Đối với chuyện thêm tên Ôn Địch vào giấy chứng nhận sở hữu biệt thự, người kinh hãi nhất chính là trợ lý Khang.
Nghiêm Hạ Vũ gọi anh ta tới, phân phó rồi bảo anh ta chuẩn bị hẹn trước.
Khang Ba nghẹn họng nhìn anh trân trối, mãi mới thốt lên nổi một câu: “Được.”
Căn biệt thự kia của Nghiêm Hạ Vũ không giống với các bất động sản khác mà anh đang đứng tên, bởi đó là món quà mà ông nội của anh tặng.
Dù sao thì về sau anh cũng sẽ kết hôn với Điền Thanh Lộ, chẳng lẽ sếp tổng không nghĩ tới việc thêm tên Điền Thanh Lộ vào giấy chứng nhận sở hữu bất động sản sao? Lý do vì sao lúc này sếp lại thêm tên Ôn Địch vào làm người đồng sở hữu, Khang Ba nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ của sếp mình.
Khang Ba xin chỉ thị: “Đặt vào ngày có lịch trống gần nhất ạ, hay anh định đặt vào ngày nào?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Ôn Địch vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.”
Khang Ba hiểu ra, sếp chỉ bảo anh ta chuẩn bị trước, còn cụ thể ngày nào thì phải tùy thuộc vào lịch trình của Ôn Địch.
Khoảng nửa tiếng sau Ôn Địch mới thấy tin nhắn. Đợi tới khi mọi chỉ số sức khỏe của Cù Bồi đã về mức ổn định, cô mới có tâm tư đi tới xe lấy điện thoại.
Sau khi ra khỏi tòa nhà cấp cứu, cô mới nhớ ra chiếc xe ban nãy cô ngồi hiện đã đậu ở bên ngoài bệnh viện.
Lúc đến bãi đỗ đã chật xe, lái xe đành phải đậu ở ven đường.
Chỉ vài giờ ngồi trong bệnh viện mà cô cảm tưởng nó còn dài hơn cả tám năm cô và Cù Bồi quen nhau.
Ôn Địch đi dọc ven đường tìm xe nhưng không thấy. Xe của ê kíp làm chương trình rất dễ gây chú ý, bởi trên đó có sơn logo của chương trình, nhưng cô tìm quanh khu này mà chẳng thấy.
Cô không cầm điện thoại theo, không thể liên hệ được với lái xe nên đành phải tới đường đối diện tìm.
Chiếc xe đưa cô tới đang đậu ở trước một cửa hàng tiện lợi. Tài xế thấy Ôn Địch tới thì tưởng mọi người muốn về khách sạn.
Ôn Địch nói xin lỗi, cô muốn lên xe lấy điện thoại, giờ còn phải về lại phòng bệnh, rồi bảo anh ta về nghỉ ngơi trước.
Tài xế nói: “Không sao, tôi cũng chỉ ngồi chơi điện thoại thôi mà, không phiền hà gì hết.”
Ôn Địch mở điện thoại ra, tổng cộng có tám cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn chưa đọc, tất cả đều tới từ Nghiêm Hạ Vũ.
Đây chính là kỉ lục mới sau ba năm bên nhau của bọn họ.
Hóa ra khi không tìm thấy cô, anh cũng sẽ gấp gáp gọi điện nhiều lần như thế.
Nghiêm Hạ Vũ: [Về sau lúc nào không quay chương trình thì phải mở chuông điện thoại lên.]
Tin thứ hai là hỏi lúc nào cô về, anh ngỏ ý muốn thêm tên cô làm người đồng sở hữu căn biệt thự.
Ôn Địch đi tới đầu lối đi bộ, đứng cách ô tô một khoảng đủ xa rồi mới gọi lại cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, điện thoại vừa rung là anh đã biết. Sau khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh bắt máy, “Em có biết Thẩm Đường gọi điện tới đoàn làm chương trình để tìm em không?”
Ôn Địch trả lời: “Em biết.”
“Biết vậy sao không gọi lại cho anh?” Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, “Anh đã đợi em một tiếng bốn mươi ba phút.”
Đèn xanh sáng lên, nhưng Ôn Địch không theo chân dòng người qua đường, cô chỉ đứng sang một bên, nói: “Chẳng phải Thẩm Đường đã báo bình an cho anh rồi sao?”
“Thế có nghĩa là em không cần phải gọi lại cho anh hả?”
Ôn Địch quay lưng, đứng ngược hướng gió, giải thích: “Lúc ấy cô Cù đang trong tình trạng nghiêm trọng, lúc thông báo cho bọn em cô ấy đang trong cơn nguy kịch rồi, vẫn còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, em nào có tâm tư đi tìm lại điện thoại nữa.”
Cô cũng không bao biện cho chính mình, “Lúc ấy chân em như nhũn ra, cô Cù tới để thăm em, nếu nhỡ xảy ra cơ sự gì, em sẽ áy náy với cô và đạo diễn Nguyễn. Anh cũng biết cô Cù quan trọng với em như thế nào mà.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì nữa.
Ôn Địch dịu giọng nói chuyện với anh: “Hóa ra là anh cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung nhỉ.” Gọi liền tám cuộc, lại còn nhờ Thẩm Đường giúp, nhất định là lo cô ở ngoài xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh cũng là người.”
Đã là người thì sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Dừng lại vài giây, anh hỏi cô bao giờ về.
Thấy anh sốt sắng như vậy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong cô dần tĩnh lại.
Ôn Địch nói cho anh biết: “Chắc tầm ngày hai mươi em về Bắc Kinh.” Tới lễ Valentine thực sự cô không thể về bên anh để ăn mừng rồi.
