“Thiên Lưu sư thúc không bằng loài cầm thú.”
Một tờ giấy A4 tiêu chuẩn được thêm vào một dòng chữ lớn viết bằng bút bi nghệch ngoạc của Hồ Bất Động, được dán lên phòng người nào đó bằng băng dính hai mặt, bay phất phơ theo gió. Cái tờ giấy A4 đó, nhìn thế nào cũng không khí thế bằng anh tiện tay vẽ bậy lên, nhưng lại khiến cho anh vừa mới tan làm về phải nhíu chặt mày lại. Đi đến trước cửa phòng cô, đang muốn đưa tay g
“Anh đứng ở ngoài cho tôi! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu giúp hồ ly tinh lau miệng kia chạm vào cửa phòng của tôi!”
“…” Anh cúi đầu, mơ màng nhìn bàn tay ngọc ngà không chút dị trạng nào của mình. Không biết cái cô ghét là ngón tay nào của anh? Một cô gái tối qua còn bay lên thiên đường với bàn tay của anh, giờ lại nói ghét bàn tay đó là vì sao?
“Ngoài mấy trăm dặm còn ngửi thấy mùi hôi thối kia trên người anh bay loạn xạ đó. Người đàn ông ăn vụng không biết chùi mép còn khiến người ta khinh bỉ hơn cả kẻ cưỡng hiếp chưa thỏa mãn nữa kìa!” Cưỡng hiếp chưa thỏa mãn, là tội ác khiến Hồ Bất Động cô khinh bỉ nhất.
“…” Cưỡng hiếp? Cô ấy đang nói ai cưỡng hiếp ai? Cái người mấy lần không thỏa mãn kia chẳng phải là cô hay sao?
Trong phòng đột nhiên im lặng một hồi, anh đứng ngoài cửa cân nhắc xem phải xử lý tình huống trước mắt thế nào. Tình huống này anh chưa gặp bao giờ, trong đầu anh căn bản không có sợi dây thần kinh nào biết xử lý người con gái đang phát cuồng kia.
“Bố, đối với chị Hồ bố chỉ cần ghi nhớ một điểm, là có thể thiên biến vạn hóa, nhất cử lưỡng tiện, không có gì bất lợi. Điều này chính là, khi bố không hiểu tình huống trước mắt là gì, thì hãy áp dụng theo phương pháp của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình mà làm. Tin con đi, lúc đó bố “làm” một lần, đảm bảo chị ấy chẳng còn chút sức lực nào mà chống trả.”
Đây là lời dặn dò tha thiết của Phạn Đoàn dành cho anh trước khi xuống núi. Khi đó, phản ứng của anh là nhướn mày lên, kèm theo đó là thái độ khinh miệt, chống cằm tiếp tục nghiên cứu cuốn sách mình đang quan tâm. Nhưng trong tình huống hiện giờ, muốn bắt chước nhân vật
nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình thì phải xử lýnhư thế nào?
“Đối với việc phụ nữ phát cuồng, chỉ có một biện pháp, đó chính là áp đảo, phải đưa cô ta lên thiên đường. Bố đừng thừa lời vô ích, là đàn ông thì nên dùng thân thể để xử lý!”
Con trai của anh đã dạy dỗ anh như vậy.
Thế là, anh mở miệng.
“Em ra ngoài trước đi.” Sau đó anh đưa em lên thiên đường.
Anh vừa gỡ cà vạt, vừa đem tỉnh lược bớt cái vế sau của câu đi.
“Anh… anh… anh hiểu cái gì gọi là giải thích không hả!” Trong não của anh có sợi dây thần kinh giải thích không thế! Giọng nói ở bên trong tuy xa mà gần, xem ra, cô đang đứng ngay sau cửa, tiến hành cuộc đối thoại sâu sắc với anh.
“Em ra ngoài trước đi.” Sau đó, anh lại dùng thân thể để giải thích.
