Evil dựa đầu vào một ngôi mộ nhìn lên bầu trời đen ngòm
-Mẹ. Con không làm sai phải không?
Đáp lại anh là một khoảng không im lặng. Sự cố năm ấy hơn ai hết anh cũng đau lắm chứ… đau đến không thở được ấy chứ… cùng một lúc mẹ và em gái ra đi ngay phút giây anh chạy tới…
Máu và nước mắt hòa chung với nhau.
Giống như một con dao vô hình đâm mạnh vào tim anh
Đâu phải anh không muốn cứu họ….
-Tôi biết anh sẽ đến đây mà
Evil nhíu mày nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần hiện ra trong bóng tối
Bảo bối của anh, cô gái của anh, tình yêu của anh , trái tim của anh
Tại sao cô lại ở đây?
Câu hỏi ấy vô thức hiện nên trong đầu anh
-Đừng nói gì nếu anh không muốn. Tôi không hiểu rõ tất cả những tôi biết anh đau.
Nó nói
Evil đứng bật dậy nhìn nó… anh đang dùng chính bộ mặt giống Vũ như tạc nhìn nó
Em nhầm tôi với Vũ???? Em đến vì Vũ ???? Tim ai đó nhói nên một cái… cái đó gọi là bị tổn thương sao?
Nó bước lại gần khuôn mặt gần như không chút cảm xúc…
Đối diện với ánh mắt màu hổ phách mơ hồ
Bất ngờ…
Cô gái nhỏ ôm chầm lấy anh … vòng tay nó nhỏ bé nhưng ấm áp lạ kỳ.
Evil bất động trong vài giây. Anh bất ngờ. Không! Phải gọi là quá bất ngờ. Nhưng ngay sau đó một cơn đau dội vào tim…
Anh không phải Vũ….! Nhưng… trong lúc này anh thèm làm hắn để được hưởng chọn vẹn cái ôm của con bé… muốn dành riêng cho mình một chút tình cảm mộc mạc thôi
-Tôi thích màu mắt tự nhiên, đeo les khiến anh trở thành người khác
-Em…
Evil bất ngờ, anh hơi đẩy nó ra rồi nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím bí ẩn
Nó mỉm cười áp hai tay lên má anh
-Ngay từ lúc anh nắm tay tôi ở bệnh viện. Tôi đã ngờ ngợ anh không phải Vũ… mà giống một người tôi quen. Rồi tôi vô tình nhìn thấy gương mặt này của anh. Như vậy là quá đủ phải không.
-Em biết rồi sao?
-Ừ. Không phải lỗi của anh. Nó nhẹ nhàng nói
Evil ôm chầm lấy nó… cô gái của anh như nọt thỏm trong vòng tay to lớn
Anh vui… rất vui…
Con bé đến đây vì anh…. cái ôm siết chặt ấy cũng dành để an ủi anh. Thật không thể tin được
-Trời lạnh rồi. Về thôi nào…
Nó tươi cười
Nụ cười như tia nắng ấm áp trong mùa đông giá lạnh…
Như cơn mưa mát lành xua tan cái nóng mùa hè
Chạm đến thành vách của sự rung động trong trái tim từ lâu đã được coi là sắt đá.
……..Đêm không sao…nhưng lấp ló sau áng mây đen kia là một vầng trăng sáng
Giống như em. Thanh khiết nhẹ nhàng
Đêm nay tôi không cô đơn
Đêm nay tôi có em là bạn
Đôi lúc cũng phải sống chậm lại để biết mình cũng xứng đáng được yêu thương
****—-*****
Căn phòng cũ ngập đầy mùi hương của lyly nhẹ nhàng và bạc hà mát lạnh
Tuyết hít một hơi sâu.
Căn phòng của hai đứa… sẽ mãi là như vậy
Tuyết nghĩ, cô nhanh chóng lấy quần áo rồi tắm rửa. Cô còn phải vào với anh, cô muốn người anh nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là cô.
Nửa giờ sau tại bệnh viện
Tuyết bước vào phòng
-Cái nhà anh này ngủ kỹ gớm. Dậy cho tôi xử cái nào…
-…..
-Lão đại khốn… còn không mau tỉnh dậy?
-….
-Lão đại. Em thật sự không quen khi anh cứ im lặng thế này
…
…..
Nửa giờ nữa trôi qua
Phòng bệnh bên kia. Trần Anh Phong đã tỉnh còn đang khoác lác với vợ còn đòi sang thăm con trai nhưng vợ không cho nên đành ở lại…
Vợ là nhất mà. Lời vợ như thánh chỉ vua ban làm trái ý vợ là bị đem ra chém đầu
Tuyết lo lắng. Đáng lẽ ra giờ này Lão Đại phải tỉnh rồi chứ…
Tuyết cuống cuồng xem khắp người anh. Tim mạch bình thường.
Huyết áp bình thường.
