Chiếc Auđi gầm gừ lao vun vút trong khoảng không đầy gió cuốn theo vị của hương vội vã căm hờn
Mang chút lý trí chôn vùi trong biển hận.
Nghe mùi máu ngọt lịm bên trong huyết quản đang sôi sùng sục dấy lên trong người dư vị ngông cuồng
Thiên sứ áo trắng thoáng ẩn thoáng hiện thoáng qua đâu đây, mạnh bạo như một nàn gió điên cuồng
***************
Vũ quay lại với ly nước cam ngọt lịm
Nụ cười anh cứng đọng trên môi… Cô lại bỏ đi????
Khoan khoan…. đó chẳng phải là điện thoại của Anh Nguyệt?
Chẳng lẽ con bé bị bắt cóc…
Vũ nhào người chạy ngư kẻ điên đến phòng giám sát lùng sục đoạn Video… sâu trong đôi mắt anh một niềm lo lắng vô cùng
-Cậu Vũ… cậu ….
Người dám sát hốt hoảng nhìn Vũ nhưng anh đâu quan tâm
Lâm Thiên Vũ xô người giám sát dạt sang một bên trực tiếp kiểm tra các máy quay
Đôi mắt màu hổ phách nhíu chặt nhìn vào một màn hình hơi mờ…
Người con gái xinh đẹp tựa như thiên sứ giáng trần sau khi đọc xong tin nhắn bỗng thay đổi chóng thay đổi sắc mặt đùng đùng nổi giận đập vỡ điện thoại rồi lao vụt đi…
Ruột gan Vũ nhộn nhạo khó chịu, Nguyệt chắc chắn có chuyện
Vũ luống cuống , anh phải tìm được con bé…
Nhưng….
…….tìm ở đâu?
….tìm ở đâu? Giữa đất trời mênh mông này
Một hình ảnh lóe lên trong đầu vị giâm đốc trẻ
Lâm Thiên Vũ tức tốc rời khỏi bữa tiệc nhanh chóng đến biệt thự phía ngoại thành
************
My và Viễn mơ màng tỉnh dậy sau trận “thử” doi da của đàn em Út Quỳnh
Viễn sót xa nhìn thân thể chi chít những vết nằn trên nànvda trắng nõn nà hằn lên những vết bầm dập của người yêu mà đau lòng chỉ vì anh ngàng ngược kéo cô đi chung lên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Nếu không vì anh cả hai sẽ không bị bắt
Cô cũng không cần chịu đau khổ như thế này
Tam tiểu thư kiêu ngạo ngẩng cao đầu, mặc cho đầu tóc rũ rượi toàn thân dã rời đau như cắt
Nhưng cô không hề hé răng kêu đau…
Phạm Diễm My dương đôi mắt ngàn lần không khuất phục nhìn út Quỳnh
-Mày khác trước nhiều phết đấy
Út Quỳnh nhếch mép nắm chặt cằm nhỏ nâng lên
-mày vẫn như xưa… không bằng chó nhà tao
My cay nghiệt nói
Út Quỳnh nheo mày tát 1 phát đau điếng
-Đừng có đánh cô ấy nữa
Khả Viễn hét lên hai bàn tay gồng cứng càng bị dây thừng siết chặt
-Mày không có tư cách ra lệnh cho tao. Có trách thì trách con Nguyệt của chúng mày. Nó dám chống đối tao , quyến rũ người đàn ông của tao… đ*t mẹ… con hồ ly không biết liêm sỉ
Quỳnh nhổ toẹt nước miếng ra đất ra vẻ khinh thường lắm
Ha ha ha ….
Ha ha ha….
Phạm Diễm My cười như điên dại
-Công chúa sát thủ à. Mày thật vô dụng … hắn bỏ mày yêu chị em của tao là rất đúng . Cái thứ bẩn tưởi như mày yêu để ô uế danh dự sao?
-Con mõm chó. Câm mồm cho tao
-Hahaha….Mày đến chó còn không bằng lấy gì ra lệnh cho tao…
Phạm Diễm My cười
Bản chất của một đứa nhoi vẫn không thể thay đổi dù trong mọi hoàn cảnh
Miệng lưỡi sắc bén khiến đối phương mất tự chủ
Mặt út Quỳnh đen như đít nồi cháy uất không thể ngay lập tức hạ một dao cho nó chết luôn
-Muốn giết tao à? Giết đi… giết đi
My gằn giọng nói
-Rồi mày sẽ chết
…
….