Cởi khuy áo sơ mi ra, cởi đến cái thứ ba, lộ ra chút phong cảnh đẹp, đợi người nào đó ngoan ngoãn đi ra, anh sẽ miễn phí tặng “đậu phụ” để bù đắp cho cô.
“Em việc gì phải ra chứ, anh chắc chắn muốn đợi em đi ra liền trị em, rồi đưa em lên thiên đường, dùng thân thể để giải thích chứ gì?”
“…” Mặc nhiên thừa nhận… còn có cách nào tốt hơn sao? Anh hoàn toàn không biết.
“Anh! Quả nhiên anh chỉ…”
“…” Câu lẩm bẩm phía sau anh không nghe rõ, chỉ nghe thấy cô im lặng một hồi, sau đó ngữ khí như thể đang thẩm vấn mà hỏi anh.
“Nghỉ hè năm nay em có thể không lên núi với anh được không?”
Bàn tay đang cởi đồ của anh dừng lại, nhìn hai chữ cầm thú trên cửa phòng, lông mày nhíu chặt: “Em lại muốn giận dỗi với anh sao?”
“Em không phải là giận dỗi!”
“Vậy tại sao?” Anh mặc kệ cho chiếc áo bung ra, phô bày thứ phong cảnh đẹp đẽ. Ánh mắt anh tối lại.
“Dù gì em cũng không muốn lên núi nữa. Em thấy anh cũng rất muốn hưởng thụ cuộc sống đô thị này mà, còn giả vờ quay lại niệm đạo làm gì nữa, he he!”
“… Em ghét sự vô vị?” Là ghét trên núi vô vị, hay là ghét anh vô vị?
“… Đúng vậy, vốn dĩ tất cả đều rất vô vị. Lẽ nào anh còn muốn em giả vờ vui vẻ nữa sao! Khi anh ôm sách thuốc cắn lung tung, em liền phải ngồi dưới đất chơi với kiến, nếu không thì phải cùng anh chạy khắp cả núi tìm thảo dược, anh cảm thấy như thế là lãng mạn lắm sao? Còn suốt ngày bị mấy vị trưởng lão nhà anh bắt nạt, nói em gây rắc rối, phiền phức cho thiếu chủ, còn đưa chân đá em mấy cái. Căn bản tất cả bọn họ đều không thích em, em quay lại đó làm gì
“…”
“Em muốn uống nước đá thì anh lại ép em uống thuốc bắc! Em muốn đọc tiểu thuyết, trong tủ của anh lại toàn là sách vớ vẩn. Sau hai tháng xuống núi, em chẳng biết cái gì cả. Trên lớp, bạn bè nói cái gì em cũng đều không hiểu, chỉ biết nhìn ra cửa ngây ngây dại dại. Vì sao em phải lên núi cùng anh chứ!”
“…”
“Còn anh thì sao, anh chẳng phải cũng rất vui vẻ ở dưới núi sao. Anh ở đây thì như cá gặp nước vậy. Phong phú nhiều màu sắc, phong phú về cơ thể, dưới núi có nhiều chỗ để vui chơi hơn trên núi phải không? Hôm nay, anh lại đi đâu uống cà phê, xem phim vậy? Vừa được vui chơi, lại còn được tiền nữa, anh hạnh phúc thật đấy. Em thấy chúng ta tốt nhất không cần quay về nữa!”
“…”
Ngoài cửa im lặng một hồi, khiến người nào đó nói một hơi thốt ra nhiều lời như vậy bắt đầu bồn chồn căng thẳng. Cãi nhau với Hạ Thiên Lưu, cho dù đã cách một lần cửa, cô cũng không tìm được cảm giác an toàn.
Cô rón rén bò lên, áp tai vào cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Quái lạ! Một chút động tĩnh cũng không có. Cô bĩu môi, có lẽ anh đã dùng “Lăng ba di bộ” bay đi mất tiêu rồi. Dù gì thì anh cũng nên giải thích với cô một chút chứ, ngoại tình cũng được, thân thể cũng tốt, dù gì…
“Cạch, tách!”
