi, nhóc liền không nhịn được chạm thử vào, lần này cũng vậy, khi Đa Đa đưa tay lên, cô nhóc liền thét lớn chạy đi, bên cười bên mắng: "Lưu manh!".

(*): câu này ám chỉ bé gái mà cứ bĩu môi cao, sau này sẽ càng láu cá.

Tiếng cười vui vẻ rộn rạo cứ thế tràn ngập căn phòng

Tư Gia Di nhìn bọn nhóc, nụ cười giả tạo dần dần biến mất, lúc móc áo khoác vào móc treo bên ngoài, cô vô lực dựa trán vào móc treo bên cạnh, cũng không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ vừa nhắm mắt, trí nhớ sẽ vì xúc động mà ùa đến

“Tôi ghét cái kết quả này, nếu không thay đổi được, tôi tình nguyện người làm nhiễm bẩn em chính là tôi......" .

“Tôi tự cấp cho em một lý do để yêu tôi”

Dỗ hai đứa trẻ ngủ xong, Tư Gia Di lái ô-tô đến trước bệnh viện, trên đường nhận được một cuộc điện thoại, là nghệ sĩ Sunny mà cô đã từng làm việc chung gọi tới, cô bé vừa mới gả cho một vị phú thương hơn 50 tuổi, đầu bóng lưởng, nhưng mỗi khi say rượu sẽ như hôm nay, sẽ gọi điện thoại cho Tư Gia Di..

Tư Gia Di nhấc máy, để chế độ loa ngoài, lắng nghe tiếng khóc của cô gái. Đường là do mình chọn, hậu quả sẽ phải tự mình gánh, sau khi khóc, Sunny liền đi mua hai túi xách bạch kim platin, ngày mai lại là một ngày mới.

Còn Tư Gia Di cô thì sao? Ngày mai của cô ở đâu? Sau khi khử trùng thân thể và quần áo, cô liền đi vào phòng bệnh, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua 12h đêm, điều này đồng nghĩa hắn đã ngủ 98 ngày.

Tư Gia Di ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm tay hắn. Đôi bàn tay hắn đã từng viết và ký không biết bao nhiêu giấy tờ quyền lực, Tư Gia Di còn nhớ rõ người đàn ông này từng nói cho cô biết "Thật ra thì tôi không phải trời sanh thuận tay trái, tôi dùng tay trái, chỉ là bởi vì khi còn bé không hiểu chuyện, nghe theo lời kẻ khác mà đánh nhau bị thương nặng, thương tổn đến dây thần kinh tay phải." Khi đó, bọn họ ngồi đưa lưng về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc ấy thật đẹp.

Hôm nay, đôi tay này, vô lực, tái nhợt, không chút dấu hiệu của sinh mệnh.

Tư Gia Di luồn tay vào tóc hắn.

"Diêu Tử Chính, biết không, buổi sáng em lại nghe một lời đánh giá về anh: Đáng tiếc, một người có dáng dấp anh tuấn như vậy lại......"

Hắn không có chút phản ứng..

"Còn nữa, Dao Dao rốt cuộc đã về nước, em nhận thấy, con trai mình đặc biệt thích cô bé này, nhìn thấy cô bé, nó còn vui vẻ hơn nhìn thấy em. Anh nghĩ xem, em nên vui mừng hay đau lòng đây?" .

Tư Gia Di có thể cảm giác được ngón tay của hắn hơi giật giật. khi Tư Gia Di lần đầu tiên gặp phải động tác mang tính phản xạ này của hắn, kích động đến mức run rẩy không thể nhấn chuông gọi bác sĩ, cuối cùng căn bản không thể đợi bác sĩ chạy tới, cô đã chạy thẳng về phía phòng làm việc của ông ta. Một khắc kia cô rốt cuộc đã chảy bao nhiêu nước mắt, cô đã không còn nhớ.

Sau lại mới biết đây chỉ là một động tác phản xạ vô nghĩa, hi vọng giống như gai độc, đâm thật sâu vào buồng tim cô rồi lại phải nhổ đi, đau đớn đến mức nào? Cô cũng không muốn hồi tưởng..

Tư Gia Di cầm giữ tay của hắn. Mỗi một đường cong, vết nhăn của lòng bàn tay cô đều đã thuộc làu.