Ôn Địch tựa ở lan can ven đường, nói chuyện trên trời dưới bể với Nghiêm Hạ Vũ. Để đền bù vì anh đã đợi điện thoại của cô lâu như vậy, cô kể lại mấy câu chuyện vui cô gặp phải lúc ghi hình chương trình.
Nhưng hình như anh không có hứng thú nghe.
Trái lại, anh hỏi: “Nhiếp ảnh gia phải đăng ảnh chụp của bạn cùng tổ là yêu cầu bắt buộc của đoàn ghi hình hả em?”
Ôn Địch ngầm hiểu, anh là đang ám chỉ tới bài đăng WeiBo hai ngày trước của Kỳ Minh Triệt, về cơ bản đống ảnh đó toàn hình của cô.
Cô nói: “Vì kế hoạch tuyên truyền thôi ạ.”
Nghiêm Hạ Vũ lững lờ “ừ” một cái, rồi nói sang chuyện khác.
Cho tới khi đèn tín hiệu chuyển hết đỏ rồi xanh được vài chục lần, cuộc nấu cháo điện thoại giữa cô và Nghiêm Hạ Vũ mới tới hồi kết, “Chồng yêu ngủ ngon.”
“Về sớm ngủ chút đi em.”
Ôn Địch cúp máy, lúc quay người bỗng ánh mắt cô hơi khựng lại. Cô nhìn không lầm, bóng người cao gầy kia chính là Kỳ Minh Triệt, anh đang mặc chiếc áo khoác đồng phục của đoàn ghi hình, vừa mới đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong tay là một ly thức uống nóng, vừa đi vừa gặm một bắp ngô.
Hôm nay chưa ai kịp ăn cơm chiều, Kỳ Minh Triệt cũng đã chờ ngoài phòng phẫu thuật vài tiếng đồng hồ, nửa bước không rời.
Lúc tới gần, Kỳ Minh Triệt gật đầu chào hỏi, nhưng biên độ quá nhỏ, từ góc nhìn của Ôn Địch, anh chỉ đang cúi đầu gặm ngô mà thôi.
Hai người cũng không nói thêm lời nào, đứng song song ở đầu lối đi bộ, đếm ngược mấy giây đèn đỏ.
Kỳ Minh Triệt biết Cù Bồi tới đây chủ yếu là vì mong hòa giải được mối quan hệ giữa anh và Ôn Địch. Hiện giờ Cù Bồi lại ngã bệnh tới nỗi phải phẫu thuật, trong lòng anh cũng rất băn khoăn, vì thế quyết định ở lại bệnh viện và giúp đỡ đạo diễn Nguyễn.
Cả tối chưa có gì vào bụng nên anh ra ngoài mua chút đồ lót dạ. Anh đã thấy Ôn Địch từ lâu, cô cứ đứng mãi ở ven đường nghe điện thoại, vì thế anh đứng trong cửa hàng tiện lợi gặm ngô.
Bắp ngô hiện tại anh đang cầm đã là bắp thứ hai, lúc ở trong cửa hàng anh đã ăn xong một bắp.
Thực ra anh cũng không thích ăn ngô cho lắm.
Ôn Địch đi ở đằng trước, Kỳ Minh Triệt thả chậm bước chân, không đi lướt qua cô.
Hai người một trước một sau, cả đường không ai nói với nhau câu nào, cùng đi tới phòng bệnh của Cù Bồi.
Cù Bồi vẫn chưa tỉnh lại, đạo diễn Nguyên đang ngồi trước giường bệnh trông coi.
Mãi tới giữa trưa ngày hôm sau, Cù Bồi mới tỉnh hoàn toàn, cả người lúc này mới có chút tinh thần.
Bà vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, sưng vù của Ôn Địch, xem ra hôm qua cô đã khóc không ít.
“Khóc cái gì mà khóc, chẳng ra thể thống gì cả.”
Ôn Địch mạnh miệng: “Ai khóc đâu ạ, em ngủ không ngon nên sưng mắt đó chứ.”
Cù Bồi cũng không vạch trần cô, nói: “Lão Nguyễn cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần rồi, mấy năm trước ông ấy cứ muốn nửa muốn cô làm phẫu thuật nửa sợ hãi, sợ nhỡ đâu đang phẫu thuật lại có biến cố. Mà cô cũng sợ, vì thế liền điều trị theo liệu trình tới tận bây giờ. Tối hôm qua là do tình thế ép buộc, không còn cách nào ngoài phẫu thuật, cũng may là tai qua nạn khỏi.”
Cô cảm thán: “Cũng may là tới đây thăm trường quay, bằng không cô lại phải tiếp tục liệu trình, tiếp tục chịu khổ.”
Ôn Địch nắm lấy tay bà, “Cô không cần phải nói vậy cho em yên tâm đâu.”
Cô biết chứ, Cù Bồi nói vậy vì không muốn cô tự trách bản thân.
Cù Bồi nửa đùa nửa thật: “Muốn tới ăn một bữa cơm thôi cũng khó khắn, thôi thì chờ về Bắc Kinh, chúng ta lại tìm một lúc khác tụ tập với nhau.”
Ôn Địch cười bất lực, cô Cù vẫn chưa tha chuyện hòa giải giữa cô và Kỳ Minh Triệt.
Hiện giờ Cù Bồi đang bị bệnh, cô cũng không dám chọc bà tức giận, thôi thì cứ thuận theo ý bà vậy.
――
Tới tối ngày hai mươi Ôn Địch bay về Bắc Kinh, cũng như lần trước, cô đi thẳng từ sân bay về biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ.
Quản gia nhìn thấy cô, vẫn ngạc nhiên như mọi lần.
Nghiêm Hạ Vũ đang ở nhà, đi ra ngoài xách hành lý hộ cô, cô cũng không hơi đâu mà để ý tới vẻ mặt của người quản gia.