Tiếng gì vậy? Cô giật thót mình, quay đầu lại, thấy anh cầm chìa khóa chọc mạnh, mở cửa đi vào phòng chẳng chút trở ngại. Anh u ám nhìn cái kẻ bị dọa cho bò lổm ngổm dưới đất, hoàn toàn không còn cái khí thế oai phong lẫm liệt vừa rồi khi cô nạt nộ anh.
Thực ra, căn cứ vào tâm trạng của anh lúc đó mà nói, anh vô cùng muốn lựa chọn cách giống như trong tiểu thuyết, lập tức đạp cửa xông vào, lôi người nào đó từ dưới đất lên, kéo ra khỏi phòng, ấn xuống sô pha mà dạy dỗ. Nhưng nghĩ đến chùm chìa khóa còn ở trong túi, anh quyết định tiết kiệm chút sức lực còn lại, dành để giáo huấn cô!
“Rất vô vị phải không?” Anh cong khóe môi lên cười cho cô xem, đứng trước mặt cô, bộ dạng nhìn từ trên cao xuống, hai tay anh đút trong túi quần, áo thì phanh hết cúc, phô ra thân thể đẹp đẽ nõn nà trước mặt cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu trưng ra nụ cười nhạt nhẽo trông rất khó coi. Cô đúng là kẻ ngu ngốc, đúng là đồ bã đậu! Coi như muốn cãi nhau, thì cũng phải đứng cho có tư thế một chút, muốn khóa cửa thì cũng nên xác nhận lại xem đối phương có chìa khóa hay không chứ.
“Không, em… vừa rồi chỉ là đùa… đùa thôi, hôm nay em vẫn chưa thi xong, cho nên, em… em, em chỉ phát tiết một chút. Bây giờ phát tiết xong rồi, không sao rồi, hì hì, em đi làm cơm tối đây. Anh… sư thúc đại nhân, anh đã ăn cơm tối chưa?”
“Em phát tiết xong rồi?” Anh từ từ khom người xuống, nụ cười trên khóe miệng lại kéo dài hơn. Nhưng mà, nhưng mà cô lại chẳng có một chút cảm giác muốn hưởng thụ nào.
“Vâng… vâng ạ.” Cô rất thành khẩn, gật mạnh đầu nói.
“Được!” Anh bắt đầu chậm rãi cởi thắt lưng ra, động tác rất thú tính. Vì sao khi anh làm, cô lại cảm thấy động tác này khiêu gợi người khác đến như vậy.
“Giờ th đến lượt anh phát tiết!”
“… Anh… anh muốn làm gì?” Phát… phát… phát tiết, cái loại từ ngữ này, đàn ông không được dùng bừa bãi!
“Dù gì em cũng đang cảm thấy vô vị, vậy tối nay anh sẽ cho em cảm thấy không vô vị nữa.” Anh nheo nheo mắt, rõ ràng là ánh mắt dụ dỗ người khác, nhìn hướng đến cô.
“… Em… em, giờ em không có một chút hứng thú nào đối với chuyện đó nữa!”
“Bây giờ cho em lựa chọn.” Anh rất khảng khái cho cô cơ hội lựa chọn.
“Em muốn ra ngoài ăn cơm! Đói bụng quá rồi!”
“Trên giường hay là dưới đất?” Hoàn toàn không có thứ cô muốn.
“… Em… em…”
Anh nhìn người nào đó đang ngây ra không thể động đậy, cười mát mẻ một tiếng: “Xem ra em chọn là trên mặt đất rồi?”
“Em chọn trên mặt đất lúc nào chứ!” Nụ cười dâm đãng tà ác kia của anh là có ý gì!
“Vậy tự mình leo lên giường đi.”
“…” Đây tuyệt đối không phải là yêu thật lòng, không phải là yêu thật lòngphải là yêu thật lòng! Oa!!!
“Em thật sự rất cần bị xử lý!” Anh quyết định dùng thân thể mình để “yêu thật lòng” cô một chút!
