*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Chờ lúc mây tan, gặp trăng sáng-
Đến ngày thứ tư, Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch chính thức tái hợp, bọn họ kết thúc chuyến đi chơi xuân ở Giang Thành sau đó cùng nhau trở lại Bắc Kinh.
Vừa về đến nhà, đặt hành lý xuống, Ôn Địch liền nhận được cuộc gọi của Nghiêm Hạ Ngôn, muốn hẹn cô ăn tối. Cô ấy cũng không quên nhắc nhở nhất định phải mang theo Nghiêm Hạ Vũ.
Địa điểm cuộc hẹn là một nhà hàng tư nhân nằm trong hẻm, cách tiệm bán sách cũ chỉ hai ba trăm mét.
Tiệm bán sách cũ vừa mới mở cửa kinh doanh vào hôm qua. Nhân dịp tết, tiệm bán sách cũ có chương trình khuyến mãi mua một tặng một.
Ôn Địch đến tiệm bán sách cũ chào hỏi ông chủ Trang trước, sau đó mới đến nhà hàng. Trong tiệm sách đầy ắp người, mỗi bàn đều có từ hai đến ba người ngồi đọc sách, nhân viên tiệm sách thì đang tưới nước cho cây xương rồng trên bàn.
Nhìn thấy Ôn Địch cùng Nghiêm Hạ Vũ lần lượt bước vào, nhân viên tiệm sách liền vội vàng đặt bình tưới nước xuống, đi tới chào hỏi, “Ông chủ đang ở trong phòng sách, mấy hôm nay đều bận rộn chỉnh lý kệ sách.”
Ôn Địch để nhân nhiên tiệm sách tiếp tục công việc, cô cùng Nghiêm Hạ Vũ đi tìm ông chủ Trang.
Ông chủ Trang tay cầm chổi lông gà, phủi bụi trên kệ sách. Nhìn thấy Ôn Địch cùng Nghiêm Hạ Vũ, ông xua tay nói: “Chúng ta đến phòng trà đi, ở đây toàn bụi.”
Ông ấy cận thận leo xuống ghế, dùng khăn ướt phủi nhẹ cơ thể, lau tay sau đó đi đến phòng trà, “Hai đứa về lúc nào vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Hai tiếng trước.”
Ông chủ Trang muốn đi pha cà phê, Nghiêm Hạ Vũ liền ngăn cản, bởi vì hai người bọn họ chỉ trò chuyện một chút rồi đi ngay.
Ôn Địch mang đến một bó hoa hướng dương, cô đặt trên bàn trà.
Ông chủ Trang nhìn vào bó hoa, nhẹ nhàng cười nói: “Cuối cùng hai đứa cũng tái hợp rồi.” Năm ngoái mỗi người bọn họ đều mua một bó hoa hướng dương, giống như hoàn toàn xa lạ.
Ôn Địch chỉ cười, sau đó nói sang chuyện khác: “Ông chủ Trang, ông còn sắp xếp bao nhiêu kệ sách nữa ạ, ngày mai cháu sẽ đến giúp ông.”
Ông chủ Trang: “Không cần không cần, ông cũng rảnh rỗi, đoàn phim nói tháng tư họ sẽ đến tiệm của ông quay phim, nên ông dọn dẹp một chút.”
Bọn họ trò chuyện một lúc về tiến độ quay phim của [ Thế gian không bằng anh ], Ôn Địch còn phải đến nhà hàng, vì vậy sau khi trò chuyện nửa tiếng liền nói chào tạm biệt ông chủ Trang.
Đợi bọn họ rời đi, ông chủ Trang giữ chặt tay vịn sofa rồi đứng lên, sau đó đặt bó hoa lên bàn, hướng theo ánh hoàng hôn.
Ông chủ Trang luôn nhớ vào Tết năm ngoái, hai người bọn họ đến thăm ông ấy. Cả hai người đều đứng cạnh bàn, nhìn vào bức tranh mực dầu in ngoài bìa của một quyển sách.
Nếu có thể quay thành phim, nhất định rất nghệ thuật.
- ---------
Ra khỏi tiệm sách, Nghiêm Hạ Vũ rất tự nhiên mà chìa bàn tay ra.
Ôn Địch nhìn anh, sau đó nắm liền giơ tay ra nắm chặt tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, ngón tay cô lạnh lạnh, vừa vặn che phủ cả bàn tay cô.
Xe dừng lại bên kia đường, bọn họ bước về phía nhà hàng.
Đi ngang qua chiếc ôtô, Nghiêm Hạ Hũ liếc nhìn chiếc xe của mình, anh vẫn còn nhớ lúc hai người bọn họ vừa mới chia tay, cô đến tiệm mua sách, anh vô tình nhìn thấy sau đó liền ngồi trong xe chờ cô đến trời tối.
Lúc đó cô và Kỳ Minh Triệt đã ở bên nhau, cô vừa cần sách đi dạo vừa gọi điện thoại với Kỳ Minh Triệt. Lúc cô đi ngang qua xe anh, dưới ánh đèn đường bóng cô ngã về phía anh rồi vụt qua.
Nắng chiều hôm nay vẫn chưa tắt, chiếu bóng cô ngã về phía anh.
Nhưng lại không như ngày đó, giữa bọn họ không còn lớp kính xe. Anh nắm tay cô, bóng cô vẫn luôn ở cạnh anh.
Khi đến nhà hàng, Nghiêm Hạ Ngôn đã đợi bọn họ.
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, bọn họ trở thành đợt khách đầu tiên của nhà hàng hàng.
Mấy ngày nay Nghiêm Hạ Ngôn vẫn đi chơi với bạn bè, cô ấy cũng mới quay về vào chiều hôm nay, thức ăn trên tàu cao tốc rất khó ăn vì vậy cô ấy chỉ chờ đến bữa ăn tối nay.
Nghiêm Hạ Ngôn cười như không cười, nhìn vào anh trai: “Yo, đúng là không khí năm mới nha. Quần áo đều mới.”
Nghiêm Hạ Vũ: “… Cẩn thận lời nói của em, đừng quái gở như vậy nữa.”
Trước đây, Ôn Địch đã từng chứng kiến cảnh hai anh em bọn họ đánh nhau, xem mãi cũng thành thói quen.
Lúc Nghiêm Hạ Ngôn nhìn về phía Ôn Địch, biểu cảm của anh liền lập tức thay đổi trở lại bình thường.
Nghiêm Hạ Ngôn đưa thực đơn cho Ôn Địch, “Chị dâu, nhà hàng vừa thêm món mới, chị xem xem.”
Đôi anh em ruột thịt này, mỗi một người đều có thể đào một cái hố lớn hơn người kia, tiếng ‘chị dâu’ cũng quá tự nhiên rồi. Ôn Địch cầm lấy thực đơn rồi xem kỹ.
