Đang ngồi trong phòng xem tạp chí thì cách cửa phòng đột nhiên bật mở, Phi Phi sững sờ nhìn Thành Dương, anh đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ, tay nắm chặt, răng nghiến lại ken két
"Thành Dương"
Thành Dương đi lại quăng xấp hình xuống giường, quay mặt đi nơi khác. Phi Phi hết nhìn anh rồi lại nhìn xấp hình, cô mở to mắt nhìn chúng thật kĩ, bờ vai run bần bật, khuôn mặt trắng bệch., đôi môi mấp máy không cất nổi tiếng nói. Người trong hình chính là cô và Triệu Vĩnh Kiến,những cử chỉ khiến người ta nghi ngờ ngay cả tối hôm đó, Vĩnh Kiến bất ngờ hôn cô cũng được chụp nốt. Ai...ai đã làm chuyện này?
"Thành Dương anh hãy nghe em giải thích, thật ra..."
"Cô nói đi có hay không?"
Thành Dương ngắt lời cô
"Thật ra mọi chuyện không như anh nghĩ đâu"
"Có hay không?"
Anh đưa tay lay mạnh vai cô hét lớn
"C...ó...nhưng đó chỉ là..."
"CHAT"
Thành Dương đưa tay tát cô một bạt tai, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu, trên mặt nổi đầy gân xanh, tức giận, phẫn nộ, bi oán...và trên hết chính là sự sỉ nhục không gì so sánh được
"Tiêu Phi Phi, tôi đối với em không tốt sao? Hai năm qua tôi toàn tâm toàn ý yêu em. Vì yêu em tôi không hề liếc mắt nhìn bất cứ người con gái nào khác. Chẳng lẽ, đây là tình yêu mà em dành cho tôi sao?"
Phi Phi quỳ gối ôm lấy chân Thành Dương, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi
"Không, không phải như thế, tình yêu của em dành cho anh là thật, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi"
"IM ĐI! Tôi không muốn nghe, đồ giả dối, tất cả đều là giả dối"
Thành Dương hất cô ra, vụt chạy thật nhanh khỏi đó. Phi Phi chạy theo, với gọi tên anh nhưng tất cả cũng đã quá muộn rồi.
"Thành Dương"
Thành Dương đi lại quăng xấp hình xuống giường, quay mặt đi nơi khác. Phi Phi hết nhìn anh rồi lại nhìn xấp hình, cô mở to mắt nhìn chúng thật kĩ, bờ vai run bần bật, khuôn mặt trắng bệch., đôi môi mấp máy không cất nổi tiếng nói. Người trong hình chính là cô và Triệu Vĩnh Kiến,những cử chỉ khiến người ta nghi ngờ ngay cả tối hôm đó, Vĩnh Kiến bất ngờ hôn cô cũng được chụp nốt. Ai...ai đã làm chuyện này?
"Thành Dương anh hãy nghe em giải thích, thật ra..."
"Cô nói đi có hay không?"
Thành Dương ngắt lời cô
"Thật ra mọi chuyện không như anh nghĩ đâu"
"Có hay không?"
Anh đưa tay lay mạnh vai cô hét lớn
"C...ó...nhưng đó chỉ là..."
"CHAT"
Thành Dương đưa tay tát cô một bạt tai, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu, trên mặt nổi đầy gân xanh, tức giận, phẫn nộ, bi oán...và trên hết chính là sự sỉ nhục không gì so sánh được
"Tiêu Phi Phi, tôi đối với em không tốt sao? Hai năm qua tôi toàn tâm toàn ý yêu em. Vì yêu em tôi không hề liếc mắt nhìn bất cứ người con gái nào khác. Chẳng lẽ, đây là tình yêu mà em dành cho tôi sao?"
Phi Phi quỳ gối ôm lấy chân Thành Dương, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi
"Không, không phải như thế, tình yêu của em dành cho anh là thật, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi"
"IM ĐI! Tôi không muốn nghe, đồ giả dối, tất cả đều là giả dối"
Thành Dương hất cô ra, vụt chạy thật nhanh khỏi đó. Phi Phi chạy theo, với gọi tên anh nhưng tất cả cũng đã quá muộn rồi.
/46
|