……
Quỳnh ngồi chễm chệ trên ghế thưởng thức sự đau đớn của đôi trai gái
Chiếc Auđi lao như điên xuyên qua cả hàng rào dài kiên cố. Đâm thẳng trực tiếp vào cánh cửa im lìm
Vài kẻ giật mình ngã nhào xuống đất
Thiên sứ địa ngục bước xuống nhuộm một màu trắng tang tóc ma quáiĐôi mắt tím biếc nhìn chú mục vào đôi trai gái đang bị chói chặt trên ghế đàn hương
Như có mũi dao vô hình khoét sâu một lỗ lớn trong trái tim non nớt của đứa con gái 18 tuổi
Người bạn… người chị em cùng sống chết với mình ở kia…
Với cơ thể chằng chịt những vết thương
Máu… máu …. và …..máu….
Mùi tanh nồng đượm lẫn vài gió lẩn quẩn bên nó như muốn trêu chọc
Út Quỳnh nhếch môi
-Cũng nhanh đấy
-Thả họ ra
Nó lạnh nhạt ra lệnh, đôi tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm những đường gân xanh nổi hẳn lên trên nàn da trắng nõn
Ha ha ha…
Út Quỳnh cười giả lả
-Tao mới là người ra lệnh.
-….
Quỳnh bật con dao găm túm giật mái tóc vàng kim óng ả của My kề dao vào cổ nhỏ cứa nhẹ một đường dài… không sâu nhưng để lại vệt máu dài
Khả Viễn hoảng hồn hai mắt trợn trừng
-Cô… đừng có làm bậy
-…Mày uống cốc nước đó. Nhanh lên
Quỳnh hất cằm về phía cốc nước lọc trên bàn
-Nguyệt,…. đừng uống
My vừa nhìn vừa lắc đầu, dù không biết trong cái cốc nước chết tiệt kia có chứa cái đéo gì nhưng nhất định nó không tốt
Cô nhất định
Nhất định không đồng ý cho con nhóc khờ khạo kia uống…
-Đừng uống. Nghe tao…
My nén đau đớn gắn từng chữ, đưa đôi mắt kiên quyết nhìn con bạn thân
Nó hít một ngụm khí lạnh đưa đôi mắt nhàn nhạt lắc đầu
Đôi tay trắng nõn không nhanh không chậm cầm lấy cốc nước nâng lên trước mặt từ từ uống hết
Trong nước có Warfarin… chất làm loãng máu…
Ti tiện thật… cô ta biết mình có khả năng lành vết thương nhanh hơn người bình thường
Quỳnh hài lòng
Hất mặt ra hiệu cho đàn em trói nó lại
Trần Anh Nguyệt bị trói trên một giá chữ thập… giống như chúa ….
-Thiên sứ gãy cánh…tao muốn mày thử cảm giác bị đóng đinh…
Nghe Quỳnh nói xong Nguyệt phải gồng mình lên hứng chịu cơn đau dội thẳng vào lòng bàn tay…
Máu từ vết thương ứa ra chảy dài trên chiếc váy trắng tạo ra cảnh tượng kì dị… như một thiên thần xa ngã bị trừng phạt
Giống như một bông hoa hồng bạch kiêu hãnh bị nhuốm đỏ bởi máu tươi…
Hai chiếc đinh lớn đâm sâu vào hai bàn tay nó…
Quỳnh chưa thỏa mãn. Cô không muốn nó chết ngay… cái chết từ từ luôn đau đớn
Trong căn phòng ngập tràn mùi máu… tiếng roi quất xuống da thịt con người nghe mà buốt lạnh
My gào lên phẫn uất
Xót cho đứa bạn
Xót cho người chị em không cùng máu mủ…
Nguyệt bất tỉnh sau hơn 1 giờ bị hành hạ…
Con dã thú điên loạn không chịu dừng tay một mực muốn hành hạ con mồi cho đến tan xương nát thịt…
-Tạt nước muối cho nó tỉnh
Quỳnh ra lệnh
Muối ngấm vào những vết thương còn đang rỉ máu… khiến nó quặn nên từng hồi đau buốt vô cùng
-Vẫn chưa kết thúc mà
Quỳnh thích thú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia đang trắng bệch nhăn nhúm vù đau đớn…
Cô thích nhất hành hạ người khác
****************
7 chiếc ô tô gào rú lùng xục cả đêm…
Vũ sốt ruột không yên. Nếu con bé có mệnh hệ gì…. anh làm sao chịu nổi….
