Kí ức trong em là những khoảng lặng, những nốt trầm trong một giai điệu buồn.
Kí ức trong em là những vệt máu loang lổ, là vị mặn đắng của nước mắt và là sự trống trãi.
Gió hôn nhẹ lên mái tóc mềm và lau dần những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi. Trúc Chi cuối đầu nghe con tim mình thổn thức. Mọi mong ước đều vỡ vụn, sau những giấc mơ đẹp luôn là sự trống trãi. Sự thật mãi mãi là sự thật.
- Em ổn chứ?
- Ừm. Em không sao. Xin lỗi anh. - Trúc Chi nói mà mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương.
- Vì chuyện gì? Nếu vì chuyện lúc nãy thì không cần đâu, anh hiểu mà.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh Trúc Chi gượng gạo nói bằng giọng vui vẻ.
- À! Em còn phải cảm ơn anh vì lần trước anh đã giúp em. Cảm ơn anh Iceboy Đông Quân.
Đông Quân cười nhạt.
- Em nói lần em bị ngất ở canteen à? Thật tình lúc đó anh không định giúp nhưng nghĩ đến việc em là cô gái mà Phong yêu quý nhất thì anh không thể làm ngơ. Anh làm thế vì Phong chứ không phải vì em, vì thế đừng cảm ơn anh.
- Vì ai cũng được, em vẫn phải cảm ơn anh.
-Nói thật cho đến bây giờ anh vẫn còn rất giận em.
- Giận em?
Trúc Chi ngẩng đầu lên nhìn anh đầy khó hiểu.
- Tại sao đám tang của Phong em không đến? Và cả những tháng đầu tiên em cũng không đến?
- Em không đến là vì cái này.
Trúc Chi đưa cổ tay mình ra. Một vết sẹo dài bướng bĩnh nằm vắt ngang qua cổ tay nhỏ.
Lúc ấy khi Trúc Chi tỉnh lại thì đã là chuyện của một tuần sau đám tang của Thanh Phong. Ban đầu mọi người đều giấu cô họ bảo rằng anh đi nước ngoài chữa trị nhưng rồi thì mọi chuyện cũng nhanh chóng phơi bày khi cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ba và anh hai.
......... Trúc Chi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cô cảm thấy đói nên định xuống bếp tìm gì đó lót dạ nhưng vừa đến đầu cầu thanh thì thấy ba và anh hai đều mặc đồ vest đen trên tay anh hai còn cầm theo một bó hoa bách hợp trắng.
- Nhanh đi con kẻo Trúc Chi thức giấc, con bé sẽ nghi ngờ. - ông Hoàng hối thúc.
- Dạ, con biết rồi.
Trúc Chi cảm thấy bồn chồn không yên một dự cảm chẳng lành trước thái độ lén lút của ba và anh hai, không cần suy nghĩ nhiều cô quyết định đi theo họ.
Trúc Chi đứng ngơ ngác trước cổng một nghĩa trang lớn, đây không phải là nghĩa trang nơi đặt mộ mẹ cô. Do dự mãi cuối cùng cô cũng quyết định theo vào.
Anh Mạnh đặt bó hoa xuống trước một ngôi mộ còn sáng màu sơn, trong lòng dấy lên cảm xúc đau thương mất mát. Người trai trẻ nằm đây là người mà anh rất quý mến như em ruột của mình và là người mà em gái anh rất yêu.
- Cho ta được một lần gọi con là con trai của ba. Yên nghỉ nhé con trai của ba. Gia đình ba nợ con một mạng sống và nợ con một cuộc đời. - ông Hoàng hơi cuối nghiêng người.
- Cảm ơn em Thanh Phong.
"Phịch"
Trúc Chi ngã khụy xuống đất và ngất đi nơi khóe mắt dòng nước mặn vẫn còn đang lăn dài......
Sau khi biết được sự thật với Trúc Chi mọi thứ dường như đều sụp đổ, cô bị sốc nặng suốt ngày cứ gọi tên anh một điên dại, những cơn ác mộng cũng bắt đầu tràn về. Đau khổ mệt mỏi cuộc sống với cô dường như đã trở nên vô nghĩa. Anh yêu thương cô, bảo vệ cô và rồi anh chết đi. Mọi thứ quá nhanh và quá tàn nhẫn cô không tài nào chấp nhận được.
