Thật ra thì trước ngày cầu hôn đó Nam Thừa Húc đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ, nhưng mà với cái đầu óc trực nam thẳng như ruột ngựa thì anh chẳng biết phải làm gì cho lãng mạn, đến đây anh phải cần cứu hết người này đến người khác.
Cuối cùng vẫn là phải cầu xin sự trợ giúp từ Mậu Thanh và Diễm Túy, nhưng Diêu Xu ham vui cũng có góp mặt trong kế hoạch này, trước khi bàn chuyện thì Diêu Xu vẫn liếc Nam Thừa Húc một cái, còn muốn ôm Diễm Túy đi về, bỏ lại một câu.
- Muốn ôm Vãn Vãn đi nhanh như vậy? Không được, tôi nhất định phải trì hoãn hôn lễ này lại.
Nhưng có lẽ ở bên cạnh Kiều Tuyết Vãn khá lâu rồi nên Diễm Túy cũng trở nên xấu xa hơn, cô ấy trực tiếp đưa tay đánh thẳng vào đầu của Chủ tịch nhà mình, rồi lườm liếc nói:
- Anh độc thân thì anh chết dí một mình đi, chị Vãn vừa đẹp lại vừa giỏi, anh đừng hòng lãm lỡ dở chị ấy.
Diêu Xu bị đánh trong oan ức, ý của anh ta đâu phải là không gả Kiều Tuyết Vãn, nhưng dù sao cũng phải làm khó Nam Thừa Húc một chút chứ? Tại sao lại có thể ôm hũ vàng của Diêu thị đi dễ dàng như thế.
Qua hơn một ngày bàn luận và một ngày chuẩn bị thì buổi cầu hôn của Nam Thừa Húc đã thành công ngoài mong đợi.
Tiếp theo đó, chính là ngày hôn lễ trọng đại nhất của Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc.
Trên người của Kiều Tuyết Vãn bây giờ đang mặc một chiếc váy hỉ màu đỏ rực rỡ, trên đầu cài mũ phượng, trên tay cầm quạt đỏ che mặt, nói chung thì hôn lễ của cô đậm chất ngày xưa, nhưng cô lại thấy rất ưng ý.
Đối với chú ý cũng phải chiều theo ý tân nương nhà mình, mặc trên người một bộ trang phục tân lang rồi đến đón dâu, vì Kiều Tuyết Vãn không có cha mẹ hay anh trai nên Diêu Xu đã nhanh chóng nhập vai cha của cô, còn nhìn Kiều Tuyết Vãn nói:
- Gọi một tiếng anh hai, anh sẽ cõng em xuống nhà.
Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng không thèm để ý lắm, cô nhìn ngó xung quanh thấy cũng có không ít thanh niên trai tráng có thể nhờ vả, đang định mở miệng thì Diêu Xu đã bảo cô im lại. Ấm ức thì ấm ức chứ Diêu Xu vẫn phải hạ người để Kiều Tuyết Vãn trèo lên.
Từng bước từng bước rời khỏi nhà họ Mậu, đúng vậy, chính xác mà nói thì nhà mẹ đẻ của Kiều Tuyết Vãn chỉ còn lại Mậu gia mà thôi.
Trên đoạn đường đi thì Diêu Xu vẫn không hết lèm bèm, nói:
- Em đó, chỉ là muốn em mở miệng gọi một tiếng anh trai cũng không được sao? Nếu không phải em nặng tình với viện trưởng Kiều thì mẹ đã sớm đón em về Diêu gia, làm Diêu tiểu thư rồi. Bây giờ sắp gả đi cũng không thể thành toàn tâm nguyện của mẹ, đúng là uổng công mẹ thương em sáu năm. Bạch nhãn lang vô lương tâm, em chính là cái đồ vô lương tâm!
Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ mỉm cười, cô biết Diêu gia rất thương cô và Mặc Mặc, hơn nữa mẹ Diêu cũng thật lòng muốn nhận cô làm con gái, nhưng nghĩ lại những chuyện đã qua, cô nghĩ rằng dù có ruột rà hay người dưng, dù có quan hệ hay không chút liên quan, thì lòng người vẫn sẽ như vậy.
- Anh trai, anh nói nhiều thật đó, lèm bèm nhức hết cả tai.
- Ha, con nhóc nhà em còn chê anh nhiều lời à? Nếu như không phải mẹ bận việc không đến được thì người lèm bèm là mẹ đó, anh chỉ là…
- Được rồi, được rồi, anh nói nữa là bé con trong bụng sẽ bắt em nôn ra đấy, đừng có nói nữa, anh hai à!
Cuối cùng thì Diêu Xu cũng đã đưa được tân nương lên xe hoa về nhà chồng, trước khi rời đi đương nhiên anh còn lườm liếc Nam Thừa Húc thật sâu sắc, cái gương mặt hận không thể đánh chết Nam Thừa Húc làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy buồn cười. Sau đó cô lại nhìn sang Diễm Túy, nói:
- Chị dâu à, chị quản con cáo già nhà chị lại, đừng để ông ấy dọa chồng em. Truyện mới cập nhật
- Được rồi, được rồi, hai người xuất đi kẻo trễ giờ lành, mọi người ở đây cũng sẽ xuất phát nhanh thôi.
[…]
Đến Nam gia, hay nói đúng hơn là nhà cổ của Nam gia, cuối cùng thì bây giờ họ đã có thể tận mắt nhìn thấy đường chủ và chủ mẫu nhà họ Nam kết hôn rồi.
Lần này thì đã trao nhẫn cưới, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, cả đời Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ có thể là vợ anh mà thôi.