Hải Anh cố trấn tĩnh anh đang cố định vị con chíp trong chiếc vòng cổ hình mặt trăng của Nguyệt
Đó là món quà sinh nhật lần thứ 17 của con bé…
******
Ryal cũng đưa người đi kiếm
Evil đã nổi cơn tanh bành
Giết….
Nếu hắn bắt được út Quỳnh hắn sẽ giết.
Sẽ giết chết cô ta….
Ban cho cô ra cái chết đau đớn nhất thâm độc nhất
******
Trần Hải Anh mừng rơn khấp khởi lao xe như bay đi cứu em gái…
Rầm… rầm. .. rầm
Hàng rào thép bị đâm thủng lỗ chỗ …
Rất nhiều người bát nháo chạy vào bên trong….
Út Quỳnh giật mình rụt vội bàn tay nắm lấy con dao đang cắm sâu vào bụng Nguyệt
My và khả Viễn bị chói chặt trên ghế. Đau đớn nhìn đứa bạn đang chết dần chết mòn…
Tất cả mọi người xững lại vài giây trước cảnh tượng hãi hùng trước mặt
Tim Vũ như sắp vỡ ra thành trăm vạn mảnh…
Người con gái anh yêu người con gái anh luôn muốn bảo vệ … toàn thân là máu…. máu và máu…
Quỳnh sợ hãi nhìn mọi người
Hẳn hai anh cả….
Chẳng lẽ…..
….Evil bước từng bước dài đến gần con bé…
Bảo bối của anh…
Xin lỗi em…
Nó… vì mất máu quá nhiều đã rơi vào trạng thái mất nhận thức
Quỳnh mở to mắt nhìn…
Cô lùi lại dí súng vào thái dương nó đe dọa…
-Đứng lại…
-Tránh ra….
Evil ra lệnh đôi chân dài vẫn bước
-Em sẽ bắn. Anh cả….
-Tùy mày.
Evil đáp.
Đôi tay Quỳnh run rẩy chĩa mũi súng về phía Evil.
Anh bất chấp bước qua
Pằng….
Mang chút lý trí chôn vùi trong biển hận.
Nghe mùi máu ngọt lịm bên trong huyết quản đang sôi sùng sục dấy lên trong người dư vị ngông cuồng
Thiên sứ áo trắng thoáng ẩn thoáng hiện thoáng qua đâu đây, mạnh bạo như một nàn gió điên cuồng
***************
Vũ quay lại với ly nước cam ngọt lịm
Nụ cười anh cứng đọng trên môi… Cô lại bỏ đi????
Khoan khoan…. đó chẳng phải là điện thoại của Anh Nguyệt?
Chẳng lẽ con bé bị bắt cóc…
Vũ nhào người chạy ngư kẻ điên đến phòng giám sát lùng sục đoạn Video… sâu trong đôi mắt anh một niềm lo lắng vô cùng
-Cậu Vũ… cậu ….
Người dám sát hốt hoảng nhìn Vũ nhưng anh đâu quan tâm
Lâm Thiên Vũ xô người giám sát dạt sang một bên trực tiếp kiểm tra các máy quay
Đôi mắt màu hổ phách nhíu chặt nhìn vào một màn hình hơi mờ…
Người con gái xinh đẹp tựa như thiên sứ giáng trần sau khi đọc xong tin nhắn bỗng thay đổi chóng thay đổi sắc mặt đùng đùng nổi giận đập vỡ điện thoại rồi lao vụt đi…
Ruột gan Vũ nhộn nhạo khó chịu, Nguyệt chắc chắn có chuyện
Vũ luống cuống , anh phải tìm được con bé…
Nhưng….
…….tìm ở đâu?
