Khi Tư Gia Di không vui, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được điều đó.
Có người đoán được nguyên do, tốt bụng an ủi cô: “Đừng lo chuyện lễ phục, đổi một bộ khác là được. Dù sao chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn.”
“Tôi chỉ giận bản thân mình tại sao lại không cẩn thận như vậy, không dưng uống sâm banh lại còn để đổ lên lễ phục.” Tư Gia Di chỉ có thể tự giận bản thân.
Bộ lễ phục cô mới thay không giống bộ váy trước. Cũng thiết kế kiểu đuôi cá, vừa không lộ ngực vừa không hở lưng, lại ôm trọn từng đường con trên cơ thể cô, tôn lên dáng người quyến rũ. Nhưng điểm Tư Gia Di hài lòng nhất là chiếc váy cổ cao này có thể che được hết dấu hôn trên người cô, cuối cùng Tư Gia Di cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cơn mưa kéo dài cuối cùng cũng dừng lại, nhưng bầu trời vẫn đầy mây. Cô tham dự với tư cách diễn viên của “Bút ký gièm pha”, khoác tay diễn viên diễn vai nam chính trong phim sải bước trên thảm đỏ. Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, người hâm mộ bộ phim đang gào thét tên của bọn họ. Cô không dừng lại trả lời phỏng vấn, chỉ chụp vài bức ảnh trước poster lớn của phim rồi đi thẳng vào bàn.
Suốt lễ trao giải cô đứng ngồi không yên, cho đến khi sắp công bố giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, ba hồn chín vía của cô mới trở về.
Trước khi công bố người đoạt giải, trên màn ảnh lớn xuất hiện vài hình ảnh. Tư Gia Di nhìn thấy mình trong đó, trên mặt nở một nụ cười nhạt. Thông tin về bốn người được đề cử lướt qua rất nhanh, cuối cùng đoạn phim dừng lại, cô nhìn khuôn mặt mình dần biến mất trên màn hình lớn.
Giải thưởng nữ diễn mới xuất sắc nhất, người nhận được giải thưởng này ngồi ngay phía sau lưng Tư Gia Di đang vui mừng đến phát khóc, cô ta khóc trông thật xinh đẹp.
Có lẽ do mấy ngày nay thời tiết không tốt cũng kéo theo sức khoẻ cô trở nên tồi tệ, tâm trạng cũng không ổn, cuối cùng giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất cũng vuột khỏi tay.
Sau khi công bố giải thưởng, người đạt danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất lên sân khấu nhận giải, chưa đầy một phút sau, di động của Tư Gia Di đã nhận được vài tin nhắn an ủi.
Kinh Kỷ Nhân: “Không sao đâu, dù sao cũng chỉ là giải thưởng cho diễn viên mới thôi mà.”
Phó Dĩnh: “Trong lòng tớ cậu mãi mãi là No.1”
Mẹ: “Ba con bảo mẹ nói với con rằng, ông ấy tự hào về con.”
Thậm chí đến nam diễn viên đóng chung bộ phim đang ngồi gần cô cũng tỏ vẻ an ủi. Nhưng – Tư Gia Di kiểm tra một lượt hộp thư đến cũng không thấy tin nhắn của Diêu Tử Chính.
Sáng nay khi cô tỉnh lại Diêu Tử chính đã đi rồi. Không nói một câu cũng không để lại lời nhắn. Ngay cả chiếc giường hỗn loạn cũng được sắp xếp gọn lại, điều này dường như nhắc Tư Gia Di nhớ đến cơn ác mộng tối qua.
Tư Gia Di bỗng nhiên nảy sinh nghi hoặc, bản thân cô đánh đổi thứ quý giá nhất vì giải thưởng này, vậy chính là… do anh ta?
“Bút ký gièm pha” được đề cử sáu hạng mục, cuối cùng nhận được hai giải thưởng là giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất và giải thưởng biên tập xuất sắc nhất. Để tiện việc ăn mừng nên đã đặt phòng tiệc ngay bên ngoài.
Tư Gia Di định uống hai ly cho có lệ rồi trở về phòng, Kinh Kỷ Nhân lại không đồng ý: “Nếu biểu cảm lúc này của cô mà bị chụp lại, chắc chắn ngày mai trang nhất các báo sẽ viết cô nhỏ mọn hẹp hỏi, bị người ta giành mất giải thưởng nên tâm trạng không vui.”
Tư Gia Di gượng cười: “Trang nhất ngày mai đương nhiên sẽ viết về người được nhận giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, sao đến lượt tôi?”
Cô chưa từng nghĩ sẽ bị Kinh Kỷ Nhân nói trúng.
Nói đúng ra, Kinh Kỷ Nhân mới chỉ nói đúng một nửa.