Nghiêm Hạ Vũ vươn cánh tay dài, cầm lấy cốc của em gái sau đó giúp cô rót nước chanh. Nghiêm Hạ Vũ lúc này trong rất thuận mắt.
Nghiêm Hạ Ngôn thổi nhẹ ly nước nhanh, như thể đang tán dóc, “Anh, anh thấy cô gái nhà anh sau Tết có tăng cân hay không vậy?
“Không có, Ôn Địch rất tự giác, không bao giờ ăn quá nhiều.”
“Khi nào anh mới đưa chị Ôn Địch về nhà chơi vây?”
“Hỏi chị dâu em đi.”
Ôn Địch: “…”
Kẻ xướng người họa, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Nghiêm Hạ Ngôn lại nháy mắt với anh trai: “Vậy anh với chị dâu về nhà bàn bạc lại đi, sáu tháng đầu năm em không bận lắm, cuối tuần vẫn được nghỉ bình thường, lúc anh chị về chơi em sẽ ở nhà.”
Ôn Địch gọi món xong, đưa thực đơn lại cho Nghiêm Hạ Ngôn. Cô cũng mời Nghiêm Hạ Ngôn, đợi thời tiết ấm hơn sẽ mang theo Nghiêm Nghiêm đến biệt thự cô chơi, bãi cỏ trong sân rất rộng, đủ để hai con mèo chơi thỏa thích.
“Nhất định rồi, Nghiêm Nghiêm khá thích em gái, đợi hai đứa nó quen mùi của nhau, có lẽ sẽ không đánh nhau nữa.”
Nghiêm Hạ Ngôn gọi thêm hai món nữa, đưa thực đơn cho nhân viên sau đó ngồi đợi.
Nghiêm Hạ Ngôn mời bọn họ bữa cơm tối nay, thứ nhất là chúc mừng anh trai được công nhận, thứ hai là chúc mừng phim của Ôn Địch đã cháy sạch vé trước thời hạn.
Vài ngày vui chơi bên ngoài cũng không làm trì hoãn việc cày phim của Nghiêm Hạ Ngôn, những đoạn đặc sắc cô ấy đều xem lại.
“Chị với anh trai em có xem lại bộ phim không?”
Ôn Địch: “Có xem lại từ đầu nhưng bỏ sót 1 tập.”
“Chị vẫn chưa xem hết bộ phim á?”
“… Chị có.” Hạ Ngôn có thể nắm bắt chính xác điểm mấu chốt trong lời nói của Ôn Địch, cho đến bây giờ cô vẫn chưa xem hết bộ phim [ Thế gian không bằng anh ].
Nghiêm Hạ Ngôn không hỏi cô là bỏ sót tập nào, cô hất cằm về phía anh trai, “Có thời gian thì anh xem phim cùng chị dâu đi.”
Thức ăn được mang lên, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Nghiêm Hạ Ngôn phát hiện, Ôn Địch sẽ bỏ những món rau mà cô không thích ăn vào đĩa của anh trai, mà anh trai nhà mình lại rất tự nhiên mà ăn sạch, không có cái gì gọi là kiêng kỵ ăn đồ ăn trong đĩa người khác.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi Ôn Địch, “Em có muốn uống một chút bia không?”
Ôn Địch lắc đầu, “Anh gọi hai lon cho anh đi.”
“Được, hai lon bia đen.”
Ôn Địch: “Hạ Ngôn em có muốn uống không?”
“Em cũng uống một lon.”
Ôn Địch quay đầu gọi phục vụ, Nghiêm Hạ Vũ nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. Trước khi chính thức tái hợp, anh đã hỏi cô có muốn uống chút rượu hay không, cô cũng lắc đầu mà không nói gì. Nhưng bây giờ, cô sẽ hỏi anh có muốn uống hay không.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới 3 lon bia, Nghiêm Hạ Ngôn mở một lon, dổ một nửa bia vào trong ly. Cô ấy kính bia, chúc mừng anh trai thành công theo đuổi được người về.
- --------------
Ôn Địch không uống rượu vì vậy lúc về là cô lái xe, Nghiêm Hạ Vũ ngồi ở ghế phụ.
Đi ngang qua tiệm thuốc, Nghiêm Hạ Vũ kêu cô tấp vào lề.
Lúc đầu Ôn Địch không nhìn thấy tiệm thuốc, nghĩ rằng anh có việc, cô liền tìm một nơi cho phép đậu xe rồi dừng lại.
“Sao vậy anh?”
“Mua ba con sói, ở nhà chỉ còn vài cái.”
“… Anh nhớ rõ vậy à.” Cô mở cửa xe. “Em cho anh tiền tiêu vặt, anh đều mua cái này phải không?”
Nghiêm Hạ Vũ mở dây an toàn, “Số tiền tiêu vặt ít ỏi em đưa anh, hoàn toàn không đủ mua.”
Anh vừa mở cửa xe, cánh tay liền bị Ôn Địch kéo lại, “Anh đợi một chút, cái gì là số tiền tiêu vặt ít ỏi hả.”
Nghiêm Hạ Vũ ngồi lại xe, bên ngoài gió lớn, sợ cô lạnh, anh đóng cửa trước sau đó nói đùa: “Tiền tiêu vặt của thằng nhóc con anh Hoàng ở tầng một còn nhiều hơn tiền tiêu vặt của anh.”
Ôn Địch bật cười: “Anh thật có tiền đồ đó, còn so sánh với một đứa trẻ.” Cô đặt hai tay lên vai anh, “Vậy anh muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt đây?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Do em quyết định, thẻ của em đang ở chỗ anh, không đủ tiền mặt mua thì anh quẹt thẻ.” Anh nhìn cô, “Em cũng nên tiêu tiền của anh đi, bốn cái thẻ chỗ em vẫn chưa quẹt lần nào đâu.”
Ôn Địch gật gật đầu, “Bây giờ em sẽ tiêu.” Cô mở dây an toàn, bảo anh ngồi đợi trong xe sau đó xuống xe đi đến tiệm thuốc.
Vài phút sau, cô trở về với một chiếc túi.
“Em mua nó bằng thẻ của anh đấy.” Ôn Địch đóng cửa xe sau đó nhét chiếc túi vào người anh, “Chắc đủ dùng trong một năm, không cần anh phải đi mua.”
Nghiêm Hạ Vũ quay mặt đi, bật cười rồi bỏ chiếc túi ra ghế sau.
Để cô tiêu tiền của anh thực sự có chút khó, vì vậy vẫn là giống với trước đây vậy. Mua thật nhiều quà cho cô, chất thành một đống lớn sau đó mỗi khi cô buồn chán, không có gì làm có thể mở quà để giải trí.
Về lại nhà, [ Mặt trái dục vọng ] đã phát sóng gần hết, Ôn Địch bật tivi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình rồi cởi áo khoác.
Nghiêm Hạ Vũ rót một ly nước ấm đặt lên bàn, Ôn Địch tăng âm lượng tivi, vội vàng đi rửa tay rồi trở lại.
