Dưới ánh sáng dịu dàng của ban mai một chàng trai có gương mặt đượm buồn bước đến trước ngôi mộ. Ánh mắt lạnh của anh chợt tối lại khi tia nhìn chạm vào bó hoa bách hợp trắng muốt được đặt ngay ngắn trước bia mộ.
Gương mặt đã đổi sắc, giận dữ và chết chóc. Anh cuối người nhặt bó hoa lên nhìn chăm chú hồi lâu rồi khẽ nhếch môi cười.
- Trò chơi sẽ nhanh chóng kết thúc. Đợi anh nhé em trai.
Khi chàng trai rời bước đi người ta chỉ thấy còn lại nơi ngôi mộ là bó hoa bách hợp dập nát, những cánh hoa trắng muốt bị xé vụn vặt nằm vương vãi quanh ngôi mộ không chút thương tiếc.
***
"Phịch"
Trúc Chi ngã nhào xuống nền gạch bóng loáng, một tràng cười ồ lên. Những rắc rối xưa kia lại kéo nhau trở về. Mệt mỏi vô cùng. Trúc Chi lầm lũi đứng dậy ném ánh nhìn giận dữ về phía cậu nam sinh vừa cản chân mình và cô hơi giật mình khi nhận ra cậu ta - tên công tử dị hợm với mái tóc vuốt keo dựng đứng ở chân cầu thang hôm trước.
Tên nam sinh này tiến về phía Trúc Chi cười điểu.
- Nhận ra anh không bé? Lần này thì em không gặp may nữa đâu D.A boy của em đã có bạn gái rồi và hiện giờ anh ta cũng không có mặt ở đất nước Việt Nam này để rũ cho em chút lòng thương đâu. À, mà bạn gái của cậu ta là ai nhỉ? Ồ, là An An - cô bạn thân của em đấy.
Hắn nâng cằm Trúc Chi lên, ghé sát vào tai cô nói giọng mờ ám.
- Cho em cơ hội chuộc lỗi, một đêm nhé!
"Bốp"
Tên nam sinh đưa tay lên ôm một bên má vẫn còn hằn rõ vết năm ngón tay, hắn sầm mặt lại giận dữ nhìn Trúc Chi.
- Dám tát tôi. Em tưởng mình là ai mà dám làm như thế? Em chẳng qua chỉ là một con nhỏ bị vứt bỏ như một món đồ cũ.
"Bốp"
Cái tát thứ hai giáng mạnh vào mặt hắn. Trúc Chi trừng mắt giận dữ.
- Đồ hèn, anh lấy quyền gì mà xúc phạm tôi như thế?
Tên nam sinh giận dữ túm lấy cổ áo Trúc Chi, gằn giọng.
- Không ai bảo vệ cô nữa đâu. Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tôi mau.
- Đừng hòng, anh là cái thá gì chứ?
Gương mặt Trúc Chi vẫn lạnh lùng không chút lo sợ, cô dán ánh nhìn khinh bỉ vào anh. Tên nam sinh nghiến răng giận dữ, anh phải khiến cô hối hận vì làm mình mất mặt giữa đám đông.
Một nụ hôn cưỡng ép cũng chả thú vị bằng việc xé toạc vai áo cô ra. Hắn đưa tay định thực hiện hành động đồi bại kia thì bị một bàn tay khác chặn lại.
"Bốp"
Cú đấm mạnh giáng vào mặt khiến hắn ngã chúi về sau. Thanh Phong đứng chắn trước mặt Trúc Chi, anh lạnh giọng.
- Gan của cậu cũng to đấy, dám động vào bạn gái của Iceboy này.
Đám đông nín lặng trước cơn giận bùng cháy của Thanh Phong, lần đầu tiên họ thấy anh giận dữ đến như vậy. Thấy tình hình không ổn mấy cậu bạn của tên nam sinh ban nãy vội chạy đến kéo cậu ta đi. Cũng may là Iceboy nên họ còn được rút lui trong im lặng.
Đám đông dần tản ra, lúc này ở phía sau bức tường An An mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc nãy Đăng Khoa không kéo tay cô lại thì cô đã chạy đến dùng cái thân phận bạn gái D.A boy để bảo vệ Trúc Chi như lời anh đã dặn.
- Sao anh lại cản em? Nếu Đông Quân không xuất hiện thì Trúc Chi sẽ gặp chuyện mất.