Sau đó một ngày, tên của cô xuất hiện dày đặc trên tựa đề của các tờ báo lớn.
“Đạo diễn Bành tái xuất, bộ phim điện ảnh về đề tài chiến tranh với những yếu tố sử thi vừa tiết lộ tin tức.”
“Bộ phim mới nhất của đạo diễn Bành, Tư Gia Di được chọn vào vai nữ chính.”
Tin tức này của đạo diễn Bành đã tạo nên sức hút có thể đánh bại các bộ phim điện ảnh khác.
Lúc nhân viên phục khách sạn đưa báo đến Tư Gia Di vẫn chưa kịp xem, di động cô đã vang lên.
Kinh Kỷ Nhân gọi tới: “Dưới sảnh có rất nhiều phóng viên, tạm thời cô cứ ở trong khách sạn, tuyệt đối đừng ra ngoài.”
Lúc này Tư Gia Di mới bước đến bên cửa sổ nhìn xuống. Không ít nhân viên bảo an khổ sở ngăn chặn đám phóng viên đang hướng cả loạt máy ảnh lên cửa sổ phòng cô.
“Lộ trình khứ hồi không phải là ngày hôm nay sao? Bây giờ phải làm gì?”
“Hoãn lại một ngày là được.” Kinh Kỷ Nhân lớn tiếng đầy hưng phấn, dường như quá vui mừng mà đầu óc không được bình thường.
Tư Gia Di lùi vào trong phòng, trước khi kéo rèm cửa sổ một giây cô còn suy nghĩ, như vậy nhờ vào đạo diễn Bành mà cô trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.
Hay là nên nói rằng dựa vào Diêu Tử Chính?
Bỗng nhiên trong lúc đó cô không biết nên khóc hay nên cười: “Tại sao anh không hỏi tôi dùng cách nào giành được vai diễn này?”
Kinh Kỷ Nhân im bặt không lên tiếng.
Rõ ràng trong lòng anh ta đã biết, nếu không anh ta sẽ không tránh né chủ đề này đánh lảng sang chuyện khác: “Tối qua bao người thi nhau khoe thân trên thảm đỏ, nhưng sau khi tin tức được tung ra hôm nay thì đến cả diễn viên giành được giải nữ diễn viên mới xuất sắc cũng không được lên bìa. Nhất định người bên Kế Đô đang thầm chửi rủa cô.”
Những người khác muốn nổi tiếng, phải khoe thân cho cả tỉ người xem; còn cô muốn nổi tiếng, chỉ cần cởi đồ cho một mình Diêu Tử Chính ngắm nhìn. Cô lãi nhiều như vậy, có phải cô nên tìm Diêu Tử Chính một tiếng cảm ơn?
Sau một đêm mặn nồng lại không nói không rằng bỏ đi, Tư Gia Di nghĩ đến hành động đêm hôm kia của anh, cả người cô đơ ra, di động trượt khỏi những ngón tay chậm rãi rơi xuống đất.
Vừa mới vươn tay nhặt chuông di động đã vang lên.
Là Diêu Tử Chính.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ kia khiến cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Loại cảm giác không thể khống chế này khiến cô chần chừ hồi lâu, một lát sau khôi phục tâm trạng rồi mới dám nhận điện thoại.
Người đàn ông này vừa mở miệng đã nói một câu khiến người khác khó hiểu: “Vẫn đang xôn xao à?”
Tư Gia Di phản ứng chậm chạp, một lúc lâu sau cuối cùng cũng ngộ ra.
“Tôi vừa xuống máy bay, mới biết em không giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Dù sao thì… Sang năm lấy giải thưởng qua phim mới của đạo diễn Bành là được.” Người đàn ông này, ngay cả trêu chọc người khác cũng lộ là khí chất kiêu ngạo.
“Anh… Ở đâu?”
“Los Angeles.”
“Tin tôi nhận được vai diễn được tung ra ngay sau khi mất giải thưởng ấy. Anh an ủi tôi bằng cách này thật sự hơi áp lực, tôi phải trả anh bằng cách nào đây?”
Nghe giọng điệu của anh thì dường như anh đang nở nụ cười: “Lúc đi hơi vội, không muốn đánh thức em. Tôi để lại một thứ trong túi xách của em, em mở ra xem đi.”
Tư Gia Di hồi hộp vào phòng ngủ tìm túi của mình, gấp đến nỗi dốc hết đồ trong túi xách ra ngoài, đến cô cũng không giải thích được tại sao mình gấp như vậy.
Cuối cùng cô tìm được một chiếc chìa khoá.
“Đây là?”
“Chìa khoá nhà tôi.”
“…”
“…”
“Anh thiếu tình nhân đấy à?”