Cuối cùng Trúc Chi quyết định theo anh, cô muốn hòa mình vào cơn gió nhưng đến phút cuối thì cô lại được cứu sống và những ngày sau đó bao lần cô chết hụt. Vết sẹo trên cổ tay chẳng thể nào lành nổi.
Bất chợt Đông Quân ôm lấy vai Trúc Chi anh khẽ giọng.
- Anh xin lỗi!
Tình yêu của em bắt đầu từ một ngày nắng và kết thúc trong một chiều mưa.
"Anh đến lấp đầy những lỗ hỏng trong tim em, đánh thức con người thật bị vùi lấp trong em. Anh là cơn gió xanh thổi mát cuộc sống bỏng rát những vết thương của em nhưng những chuỗi ngày bình yên đó kéo dài chẳng được bao lâu. Đột nhiên anh biến mất trong vòng tay em, anh ra đi và mang theo theo cả một khoảng trời trong em. Tất cả còn lại chỉ là sự trống trãi."
Giờ đây mọi thứ với Trúc Chi đều hỗn độn cả lên, cô vẫn chưa thể tin được con người đó không phải là Thanh Phong. Đông Quân gần như sở hữu toàn bộ những đặc điểm của Phong, họ giống nhau đến từng chi tiết nhỏ. Đứng trước gương mặt ấy Trúc Chi trở nên ngu muội, biết rõ là Đông Quân nhưng lòng vẫn cứ hét tên Phong.
Trúc Chi càng rối loạn hơn khi Đông Quân bảo lần ở canteen là lần đầu tiên anh gặp cô ở Học viện này và anh đã rời phòng y tế khi biết cô vẫn ổn. Nếu không phải là anh thì ai đã cứu cô khỏi lần bị bóng ném trúng? Ai đã dúi vào tay cô bộ đồng phục mới? Ai đã khoác áo và đặt thức ăn lên bàn khi cô đang ngủ? Người đó là ai mà lại có mùi hương quen thuộc? Người đó là ai mà lại dịu dàng gọi cô bằng biệt danh "Cua"?
Cô gái nhỏ quay cuồng trong trò chơi tìm người bí ẩn - một trò chơi quái ác cô tình làm cô phát điên giữa hiện thực và ảo ảnh.
Kí ức trong em là những vệt máu loang lổ, là vị mặn đắng của nước mắt và là sự trống trãi.
Gió hôn nhẹ lên mái tóc mềm và lau dần những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi. Trúc Chi cuối đầu nghe con tim mình thổn thức. Mọi mong ước đều vỡ vụn, sau những giấc mơ đẹp luôn là sự trống trãi. Sự thật mãi mãi là sự thật.
- Em ổn chứ?
- Ừm. Em không sao. Xin lỗi anh. - Trúc Chi nói mà mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương.
- Vì chuyện gì? Nếu vì chuyện lúc nãy thì không cần đâu, anh hiểu mà.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh Trúc Chi gượng gạo nói bằng giọng vui vẻ.
- À! Em còn phải cảm ơn anh vì lần trước anh đã giúp em. Cảm ơn anh Iceboy Đông Quân.
Đông Quân cười nhạt.
- Em nói lần em bị ngất ở canteen à? Thật tình lúc đó anh không định giúp nhưng nghĩ đến việc em là cô gái mà Phong yêu quý nhất thì anh không thể làm ngơ. Anh làm thế vì Phong chứ không phải vì em, vì thế đừng cảm ơn anh.
- Vì ai cũng được, em vẫn phải cảm ơn anh.
-Nói thật cho đến bây giờ anh vẫn còn rất giận em.
- Giận em?
Trúc Chi ngẩng đầu lên nhìn anh đầy khó hiểu.
- Tại sao đám tang của Phong em không đến? Và cả những tháng đầu tiên em cũng không đến?
- Em không đến là vì cái này.
Trúc Chi đưa cổ tay mình ra. Một vết sẹo dài bướng bĩnh nằm vắt ngang qua cổ tay nhỏ.
Lúc ấy khi Trúc Chi tỉnh lại thì đã là chuyện của một tuần sau đám tang của Thanh Phong. Ban đầu mọi người đều giấu cô họ bảo rằng anh đi nước ngoài chữa trị nhưng rồi thì mọi chuyện cũng nhanh chóng phơi bày khi cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ba và anh hai.