….tìm ở đâu? Giữa đất trời mênh mông này
Một hình ảnh lóe lên trong đầu vị giâm đốc trẻ
Lâm Thiên Vũ tức tốc rời khỏi bữa tiệc nhanh chóng đến biệt thự phía ngoại thành
************
My và Viễn mơ màng tỉnh dậy sau trận “thử” doi da của đàn em Út Quỳnh
Viễn sót xa nhìn thân thể chi chít những vết nằn trên nànvda trắng nõn nà hằn lên những vết bầm dập của người yêu mà đau lòng chỉ vì anh ngàng ngược kéo cô đi chung lên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Nếu không vì anh cả hai sẽ không bị bắt
Cô cũng không cần chịu đau khổ như thế này
Tam tiểu thư kiêu ngạo ngẩng cao đầu, mặc cho đầu tóc rũ rượi toàn thân dã rời đau như cắt
Nhưng cô không hề hé răng kêu đau…
Phạm Diễm My dương đôi mắt ngàn lần không khuất phục nhìn út Quỳnh
-Mày khác trước nhiều phết đấy
Út Quỳnh nhếch mép nắm chặt cằm nhỏ nâng lên
-mày vẫn như xưa… không bằng chó nhà tao
My cay nghiệt nói
Út Quỳnh nheo mày tát 1 phát đau điếng
-Đừng có đánh cô ấy nữa
Khả Viễn hét lên hai bàn tay gồng cứng càng bị dây thừng siết chặt
-Mày không có tư cách ra lệnh cho tao. Có trách thì trách con Nguyệt của chúng mày. Nó dám chống đối tao , quyến rũ người đàn ông của tao… đ*t mẹ… con hồ ly không biết liêm sỉ
Quỳnh nhổ toẹt nước miếng ra đất ra vẻ khinh thường lắm
Ha ha ha ….
Ha ha ha….
Phạm Diễm My cười như điên dại
-Công chúa sát thủ à. Mày thật vô dụng … hắn bỏ mày yêu chị em của tao là rất đúng . Cái thứ bẩn tưởi như mày yêu để ô uế danh dự sao?
-Con mõm chó. Câm mồm cho tao
-Hahaha….Mày đến chó còn không bằng lấy gì ra lệnh cho tao…
Phạm Diễm My cười
Bản chất của một đứa nhoi vẫn không thể thay đổi dù trong mọi hoàn cảnh
Miệng lưỡi sắc bén khiến đối phương mất tự chủ
Mặt út Quỳnh đen như đít nồi cháy uất không thể ngay lập tức hạ một dao cho nó chết luôn
-Muốn giết tao à? Giết đi… giết đi
My gằn giọng nói
-Rồi mày sẽ chết
…
….
……
Quỳnh ngồi chễm chệ trên ghế thưởng thức sự đau đớn của đôi trai gái
Chiếc Auđi lao như điên xuyên qua cả hàng rào dài kiên cố. Đâm thẳng trực tiếp vào cánh cửa im lìm
Vài kẻ giật mình ngã nhào xuống đất
Thiên sứ địa ngục bước xuống nhuộm một màu trắng tang tóc ma quáiĐôi mắt tím biếc nhìn chú mục vào đôi trai gái đang bị chói chặt trên ghế đàn hương
Như có mũi dao vô hình khoét sâu một lỗ lớn trong trái tim non nớt của đứa con gái 18 tuổi
Người bạn… người chị em cùng sống chết với mình ở kia…
Với cơ thể chằng chịt những vết thương
Máu… máu …. và …..máu….
Mùi tanh nồng đượm lẫn vài gió lẩn quẩn bên nó như muốn trêu chọc
Út Quỳnh nhếch môi
-Cũng nhanh đấy
-Thả họ ra
Nó lạnh nhạt ra lệnh, đôi tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm những đường gân xanh nổi hẳn lên trên nàn da trắng nõn
Ha ha ha…
Út Quỳnh cười giả lả
-Tao mới là người ra lệnh.
-….
Quỳnh bật con dao găm túm giật mái tóc vàng kim óng ả của My kề dao vào cổ nhỏ cứa nhẹ một đường dài… không sâu nhưng để lại vệt máu dài
Khả Viễn hoảng hồn hai mắt trợn trừng
-Cô… đừng có làm bậy
-…Mày uống cốc nước đó. Nhanh lên
Quỳnh hất cằm về phía cốc nước lọc trên bàn
-Nguyệt,…. đừng uống
My vừa nhìn vừa lắc đầu, dù không biết trong cái cốc nước chết tiệt kia có chứa cái đéo gì nhưng nhất định nó không tốt
Cô nhất định
Nhất định không đồng ý cho con nhóc khờ khạo kia uống…
-Đừng uống. Nghe tao…
My nén đau đớn gắn từng chữ, đưa đôi mắt kiên quyết nhìn con bạn thân
Nó hít một ngụm khí lạnh đưa đôi mắt nhàn nhạt lắc đầu
Đôi tay trắng nõn không nhanh không chậm cầm lấy cốc nước nâng lên trước mặt từ từ uống hết
Trong nước có Warfarin… chất làm loãng máu…
Ti tiện thật… cô ta biết mình có khả năng lành vết thương nhanh hơn người bình thường
Quỳnh hài lòng
Hất mặt ra hiệu cho đàn em trói nó lại
Trần Anh Nguyệt bị trói trên một giá chữ thập… giống như chúa ….