Đã rửa tày bằng nước ấm, nhưng tay cô vẫn còn lạnh. Cô ngồi nghiêng trên đùi Nghiêm Hạ Vũ, quàng tay lên cổ anh, mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi.
Tivi phát đến đoạn đặc sắc nhất.
Đàm Mạc Hành đang gọi điện thoại cho Cố Hằng “Cảm ơn cậu giúp tôi lấy được mảnh đất đó.”
Cố Hằng trước đó đã bàn giao đơn đặt hàng lớn cho Đàm Mạc Hành, coi như thả lại một ít mồi. Đàm Mạc Hành tiếp nhận đơn đặt hàng sau đó cho xây dựng một dây chuyền sản xuất mới.
Dây chuyền sản xuất mới đòi hỏi phải cần mặt bằng, trang thiết bị, vốn đầu tư lớn. Chưa kể đến việc vốn liếng mấy năm nay của công ty đã bị khoét rỗng, bọn họ còn phải trả khoản vay thế chấp ở ngân hàng.
Một khi thị trường bị thu hẹp, bọn họ sẽ đối mặt với tình trạng sản xuất dư thừa, khoản đầu tư sẽ không thể thu hồi được. Bị mắc kẹt trong vòng thu vốn, khoản nợ khổng lồ sẽ khiến công ty rơi vào nguy hiểm.
Một giám đốc trong hội đồng quản trị không đồng ý dự án lần này, ông ta cảm thấy Đàm Mạc Hành đang bị cái lợi trước mắt làm che mắt, mà mù quáng đâm đầu vào.
Nhưng phản đối cũng vô ích, Đàm Mạc Hành vẫn khư khư cố chấp.
Dành được miếng đất, liền cho xây dựng dây chuyền sản xuất mới. Kết quả hai khách hàng lớn trong dự án đột ngột rút lui, bọn họ sẵn sàng bồi thường hợp đồng nhưng không đồng ý tiếp tục thực hiện dự án.
Hai khách hàng lớn này chính là bên đã giao cho Đàm Mạc Hành đơn đặt hàng lớn.
Mất một lượng lớn lớn khàng, chuỗi dây chuyền sản xuất mới vẫn đang xây dựng được một nửa, dù cho chọn tiếp tục hay dừng lại, bọn họ đều thiệt hại lớn.
Trong vô hình, Đàm Mạc Hành đã đánh mất khả năng cạnh tranh với Cố Hằng.
Tuy nhiên, Đàm Mạc Hành lại không giống như là đang sứt đầu mẻ trán như mọi người vẫn nghĩ. Anh ta bình tĩnh gọi điện thoại, gửi lời cảm ơn tới Cố Hằng vì đã giúp anh ta lấy mảnh đất xây dựng nhà máy.
Từ lâu anh ta đã có ý định di dời nhà máy, chỉ là mảnh đất mới đó có quá nhiều thứ phải xử lý.
Đúng lúc Cố Hằng gài bẫy anh ta, Đàm Mặc Hành cũng lấy kế tính kế, xây dựng nhà máy mới lấy danh nghĩa là xây dựng một dây chuyền sản xuất. Cố Hằng vì để anh ta rơi vào bẫy, mà bí mật giúp đỡ xây dựng, trợ giúp giải quyết rắc rối, để anh ta có thể thuận lợi lấy được miếng đất.
Đàm Mạc Hành: “Tôi không xây dựng dây chuyền sản xuất mới mà là di dời toàn bộ nhà máy. Mảnh đất của nhà máy cũ bây giờ chính là một miếng mỡ lớn, có không ít người đang đau đầu muốn có được nó từ tôi, lần này chính là nhờ sự giúp đỡ của cậu.”
Đơn đặt hàng lớn đó cũng khiến anh ta kiếm được một khoản, nhưng cũng chẳng quan trọng.
Cố Hằng cười nhẹ: “Cậu biết bản thân mất cái gì không?”
Đàm Mạc Hành không lên tiếng, cuộc trò chuyện rơi vào yên lặng.
Anh ta mất đi Doãn Tử Vu, vì lòng nghi ngờ của anh ta, mà che dấu thậm chí là lợi dụng cô ấy như một quân cờ.
Doãn Tử Vu chính là do một tay Cố Hằng bồi dưỡng thành, bởi vì chuyện tình cảm mà cô ấy mới gia nhập vào công ty Đàm Mạc Hành. Sau chuyện này cô ấy từ chức, bây giờ anh ta đã mất đi một trợ thủ đắc lực.
Vì vậy lần này Cố Hằng không phải là người chiến thắng mà Đàm Mạc Hành cũng vậy, Doãn Tử Vu cũng sẽ cắt đứt triệt để với Đàm Mạc Hành.
Tập hôm nay kết thúc.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn Ôn Địch: “Em có biết anh và Tiêu Đông Hàn đã phải bước đi như thế nào mới có được hôm nay không?”
Ôn Địch mờ mịt: “Hả?”
“Đặt hàng”
“…”
Trong thực tế, mặc dù chủ tịch Lưu có kế hoạch mở rộng dây chuyền sản xuất, nhưng cũng chỉ là kế hoạch, để hội đồng quản trị hoàn toàn thông qua nghị quyết là một việc rất khó.
Nghiêm Hạ Vũ nói với Ôn Địch: “Công ty Mett đang ném mồi nhử Công nghiệp Hoa Nguyên, dưới sự nhắc nhở của anh, chủ tịch Lưu đã nhìn thấy lưỡi câu đằng sau miếng mồi mà không bị mắc bẫy. Tiêu Đông Hàn sợ đánh rắn động cỏ, trực tiếp thu lại lưỡi câu rồi ném miếng mồi đó cho chủ tịch Lưu. Em nói xem không ăn có phải là kẻ ngốc không.”
Ôn Địch: “… Bây giờ thì sao?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Công ty Mett lại ném miếng mồi thứ hai, chủ tịch Lưu vẫn rất thận trọng. Lần này công ty Mett cũng thu lại lưỡi câu, chủ tịch Lưu sau khi ăn xong miếng mồi thứ hai, cũng không thể khiến đối phương ném thêm miếng mồi thứ ba được nữa.”
“Vì vậy chủ tịch Lưu đưa ra đề xuất mở rộng dây chuyền sản xuất, khiến đối phương hoang mang mà nghĩ rằng bên phía chủ tịch Lưu là thấy lợi quên hại.”
“Miếng mồi thứ ba sợ là sẽ nuốt không trôi, nhưng miếng mồi thứ hai thì có thể tiêu hóa hoàn toàn.”
Ôn Địch cảm thấy Tiêu Đông Hàn sẽ nhìn ra ý đồ của chủ tịch Lưu, “Khi nào anh ấy lại hào phóng, ném ra miếng mồi thứ hai mà không có lưỡi câu như vậy chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ cầm điều khiển, giảm âm lượng tivi.