Tiểu biệt thắng tân hôn, cộng thêm việc tưởng cô bị đưa tới bệnh viện lần trước, Nghiêm Hạ Vũ sinh tâm lý oán thán, vừa thấy cô liền bỏ cơm bỏ nước, ôm thẳng lên tầng.
Cả buổi tối, cô bị Nghiêm Hạ Vũ ôm chặt trong lòng, vây dưới người.
Nghiêm Hạ Vũ áp trán mình lên trán cô, hơi thở chưa ổn định, “Công ty chưa tuyển trợ lý cho em sao?”
Ôn Địch im lặng vài giây, cô hiểu lời này của anh là có ý gì, anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, gọi tám lần không có người bắt máy.
Cô có một trợ lý trẻ, trong lúc đi quay chương trình Cù Bồi đã tạm thời sắp xếp cho cô.
“Có, tối hôm đó em bảo trợ lý về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn tài xế đưa em tới bệnh viện, điện thoại bị rơi ở ghế sau, tài xế chơi game nên chắc không nghe thấy.”
Nghiêm Hạ Vũ bỗng nhìn nhìn vào mắt cô, hỏi: “Có nhớ số điện thoại của anh không đó?”
Ôn Địch gật đầu, số của anh đơn giản, nhìn một lần là nhớ, số dùng đã lâu, mấy số đuôi cũng đặc biệt.
Anh nói: “Đọc lại một lần anh nghe xem nào.”
Ôn Địch nói: “Em nhớ rõ rồi mà, kiểm tra em làm gì.”
Cô càng nói như vậy, Nghiêm Hạ Vũ càng cảm thấy cô đang có ý che giấu.
Đôi mắt Nghiêm Hạ Vũ u tối không thấy đáy, không nói gì thêm nhưng lại liên tục muốn cô.
Ôn Địch ôm cổ anh, hai người dính nhau như sam.
Bất đắc dĩ, cô dùng đầu ngón tay viết số lên lưng anh.
Nghiêm Hạ Vũ chống cùi chỏ bên cạnh Ôn Địch, cúi người hôn cô, “Lần sau nếu không mang điện thoại thì phải biết đường mượn điện thoại người khác gọi cho anh, nhớ chưa?”
“Rồi ạ.” Ôn Địch không khỏi “ừ” một tiếng, ôm chặt cổ anh.
Hôm sau Ôn Địch dậy sớm, Khang Ba đã hẹn cô sáng nay tới làm thủ tục thêm tên.
Nghiêm Hạ Vũ không ủy thác cho luật sư như lần trước, tự mình đưa cô tới.
Trên đường đi Ôn Địch bỗng nhớ tới chiếc xe thể thao bị một người đẹp có khí chất tông đuôi lần trước. Cô hỏi Nghiêm Hạ Vũ, chiếc xe đó bao giờ sửa xong, phí sửa chữa là bao nhiêu.
Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu trả lời cô: “Anh không rõ lắm.”
Lúc nào sửa xong, anh không rõ lắm.
Phí sửa chữa là bao nhiên, anh cũng không rõ lắm.
Bởi vì người đụng xe là Khương Quân Tinh, chắc là quản gia cảm thấy anh không quan tâm tới tổn hại của cái xe nên cũng không báo cáo lại chuyện sửa chữa.
“Em muốn lái chiếc xe đó hả?” Anh hỏi.
Ôn Địch cảm thấy không sao cả: “Lái cái nào cũng như nhau, chỉ là em thích màu của cái xe kia.”
Nghiêm Hạ Vũ nói với trợ lý Khang đang ngồi ở ghế phó lái: “Đợi khi nào có mẫu mới ra, mua một chiếc có màu giống chiếc đó.”
Khang Ba: “… Vâng ạ.”
Càng ngày anh ta càng không thể hiểu nổi sếp mình, có lẽ là vì nguyên tắc và giới hạn của anh và Ôn Địch không giống với những nguyên tắc và giới hạn thường ngày của anh nữa.
Thủ tục thêm tên diễn ra nhanh chóng, mới mười giờ Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đã rời khỏi đại sảnh địa điểm giao dịch.
Nghiêm Hạ Vũ muốn tới công ty, anh đưa xe cho Ôn Địch về, còn mình thì đứng ở ven đường chờ xe công vụ tới đón.
Trước khi lên xe, Ôn Địch hỏi anh: “Buổi tối anh định về mấy giờ?”
“Khó mà nói trước, nếu em không ngủ được thì chờ anh về.” Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Hôm nay em có lịch trình gì không?”
Ôn Địch nói: “Em chỉ định ngủ bù, đọc tiểu thuyết và luyện kí tên thôi.”
Anh nhắc nhở cô: “Em muốn luyện kí tên trong phòng anh thì phải luyện kí cho nghiêm túc, đừng kí loạn khắp nơi, chỗ nào anh cũng thấy một hai nét chữ kí của em.”
Ôn Địch đã dùng bút máy kí loạn lên sổ anh, hầu như trang nào cũng có chữ kí của cô.
Cô cười, bảo: “Cái đó là niềm vinh hạnh của anh đó.”
Hai người chào tạm biệt xong xuôi, Nghiêm Hạ Vũ cũng không kiêng dè gì, khi xe vào bãi đỗ, anh ôm Ôn Địch một cái rồi mới ngồi vào xe thương vụ và rời khỏi đó.
Ôn Địch lái xe tới ngân hàng, cô định chuyển lại năm ngàn vạn hồi trước cho anh, coi như cô vừa mới mua một phần biệt thự.
Hiện giờ anh đã có nửa căn nhà của cô, mà cô cũng thế, nhưng căn nhà chung cư trong thành phố dù không quá kém nhưng cũng nhỏ tí, tính thế nào cũng thấy anh là người chịu thiệt.
Cô đang tính là, chờ tới sinh nhật anh rồi cô sẽ tặng anh một món quà thật to.