"Quá khứ như thế nào, thật và giả ra sao, em đều không để ý, hiện tại em chỉ hi vọng anh tỉnh lại, nhìn em một lần. Em không mong cầu gì hơn, thật đấy, anh mở mắt nhìn em đi, không được sao?" .

Tư Gia Di lắc đầu một cái, hoàn toàn kết thúc buổi trò chuyện lẩm bẩm tối nay.

"Ngày mai em lại tới thăm anh.".

Môi cô đặt vào giữa trán anh.

Lúc rạng sáng nhiệt độ rất thấp, cửa kính xe ngưng đọng một lớp sương mờ, Tư Gia Di thả chậm tốc độ xe, bật cần gạt nước, con đường này cô lái qua không dưới mấy trăm lần, vừa mới bắt đầu trên căn bản mỗi ngày đều mang theo hi vọng mà tới, thất vọng mà về, giờ đây tâm trạng đã trở nên hết sức bình tĩnh.

Điện thoại di động vang lên, Tư Gia Di nhấc máy.

Thanh đầu dây bên kia kích động đến phát run:"Bà Diêu, ông Diêu, anh ấy ...... đã tỉnh lại!" .

Trong nháy mắt đó, đầu óc cô không còn trống rỗng, bầu trời trước mắt vốn phủ đầy sương mờ, giờ bỗng tràn ngập một màu xanh, cầm điện thoại lên đặt lại thật chặt vào bên tai, cô sợ mình nghe lầm, ngay cả âm thanh của chính cô, cô cũng không nghe rõ: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nói, ông Diêu, anh ấy......"

Tư Gia Di chỉ nghe được tới đó, "bịch", một tiếng vang thật lớn làm rối loạn suy nghĩ của cô. Trời mưa, đường trơn trợt, cô lại cấp bách tiếp điện thoại, xe cứ như vậy cán phải vũng sình trên đường.

Trán Tư Gia Di đụng vào trên tay lái, bong bóng khí an toàn chợt mở ra, một hồi âm thanh lớn, nhưng Tư Gia Di lại cảm thấy chung quanh an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng nói của y tá vang vọng bên tai.

Anh đã tỉnh.......

Hôn mê đi qua, Tư Gia Di cố hết sức đẩy ra cửa xe, vừa chạy thật nhanh, vừa thở ra khí trắng lẫn vào trong sương, ngưng tụ rồi lại tiêu tan trước mắt, Tư Gia Di cũng không biết mình chạy bao lâu, xa xa nhìn thấy cổng bệnh viện, cô đâu còn thời gian mà nghĩ tới hạt ngọc nước đang đọng trên mi mắt mình.

Rốt cuộc, cô đã nhìn thấy cửa kính phòng bệnh rất gần. Đáng tiếc, bóng dáng bác sĩ đứng trước giường bệnh đã chặn lại tầm mắt của cô. Tư Gia Di cuối cùng đã được thả lỏng tim mình, bác sĩ cũng chạy đến, đồng nghĩa với việc anh thật sự.......

Tư Gia Di dùng hết sức mở cửa, một khắc kia, khung cảnh trước mắt cô bỗng tối đen, tay của cô cũng không còn sức để đè xuống nắm đấm cửa, thân thể cô nhẹ nhàng ngã xuống.

Tư Gia Di có thể nghe được có người đang cùng cô nói chuyện. Nhưng rốt cuộc là mộng hay là thực, cô cũng không có cách nào phân biệt, chỉ biết cô càng muốn mở mắt, thân thể lại càng nặng. Lỗ tai ong ong, phảng phất như cô vẫn còn đang ở tại thời điểm cán vào vũng sình trên đường, cuối cùng, cô rốt cục nghe rõ, thật sự có người đang bên tai cô thì thầm: "Em vẫn ghét anh như vậy à? Một khi ngủ là ngủ tận bốn ngày."

Một giây này, thân thể cô tựa hồ bị nỗi sợ hãi nuốt lấy. Sợ mình nếu không tỉnh lại, ai đó sẽ hoàn toàn rời xa cô. Lông mi trên dưới Tư Gia Di đánh nhau liên tục, rốt cuộc, “tách” một tiếng, cô mở mắt.

Ánh sáng sáng ngời dị thường làm cặp mắt cô có chút đau, cảm giác được tay của mình đang bị ai đó nắm lấy, Tư Gia Di chậm rãi cúi đầu.