“Bởi vì miếng mồi đó chỉ là một phần ba trong miếng mồi thật sự, hai phần ba còn lại là thuộc về Tiêu Chính Thao.” Sau khi Tiêu Chính Thao tổn thất hai miếng mồi, sẽ không ngu ngốc tiếp tục ném miếng mồi thứ ba.
Trong cuộc cạnh tranh giữa tập đoàn Tiêu Ninh và Công nghiệp Hoa Nguyên, Tiêu Đông Hàn đã đưa ra không ít dự án ở nước ngoài cho Khương gia để đổi lấy lợi ích. Tất cả thành viên trong Tiêu gia đều nhìn thấy được và không chút hoài nghi rằng Tiêu Đông Hàn sẽ có tư tưởng khác.
Suy cho cùng cũng là vì lợi ích của tập đoàn, Tiêu Chính Thao không thể quá keo kiệt. Trong cuộc trao đổi với công ty Mett, ông ta đã lấy ra hai phần ba lợi ích để thể hiện sự chân thành của mình.
Tiêu Đông Hàn thà đưa ra hết tất cả lợi ích cũng phải khiến Tiêu Chính Thao mất đi hai phần ba lợi ích. Anh ta có thể nhẫn nhịn với lợi ích nhất thời của đối thủ, nhưng sẽ không cho phép bất cứ người nào của Tiêu gia đủ lông đủ cánh, để có cơ hội thâu tóm Tiêu gia.
“Đơn hàng lần này của công ty Mett là do Khương Quân Tinh tiếp nhận, cho dù thiệt hại đến lợi ích cuối cùng, Khương Quân Tinh cũng sẽ giúp Tiêu Chính Thao cõng cái nồi này, mà Tiêu Chính Thao cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Nghiêm Hạ Vũ nghiêng người, lấy ly nước trên bàn đưa cho cô.
Ôn Địch hỏi: “Khương Quân Tinh có biết bản thân đang bị lợi dụng không?”
“Bây giờ có lẽ là biết rồi, nhưng cô ta cũng không quan tâm. Dù sao thì Tiêu Đông Hàn cũng đã đưa cho gia đình cô ta tất cả lợi ích, người tổn thất không phải là cô ta, Tiêu Chính Thao cũng chẳng thể làm gì được.”
Ôn Địch uống liền vài ngụm nước, trong phim ai cũng không phải là người chiến thắng.
Trong thực tế, ngoại trừ Tiêu Chính Thao, ai cũng không phải là người thua cuộc. Tiêu Đông Hàn nhìn vào như đang gặp bất lợi trong cuộc cạnh tranh giành thị trường, nhưng anh ta đã sử dụng mưu kế của Nghiêm Hạ Vũ để đối phó với chú mình, đảm bảo ưu thế tuyệt đối của anh ta trong tập đoàn Tiêu Ninh.
- ---------------
Xem xong tập hai, Ôn Địch đi tắm.
Doãn Tử Vu gửi một tin nhắn cho Ôn Địch: [Bà chủ Ôn, tôi sắp hắc hóa bởi tiền đồ của bản thân vào tối mai rồi (đầu chó hộ mệnh [1])]
[1] Đầu chó hộ mệnh: Là một icon biểu tượng hay dùng trên mạng xã hội, mục đính thêm vào sau câu bình luận để mang lại tính vui nhộn thể hiện rằng họ chỉ đùa thôi. Và để tránh bị những người không rõ ý của câu bình luận trên mà nhảy vào đả kích họ.
Trong tập phim thứ hai tối nay, Doãn Tử Vu đã chia tay với Đàm Mạc Hành, lúc quay cảnh đó cô ấy đã khóc đến nỗi không thể kìm lại được.
Ôn Địch: [ Không phải em nói sẽ không xem phim sao? ]
Doãn Tử Vu: [ Là Đàm Mạc Hành bảo em xem cảnh bản thân khóc nhiều đến mức nào, em chỉ xem đoạn cắt thôi, không nói nữa, em đi học lời thoại đây.]
Ôn Địch cười cười, rồi nhắn chúc cô ấy ngủ ngon.
Vừa đặt điện thoại xuống thì nghe tiếng gõ cửa phòng tắm.
Một bóng đen in trên cửa kính: “Ôn Địch, anh vào đây.”
Nghiêm Hạ Vũ đẩy cửa, trên tay cầm một nửa ly rượu vang.
Trên mặt và giữa hai hàng lông mày của Ôn Địch còn dính vài cánh hoa hồng, cô cúi đầu phủi phủi, “Anh vào làm đây làm gì, em đã cho phép đâu. Em không uống rượu.”
Nghiêm Hạ Vũ đặt ly rượu lên giá, “Chẳng phải trước đây mỗi khi đi tắm em đều uống một chút rượu vang đỏ à.”
Nghiêm Hạ Vũ đi lấy đồ ngủ cho cô.
Anh đặt bộ đồ ngủ và khăn tắm lên giá bên cạnh rồi ngồi xổm trước bồn tắm.
Toàn thân Ôn Địch ngâm trong nước, đầu tựa vào thành bồn tắm.
Nghiêm Hạ Vũ nhặt một cánh hoa trong bồn tắm, nhúng vào nước rồi dán lại vào giữa hai hàng lông mày cô.
Ôn Địch: “…”
Cô nhấc tay hất nước lên cánh tay anh.
Nước chạy dọc theo cánh tay làm ướt áo sơ mi.
Nghiêm Hạ Vũ cười nhẹ, không ghẹo cô nữa mà đứng dậy lấy khăn tắm và đồ ngủ để gần cô, “Em đừng ngâm người quá lâu.” Sau đó anh vào phòng đọc sáchđể xử lý công việc.
Tắm xong Ôn Địch đắp mặt nạ, đến khi cô skin da xong Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn ở thư phòng.
Ôn Địch đã đánh một giấc trên máy bay rồi, bây giờ cô cũng không buồn ngủ, vào phòng đọc sách tìm sách đọc.
Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi đọc email, anh không ngồi ghế dựa mà lấy một cái ghế đẩu không có lưng tựa ở tầng dưới lên ngồi.
Trước kia trong thư phòng cũng có một cái ghế đẩu, lúc cô đọc sách trong phòng anh sẽ bỏ ghế dựa sang một bên và thay nó bằng một chiếc ghế đẩu, để cô có thể dựa lưng vào anh.
Ôn Địch lấy một cuốn sách trên kệ, đặt lên góc bàn sau đó dán người vào lưng anh, hai tay vòng qua cổ rồi nhắc tay xoa xoa gò má anh.
Nghiêm Hạ Vũ, tay phải đang cầm con chuột, đột nhiên không biết phải nhấp chuột vào đâu.
Anh dùng tay trái giữ chặt cánh tay cô, sợ cô đột ngột đứng thẳng lên, “Tối nay em đừng đọc sách nữa.” Anh để cô dựa lâu hơn một chút.