Bọn họ đi làm thủ tục trong thời gian hành chính, cùng nhau đi vào, mà hành động thân mật ở bãi đỗ xe cũng không hề có ý che giấu, vì vậy vài ngày sau, tin tức hai người cùng nhau xuất hiện ở khu giao dịch bất động sản đã tới tai Điền Thanh Lộ.
Cô ta liền đi nghe ngóng thêm một chút, hóa ra Nghiêm Hạ Vũ đã thêm tên của Ôn Địch vào giấy chứng nhận nhà đất, để cô trở thành người đồng sở hữu căn biệt thự mà ông nội tặng anh.
Mà ở trong quán bar lúc này rất ồn ào, tiếng nhạc thể loại heavy metal như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Đinh Nghi không nghe ra Điền Thanh Lộ đang nói cái gì, chỉ trong vài phút mà Điền Thanh Lộ đã nốc cạn hai chén rượu.
May sao bài hát đang phát cuối cùng cũng kết thúc, mọi thứ yên tĩnh trở lại, tạm nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Đêm nay cậu cứ uống hết mình đi, mình mời.” Đinh Nghi lại rót cho cô ta thêm hai chén.
Tửu lượng của Điền Thanh Lộ khá tốt, hai chén rượu cũng không đủ để làm cô ta say, hiện tại cô ta vẫn đang rất tỉnh táo, chỉ ước mình có thể say.
“Rốt cuộc là anh ấy có ý gì?” Cô ta lầm bầm.
Đinh Nghi nhún vai, “Mình cũng đau phải anh ta, cậu hỏi mình mình biết hỏi ai.” Tuy thấy bạn thân đang khó chịu nhưng Đinh Nghi không cảm thấy thương xót tẹo nào, những điều nên nói trước lễ đính hôn cô ta đã nói hàng trăm lần rồi.
Điền Thanh Lộ vân vê chén rượu, đột nhiên nói: “Bọn họ đều chê cười mình, mình biết chứ.”
“Bọn họ” mà cô ta đang nhắc tới chính là đám chị em plastic kia, còn có cả những người khác trong hội bạn nữa.
Đinh Nghi chống cằm, trầm mặc không nói, chỉ vừa uống rượu vừa nhẫn nại nghe cô ta kể khổ.
Điền Thanh Lộ đặt xuống chiếc chén đã cạn, lại với tay bưng thêm một chén, trước kia khó có khi nào cô ta thất thố như đêm nay. Cô ta cũng muốn nhịn, nhưng lại nhịn không được.
Cô ta tự lừa mình dối người, cho rằng Nghiêm Hạ Vũ không muốn chia tay Ôn Địch chỉ là do nhất thời không quen, vì vậy cô ta không thèm so đo, để cho anh xử lý từ từ.
Mà anh thì sao đây, càng ngày càng quá đáng.
Hiện giờ còn ngang nhiên qua lại với Ôn Địch.
“Ôn Địch vẫn chưa biết chuyện mình và Nghiêm Hạ Vũ đính hôn.” Cô ta cầm chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đinh Nghi nhìn cô ta, “Sau đó thì sao?”
Điền Thanh Lộ nói: “Ôn Địch có quyền hiểu rõ tình hình.”
“Nếu cậu nói cho Ôn Địch biết, cậu không sợ Nghiêm Hạ Vũ sẽ trở mặt với cậu sao?”
“Tình hình hiện tại cũng có khác gì trở mặt đâu?”
Đinh Nghi nhìn Điền Thanh Lộ thật lâu. Cô ta hiểu rõ tính Điền Thanh Lộ, một khi đã quyết thì sẽ không quay đầu, “Có giỏi thì cậu đối mặt với Nghiêm Hạ Vũ đi.”
――
Ngày hôm sau, Ôn Địch ngủ tới khi tự tỉnh lại.
Hôm nay Thẩm Đường về Bắc Kinh để kí một hợp đồng đại sứ quảng bá. Món quà nhân ngày Valentine mà Tưởng Thành Duật đã chuẩn bị từ lâu rốt cuộc đã hoàn thành, giờ anh phải tìm cách để Thẩm Đường về lại bên anh.
Ôn Địch rời giường, kéo rèm cửa ra, thời tiết bên ngoài khá tốt, tâm trạng cô cũng vậy.
Cô đã hẹn Thẩm Đường cùng đi uống trà chiều.
Tới chiều, Ôn Địch trang điểm tỉ mỉ, sau đó lái xe tới quán café mà cô đã hẹn với Thẩm Đường.
Trên đường tới quán café, điện thoại của cô bỗng dưng vang lên. Cô tưởng đó là Thẩm Đường gọi lại, lúc nhìn lướt qua điện thoại để xem ai, màn hình hiện thị một dãy số lạ, cô nhấn nút trả lời.
“Xin chào, đây có phải số của cô Ôn Địch không?” Ngữ khí của đối phương khá lạnh nhạt.
Ôn Địch: “Xin chào, cho hỏi ai đó ạ?”
“Có lẽ cô không nhớ tôi, Tôi họ Điền, tên đầy đủ là Điền Thanh Lộ.”
Ôn Địch nhíu mày suy nghĩ vài giây, nhưng hình như cô không có ấn tượng gì với cái tên này.
Còn chưa kịp hỏi xem Điền Thanh Lộ tìm cô có việc gì, Điền Thanh Lộ đã nói thẳng vào điểm chính: “Hiện tại cô có rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta gặp mặt một chút, tôi muốn nói chuyện với cô về vị hôn phu của tôi.”
Ôn Địch đã không hiểu mô tê gì, giờ lại càng thấy mù mờ, “Nói chuyện về vị hôn phu của cô?”
“Đúng, cô nghe không nhầm đâu.”