- Tin Thiên Vương đi. Nước cờ cuối cùng đã được đánh ra rồi.
Gương mặt đã đổi sắc, giận dữ và chết chóc. Anh cuối người nhặt bó hoa lên nhìn chăm chú hồi lâu rồi khẽ nhếch môi cười.
- Trò chơi sẽ nhanh chóng kết thúc. Đợi anh nhé em trai.
Khi chàng trai rời bước đi người ta chỉ thấy còn lại nơi ngôi mộ là bó hoa bách hợp dập nát, những cánh hoa trắng muốt bị xé vụn vặt nằm vương vãi quanh ngôi mộ không chút thương tiếc.
***
"Phịch"
Trúc Chi ngã nhào xuống nền gạch bóng loáng, một tràng cười ồ lên. Những rắc rối xưa kia lại kéo nhau trở về. Mệt mỏi vô cùng. Trúc Chi lầm lũi đứng dậy ném ánh nhìn giận dữ về phía cậu nam sinh vừa cản chân mình và cô hơi giật mình khi nhận ra cậu ta - tên công tử dị hợm với mái tóc vuốt keo dựng đứng ở chân cầu thang hôm trước.
Tên nam sinh này tiến về phía Trúc Chi cười điểu.
- Nhận ra anh không bé? Lần này thì em không gặp may nữa đâu D.A boy của em đã có bạn gái rồi và hiện giờ anh ta cũng không có mặt ở đất nước Việt Nam này để rũ cho em chút lòng thương đâu. À, mà bạn gái của cậu ta là ai nhỉ? Ồ, là An An - cô bạn thân của em đấy.
Hắn nâng cằm Trúc Chi lên, ghé sát vào tai cô nói giọng mờ ám.
- Cho em cơ hội chuộc lỗi, một đêm nhé!
"Bốp"
Tên nam sinh đưa tay lên ôm một bên má vẫn còn hằn rõ vết năm ngón tay, hắn sầm mặt lại giận dữ nhìn Trúc Chi.
- Dám tát tôi. Em tưởng mình là ai mà dám làm như thế? Em chẳng qua chỉ là một con nhỏ bị vứt bỏ như một món đồ cũ.
"Bốp"
Cái tát thứ hai giáng mạnh vào mặt hắn. Trúc Chi trừng mắt giận dữ.
- Đồ hèn, anh lấy quyền gì mà xúc phạm tôi như thế?
Tên nam sinh giận dữ túm lấy cổ áo Trúc Chi, gằn giọng.
- Không ai bảo vệ cô nữa đâu. Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tôi mau.
- Đừng hòng, anh là cái thá gì chứ?
Gương mặt Trúc Chi vẫn lạnh lùng không chút lo sợ, cô dán ánh nhìn khinh bỉ vào anh. Tên nam sinh nghiến răng giận dữ, anh phải khiến cô hối hận vì làm mình mất mặt giữa đám đông.
Một nụ hôn cưỡng ép cũng chả thú vị bằng việc xé toạc vai áo cô ra. Hắn đưa tay định thực hiện hành động đồi bại kia thì bị một bàn tay khác chặn lại.
"Bốp"
Cú đấm mạnh giáng vào mặt khiến hắn ngã chúi về sau. Thanh Phong đứng chắn trước mặt Trúc Chi, anh lạnh giọng.
- Gan của cậu cũng to đấy, dám động vào bạn gái của Iceboy này.
Đám đông nín lặng trước cơn giận bùng cháy của Thanh Phong, lần đầu tiên họ thấy anh giận dữ đến như vậy. Thấy tình hình không ổn mấy cậu bạn của tên nam sinh ban nãy vội chạy đến kéo cậu ta đi. Cũng may là Iceboy nên họ còn được rút lui trong im lặng.
Đám đông dần tản ra, lúc này ở phía sau bức tường An An mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc nãy Đăng Khoa không kéo tay cô lại thì cô đã chạy đến dùng cái thân phận bạn gái D.A boy để bảo vệ Trúc Chi như lời anh đã dặn.
- Sao anh lại cản em? Nếu Đông Quân không xuất hiện thì Trúc Chi sẽ gặp chuyện mất.
- Tin Thiên Vương đi. Nước cờ cuối cùng đã được đánh ra rồi.
/76
|