- Chờ lúc mây tan, gặp trăng sáng-
Đến ngày thứ tư, Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch chính thức tái hợp, bọn họ kết thúc chuyến đi chơi xuân ở Giang Thành sau đó cùng nhau trở lại Bắc Kinh.
Vừa về đến nhà, đặt hành lý xuống, Ôn Địch liền nhận được cuộc gọi của Nghiêm Hạ Ngôn, muốn hẹn cô ăn tối. Cô ấy cũng không quên nhắc nhở nhất định phải mang theo Nghiêm Hạ Vũ.
Địa điểm cuộc hẹn là một nhà hàng tư nhân nằm trong hẻm, cách tiệm bán sách cũ chỉ hai ba trăm mét.
Tiệm bán sách cũ vừa mới mở cửa kinh doanh vào hôm qua. Nhân dịp tết, tiệm bán sách cũ có chương trình khuyến mãi mua một tặng một.
Ôn Địch đến tiệm bán sách cũ chào hỏi ông chủ Trang trước, sau đó mới đến nhà hàng. Trong tiệm sách đầy ắp người, mỗi bàn đều có từ hai đến ba người ngồi đọc sách, nhân viên tiệm sách thì đang tưới nước cho cây xương rồng trên bàn.
Nhìn thấy Ôn Địch cùng Nghiêm Hạ Vũ lần lượt bước vào, nhân viên tiệm sách liền vội vàng đặt bình tưới nước xuống, đi tới chào hỏi, “Ông chủ đang ở trong phòng sách, mấy hôm nay đều bận rộn chỉnh lý kệ sách.”
Ôn Địch để nhân nhiên tiệm sách tiếp tục công việc, cô cùng Nghiêm Hạ Vũ đi tìm ông chủ Trang.
Ông chủ Trang tay cầm chổi lông gà, phủi bụi trên kệ sách. Nhìn thấy Ôn Địch cùng Nghiêm Hạ Vũ, ông xua tay nói: “Chúng ta đến phòng trà đi, ở đây toàn bụi.”
Ông ấy cận thận leo xuống ghế, dùng khăn ướt phủi nhẹ cơ thể, lau tay sau đó đi đến phòng trà, “Hai đứa về lúc nào vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Hai tiếng trước.”
Ông chủ Trang muốn đi pha cà phê, Nghiêm Hạ Vũ liền ngăn cản, bởi vì hai người bọn họ chỉ trò chuyện một chút rồi đi ngay.
Ôn Địch mang đến một bó hoa hướng dương, cô đặt trên bàn trà.
Ông chủ Trang nhìn vào bó hoa, nhẹ nhàng cười nói: “Cuối cùng hai đứa cũng tái hợp rồi.” Năm ngoái mỗi người bọn họ đều mua một bó hoa hướng dương, giống như hoàn toàn xa lạ.
Ôn Địch chỉ cười, sau đó nói sang chuyện khác: “Ông chủ Trang, ông còn sắp xếp bao nhiêu kệ sách nữa ạ, ngày mai cháu sẽ đến giúp ông.”
Ông chủ Trang: “Không cần không cần, ông cũng rảnh rỗi, đoàn phim nói tháng tư họ sẽ đến tiệm của ông quay phim, nên ông dọn dẹp một chút.”
Bọn họ trò chuyện một lúc về tiến độ quay phim của [ Thế gian không bằng anh ], Ôn Địch còn phải đến nhà hàng, vì vậy sau khi trò chuyện nửa tiếng liền nói chào tạm biệt ông chủ Trang.
Đợi bọn họ rời đi, ông chủ Trang giữ chặt tay vịn sofa rồi đứng lên, sau đó đặt bó hoa lên bàn, hướng theo ánh hoàng hôn.
Ông chủ Trang luôn nhớ vào Tết năm ngoái, hai người bọn họ đến thăm ông ấy. Cả hai người đều đứng cạnh bàn, nhìn vào bức tranh mực dầu in ngoài bìa của một quyển sách.
Nếu có thể quay thành phim, nhất định rất nghệ thuật.
- ---------
Ra khỏi tiệm sách, Nghiêm Hạ Vũ rất tự nhiên mà chìa bàn tay ra.
Ôn Địch nhìn anh, sau đó nắm liền giơ tay ra nắm chặt tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, ngón tay cô lạnh lạnh, vừa vặn che phủ cả bàn tay cô.
Xe dừng lại bên kia đường, bọn họ bước về phía nhà hàng.
Đi ngang qua chiếc ôtô, Nghiêm Hạ Hũ liếc nhìn chiếc xe của mình, anh vẫn còn nhớ lúc hai người bọn họ vừa mới chia tay, cô đến tiệm mua sách, anh vô tình nhìn thấy sau đó liền ngồi trong xe chờ cô đến trời tối.
Lúc đó cô và Kỳ Minh Triệt đã ở bên nhau, cô vừa cần sách đi dạo vừa gọi điện thoại với Kỳ Minh Triệt. Lúc cô đi ngang qua xe anh, dưới ánh đèn đường bóng cô ngã về phía anh rồi vụt qua.
Nắng chiều hôm nay vẫn chưa tắt, chiếu bóng cô ngã về phía anh.
Nhưng lại không như ngày đó, giữa bọn họ không còn lớp kính xe. Anh nắm tay cô, bóng cô vẫn luôn ở cạnh anh.
Khi đến nhà hàng, Nghiêm Hạ Ngôn đã đợi bọn họ.
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, bọn họ trở thành đợt khách đầu tiên của nhà hàng hàng.
Mấy ngày nay Nghiêm Hạ Ngôn vẫn đi chơi với bạn bè, cô ấy cũng mới quay về vào chiều hôm nay, thức ăn trên tàu cao tốc rất khó ăn vì vậy cô ấy chỉ chờ đến bữa ăn tối nay.
Nghiêm Hạ Ngôn cười như không cười, nhìn vào anh trai: “Yo, đúng là không khí năm mới nha. Quần áo đều mới.”
Nghiêm Hạ Vũ: “… Cẩn thận lời nói của em, đừng quái gở như vậy nữa.”
Trước đây, Ôn Địch đã từng chứng kiến cảnh hai anh em bọn họ đánh nhau, xem mãi cũng thành thói quen.
Lúc Nghiêm Hạ Ngôn nhìn về phía Ôn Địch, biểu cảm của anh liền lập tức thay đổi trở lại bình thường.
Nghiêm Hạ Ngôn đưa thực đơn cho Ôn Địch, “Chị dâu, nhà hàng vừa thêm món mới, chị xem xem.”
Đôi anh em ruột thịt này, mỗi một người đều có thể đào một cái hố lớn hơn người kia, tiếng ‘chị dâu’ cũng quá tự nhiên rồi. Ôn Địch cầm lấy thực đơn rồi xem kỹ.