“Cho hỏi vị hôn phu của cô là?”
“Nghiêm Hạ Vũ.”
Nghiêm Hạ Vũ gọi anh ta tới, phân phó rồi bảo anh ta chuẩn bị hẹn trước.
Khang Ba nghẹn họng nhìn anh trân trối, mãi mới thốt lên nổi một câu: “Được.”
Căn biệt thự kia của Nghiêm Hạ Vũ không giống với các bất động sản khác mà anh đang đứng tên, bởi đó là món quà mà ông nội của anh tặng.
Dù sao thì về sau anh cũng sẽ kết hôn với Điền Thanh Lộ, chẳng lẽ sếp tổng không nghĩ tới việc thêm tên Điền Thanh Lộ vào giấy chứng nhận sở hữu bất động sản sao? Lý do vì sao lúc này sếp lại thêm tên Ôn Địch vào làm người đồng sở hữu, Khang Ba nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ của sếp mình.
Khang Ba xin chỉ thị: “Đặt vào ngày có lịch trống gần nhất ạ, hay anh định đặt vào ngày nào?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Ôn Địch vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.”
Khang Ba hiểu ra, sếp chỉ bảo anh ta chuẩn bị trước, còn cụ thể ngày nào thì phải tùy thuộc vào lịch trình của Ôn Địch.
Khoảng nửa tiếng sau Ôn Địch mới thấy tin nhắn. Đợi tới khi mọi chỉ số sức khỏe của Cù Bồi đã về mức ổn định, cô mới có tâm tư đi tới xe lấy điện thoại.
Sau khi ra khỏi tòa nhà cấp cứu, cô mới nhớ ra chiếc xe ban nãy cô ngồi hiện đã đậu ở bên ngoài bệnh viện.
Lúc đến bãi đỗ đã chật xe, lái xe đành phải đậu ở ven đường.
Chỉ vài giờ ngồi trong bệnh viện mà cô cảm tưởng nó còn dài hơn cả tám năm cô và Cù Bồi quen nhau.
Ôn Địch đi dọc ven đường tìm xe nhưng không thấy. Xe của ê kíp làm chương trình rất dễ gây chú ý, bởi trên đó có sơn logo của chương trình, nhưng cô tìm quanh khu này mà chẳng thấy.
Cô không cầm điện thoại theo, không thể liên hệ được với lái xe nên đành phải tới đường đối diện tìm.
Chiếc xe đưa cô tới đang đậu ở trước một cửa hàng tiện lợi. Tài xế thấy Ôn Địch tới thì tưởng mọi người muốn về khách sạn.
Ôn Địch nói xin lỗi, cô muốn lên xe lấy điện thoại, giờ còn phải về lại phòng bệnh, rồi bảo anh ta về nghỉ ngơi trước.
Tài xế nói: “Không sao, tôi cũng chỉ ngồi chơi điện thoại thôi mà, không phiền hà gì hết.”
Ôn Địch mở điện thoại ra, tổng cộng có tám cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn chưa đọc, tất cả đều tới từ Nghiêm Hạ Vũ.
Đây chính là kỉ lục mới sau ba năm bên nhau của bọn họ.
Hóa ra khi không tìm thấy cô, anh cũng sẽ gấp gáp gọi điện nhiều lần như thế.
Nghiêm Hạ Vũ: [Về sau lúc nào không quay chương trình thì phải mở chuông điện thoại lên.]
Tin thứ hai là hỏi lúc nào cô về, anh ngỏ ý muốn thêm tên cô làm người đồng sở hữu căn biệt thự.
Ôn Địch đi tới đầu lối đi bộ, đứng cách ô tô một khoảng đủ xa rồi mới gọi lại cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, điện thoại vừa rung là anh đã biết. Sau khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh bắt máy, “Em có biết Thẩm Đường gọi điện tới đoàn làm chương trình để tìm em không?”
Ôn Địch trả lời: “Em biết.”
“Biết vậy sao không gọi lại cho anh?” Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, “Anh đã đợi em một tiếng bốn mươi ba phút.”
Đèn xanh sáng lên, nhưng Ôn Địch không theo chân dòng người qua đường, cô chỉ đứng sang một bên, nói: “Chẳng phải Thẩm Đường đã báo bình an cho anh rồi sao?”
“Thế có nghĩa là em không cần phải gọi lại cho anh hả?”
Ôn Địch quay lưng, đứng ngược hướng gió, giải thích: “Lúc ấy cô Cù đang trong tình trạng nghiêm trọng, lúc thông báo cho bọn em cô ấy đang trong cơn nguy kịch rồi, vẫn còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, em nào có tâm tư đi tìm lại điện thoại nữa.”
Cô cũng không bao biện cho chính mình, “Lúc ấy chân em như nhũn ra, cô Cù tới để thăm em, nếu nhỡ xảy ra cơ sự gì, em sẽ áy náy với cô và đạo diễn Nguyễn. Anh cũng biết cô Cù quan trọng với em như thế nào mà.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì nữa.
Ôn Địch dịu giọng nói chuyện với anh: “Hóa ra là anh cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung nhỉ.” Gọi liền tám cuộc, lại còn nhờ Thẩm Đường giúp, nhất định là lo cô ở ngoài xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh cũng là người.”
Đã là người thì sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Dừng lại vài giây, anh hỏi cô bao giờ về.
Thấy anh sốt sắng như vậy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong cô dần tĩnh lại.
Ôn Địch nói cho anh biết: “Chắc tầm ngày hai mươi em về Bắc Kinh.” Tới lễ Valentine thực sự cô không thể về bên anh để ăn mừng rồi.
Ôn Địch tựa ở lan can ven đường, nói chuyện trên trời dưới bể với Nghiêm Hạ Vũ. Để đền bù vì anh đã đợi điện thoại của cô lâu như vậy, cô kể lại mấy câu chuyện vui cô gặp phải lúc ghi hình chương trình.