-Thiên sứ gãy cánh…tao muốn mày thử cảm giác bị đóng đinh…
Nghe Quỳnh nói xong Nguyệt phải gồng mình lên hứng chịu cơn đau dội thẳng vào lòng bàn tay…
Máu từ vết thương ứa ra chảy dài trên chiếc váy trắng tạo ra cảnh tượng kì dị… như một thiên thần xa ngã bị trừng phạt
Giống như một bông hoa hồng bạch kiêu hãnh bị nhuốm đỏ bởi máu tươi…
Hai chiếc đinh lớn đâm sâu vào hai bàn tay nó…
Quỳnh chưa thỏa mãn. Cô không muốn nó chết ngay… cái chết từ từ luôn đau đớn
Trong căn phòng ngập tràn mùi máu… tiếng roi quất xuống da thịt con người nghe mà buốt lạnh
My gào lên phẫn uất
Xót cho đứa bạn
Xót cho người chị em không cùng máu mủ…
Nguyệt bất tỉnh sau hơn 1 giờ bị hành hạ…
Con dã thú điên loạn không chịu dừng tay một mực muốn hành hạ con mồi cho đến tan xương nát thịt…
-Tạt nước muối cho nó tỉnh
Quỳnh ra lệnh
Muối ngấm vào những vết thương còn đang rỉ máu… khiến nó quặn nên từng hồi đau buốt vô cùng
-Vẫn chưa kết thúc mà
Quỳnh thích thú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia đang trắng bệch nhăn nhúm vù đau đớn…
Cô thích nhất hành hạ người khác
****************
7 chiếc ô tô gào rú lùng xục cả đêm…
Vũ sốt ruột không yên. Nếu con bé có mệnh hệ gì…. anh làm sao chịu nổi….
Hải Anh cố trấn tĩnh anh đang cố định vị con chíp trong chiếc vòng cổ hình mặt trăng của Nguyệt
Đó là món quà sinh nhật lần thứ 17 của con bé…
******
Ryal cũng đưa người đi kiếm
Evil đã nổi cơn tanh bành
Giết….
Nếu hắn bắt được út Quỳnh hắn sẽ giết.
Sẽ giết chết cô ta….
Ban cho cô ra cái chết đau đớn nhất thâm độc nhất
******
Trần Hải Anh mừng rơn khấp khởi lao xe như bay đi cứu em gái…
Rầm… rầm. .. rầm
Hàng rào thép bị đâm thủng lỗ chỗ …
Rất nhiều người bát nháo chạy vào bên trong….
Út Quỳnh giật mình rụt vội bàn tay nắm lấy con dao đang cắm sâu vào bụng Nguyệt
My và khả Viễn bị chói chặt trên ghế. Đau đớn nhìn đứa bạn đang chết dần chết mòn…
Tất cả mọi người xững lại vài giây trước cảnh tượng hãi hùng trước mặt
Tim Vũ như sắp vỡ ra thành trăm vạn mảnh…
Người con gái anh yêu người con gái anh luôn muốn bảo vệ … toàn thân là máu…. máu và máu…
Quỳnh sợ hãi nhìn mọi người
Hẳn hai anh cả….
Chẳng lẽ…..
….Evil bước từng bước dài đến gần con bé…
Bảo bối của anh…
Xin lỗi em…
Nó… vì mất máu quá nhiều đã rơi vào trạng thái mất nhận thức
Quỳnh mở to mắt nhìn…
Cô lùi lại dí súng vào thái dương nó đe dọa…
-Đứng lại…
-Tránh ra….
Evil ra lệnh đôi chân dài vẫn bước
-Em sẽ bắn. Anh cả….
-Tùy mày.
Evil đáp.
Đôi tay Quỳnh run rẩy chĩa mũi súng về phía Evil.
Anh bất chấp bước qua
Pằng….
/61
|