Sân bay ồn ào tấp nập, đưa tiễn có trùng phùng có, biết bao nỗi niềm đan xen. An An bối rối nhìn Đông Quân lòng gợn lên chút buồn chút tiếc nuối.
- Anh đi mạnh khỏe nhé!
- Ừ, cảm ơn em - một người bạn đặc biệt.
An An tròn mắt nhìn anh.
- Cảm ơn em lúc trước đã lắng nghe tâm sự của anh, cảm ơn em thời gian qua đã đối xử tốt với anh, quan tâm anh và cảm ơn em đã ở cạnh Trúc Chi đúng nghĩa một người bạn. Em là một người bạn đặc biệt đối với anh.
- Em.....em..... - An An bối rối không biết phải nói gì.
Đông Quân cười hiền vẫy tay chào cô.
- Bao giờ anh lại về? Em có thể chờ anh được không?
- Dẫu trong anh, em là người đặc biệt đến thế nào thì cũng chỉ là một người bạn, không thể khác hơn được. Vì thế đừng chờ anh.
Đông Quân dịu giọng, anh biết tình cảm của cô dành cho anh nhưng từ trước đến giờ anh chỉ xem cô như là một người bạn của tâm hồn. Anh từ chối vì anh biết rõ tình cảm của mình và anh không muốn gieo cho cô hi vọng để rồi sau này cô phải thất vọng.
An An cười nhẹ, cô chỉ thấy một nỗi buồn thoáng qua, nhẹ nhàng thôi.
- Em hiểu rồi, anh đi mạnh khỏe nhé!
Đông Quân vừa quay người bước đi thì có tiếng nói quen thuộc vang lên, anh vội quay người lại.
Trúc Chi gập người thở dốc, cũng may cô vừa đến kịp lúc. Thật ra ban đầu Trúc Chi không định đến tiễn anh nhưng nghĩ lại cô còn một việc chưa nói với anh nên hủy luôn cuộc hẹn với Thiên Vương để chạy đến đây.
- Em đến tiễn anh sao?
- Ừm. Hôm qua em quên chưa nói với anh một điều.
Trúc Chi cười dịu dàng với anh.
- Đừng nhớ em nữa đấy. Quên em đi nha!
Đông Quân cười tươi - nụ cười của nắng ấm. Anh đưa tay ra hiệu ok với cô rồi quay lưng bước đi.
"Tạm biệt em - cô gái của gió."
****
An An và Đăng Khoa hối hả chạy đến chỗ Trúc Chi, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Có chuyện không hay rồi. Thiên Vương xảy ra chuyện rồi. - Đăng Khoa nói gấp.
- Mặc kệ, anh ta mà xảy ra chuyện gì được chứ!
Trúc Chi ương ngạnh vẫn còn đang giận dỗi vì mấy hôm trước anh và cô đã cãi nhau một trận ầm ĩ. Vì hai lí do, một là cô đã để Đông Quân hôn lên trán mình, hai là cô không hỏi anh mà tự ý đi tiễn Đông Quân và bắt anh phải đợi cô hơn hai tiếng đồng hồ. Và lí lẽ của Trúc Chi là anh có là gì của cô đâu mà lại quản thúc cô như thế. Cãi ầm ĩ và cạch mặt nhau mấy ngày.
- Mấy ngày nay cậu ấy cứ hay nổi giận và đánh nhau liên miên. Hôm qua một mình cậu ấy đánh nhau với một băng nhóm nào đó và bị thương khá nặng mà không chịu đi bệnh viện. Có nói thế nào cũng nhất quyết không chịu đi.
- Cậu mau đến đó khuyên anh ấy đi. Chỉ có cậu mới làm được chuyện này. Chẳng lẽ cậu nỡ nhìn anh ấy chết sao? - An An thúc giục.
Nghe đến đấy Trúc Chi bấn loạn cả lên. Ác quỷ của cô gặp chuyện thật rồi sao? Trúc Chi chạy vội đi nhưng được một đoạn lại chạy trở lại.
- Nhưng anh ấy đang ở đâu?
- Ở nhà. - Đăng Khoa và An An đồng thanh.
- Ừ, nhưng mà nhà anh ấy ở đâu? - Trúc Chi nhăn mặt.
- Để anh đưa em đến đo. Nhanh lên kẻo không kịp.
Trúc Chi gật đầu chạy theo Đăng Khoa và An An.
Giận anh thật đấy nhưng cô không thể cứng đầu làm ngơ trước sống chết của anh được. Cảm xúc đan xen lẫn lộn, cô vừa lo vừa tức anh sao lại ngu ngốc đến mức một mình chống lại cả bọn xã hội đen và sao lại ương ngạnh không chịu đi bệnh viện. Có giận cô cỡ nào cũng đừng hành hạ mình đến thế chứ.
Lo lắng bất an khiến Trúc Chi không còn tâm trí để ý đến mọi thứ xung quanh. Cô đâu hề hay biết hai gương mặt đẹp kia đã thoáng nở nụ cười khoái chí.