Nhưng hình như anh không có hứng thú nghe.
Trái lại, anh hỏi: “Nhiếp ảnh gia phải đăng ảnh chụp của bạn cùng tổ là yêu cầu bắt buộc của đoàn ghi hình hả em?”
Ôn Địch ngầm hiểu, anh là đang ám chỉ tới bài đăng WeiBo hai ngày trước của Kỳ Minh Triệt, về cơ bản đống ảnh đó toàn hình của cô.
Cô nói: “Vì kế hoạch tuyên truyền thôi ạ.”
Nghiêm Hạ Vũ lững lờ “ừ” một cái, rồi nói sang chuyện khác.
Cho tới khi đèn tín hiệu chuyển hết đỏ rồi xanh được vài chục lần, cuộc nấu cháo điện thoại giữa cô và Nghiêm Hạ Vũ mới tới hồi kết, “Chồng yêu ngủ ngon.”
“Về sớm ngủ chút đi em.”
Ôn Địch cúp máy, lúc quay người bỗng ánh mắt cô hơi khựng lại. Cô nhìn không lầm, bóng người cao gầy kia chính là Kỳ Minh Triệt, anh đang mặc chiếc áo khoác đồng phục của đoàn ghi hình, vừa mới đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong tay là một ly thức uống nóng, vừa đi vừa gặm một bắp ngô.
Hôm nay chưa ai kịp ăn cơm chiều, Kỳ Minh Triệt cũng đã chờ ngoài phòng phẫu thuật vài tiếng đồng hồ, nửa bước không rời.
Lúc tới gần, Kỳ Minh Triệt gật đầu chào hỏi, nhưng biên độ quá nhỏ, từ góc nhìn của Ôn Địch, anh chỉ đang cúi đầu gặm ngô mà thôi.
Hai người cũng không nói thêm lời nào, đứng song song ở đầu lối đi bộ, đếm ngược mấy giây đèn đỏ.
Kỳ Minh Triệt biết Cù Bồi tới đây chủ yếu là vì mong hòa giải được mối quan hệ giữa anh và Ôn Địch. Hiện giờ Cù Bồi lại ngã bệnh tới nỗi phải phẫu thuật, trong lòng anh cũng rất băn khoăn, vì thế quyết định ở lại bệnh viện và giúp đỡ đạo diễn Nguyễn.
Cả tối chưa có gì vào bụng nên anh ra ngoài mua chút đồ lót dạ. Anh đã thấy Ôn Địch từ lâu, cô cứ đứng mãi ở ven đường nghe điện thoại, vì thế anh đứng trong cửa hàng tiện lợi gặm ngô.
Bắp ngô hiện tại anh đang cầm đã là bắp thứ hai, lúc ở trong cửa hàng anh đã ăn xong một bắp.
Thực ra anh cũng không thích ăn ngô cho lắm.
Ôn Địch đi ở đằng trước, Kỳ Minh Triệt thả chậm bước chân, không đi lướt qua cô.
Hai người một trước một sau, cả đường không ai nói với nhau câu nào, cùng đi tới phòng bệnh của Cù Bồi.
Cù Bồi vẫn chưa tỉnh lại, đạo diễn Nguyên đang ngồi trước giường bệnh trông coi.
Mãi tới giữa trưa ngày hôm sau, Cù Bồi mới tỉnh hoàn toàn, cả người lúc này mới có chút tinh thần.
Bà vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, sưng vù của Ôn Địch, xem ra hôm qua cô đã khóc không ít.
“Khóc cái gì mà khóc, chẳng ra thể thống gì cả.”
Ôn Địch mạnh miệng: “Ai khóc đâu ạ, em ngủ không ngon nên sưng mắt đó chứ.”
Cù Bồi cũng không vạch trần cô, nói: “Lão Nguyễn cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần rồi, mấy năm trước ông ấy cứ muốn nửa muốn cô làm phẫu thuật nửa sợ hãi, sợ nhỡ đâu đang phẫu thuật lại có biến cố. Mà cô cũng sợ, vì thế liền điều trị theo liệu trình tới tận bây giờ. Tối hôm qua là do tình thế ép buộc, không còn cách nào ngoài phẫu thuật, cũng may là tai qua nạn khỏi.”
Cô cảm thán: “Cũng may là tới đây thăm trường quay, bằng không cô lại phải tiếp tục liệu trình, tiếp tục chịu khổ.”
Ôn Địch nắm lấy tay bà, “Cô không cần phải nói vậy cho em yên tâm đâu.”
Cô biết chứ, Cù Bồi nói vậy vì không muốn cô tự trách bản thân.
Cù Bồi nửa đùa nửa thật: “Muốn tới ăn một bữa cơm thôi cũng khó khắn, thôi thì chờ về Bắc Kinh, chúng ta lại tìm một lúc khác tụ tập với nhau.”
Ôn Địch cười bất lực, cô Cù vẫn chưa tha chuyện hòa giải giữa cô và Kỳ Minh Triệt.
Hiện giờ Cù Bồi đang bị bệnh, cô cũng không dám chọc bà tức giận, thôi thì cứ thuận theo ý bà vậy.
――
Tới tối ngày hai mươi Ôn Địch bay về Bắc Kinh, cũng như lần trước, cô đi thẳng từ sân bay về biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ.
Quản gia nhìn thấy cô, vẫn ngạc nhiên như mọi lần.
Nghiêm Hạ Vũ đang ở nhà, đi ra ngoài xách hành lý hộ cô, cô cũng không hơi đâu mà để ý tới vẻ mặt của người quản gia.
Tiểu biệt thắng tân hôn, cộng thêm việc tưởng cô bị đưa tới bệnh viện lần trước, Nghiêm Hạ Vũ sinh tâm lý oán thán, vừa thấy cô liền bỏ cơm bỏ nước, ôm thẳng lên tầng.