Nghiêm Hạ Vũ vươn cánh tay dài, cầm lấy cốc của em gái sau đó giúp cô rót nước chanh. Nghiêm Hạ Vũ lúc này trong rất thuận mắt.
Nghiêm Hạ Ngôn thổi nhẹ ly nước nhanh, như thể đang tán dóc, “Anh, anh thấy cô gái nhà anh sau Tết có tăng cân hay không vậy?
“Không có, Ôn Địch rất tự giác, không bao giờ ăn quá nhiều.”
“Khi nào anh mới đưa chị Ôn Địch về nhà chơi vây?”
“Hỏi chị dâu em đi.”
Ôn Địch: “…”
Kẻ xướng người họa, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Nghiêm Hạ Ngôn lại nháy mắt với anh trai: “Vậy anh với chị dâu về nhà bàn bạc lại đi, sáu tháng đầu năm em không bận lắm, cuối tuần vẫn được nghỉ bình thường, lúc anh chị về chơi em sẽ ở nhà.”
Ôn Địch gọi món xong, đưa thực đơn lại cho Nghiêm Hạ Ngôn. Cô cũng mời Nghiêm Hạ Ngôn, đợi thời tiết ấm hơn sẽ mang theo Nghiêm Nghiêm đến biệt thự cô chơi, bãi cỏ trong sân rất rộng, đủ để hai con mèo chơi thỏa thích.
“Nhất định rồi, Nghiêm Nghiêm khá thích em gái, đợi hai đứa nó quen mùi của nhau, có lẽ sẽ không đánh nhau nữa.”
Nghiêm Hạ Ngôn gọi thêm hai món nữa, đưa thực đơn cho nhân viên sau đó ngồi đợi.
Nghiêm Hạ Ngôn mời bọn họ bữa cơm tối nay, thứ nhất là chúc mừng anh trai được công nhận, thứ hai là chúc mừng phim của Ôn Địch đã cháy sạch vé trước thời hạn.
Vài ngày vui chơi bên ngoài cũng không làm trì hoãn việc cày phim của Nghiêm Hạ Ngôn, những đoạn đặc sắc cô ấy đều xem lại.
“Chị với anh trai em có xem lại bộ phim không?”
Ôn Địch: “Có xem lại từ đầu nhưng bỏ sót 1 tập.”
“Chị vẫn chưa xem hết bộ phim á?”
“… Chị có.” Hạ Ngôn có thể nắm bắt chính xác điểm mấu chốt trong lời nói của Ôn Địch, cho đến bây giờ cô vẫn chưa xem hết bộ phim [ Thế gian không bằng anh ].
Nghiêm Hạ Ngôn không hỏi cô là bỏ sót tập nào, cô hất cằm về phía anh trai, “Có thời gian thì anh xem phim cùng chị dâu đi.”
Thức ăn được mang lên, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Nghiêm Hạ Ngôn phát hiện, Ôn Địch sẽ bỏ những món rau mà cô không thích ăn vào đĩa của anh trai, mà anh trai nhà mình lại rất tự nhiên mà ăn sạch, không có cái gì gọi là kiêng kỵ ăn đồ ăn trong đĩa người khác.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi Ôn Địch, “Em có muốn uống một chút bia không?”
Ôn Địch lắc đầu, “Anh gọi hai lon cho anh đi.”
“Được, hai lon bia đen.”
Ôn Địch: “Hạ Ngôn em có muốn uống không?”
“Em cũng uống một lon.”
Ôn Địch quay đầu gọi phục vụ, Nghiêm Hạ Vũ nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. Trước khi chính thức tái hợp, anh đã hỏi cô có muốn uống chút rượu hay không, cô cũng lắc đầu mà không nói gì. Nhưng bây giờ, cô sẽ hỏi anh có muốn uống hay không.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới 3 lon bia, Nghiêm Hạ Ngôn mở một lon, dổ một nửa bia vào trong ly. Cô ấy kính bia, chúc mừng anh trai thành công theo đuổi được người về.
- --------------
Ôn Địch không uống rượu vì vậy lúc về là cô lái xe, Nghiêm Hạ Vũ ngồi ở ghế phụ.
Đi ngang qua tiệm thuốc, Nghiêm Hạ Vũ kêu cô tấp vào lề.
Lúc đầu Ôn Địch không nhìn thấy tiệm thuốc, nghĩ rằng anh có việc, cô liền tìm một nơi cho phép đậu xe rồi dừng lại.
“Sao vậy anh?”
“Mua ba con sói, ở nhà chỉ còn vài cái.”
“… Anh nhớ rõ vậy à.” Cô mở cửa xe. “Em cho anh tiền tiêu vặt, anh đều mua cái này phải không?”
Nghiêm Hạ Vũ mở dây an toàn, “Số tiền tiêu vặt ít ỏi em đưa anh, hoàn toàn không đủ mua.”
Anh vừa mở cửa xe, cánh tay liền bị Ôn Địch kéo lại, “Anh đợi một chút, cái gì là số tiền tiêu vặt ít ỏi hả.”
Nghiêm Hạ Vũ ngồi lại xe, bên ngoài gió lớn, sợ cô lạnh, anh đóng cửa trước sau đó nói đùa: “Tiền tiêu vặt của thằng nhóc con anh Hoàng ở tầng một còn nhiều hơn tiền tiêu vặt của anh.”
Ôn Địch bật cười: “Anh thật có tiền đồ đó, còn so sánh với một đứa trẻ.” Cô đặt hai tay lên vai anh, “Vậy anh muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt đây?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Do em quyết định, thẻ của em đang ở chỗ anh, không đủ tiền mặt mua thì anh quẹt thẻ.” Anh nhìn cô, “Em cũng nên tiêu tiền của anh đi, bốn cái thẻ chỗ em vẫn chưa quẹt lần nào đâu.”
Ôn Địch gật gật đầu, “Bây giờ em sẽ tiêu.” Cô mở dây an toàn, bảo anh ngồi đợi trong xe sau đó xuống xe đi đến tiệm thuốc.
Vài phút sau, cô trở về với một chiếc túi.
“Em mua nó bằng thẻ của anh đấy.” Ôn Địch đóng cửa xe sau đó nhét chiếc túi vào người anh, “Chắc đủ dùng trong một năm, không cần anh phải đi mua.”
Nghiêm Hạ Vũ quay mặt đi, bật cười rồi bỏ chiếc túi ra ghế sau.
Để cô tiêu tiền của anh thực sự có chút khó, vì vậy vẫn là giống với trước đây vậy. Mua thật nhiều quà cho cô, chất thành một đống lớn sau đó mỗi khi cô buồn chán, không có gì làm có thể mở quà để giải trí.
Về lại nhà, [ Mặt trái dục vọng ] đã phát sóng gần hết, Ôn Địch bật tivi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình rồi cởi áo khoác.
Nghiêm Hạ Vũ rót một ly nước ấm đặt lên bàn, Ôn Địch tăng âm lượng tivi, vội vàng đi rửa tay rồi trở lại.