- Anh đi mạnh khỏe nhé!
- Ừ, cảm ơn em - một người bạn đặc biệt.
An An tròn mắt nhìn anh.
- Cảm ơn em lúc trước đã lắng nghe tâm sự của anh, cảm ơn em thời gian qua đã đối xử tốt với anh, quan tâm anh và cảm ơn em đã ở cạnh Trúc Chi đúng nghĩa một người bạn. Em là một người bạn đặc biệt đối với anh.
- Em.....em..... - An An bối rối không biết phải nói gì.
Đông Quân cười hiền vẫy tay chào cô.
- Bao giờ anh lại về? Em có thể chờ anh được không?
- Dẫu trong anh, em là người đặc biệt đến thế nào thì cũng chỉ là một người bạn, không thể khác hơn được. Vì thế đừng chờ anh.
Đông Quân dịu giọng, anh biết tình cảm của cô dành cho anh nhưng từ trước đến giờ anh chỉ xem cô như là một người bạn của tâm hồn. Anh từ chối vì anh biết rõ tình cảm của mình và anh không muốn gieo cho cô hi vọng để rồi sau này cô phải thất vọng.
An An cười nhẹ, cô chỉ thấy một nỗi buồn thoáng qua, nhẹ nhàng thôi.
- Em hiểu rồi, anh đi mạnh khỏe nhé!
Đông Quân vừa quay người bước đi thì có tiếng nói quen thuộc vang lên, anh vội quay người lại.
Trúc Chi gập người thở dốc, cũng may cô vừa đến kịp lúc. Thật ra ban đầu Trúc Chi không định đến tiễn anh nhưng nghĩ lại cô còn một việc chưa nói với anh nên hủy luôn cuộc hẹn với Thiên Vương để chạy đến đây.
- Em đến tiễn anh sao?
- Ừm. Hôm qua em quên chưa nói với anh một điều.
Trúc Chi cười dịu dàng với anh.
- Đừng nhớ em nữa đấy. Quên em đi nha!
Đông Quân cười tươi - nụ cười của nắng ấm. Anh đưa tay ra hiệu ok với cô rồi quay lưng bước đi.
"Tạm biệt em - cô gái của gió."
****
An An và Đăng Khoa hối hả chạy đến chỗ Trúc Chi, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Có chuyện không hay rồi. Thiên Vương xảy ra chuyện rồi. - Đăng Khoa nói gấp.
- Mặc kệ, anh ta mà xảy ra chuyện gì được chứ!
Trúc Chi ương ngạnh vẫn còn đang giận dỗi vì mấy hôm trước anh và cô đã cãi nhau một trận ầm ĩ. Vì hai lí do, một là cô đã để Đông Quân hôn lên trán mình, hai là cô không hỏi anh mà tự ý đi tiễn Đông Quân và bắt anh phải đợi cô hơn hai tiếng đồng hồ. Và lí lẽ của Trúc Chi là anh có là gì của cô đâu mà lại quản thúc cô như thế. Cãi ầm ĩ và cạch mặt nhau mấy ngày.
- Mấy ngày nay cậu ấy cứ hay nổi giận và đánh nhau liên miên. Hôm qua một mình cậu ấy đánh nhau với một băng nhóm nào đó và bị thương khá nặng mà không chịu đi bệnh viện. Có nói thế nào cũng nhất quyết không chịu đi.
- Cậu mau đến đó khuyên anh ấy đi. Chỉ có cậu mới làm được chuyện này. Chẳng lẽ cậu nỡ nhìn anh ấy chết sao? - An An thúc giục.
Nghe đến đấy Trúc Chi bấn loạn cả lên. Ác quỷ của cô gặp chuyện thật rồi sao? Trúc Chi chạy vội đi nhưng được một đoạn lại chạy trở lại.
- Nhưng anh ấy đang ở đâu?
- Ở nhà. - Đăng Khoa và An An đồng thanh.
- Ừ, nhưng mà nhà anh ấy ở đâu? - Trúc Chi nhăn mặt.
- Để anh đưa em đến đo. Nhanh lên kẻo không kịp.
Trúc Chi gật đầu chạy theo Đăng Khoa và An An.
Giận anh thật đấy nhưng cô không thể cứng đầu làm ngơ trước sống chết của anh được. Cảm xúc đan xen lẫn lộn, cô vừa lo vừa tức anh sao lại ngu ngốc đến mức một mình chống lại cả bọn xã hội đen và sao lại ương ngạnh không chịu đi bệnh viện. Có giận cô cỡ nào cũng đừng hành hạ mình đến thế chứ.
Lo lắng bất an khiến Trúc Chi không còn tâm trí để ý đến mọi thứ xung quanh. Cô đâu hề hay biết hai gương mặt đẹp kia đã thoáng nở nụ cười khoái chí.
/76
|