Cả buổi tối, cô bị Nghiêm Hạ Vũ ôm chặt trong lòng, vây dưới người.
Nghiêm Hạ Vũ áp trán mình lên trán cô, hơi thở chưa ổn định, “Công ty chưa tuyển trợ lý cho em sao?”
Ôn Địch im lặng vài giây, cô hiểu lời này của anh là có ý gì, anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, gọi tám lần không có người bắt máy.
Cô có một trợ lý trẻ, trong lúc đi quay chương trình Cù Bồi đã tạm thời sắp xếp cho cô.
“Có, tối hôm đó em bảo trợ lý về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn tài xế đưa em tới bệnh viện, điện thoại bị rơi ở ghế sau, tài xế chơi game nên chắc không nghe thấy.”
Nghiêm Hạ Vũ bỗng nhìn nhìn vào mắt cô, hỏi: “Có nhớ số điện thoại của anh không đó?”
Ôn Địch gật đầu, số của anh đơn giản, nhìn một lần là nhớ, số dùng đã lâu, mấy số đuôi cũng đặc biệt.
Anh nói: “Đọc lại một lần anh nghe xem nào.”
Ôn Địch nói: “Em nhớ rõ rồi mà, kiểm tra em làm gì.”
Cô càng nói như vậy, Nghiêm Hạ Vũ càng cảm thấy cô đang có ý che giấu.
Đôi mắt Nghiêm Hạ Vũ u tối không thấy đáy, không nói gì thêm nhưng lại liên tục muốn cô.
Ôn Địch ôm cổ anh, hai người dính nhau như sam.
Bất đắc dĩ, cô dùng đầu ngón tay viết số lên lưng anh.
Nghiêm Hạ Vũ chống cùi chỏ bên cạnh Ôn Địch, cúi người hôn cô, “Lần sau nếu không mang điện thoại thì phải biết đường mượn điện thoại người khác gọi cho anh, nhớ chưa?”
“Rồi ạ.” Ôn Địch không khỏi “ừ” một tiếng, ôm chặt cổ anh.
Hôm sau Ôn Địch dậy sớm, Khang Ba đã hẹn cô sáng nay tới làm thủ tục thêm tên.
Nghiêm Hạ Vũ không ủy thác cho luật sư như lần trước, tự mình đưa cô tới.
Trên đường đi Ôn Địch bỗng nhớ tới chiếc xe thể thao bị một người đẹp có khí chất tông đuôi lần trước. Cô hỏi Nghiêm Hạ Vũ, chiếc xe đó bao giờ sửa xong, phí sửa chữa là bao nhiêu.
Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu trả lời cô: “Anh không rõ lắm.”
Lúc nào sửa xong, anh không rõ lắm.
Phí sửa chữa là bao nhiên, anh cũng không rõ lắm.
Bởi vì người đụng xe là Khương Quân Tinh, chắc là quản gia cảm thấy anh không quan tâm tới tổn hại của cái xe nên cũng không báo cáo lại chuyện sửa chữa.
“Em muốn lái chiếc xe đó hả?” Anh hỏi.
Ôn Địch cảm thấy không sao cả: “Lái cái nào cũng như nhau, chỉ là em thích màu của cái xe kia.”
Nghiêm Hạ Vũ nói với trợ lý Khang đang ngồi ở ghế phó lái: “Đợi khi nào có mẫu mới ra, mua một chiếc có màu giống chiếc đó.”
Khang Ba: “… Vâng ạ.”
Càng ngày anh ta càng không thể hiểu nổi sếp mình, có lẽ là vì nguyên tắc và giới hạn của anh và Ôn Địch không giống với những nguyên tắc và giới hạn thường ngày của anh nữa.
Thủ tục thêm tên diễn ra nhanh chóng, mới mười giờ Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đã rời khỏi đại sảnh địa điểm giao dịch.
Nghiêm Hạ Vũ muốn tới công ty, anh đưa xe cho Ôn Địch về, còn mình thì đứng ở ven đường chờ xe công vụ tới đón.
Trước khi lên xe, Ôn Địch hỏi anh: “Buổi tối anh định về mấy giờ?”
“Khó mà nói trước, nếu em không ngủ được thì chờ anh về.” Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Hôm nay em có lịch trình gì không?”
Ôn Địch nói: “Em chỉ định ngủ bù, đọc tiểu thuyết và luyện kí tên thôi.”
Anh nhắc nhở cô: “Em muốn luyện kí tên trong phòng anh thì phải luyện kí cho nghiêm túc, đừng kí loạn khắp nơi, chỗ nào anh cũng thấy một hai nét chữ kí của em.”
Ôn Địch đã dùng bút máy kí loạn lên sổ anh, hầu như trang nào cũng có chữ kí của cô.
Cô cười, bảo: “Cái đó là niềm vinh hạnh của anh đó.”
Hai người chào tạm biệt xong xuôi, Nghiêm Hạ Vũ cũng không kiêng dè gì, khi xe vào bãi đỗ, anh ôm Ôn Địch một cái rồi mới ngồi vào xe thương vụ và rời khỏi đó.
Ôn Địch lái xe tới ngân hàng, cô định chuyển lại năm ngàn vạn hồi trước cho anh, coi như cô vừa mới mua một phần biệt thự.
Hiện giờ anh đã có nửa căn nhà của cô, mà cô cũng thế, nhưng căn nhà chung cư trong thành phố dù không quá kém nhưng cũng nhỏ tí, tính thế nào cũng thấy anh là người chịu thiệt.
Cô đang tính là, chờ tới sinh nhật anh rồi cô sẽ tặng anh một món quà thật to.