“Á! Cứu mạng! Oa!!!”
Một tờ giấy A4 tiêu chuẩn được thêm vào một dòng chữ lớn viết bằng bút bi nghệch ngoạc của Hồ Bất Động, được dán lên phòng người nào đó bằng băng dính hai mặt, bay phất phơ theo gió. Cái tờ giấy A4 đó, nhìn thế nào cũng không khí thế bằng anh tiện tay vẽ bậy lên, nhưng lại khiến cho anh vừa mới tan làm về phải nhíu chặt mày lại. Đi đến trước cửa phòng cô, đang muốn đưa tay g
“Anh đứng ở ngoài cho tôi! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu giúp hồ ly tinh lau miệng kia chạm vào cửa phòng của tôi!”
“…” Anh cúi đầu, mơ màng nhìn bàn tay ngọc ngà không chút dị trạng nào của mình. Không biết cái cô ghét là ngón tay nào của anh? Một cô gái tối qua còn bay lên thiên đường với bàn tay của anh, giờ lại nói ghét bàn tay đó là vì sao?
“Ngoài mấy trăm dặm còn ngửi thấy mùi hôi thối kia trên người anh bay loạn xạ đó. Người đàn ông ăn vụng không biết chùi mép còn khiến người ta khinh bỉ hơn cả kẻ cưỡng hiếp chưa thỏa mãn nữa kìa!” Cưỡng hiếp chưa thỏa mãn, là tội ác khiến Hồ Bất Động cô khinh bỉ nhất.
“…” Cưỡng hiếp? Cô ấy đang nói ai cưỡng hiếp ai? Cái người mấy lần không thỏa mãn kia chẳng phải là cô hay sao?
Trong phòng đột nhiên im lặng một hồi, anh đứng ngoài cửa cân nhắc xem phải xử lý tình huống trước mắt thế nào. Tình huống này anh chưa gặp bao giờ, trong đầu anh căn bản không có sợi dây thần kinh nào biết xử lý người con gái đang phát cuồng kia.
“Bố, đối với chị Hồ bố chỉ cần ghi nhớ một điểm, là có thể thiên biến vạn hóa, nhất cử lưỡng tiện, không có gì bất lợi. Điều này chính là, khi bố không hiểu tình huống trước mắt là gì, thì hãy áp dụng theo phương pháp của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình mà làm. Tin con đi, lúc đó bố “làm” một lần, đảm bảo chị ấy chẳng còn chút sức lực nào mà chống trả.”
Đây là lời dặn dò tha thiết của Phạn Đoàn dành cho anh trước khi xuống núi. Khi đó, phản ứng của anh là nhướn mày lên, kèm theo đó là thái độ khinh miệt, chống cằm tiếp tục nghiên cứu cuốn sách mình đang quan tâm. Nhưng trong tình huống hiện giờ, muốn bắt chước nhân vật
nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình thì phải xử lýnhư thế nào?
“Đối với việc phụ nữ phát cuồng, chỉ có một biện pháp, đó chính là áp đảo, phải đưa cô ta lên thiên đường. Bố đừng thừa lời vô ích, là đàn ông thì nên dùng thân thể để xử lý!”
Con trai của anh đã dạy dỗ anh như vậy.
Thế là, anh mở miệng.
“Em ra ngoài trước đi.” Sau đó anh đưa em lên thiên đường.
Anh vừa gỡ cà vạt, vừa đem tỉnh lược bớt cái vế sau của câu đi.
“Anh… anh… anh hiểu cái gì gọi là giải thích không hả!” Trong não của anh có sợi dây thần kinh giải thích không thế! Giọng nói ở bên trong tuy xa mà gần, xem ra, cô đang đứng ngay sau cửa, tiến hành cuộc đối thoại sâu sắc với anh.
“Em ra ngoài trước đi.” Sau đó, anh lại dùng thân thể để giải thích.
Cởi khuy áo sơ mi ra, cởi đến cái thứ ba, lộ ra chút phong cảnh đẹp, đợi người nào đó ngoan ngoãn đi ra, anh sẽ miễn phí tặng “đậu phụ” để bù đắp cho cô.