Đã rửa tày bằng nước ấm, nhưng tay cô vẫn còn lạnh. Cô ngồi nghiêng trên đùi Nghiêm Hạ Vũ, quàng tay lên cổ anh, mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi.
Tivi phát đến đoạn đặc sắc nhất.
Đàm Mạc Hành đang gọi điện thoại cho Cố Hằng “Cảm ơn cậu giúp tôi lấy được mảnh đất đó.”
Cố Hằng trước đó đã bàn giao đơn đặt hàng lớn cho Đàm Mạc Hành, coi như thả lại một ít mồi. Đàm Mạc Hành tiếp nhận đơn đặt hàng sau đó cho xây dựng một dây chuyền sản xuất mới.
Dây chuyền sản xuất mới đòi hỏi phải cần mặt bằng, trang thiết bị, vốn đầu tư lớn. Chưa kể đến việc vốn liếng mấy năm nay của công ty đã bị khoét rỗng, bọn họ còn phải trả khoản vay thế chấp ở ngân hàng.
Một khi thị trường bị thu hẹp, bọn họ sẽ đối mặt với tình trạng sản xuất dư thừa, khoản đầu tư sẽ không thể thu hồi được. Bị mắc kẹt trong vòng thu vốn, khoản nợ khổng lồ sẽ khiến công ty rơi vào nguy hiểm.
Một giám đốc trong hội đồng quản trị không đồng ý dự án lần này, ông ta cảm thấy Đàm Mạc Hành đang bị cái lợi trước mắt làm che mắt, mà mù quáng đâm đầu vào.
Nhưng phản đối cũng vô ích, Đàm Mạc Hành vẫn khư khư cố chấp.
Dành được miếng đất, liền cho xây dựng dây chuyền sản xuất mới. Kết quả hai khách hàng lớn trong dự án đột ngột rút lui, bọn họ sẵn sàng bồi thường hợp đồng nhưng không đồng ý tiếp tục thực hiện dự án.
Hai khách hàng lớn này chính là bên đã giao cho Đàm Mạc Hành đơn đặt hàng lớn.
Mất một lượng lớn lớn khàng, chuỗi dây chuyền sản xuất mới vẫn đang xây dựng được một nửa, dù cho chọn tiếp tục hay dừng lại, bọn họ đều thiệt hại lớn.
Trong vô hình, Đàm Mạc Hành đã đánh mất khả năng cạnh tranh với Cố Hằng.
Tuy nhiên, Đàm Mạc Hành lại không giống như là đang sứt đầu mẻ trán như mọi người vẫn nghĩ. Anh ta bình tĩnh gọi điện thoại, gửi lời cảm ơn tới Cố Hằng vì đã giúp anh ta lấy mảnh đất xây dựng nhà máy.
Từ lâu anh ta đã có ý định di dời nhà máy, chỉ là mảnh đất mới đó có quá nhiều thứ phải xử lý.
Đúng lúc Cố Hằng gài bẫy anh ta, Đàm Mặc Hành cũng lấy kế tính kế, xây dựng nhà máy mới lấy danh nghĩa là xây dựng một dây chuyền sản xuất. Cố Hằng vì để anh ta rơi vào bẫy, mà bí mật giúp đỡ xây dựng, trợ giúp giải quyết rắc rối, để anh ta có thể thuận lợi lấy được miếng đất.
Đàm Mạc Hành: “Tôi không xây dựng dây chuyền sản xuất mới mà là di dời toàn bộ nhà máy. Mảnh đất của nhà máy cũ bây giờ chính là một miếng mỡ lớn, có không ít người đang đau đầu muốn có được nó từ tôi, lần này chính là nhờ sự giúp đỡ của cậu.”
Đơn đặt hàng lớn đó cũng khiến anh ta kiếm được một khoản, nhưng cũng chẳng quan trọng.
Cố Hằng cười nhẹ: “Cậu biết bản thân mất cái gì không?”
Đàm Mạc Hành không lên tiếng, cuộc trò chuyện rơi vào yên lặng.
Anh ta mất đi Doãn Tử Vu, vì lòng nghi ngờ của anh ta, mà che dấu thậm chí là lợi dụng cô ấy như một quân cờ.
Doãn Tử Vu chính là do một tay Cố Hằng bồi dưỡng thành, bởi vì chuyện tình cảm mà cô ấy mới gia nhập vào công ty Đàm Mạc Hành. Sau chuyện này cô ấy từ chức, bây giờ anh ta đã mất đi một trợ thủ đắc lực.
Vì vậy lần này Cố Hằng không phải là người chiến thắng mà Đàm Mạc Hành cũng vậy, Doãn Tử Vu cũng sẽ cắt đứt triệt để với Đàm Mạc Hành.
Tập hôm nay kết thúc.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn Ôn Địch: “Em có biết anh và Tiêu Đông Hàn đã phải bước đi như thế nào mới có được hôm nay không?”
Ôn Địch mờ mịt: “Hả?”
“Đặt hàng”
“…”
Trong thực tế, mặc dù chủ tịch Lưu có kế hoạch mở rộng dây chuyền sản xuất, nhưng cũng chỉ là kế hoạch, để hội đồng quản trị hoàn toàn thông qua nghị quyết là một việc rất khó.
Nghiêm Hạ Vũ nói với Ôn Địch: “Công ty Mett đang ném mồi nhử Công nghiệp Hoa Nguyên, dưới sự nhắc nhở của anh, chủ tịch Lưu đã nhìn thấy lưỡi câu đằng sau miếng mồi mà không bị mắc bẫy. Tiêu Đông Hàn sợ đánh rắn động cỏ, trực tiếp thu lại lưỡi câu rồi ném miếng mồi đó cho chủ tịch Lưu. Em nói xem không ăn có phải là kẻ ngốc không.”
Ôn Địch: “… Bây giờ thì sao?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Công ty Mett lại ném miếng mồi thứ hai, chủ tịch Lưu vẫn rất thận trọng. Lần này công ty Mett cũng thu lại lưỡi câu, chủ tịch Lưu sau khi ăn xong miếng mồi thứ hai, cũng không thể khiến đối phương ném thêm miếng mồi thứ ba được nữa.”
“Vì vậy chủ tịch Lưu đưa ra đề xuất mở rộng dây chuyền sản xuất, khiến đối phương hoang mang mà nghĩ rằng bên phía chủ tịch Lưu là thấy lợi quên hại.”
“Miếng mồi thứ ba sợ là sẽ nuốt không trôi, nhưng miếng mồi thứ hai thì có thể tiêu hóa hoàn toàn.”
Ôn Địch cảm thấy Tiêu Đông Hàn sẽ nhìn ra ý đồ của chủ tịch Lưu, “Khi nào anh ấy lại hào phóng, ném ra miếng mồi thứ hai mà không có lưỡi câu như vậy chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ cầm điều khiển, giảm âm lượng tivi.