......... Trúc Chi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cô cảm thấy đói nên định xuống bếp tìm gì đó lót dạ nhưng vừa đến đầu cầu thanh thì thấy ba và anh hai đều mặc đồ vest đen trên tay anh hai còn cầm theo một bó hoa bách hợp trắng.
- Nhanh đi con kẻo Trúc Chi thức giấc, con bé sẽ nghi ngờ. - ông Hoàng hối thúc.
- Dạ, con biết rồi.
Trúc Chi cảm thấy bồn chồn không yên một dự cảm chẳng lành trước thái độ lén lút của ba và anh hai, không cần suy nghĩ nhiều cô quyết định đi theo họ.
Trúc Chi đứng ngơ ngác trước cổng một nghĩa trang lớn, đây không phải là nghĩa trang nơi đặt mộ mẹ cô. Do dự mãi cuối cùng cô cũng quyết định theo vào.
Anh Mạnh đặt bó hoa xuống trước một ngôi mộ còn sáng màu sơn, trong lòng dấy lên cảm xúc đau thương mất mát. Người trai trẻ nằm đây là người mà anh rất quý mến như em ruột của mình và là người mà em gái anh rất yêu.
- Cho ta được một lần gọi con là con trai của ba. Yên nghỉ nhé con trai của ba. Gia đình ba nợ con một mạng sống và nợ con một cuộc đời. - ông Hoàng hơi cuối nghiêng người.
- Cảm ơn em Thanh Phong.
"Phịch"
Trúc Chi ngã khụy xuống đất và ngất đi nơi khóe mắt dòng nước mặn vẫn còn đang lăn dài......
Sau khi biết được sự thật với Trúc Chi mọi thứ dường như đều sụp đổ, cô bị sốc nặng suốt ngày cứ gọi tên anh một điên dại, những cơn ác mộng cũng bắt đầu tràn về. Đau khổ mệt mỏi cuộc sống với cô dường như đã trở nên vô nghĩa. Anh yêu thương cô, bảo vệ cô và rồi anh chết đi. Mọi thứ quá nhanh và quá tàn nhẫn cô không tài nào chấp nhận được.
Cuối cùng Trúc Chi quyết định theo anh, cô muốn hòa mình vào cơn gió nhưng đến phút cuối thì cô lại được cứu sống và những ngày sau đó bao lần cô chết hụt. Vết sẹo trên cổ tay chẳng thể nào lành nổi.
Bất chợt Đông Quân ôm lấy vai Trúc Chi anh khẽ giọng.
- Anh xin lỗi!
Tình yêu của em bắt đầu từ một ngày nắng và kết thúc trong một chiều mưa.
"Anh đến lấp đầy những lỗ hỏng trong tim em, đánh thức con người thật bị vùi lấp trong em. Anh là cơn gió xanh thổi mát cuộc sống bỏng rát những vết thương của em nhưng những chuỗi ngày bình yên đó kéo dài chẳng được bao lâu. Đột nhiên anh biến mất trong vòng tay em, anh ra đi và mang theo theo cả một khoảng trời trong em. Tất cả còn lại chỉ là sự trống trãi."
Giờ đây mọi thứ với Trúc Chi đều hỗn độn cả lên, cô vẫn chưa thể tin được con người đó không phải là Thanh Phong. Đông Quân gần như sở hữu toàn bộ những đặc điểm của Phong, họ giống nhau đến từng chi tiết nhỏ. Đứng trước gương mặt ấy Trúc Chi trở nên ngu muội, biết rõ là Đông Quân nhưng lòng vẫn cứ hét tên Phong.
Trúc Chi càng rối loạn hơn khi Đông Quân bảo lần ở canteen là lần đầu tiên anh gặp cô ở Học viện này và anh đã rời phòng y tế khi biết cô vẫn ổn. Nếu không phải là anh thì ai đã cứu cô khỏi lần bị bóng ném trúng? Ai đã dúi vào tay cô bộ đồng phục mới? Ai đã khoác áo và đặt thức ăn lên bàn khi cô đang ngủ? Người đó là ai mà lại có mùi hương quen thuộc? Người đó là ai mà lại dịu dàng gọi cô bằng biệt danh "Cua"?
Cô gái nhỏ quay cuồng trong trò chơi tìm người bí ẩn - một trò chơi quái ác cô tình làm cô phát điên giữa hiện thực và ảo ảnh.
/76
|