“Em việc gì phải ra chứ, anh chắc chắn muốn đợi em đi ra liền trị em, rồi đưa em lên thiên đường, dùng thân thể để giải thích chứ gì?”
“…” Mặc nhiên thừa nhận… còn có cách nào tốt hơn sao? Anh hoàn toàn không biết.
“Anh! Quả nhiên anh chỉ…”
“…” Câu lẩm bẩm phía sau anh không nghe rõ, chỉ nghe thấy cô im lặng một hồi, sau đó ngữ khí như thể đang thẩm vấn mà hỏi anh.
“Nghỉ hè năm nay em có thể không lên núi với anh được không?”
Bàn tay đang cởi đồ của anh dừng lại, nhìn hai chữ cầm thú trên cửa phòng, lông mày nhíu chặt: “Em lại muốn giận dỗi với anh sao?”
“Em không phải là giận dỗi!”
“Vậy tại sao?” Anh mặc kệ cho chiếc áo bung ra, phô bày thứ phong cảnh đẹp đẽ. Ánh mắt anh tối lại.
“Dù gì em cũng không muốn lên núi nữa. Em thấy anh cũng rất muốn hưởng thụ cuộc sống đô thị này mà, còn giả vờ quay lại niệm đạo làm gì nữa, he he!”
“… Em ghét sự vô vị?” Là ghét trên núi vô vị, hay là ghét anh vô vị?
“… Đúng vậy, vốn dĩ tất cả đều rất vô vị. Lẽ nào anh còn muốn em giả vờ vui vẻ nữa sao! Khi anh ôm sách thuốc cắn lung tung, em liền phải ngồi dưới đất chơi với kiến, nếu không thì phải cùng anh chạy khắp cả núi tìm thảo dược, anh cảm thấy như thế là lãng mạn lắm sao? Còn suốt ngày bị mấy vị trưởng lão nhà anh bắt nạt, nói em gây rắc rối, phiền phức cho thiếu chủ, còn đưa chân đá em mấy cái. Căn bản tất cả bọn họ đều không thích em, em quay lại đó làm gì
“…”
“Em muốn uống nước đá thì anh lại ép em uống thuốc bắc! Em muốn đọc tiểu thuyết, trong tủ của anh lại toàn là sách vớ vẩn. Sau hai tháng xuống núi, em chẳng biết cái gì cả. Trên lớp, bạn bè nói cái gì em cũng đều không hiểu, chỉ biết nhìn ra cửa ngây ngây dại dại. Vì sao em phải lên núi cùng anh chứ!”
“…”
“Còn anh thì sao, anh chẳng phải cũng rất vui vẻ ở dưới núi sao. Anh ở đây thì như cá gặp nước vậy. Phong phú nhiều màu sắc, phong phú về cơ thể, dưới núi có nhiều chỗ để vui chơi hơn trên núi phải không? Hôm nay, anh lại đi đâu uống cà phê, xem phim vậy? Vừa được vui chơi, lại còn được tiền nữa, anh hạnh phúc thật đấy. Em thấy chúng ta tốt nhất không cần quay về nữa!”
“…”
Ngoài cửa im lặng một hồi, khiến người nào đó nói một hơi thốt ra nhiều lời như vậy bắt đầu bồn chồn căng thẳng. Cãi nhau với Hạ Thiên Lưu, cho dù đã cách một lần cửa, cô cũng không tìm được cảm giác an toàn.
Cô rón rén bò lên, áp tai vào cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Quái lạ! Một chút động tĩnh cũng không có. Cô bĩu môi, có lẽ anh đã dùng “Lăng ba di bộ” bay đi mất tiêu rồi. Dù gì thì anh cũng nên giải thích với cô một chút chứ, ngoại tình cũng được, thân thể cũng tốt, dù gì…
“Cạch, tách!”