Một người đàn ông, đang tựa đầu vào giường cô ngủ, Tư Gia Di nhìn đỉnh đầu của anh, nơi đó từng bị cạo tất cả tóc, giờ phút này mặc dù tóc mới đã mọc lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo giải phẫu.

Chẳng qua khi nhìn thấy vết sẹo quen thuộc này, Tư Gia Di đã không ngăn được tiếng khóc sụt sùi phát ra từ miệng mình, dần dần, cô khắc chế không được bật ra thành tiếng. Tay trái Tư Gia Di bị anh nắm thật chặc, theo bản năng cô dùng tay phải che miệng lại, không để cho tiếng khóc bật ra khỏi yết hầu, quấy rầy hắn ngủ yên.

Nhưng thân thể cô càng ngày càng run rẩy bởi vì khóc, rốt cuộc vẫn phải quấy rầy đến anh, Tư Gia Di cảm giác được bàn tay đang giữ chặt tay cô giật giật, anh từ từ buông lỏng tay cô, đồng thời, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thời khắc này phảng phất như dài một thế kỉ. Không người nào dám động, không người nào dám nói chuyện, hoặc giả ai nấy đều sợ đây là ảo giác.

Diêu Tử Chính đưa tay lau nước mắt cho cô, xúc cảm chân thật lan tràn từ đầu ngón tay, Diêu Tử Chính hơi cười.

"Khóc cái gì?"

Âm thanh quen thuộc phảng phất đến từ nơi xa xôi, phảng phất trở lại lần đầu tiên gặp mặt, anh nhìn tấm thẻ của cô, nhớ tên cô: "Tư, Gia, Di?"

Khi đó âm thanh của anh cũng giống như bây giờ, chầm chậm, trầm thấp, mang theo chút nghi ngờ. Khoảnh khắc anh nhớ tên cô, kiếp nạn của cô liền bắt đầu, hôm nay, ánh mắt anh vẫn phức tạp như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô, điểm khác biệt duy nhất là ngài Diêu hôm nay gầy hơn rất nhiều so với khi trước.

Hơn nữa anh rõ ràng là đang cười, song, sâu trong âm thanh lại tựa như đang đè nén điều gì đó khiến anh run rẩy:"Em có thể nhào tới đánh anh, cắn anh, mắng anh tại sao lại để cho em lo lắng lâu như vậy. Nhưng không được khóc."

Tư Gia Di cắn môi, cô như muốn cắn bật ra máu, nhưng vẫn như cũ không dám động đậy, lại không dám dời đi tầm mắt, Diêu Tử Chính vòng tay qua ôm chầm lấy cô, nhưng tứ chi anh không có sức, dù đang ngồi xe lăn, nhưng lại không có sức.

"Diêu Tử Chính." Cô rốt cục nghẹn ngào tìm lại được âm thanh của mình.

"......"

"Em hận anh."

"Anh biết." Anh nói thật bình tĩnh.

Không —— Tư Gia Di lắc đầu —— anh không biết. Anh làm sao biết những ngày đó đối với cô mà nói, đau khổ gấp trăm lần đoạn thời gian 6 năm đó như thế nào? Đó là một loại đau nhẹ và dài, không tìm được bất kỳ điểm phát tiết nào, chỉ có thể để nó làm tê cứng tim cô từng chút một.

"Cho nên anh, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần không thể chết. Anh nợ em, nợ cả đời cũng không trả hết. Trước khi anh có thể trả hết được, anh phải sống thật lâu, thật tốt."

Người đàn ông chưa từng rơi một giọt lệ, hôm nay hốc mắt anh đã đỏ bừng, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô, dốc hết sức lực toàn thân, ôm cô vào lồng ngực.

Nước mắt Tư Gia Di ấm áp rơi vào trong bộ quần áo bệnh nhân của anh, rồi thấm vào vào trong khe rãnh tim anh. Anh không có sức, không sao, đổi thành cô ôm thật chặc lấy anh là được. Anh còn có thể dịu dàng như vậy nhìn cô, còn có thể vén tóc ra sau tai cô, còn có thể hôn lên nước mắt cô, vậy còn gì quan trọng hơn.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã đừng lại, nghênh đón một bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết.


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status