“Tôi thiếu một người bạn gái.”
Có người đoán được nguyên do, tốt bụng an ủi cô: “Đừng lo chuyện lễ phục, đổi một bộ khác là được. Dù sao chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn.”
“Tôi chỉ giận bản thân mình tại sao lại không cẩn thận như vậy, không dưng uống sâm banh lại còn để đổ lên lễ phục.” Tư Gia Di chỉ có thể tự giận bản thân.
Bộ lễ phục cô mới thay không giống bộ váy trước. Cũng thiết kế kiểu đuôi cá, vừa không lộ ngực vừa không hở lưng, lại ôm trọn từng đường con trên cơ thể cô, tôn lên dáng người quyến rũ. Nhưng điểm Tư Gia Di hài lòng nhất là chiếc váy cổ cao này có thể che được hết dấu hôn trên người cô, cuối cùng Tư Gia Di cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cơn mưa kéo dài cuối cùng cũng dừng lại, nhưng bầu trời vẫn đầy mây. Cô tham dự với tư cách diễn viên của “Bút ký gièm pha”, khoác tay diễn viên diễn vai nam chính trong phim sải bước trên thảm đỏ. Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, người hâm mộ bộ phim đang gào thét tên của bọn họ. Cô không dừng lại trả lời phỏng vấn, chỉ chụp vài bức ảnh trước poster lớn của phim rồi đi thẳng vào bàn.
Suốt lễ trao giải cô đứng ngồi không yên, cho đến khi sắp công bố giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, ba hồn chín vía của cô mới trở về.
Trước khi công bố người đoạt giải, trên màn ảnh lớn xuất hiện vài hình ảnh. Tư Gia Di nhìn thấy mình trong đó, trên mặt nở một nụ cười nhạt. Thông tin về bốn người được đề cử lướt qua rất nhanh, cuối cùng đoạn phim dừng lại, cô nhìn khuôn mặt mình dần biến mất trên màn hình lớn.
Giải thưởng nữ diễn mới xuất sắc nhất, người nhận được giải thưởng này ngồi ngay phía sau lưng Tư Gia Di đang vui mừng đến phát khóc, cô ta khóc trông thật xinh đẹp.
Có lẽ do mấy ngày nay thời tiết không tốt cũng kéo theo sức khoẻ cô trở nên tồi tệ, tâm trạng cũng không ổn, cuối cùng giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất cũng vuột khỏi tay.
Sau khi công bố giải thưởng, người đạt danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất lên sân khấu nhận giải, chưa đầy một phút sau, di động của Tư Gia Di đã nhận được vài tin nhắn an ủi.
Kinh Kỷ Nhân: “Không sao đâu, dù sao cũng chỉ là giải thưởng cho diễn viên mới thôi mà.”
Phó Dĩnh: “Trong lòng tớ cậu mãi mãi là No.1”
Mẹ: “Ba con bảo mẹ nói với con rằng, ông ấy tự hào về con.”
Thậm chí đến nam diễn viên đóng chung bộ phim đang ngồi gần cô cũng tỏ vẻ an ủi. Nhưng – Tư Gia Di kiểm tra một lượt hộp thư đến cũng không thấy tin nhắn của Diêu Tử Chính.
Sáng nay khi cô tỉnh lại Diêu Tử chính đã đi rồi. Không nói một câu cũng không để lại lời nhắn. Ngay cả chiếc giường hỗn loạn cũng được sắp xếp gọn lại, điều này dường như nhắc Tư Gia Di nhớ đến cơn ác mộng tối qua.
Tư Gia Di bỗng nhiên nảy sinh nghi hoặc, bản thân cô đánh đổi thứ quý giá nhất vì giải thưởng này, vậy chính là… do anh ta?
“Bút ký gièm pha” được đề cử sáu hạng mục, cuối cùng nhận được hai giải thưởng là giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất và giải thưởng biên tập xuất sắc nhất. Để tiện việc ăn mừng nên đã đặt phòng tiệc ngay bên ngoài.
Tư Gia Di định uống hai ly cho có lệ rồi trở về phòng, Kinh Kỷ Nhân lại không đồng ý: “Nếu biểu cảm lúc này của cô mà bị chụp lại, chắc chắn ngày mai trang nhất các báo sẽ viết cô nhỏ mọn hẹp hỏi, bị người ta giành mất giải thưởng nên tâm trạng không vui.”
Tư Gia Di gượng cười: “Trang nhất ngày mai đương nhiên sẽ viết về người được nhận giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, sao đến lượt tôi?”
Cô chưa từng nghĩ sẽ bị Kinh Kỷ Nhân nói trúng.
Nói đúng ra, Kinh Kỷ Nhân mới chỉ nói đúng một nửa.