“Bởi vì miếng mồi đó chỉ là một phần ba trong miếng mồi thật sự, hai phần ba còn lại là thuộc về Tiêu Chính Thao.” Sau khi Tiêu Chính Thao tổn thất hai miếng mồi, sẽ không ngu ngốc tiếp tục ném miếng mồi thứ ba.
Trong cuộc cạnh tranh giữa tập đoàn Tiêu Ninh và Công nghiệp Hoa Nguyên, Tiêu Đông Hàn đã đưa ra không ít dự án ở nước ngoài cho Khương gia để đổi lấy lợi ích. Tất cả thành viên trong Tiêu gia đều nhìn thấy được và không chút hoài nghi rằng Tiêu Đông Hàn sẽ có tư tưởng khác.
Suy cho cùng cũng là vì lợi ích của tập đoàn, Tiêu Chính Thao không thể quá keo kiệt. Trong cuộc trao đổi với công ty Mett, ông ta đã lấy ra hai phần ba lợi ích để thể hiện sự chân thành của mình.
Tiêu Đông Hàn thà đưa ra hết tất cả lợi ích cũng phải khiến Tiêu Chính Thao mất đi hai phần ba lợi ích. Anh ta có thể nhẫn nhịn với lợi ích nhất thời của đối thủ, nhưng sẽ không cho phép bất cứ người nào của Tiêu gia đủ lông đủ cánh, để có cơ hội thâu tóm Tiêu gia.
“Đơn hàng lần này của công ty Mett là do Khương Quân Tinh tiếp nhận, cho dù thiệt hại đến lợi ích cuối cùng, Khương Quân Tinh cũng sẽ giúp Tiêu Chính Thao cõng cái nồi này, mà Tiêu Chính Thao cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Nghiêm Hạ Vũ nghiêng người, lấy ly nước trên bàn đưa cho cô.
Ôn Địch hỏi: “Khương Quân Tinh có biết bản thân đang bị lợi dụng không?”
“Bây giờ có lẽ là biết rồi, nhưng cô ta cũng không quan tâm. Dù sao thì Tiêu Đông Hàn cũng đã đưa cho gia đình cô ta tất cả lợi ích, người tổn thất không phải là cô ta, Tiêu Chính Thao cũng chẳng thể làm gì được.”
Ôn Địch uống liền vài ngụm nước, trong phim ai cũng không phải là người chiến thắng.
Trong thực tế, ngoại trừ Tiêu Chính Thao, ai cũng không phải là người thua cuộc. Tiêu Đông Hàn nhìn vào như đang gặp bất lợi trong cuộc cạnh tranh giành thị trường, nhưng anh ta đã sử dụng mưu kế của Nghiêm Hạ Vũ để đối phó với chú mình, đảm bảo ưu thế tuyệt đối của anh ta trong tập đoàn Tiêu Ninh.
- ---------------
Xem xong tập hai, Ôn Địch đi tắm.
Doãn Tử Vu gửi một tin nhắn cho Ôn Địch: [Bà chủ Ôn, tôi sắp hắc hóa bởi tiền đồ của bản thân vào tối mai rồi (đầu chó hộ mệnh [1])]
[1] Đầu chó hộ mệnh: Là một icon biểu tượng hay dùng trên mạng xã hội, mục đính thêm vào sau câu bình luận để mang lại tính vui nhộn thể hiện rằng họ chỉ đùa thôi. Và để tránh bị những người không rõ ý của câu bình luận trên mà nhảy vào đả kích họ.
Trong tập phim thứ hai tối nay, Doãn Tử Vu đã chia tay với Đàm Mạc Hành, lúc quay cảnh đó cô ấy đã khóc đến nỗi không thể kìm lại được.
Ôn Địch: [ Không phải em nói sẽ không xem phim sao? ]
Doãn Tử Vu: [ Là Đàm Mạc Hành bảo em xem cảnh bản thân khóc nhiều đến mức nào, em chỉ xem đoạn cắt thôi, không nói nữa, em đi học lời thoại đây.]
Ôn Địch cười cười, rồi nhắn chúc cô ấy ngủ ngon.
Vừa đặt điện thoại xuống thì nghe tiếng gõ cửa phòng tắm.
Một bóng đen in trên cửa kính: “Ôn Địch, anh vào đây.”
Nghiêm Hạ Vũ đẩy cửa, trên tay cầm một nửa ly rượu vang.
Trên mặt và giữa hai hàng lông mày của Ôn Địch còn dính vài cánh hoa hồng, cô cúi đầu phủi phủi, “Anh vào làm đây làm gì, em đã cho phép đâu. Em không uống rượu.”
Nghiêm Hạ Vũ đặt ly rượu lên giá, “Chẳng phải trước đây mỗi khi đi tắm em đều uống một chút rượu vang đỏ à.”
Nghiêm Hạ Vũ đi lấy đồ ngủ cho cô.
Anh đặt bộ đồ ngủ và khăn tắm lên giá bên cạnh rồi ngồi xổm trước bồn tắm.
Toàn thân Ôn Địch ngâm trong nước, đầu tựa vào thành bồn tắm.
Nghiêm Hạ Vũ nhặt một cánh hoa trong bồn tắm, nhúng vào nước rồi dán lại vào giữa hai hàng lông mày cô.
Ôn Địch: “…”
Cô nhấc tay hất nước lên cánh tay anh.
Nước chạy dọc theo cánh tay làm ướt áo sơ mi.
Nghiêm Hạ Vũ cười nhẹ, không ghẹo cô nữa mà đứng dậy lấy khăn tắm và đồ ngủ để gần cô, “Em đừng ngâm người quá lâu.” Sau đó anh vào phòng đọc sáchđể xử lý công việc.
Tắm xong Ôn Địch đắp mặt nạ, đến khi cô skin da xong Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn ở thư phòng.
Ôn Địch đã đánh một giấc trên máy bay rồi, bây giờ cô cũng không buồn ngủ, vào phòng đọc sách tìm sách đọc.
Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi đọc email, anh không ngồi ghế dựa mà lấy một cái ghế đẩu không có lưng tựa ở tầng dưới lên ngồi.
Trước kia trong thư phòng cũng có một cái ghế đẩu, lúc cô đọc sách trong phòng anh sẽ bỏ ghế dựa sang một bên và thay nó bằng một chiếc ghế đẩu, để cô có thể dựa lưng vào anh.
Ôn Địch lấy một cuốn sách trên kệ, đặt lên góc bàn sau đó dán người vào lưng anh, hai tay vòng qua cổ rồi nhắc tay xoa xoa gò má anh.
Nghiêm Hạ Vũ, tay phải đang cầm con chuột, đột nhiên không biết phải nhấp chuột vào đâu.
Anh dùng tay trái giữ chặt cánh tay cô, sợ cô đột ngột đứng thẳng lên, “Tối nay em đừng đọc sách nữa.” Anh để cô dựa lâu hơn một chút.
/89
|