Chức năng gan thận bình thường
Tuyết đặt tay nên ngực Hải Anh …
-Bác sĩ… anh không bị đau ở đấy
Tiếng người con trai vang lên làm cô vỡ òa trong sung sướng
Anh tỉnh rồi
Anh ấy tỉnh rồi
-Nha đầu ngốc. Em khóc gì chứ. Anh còn chưa chết mà
-Cấm! Em cấm anh không được nhắc tới từ chết nữa. Nếu không em không quan tâm anh nữa…
Tuyết quyệt nước mắt
-Anh hứa. Được chưa. Khóc nữa xấu gái trở thành quỷ bà bà là tôi không yêu nữa đâu
-Anh này
Sống chậm lại để biết mình được yêu thương nhiều như thế nào…
Để cảm nhận mình quan trọng ra sao
My hơi cười. Như vậy là tốt rồi. May quá…thật may quá
-Này
My giật mình quay lại nhìn khả Viễn bằng ánh mắt kì thị, Khả Viễn gãi đầu ngượng nghịu
-Chuyện gì? My nhíu mày hỏi
-Muộn rồi. Tôi đưa cô về .
-Cám ơn. My nói, có mỗi thế thôi mà tên này làm cô thót cả tim
-Không…. không có… không có gì…
Tự nhiên anh cảm thấy bối rối khi đứng trước con nhỏ
Cả hai ra xe
Chiếc Auđi chạy chầm chậm trên đường. Sự mệt mỏi đac quật ngã tam tỉ của Tam thiên hội…
Cô ngủ gục…
Viễn chỉnh lại tư thế để cho con bé có thể ngủ thoải mái nhất
Nhìn kỹ… con bé cũng xinh thật đấy
Viễn đưa tay chạm vào cánh môi nhỏ… nhưng bất chợt rụt tay lại…
Mặt mũi đỏ bừng
Sao thế này… mình bị sao thế….
Sao tim mình đập loạn thế này
Không lẽ mình đã….
**********
Đại bản doanh của “M”
-Khốn nạn chủ nhân đi đâu mà cũng không biết sao? Lũ vô dụng
Một cô gái xinh đẹp nổi cơn tanh bành
Chửi mắng những người đáng bằng tuổi cha mình như chó…
Đôi mắt cô t đỏ ngầu
-Cáo
-Dạ chị?
-Tìm tung tích con hồ ly kia. Chắc chắn anh Evil ở cùng nó
-Vâng… em …em làm ngay….
-Đ** , chó má… con chó ghẻ… dám quyến rũ anh ấy. Khốn nạn
-Mẹ. Con không làm sai phải không?
Đáp lại anh là một khoảng không im lặng. Sự cố năm ấy hơn ai hết anh cũng đau lắm chứ… đau đến không thở được ấy chứ… cùng một lúc mẹ và em gái ra đi ngay phút giây anh chạy tới…
Máu và nước mắt hòa chung với nhau.
Giống như một con dao vô hình đâm mạnh vào tim anh
Đâu phải anh không muốn cứu họ….
-Tôi biết anh sẽ đến đây mà
Evil nhíu mày nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần hiện ra trong bóng tối
Bảo bối của anh, cô gái của anh, tình yêu của anh , trái tim của anh
Tại sao cô lại ở đây?
Câu hỏi ấy vô thức hiện nên trong đầu anh
-Đừng nói gì nếu anh không muốn. Tôi không hiểu rõ tất cả những tôi biết anh đau.
Nó nói
Evil đứng bật dậy nhìn nó… anh đang dùng chính bộ mặt giống Vũ như tạc nhìn nó
Em nhầm tôi với Vũ???? Em đến vì Vũ ???? Tim ai đó nhói nên một cái… cái đó gọi là bị tổn thương sao?
Nó bước lại gần khuôn mặt gần như không chút cảm xúc…
Đối diện với ánh mắt màu hổ phách mơ hồ
Bất ngờ…
Cô gái nhỏ ôm chầm lấy anh … vòng tay nó nhỏ bé nhưng ấm áp lạ kỳ.
Evil bất động trong vài giây. Anh bất ngờ. Không! Phải gọi là quá bất ngờ. Nhưng ngay sau đó một cơn đau dội vào tim…
Anh không phải Vũ….! Nhưng… trong lúc này anh thèm làm hắn để được hưởng chọn vẹn cái ôm của con bé… muốn dành riêng cho mình một chút tình cảm mộc mạc thôi
-Tôi thích màu mắt tự nhiên, đeo les khiến anh trở thành người khác
-Em…
Evil bất ngờ, anh hơi đẩy nó ra rồi nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím bí ẩn
Nó mỉm cười áp hai tay lên má anh
-Ngay từ lúc anh nắm tay tôi ở bệnh viện. Tôi đã ngờ ngợ anh không phải Vũ… mà giống một người tôi quen. Rồi tôi vô tình nhìn thấy gương mặt này của anh. Như vậy là quá đủ phải không.
-Em biết rồi sao?