Tiếng gì vậy? Cô giật thót mình, quay đầu lại, thấy anh cầm chìa khóa chọc mạnh, mở cửa đi vào phòng chẳng chút trở ngại. Anh u ám nhìn cái kẻ bị dọa cho bò lổm ngổm dưới đất, hoàn toàn không còn cái khí thế oai phong lẫm liệt vừa rồi khi cô nạt nộ anh.
Thực ra, căn cứ vào tâm trạng của anh lúc đó mà nói, anh vô cùng muốn lựa chọn cách giống như trong tiểu thuyết, lập tức đạp cửa xông vào, lôi người nào đó từ dưới đất lên, kéo ra khỏi phòng, ấn xuống sô pha mà dạy dỗ. Nhưng nghĩ đến chùm chìa khóa còn ở trong túi, anh quyết định tiết kiệm chút sức lực còn lại, dành để giáo huấn cô!
“Rất vô vị phải không?” Anh cong khóe môi lên cười cho cô xem, đứng trước mặt cô, bộ dạng nhìn từ trên cao xuống, hai tay anh đút trong túi quần, áo thì phanh hết cúc, phô ra thân thể đẹp đẽ nõn nà trước mặt cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu trưng ra nụ cười nhạt nhẽo trông rất khó coi. Cô đúng là kẻ ngu ngốc, đúng là đồ bã đậu! Coi như muốn cãi nhau, thì cũng phải đứng cho có tư thế một chút, muốn khóa cửa thì cũng nên xác nhận lại xem đối phương có chìa khóa hay không chứ.
“Không, em… vừa rồi chỉ là đùa… đùa thôi, hôm nay em vẫn chưa thi xong, cho nên, em… em, em chỉ phát tiết một chút. Bây giờ phát tiết xong rồi, không sao rồi, hì hì, em đi làm cơm tối đây. Anh… sư thúc đại nhân, anh đã ăn cơm tối chưa?”
“Em phát tiết xong rồi?” Anh từ từ khom người xuống, nụ cười trên khóe miệng lại kéo dài hơn. Nhưng mà, nhưng mà cô lại chẳng có một chút cảm giác muốn hưởng thụ nào.
“Vâng… vâng ạ.” Cô rất thành khẩn, gật mạnh đầu nói.
“Được!” Anh bắt đầu chậm rãi cởi thắt lưng ra, động tác rất thú tính. Vì sao khi anh làm, cô lại cảm thấy động tác này khiêu gợi người khác đến như vậy.
“Giờ th đến lượt anh phát tiết!”
“… Anh… anh muốn làm gì?” Phát… phát… phát tiết, cái loại từ ngữ này, đàn ông không được dùng bừa bãi!
“Dù gì em cũng đang cảm thấy vô vị, vậy tối nay anh sẽ cho em cảm thấy không vô vị nữa.” Anh nheo nheo mắt, rõ ràng là ánh mắt dụ dỗ người khác, nhìn hướng đến cô.
“… Em… em, giờ em không có một chút hứng thú nào đối với chuyện đó nữa!”
“Bây giờ cho em lựa chọn.” Anh rất khảng khái cho cô cơ hội lựa chọn.
“Em muốn ra ngoài ăn cơm! Đói bụng quá rồi!”
“Trên giường hay là dưới đất?” Hoàn toàn không có thứ cô muốn.
“… Em… em…”
Anh nhìn người nào đó đang ngây ra không thể động đậy, cười mát mẻ một tiếng: “Xem ra em chọn là trên mặt đất rồi?”
“Em chọn trên mặt đất lúc nào chứ!” Nụ cười dâm đãng tà ác kia của anh là có ý gì!
“Vậy tự mình leo lên giường đi.”
“…” Đây tuyệt đối không phải là yêu thật lòng, không phải là yêu thật lòngphải là yêu thật lòng! Oa!!!
“Em thật sự rất cần bị xử lý!” Anh quyết định dùng thân thể mình để “yêu thật lòng” cô một chút!
“Á! Cứu mạng! Oa!!!”
/37
|