Bọn họ đi làm thủ tục trong thời gian hành chính, cùng nhau đi vào, mà hành động thân mật ở bãi đỗ xe cũng không hề có ý che giấu, vì vậy vài ngày sau, tin tức hai người cùng nhau xuất hiện ở khu giao dịch bất động sản đã tới tai Điền Thanh Lộ.
Cô ta liền đi nghe ngóng thêm một chút, hóa ra Nghiêm Hạ Vũ đã thêm tên của Ôn Địch vào giấy chứng nhận nhà đất, để cô trở thành người đồng sở hữu căn biệt thự mà ông nội tặng anh.
Mà ở trong quán bar lúc này rất ồn ào, tiếng nhạc thể loại heavy metal như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Đinh Nghi không nghe ra Điền Thanh Lộ đang nói cái gì, chỉ trong vài phút mà Điền Thanh Lộ đã nốc cạn hai chén rượu.
May sao bài hát đang phát cuối cùng cũng kết thúc, mọi thứ yên tĩnh trở lại, tạm nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Đêm nay cậu cứ uống hết mình đi, mình mời.” Đinh Nghi lại rót cho cô ta thêm hai chén.
Tửu lượng của Điền Thanh Lộ khá tốt, hai chén rượu cũng không đủ để làm cô ta say, hiện tại cô ta vẫn đang rất tỉnh táo, chỉ ước mình có thể say.
“Rốt cuộc là anh ấy có ý gì?” Cô ta lầm bầm.
Đinh Nghi nhún vai, “Mình cũng đau phải anh ta, cậu hỏi mình mình biết hỏi ai.” Tuy thấy bạn thân đang khó chịu nhưng Đinh Nghi không cảm thấy thương xót tẹo nào, những điều nên nói trước lễ đính hôn cô ta đã nói hàng trăm lần rồi.
Điền Thanh Lộ vân vê chén rượu, đột nhiên nói: “Bọn họ đều chê cười mình, mình biết chứ.”
“Bọn họ” mà cô ta đang nhắc tới chính là đám chị em plastic kia, còn có cả những người khác trong hội bạn nữa.
Đinh Nghi chống cằm, trầm mặc không nói, chỉ vừa uống rượu vừa nhẫn nại nghe cô ta kể khổ.
Điền Thanh Lộ đặt xuống chiếc chén đã cạn, lại với tay bưng thêm một chén, trước kia khó có khi nào cô ta thất thố như đêm nay. Cô ta cũng muốn nhịn, nhưng lại nhịn không được.
Cô ta tự lừa mình dối người, cho rằng Nghiêm Hạ Vũ không muốn chia tay Ôn Địch chỉ là do nhất thời không quen, vì vậy cô ta không thèm so đo, để cho anh xử lý từ từ.
Mà anh thì sao đây, càng ngày càng quá đáng.
Hiện giờ còn ngang nhiên qua lại với Ôn Địch.
“Ôn Địch vẫn chưa biết chuyện mình và Nghiêm Hạ Vũ đính hôn.” Cô ta cầm chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đinh Nghi nhìn cô ta, “Sau đó thì sao?”
Điền Thanh Lộ nói: “Ôn Địch có quyền hiểu rõ tình hình.”
“Nếu cậu nói cho Ôn Địch biết, cậu không sợ Nghiêm Hạ Vũ sẽ trở mặt với cậu sao?”
“Tình hình hiện tại cũng có khác gì trở mặt đâu?”
Đinh Nghi nhìn Điền Thanh Lộ thật lâu. Cô ta hiểu rõ tính Điền Thanh Lộ, một khi đã quyết thì sẽ không quay đầu, “Có giỏi thì cậu đối mặt với Nghiêm Hạ Vũ đi.”
――
Ngày hôm sau, Ôn Địch ngủ tới khi tự tỉnh lại.
Hôm nay Thẩm Đường về Bắc Kinh để kí một hợp đồng đại sứ quảng bá. Món quà nhân ngày Valentine mà Tưởng Thành Duật đã chuẩn bị từ lâu rốt cuộc đã hoàn thành, giờ anh phải tìm cách để Thẩm Đường về lại bên anh.
Ôn Địch rời giường, kéo rèm cửa ra, thời tiết bên ngoài khá tốt, tâm trạng cô cũng vậy.
Cô đã hẹn Thẩm Đường cùng đi uống trà chiều.
Tới chiều, Ôn Địch trang điểm tỉ mỉ, sau đó lái xe tới quán café mà cô đã hẹn với Thẩm Đường.
Trên đường tới quán café, điện thoại của cô bỗng dưng vang lên. Cô tưởng đó là Thẩm Đường gọi lại, lúc nhìn lướt qua điện thoại để xem ai, màn hình hiện thị một dãy số lạ, cô nhấn nút trả lời.
“Xin chào, đây có phải số của cô Ôn Địch không?” Ngữ khí của đối phương khá lạnh nhạt.
Ôn Địch: “Xin chào, cho hỏi ai đó ạ?”
“Có lẽ cô không nhớ tôi, Tôi họ Điền, tên đầy đủ là Điền Thanh Lộ.”
Ôn Địch nhíu mày suy nghĩ vài giây, nhưng hình như cô không có ấn tượng gì với cái tên này.
Còn chưa kịp hỏi xem Điền Thanh Lộ tìm cô có việc gì, Điền Thanh Lộ đã nói thẳng vào điểm chính: “Hiện tại cô có rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta gặp mặt một chút, tôi muốn nói chuyện với cô về vị hôn phu của tôi.”
Ôn Địch đã không hiểu mô tê gì, giờ lại càng thấy mù mờ, “Nói chuyện về vị hôn phu của cô?”
“Đúng, cô nghe không nhầm đâu.”
“Cho hỏi vị hôn phu của cô là?”
“Nghiêm Hạ Vũ.”
/89
|