-Ừ. Không phải lỗi của anh. Nó nhẹ nhàng nói
Evil ôm chầm lấy nó… cô gái của anh như nọt thỏm trong vòng tay to lớn
Anh vui… rất vui…
Con bé đến đây vì anh…. cái ôm siết chặt ấy cũng dành để an ủi anh. Thật không thể tin được
-Trời lạnh rồi. Về thôi nào…
Nó tươi cười
Nụ cười như tia nắng ấm áp trong mùa đông giá lạnh…
Như cơn mưa mát lành xua tan cái nóng mùa hè
Chạm đến thành vách của sự rung động trong trái tim từ lâu đã được coi là sắt đá.
……..Đêm không sao…nhưng lấp ló sau áng mây đen kia là một vầng trăng sáng
Giống như em. Thanh khiết nhẹ nhàng
Đêm nay tôi không cô đơn
Đêm nay tôi có em là bạn
Đôi lúc cũng phải sống chậm lại để biết mình cũng xứng đáng được yêu thương
****—-*****
Căn phòng cũ ngập đầy mùi hương của lyly nhẹ nhàng và bạc hà mát lạnh
Tuyết hít một hơi sâu.
Căn phòng của hai đứa… sẽ mãi là như vậy
Tuyết nghĩ, cô nhanh chóng lấy quần áo rồi tắm rửa. Cô còn phải vào với anh, cô muốn người anh nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là cô.
Nửa giờ sau tại bệnh viện
Tuyết bước vào phòng
-Cái nhà anh này ngủ kỹ gớm. Dậy cho tôi xử cái nào…
-…..
-Lão đại khốn… còn không mau tỉnh dậy?
-….
-Lão đại. Em thật sự không quen khi anh cứ im lặng thế này
…
…..
Nửa giờ nữa trôi qua
Phòng bệnh bên kia. Trần Anh Phong đã tỉnh còn đang khoác lác với vợ còn đòi sang thăm con trai nhưng vợ không cho nên đành ở lại…
Vợ là nhất mà. Lời vợ như thánh chỉ vua ban làm trái ý vợ là bị đem ra chém đầu
Tuyết lo lắng. Đáng lẽ ra giờ này Lão Đại phải tỉnh rồi chứ…
Tuyết cuống cuồng xem khắp người anh. Tim mạch bình thường.
Huyết áp bình thường.
Chức năng gan thận bình thường
Tuyết đặt tay nên ngực Hải Anh …
-Bác sĩ… anh không bị đau ở đấy
Tiếng người con trai vang lên làm cô vỡ òa trong sung sướng
Anh tỉnh rồi
Anh ấy tỉnh rồi
-Nha đầu ngốc. Em khóc gì chứ. Anh còn chưa chết mà
-Cấm! Em cấm anh không được nhắc tới từ chết nữa. Nếu không em không quan tâm anh nữa…
Tuyết quyệt nước mắt
-Anh hứa. Được chưa. Khóc nữa xấu gái trở thành quỷ bà bà là tôi không yêu nữa đâu
-Anh này
Sống chậm lại để biết mình được yêu thương nhiều như thế nào…
Để cảm nhận mình quan trọng ra sao
My hơi cười. Như vậy là tốt rồi. May quá…thật may quá
-Này
My giật mình quay lại nhìn khả Viễn bằng ánh mắt kì thị, Khả Viễn gãi đầu ngượng nghịu
-Chuyện gì? My nhíu mày hỏi
-Muộn rồi. Tôi đưa cô về .
-Cám ơn. My nói, có mỗi thế thôi mà tên này làm cô thót cả tim
-Không…. không có… không có gì…
Tự nhiên anh cảm thấy bối rối khi đứng trước con nhỏ
Cả hai ra xe
Chiếc Auđi chạy chầm chậm trên đường. Sự mệt mỏi đac quật ngã tam tỉ của Tam thiên hội…
Cô ngủ gục…
Viễn chỉnh lại tư thế để cho con bé có thể ngủ thoải mái nhất
Nhìn kỹ… con bé cũng xinh thật đấy
Viễn đưa tay chạm vào cánh môi nhỏ… nhưng bất chợt rụt tay lại…
Mặt mũi đỏ bừng
Sao thế này… mình bị sao thế….
Sao tim mình đập loạn thế này
Không lẽ mình đã….
**********
Đại bản doanh của “M”
-Khốn nạn chủ nhân đi đâu mà cũng không biết sao? Lũ vô dụng
Một cô gái xinh đẹp nổi cơn tanh bành
Chửi mắng những người đáng bằng tuổi cha mình như chó…
Đôi mắt cô t đỏ ngầu
-Cáo
-Dạ chị?
-Tìm tung tích con hồ ly kia. Chắc chắn anh Evil ở cùng nó
-Vâng… em …em làm ngay….
-Đ** , chó má… con chó ghẻ… dám quyến rũ anh ấy. Khốn nạn
/61
|