Sau đó một ngày, tên của cô xuất hiện dày đặc trên tựa đề của các tờ báo lớn.
“Đạo diễn Bành tái xuất, bộ phim điện ảnh về đề tài chiến tranh với những yếu tố sử thi vừa tiết lộ tin tức.”
“Bộ phim mới nhất của đạo diễn Bành, Tư Gia Di được chọn vào vai nữ chính.”
Tin tức này của đạo diễn Bành đã tạo nên sức hút có thể đánh bại các bộ phim điện ảnh khác.
Lúc nhân viên phục khách sạn đưa báo đến Tư Gia Di vẫn chưa kịp xem, di động cô đã vang lên.
Kinh Kỷ Nhân gọi tới: “Dưới sảnh có rất nhiều phóng viên, tạm thời cô cứ ở trong khách sạn, tuyệt đối đừng ra ngoài.”
Lúc này Tư Gia Di mới bước đến bên cửa sổ nhìn xuống. Không ít nhân viên bảo an khổ sở ngăn chặn đám phóng viên đang hướng cả loạt máy ảnh lên cửa sổ phòng cô.
“Lộ trình khứ hồi không phải là ngày hôm nay sao? Bây giờ phải làm gì?”
“Hoãn lại một ngày là được.” Kinh Kỷ Nhân lớn tiếng đầy hưng phấn, dường như quá vui mừng mà đầu óc không được bình thường.
Tư Gia Di lùi vào trong phòng, trước khi kéo rèm cửa sổ một giây cô còn suy nghĩ, như vậy nhờ vào đạo diễn Bành mà cô trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.
Hay là nên nói rằng dựa vào Diêu Tử Chính?
Bỗng nhiên trong lúc đó cô không biết nên khóc hay nên cười: “Tại sao anh không hỏi tôi dùng cách nào giành được vai diễn này?”
Kinh Kỷ Nhân im bặt không lên tiếng.
Rõ ràng trong lòng anh ta đã biết, nếu không anh ta sẽ không tránh né chủ đề này đánh lảng sang chuyện khác: “Tối qua bao người thi nhau khoe thân trên thảm đỏ, nhưng sau khi tin tức được tung ra hôm nay thì đến cả diễn viên giành được giải nữ diễn viên mới xuất sắc cũng không được lên bìa. Nhất định người bên Kế Đô đang thầm chửi rủa cô.”
Những người khác muốn nổi tiếng, phải khoe thân cho cả tỉ người xem; còn cô muốn nổi tiếng, chỉ cần cởi đồ cho một mình Diêu Tử Chính ngắm nhìn. Cô lãi nhiều như vậy, có phải cô nên tìm Diêu Tử Chính một tiếng cảm ơn?
Sau một đêm mặn nồng lại không nói không rằng bỏ đi, Tư Gia Di nghĩ đến hành động đêm hôm kia của anh, cả người cô đơ ra, di động trượt khỏi những ngón tay chậm rãi rơi xuống đất.
Vừa mới vươn tay nhặt chuông di động đã vang lên.
Là Diêu Tử Chính.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ kia khiến cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Loại cảm giác không thể khống chế này khiến cô chần chừ hồi lâu, một lát sau khôi phục tâm trạng rồi mới dám nhận điện thoại.
Người đàn ông này vừa mở miệng đã nói một câu khiến người khác khó hiểu: “Vẫn đang xôn xao à?”
Tư Gia Di phản ứng chậm chạp, một lúc lâu sau cuối cùng cũng ngộ ra.
“Tôi vừa xuống máy bay, mới biết em không giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Dù sao thì… Sang năm lấy giải thưởng qua phim mới của đạo diễn Bành là được.” Người đàn ông này, ngay cả trêu chọc người khác cũng lộ là khí chất kiêu ngạo.
“Anh… Ở đâu?”
“Los Angeles.”
“Tin tôi nhận được vai diễn được tung ra ngay sau khi mất giải thưởng ấy. Anh an ủi tôi bằng cách này thật sự hơi áp lực, tôi phải trả anh bằng cách nào đây?”
Nghe giọng điệu của anh thì dường như anh đang nở nụ cười: “Lúc đi hơi vội, không muốn đánh thức em. Tôi để lại một thứ trong túi xách của em, em mở ra xem đi.”
Tư Gia Di hồi hộp vào phòng ngủ tìm túi của mình, gấp đến nỗi dốc hết đồ trong túi xách ra ngoài, đến cô cũng không giải thích được tại sao mình gấp như vậy.
Cuối cùng cô tìm được một chiếc chìa khoá.
“Đây là?”
“Chìa khoá nhà tôi.”
“…”
“…”
“Anh thiếu tình nhân đấy à?”
“Tôi thiếu một người bạn gái.”
/44
|