Nhẹ nhàng nhận lấy nhẫn từ con trai, Nam Thừa Húc đeo lên tay của vợ mình, sau đó lại hôn nhẹ một cái, nói:
- Chào mừng em, bà xã.
Kiều Tuyết Vãn cũng cầm lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào tay của anh, không chần chừ mà hôn lên môi anh một cái, đừng nói người khác giật mình, ngay cả chú rể cũng hoảng hốt một phen. Nhưng rồi sau đó cô lại cười nói:
- Chúc mừng anh đã đeo gông vào cổ, ông xã ~
- Là anh tự nguyện đeo, quãng đời còn lại, mong em chiếu cô, bà xã.
#Yu~
Cuối cùng vẫn là phải cầu xin sự trợ giúp từ Mậu Thanh và Diễm Túy, nhưng Diêu Xu ham vui cũng có góp mặt trong kế hoạch này, trước khi bàn chuyện thì Diêu Xu vẫn liếc Nam Thừa Húc một cái, còn muốn ôm Diễm Túy đi về, bỏ lại một câu.
- Muốn ôm Vãn Vãn đi nhanh như vậy? Không được, tôi nhất định phải trì hoãn hôn lễ này lại.
Nhưng có lẽ ở bên cạnh Kiều Tuyết Vãn khá lâu rồi nên Diễm Túy cũng trở nên xấu xa hơn, cô ấy trực tiếp đưa tay đánh thẳng vào đầu của Chủ tịch nhà mình, rồi lườm liếc nói:
- Anh độc thân thì anh chết dí một mình đi, chị Vãn vừa đẹp lại vừa giỏi, anh đừng hòng lãm lỡ dở chị ấy.
Diêu Xu bị đánh trong oan ức, ý của anh ta đâu phải là không gả Kiều Tuyết Vãn, nhưng dù sao cũng phải làm khó Nam Thừa Húc một chút chứ? Tại sao lại có thể ôm hũ vàng của Diêu thị đi dễ dàng như thế.
Qua hơn một ngày bàn luận và một ngày chuẩn bị thì buổi cầu hôn của Nam Thừa Húc đã thành công ngoài mong đợi.
Tiếp theo đó, chính là ngày hôn lễ trọng đại nhất của Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc.
Trên người của Kiều Tuyết Vãn bây giờ đang mặc một chiếc váy hỉ màu đỏ rực rỡ, trên đầu cài mũ phượng, trên tay cầm quạt đỏ che mặt, nói chung thì hôn lễ của cô đậm chất ngày xưa, nhưng cô lại thấy rất ưng ý.
Đối với chú ý cũng phải chiều theo ý tân nương nhà mình, mặc trên người một bộ trang phục tân lang rồi đến đón dâu, vì Kiều Tuyết Vãn không có cha mẹ hay anh trai nên Diêu Xu đã nhanh chóng nhập vai cha của cô, còn nhìn Kiều Tuyết Vãn nói:
- Gọi một tiếng anh hai, anh sẽ cõng em xuống nhà.
Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng không thèm để ý lắm, cô nhìn ngó xung quanh thấy cũng có không ít thanh niên trai tráng có thể nhờ vả, đang định mở miệng thì Diêu Xu đã bảo cô im lại. Ấm ức thì ấm ức chứ Diêu Xu vẫn phải hạ người để Kiều Tuyết Vãn trèo lên.
Từng bước từng bước rời khỏi nhà họ Mậu, đúng vậy, chính xác mà nói thì nhà mẹ đẻ của Kiều Tuyết Vãn chỉ còn lại Mậu gia mà thôi.
Trên đoạn đường đi thì Diêu Xu vẫn không hết lèm bèm, nói:
- Em đó, chỉ là muốn em mở miệng gọi một tiếng anh trai cũng không được sao? Nếu không phải em nặng tình với viện trưởng Kiều thì mẹ đã sớm đón em về Diêu gia, làm Diêu tiểu thư rồi. Bây giờ sắp gả đi cũng không thể thành toàn tâm nguyện của mẹ, đúng là uổng công mẹ thương em sáu năm. Bạch nhãn lang vô lương tâm, em chính là cái đồ vô lương tâm!
Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ mỉm cười, cô biết Diêu gia rất thương cô và Mặc Mặc, hơn nữa mẹ Diêu cũng thật lòng muốn nhận cô làm con gái, nhưng nghĩ lại những chuyện đã qua, cô nghĩ rằng dù có ruột rà hay người dưng, dù có quan hệ hay không chút liên quan, thì lòng người vẫn sẽ như vậy.
- Anh trai, anh nói nhiều thật đó, lèm bèm nhức hết cả tai.
- Ha, con nhóc nhà em còn chê anh nhiều lời à? Nếu như không phải mẹ bận việc không đến được thì người lèm bèm là mẹ đó, anh chỉ là…
- Được rồi, được rồi, anh nói nữa là bé con trong bụng sẽ bắt em nôn ra đấy, đừng có nói nữa, anh hai à!
Cuối cùng thì Diêu Xu cũng đã đưa được tân nương lên xe hoa về nhà chồng, trước khi rời đi đương nhiên anh còn lườm liếc Nam Thừa Húc thật sâu sắc, cái gương mặt hận không thể đánh chết Nam Thừa Húc làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy buồn cười. Sau đó cô lại nhìn sang Diễm Túy, nói:
- Chị dâu à, chị quản con cáo già nhà chị lại, đừng để ông ấy dọa chồng em. Truyện mới cập nhật
- Được rồi, được rồi, hai người xuất đi kẻo trễ giờ lành, mọi người ở đây cũng sẽ xuất phát nhanh thôi.
[…]
Đến Nam gia, hay nói đúng hơn là nhà cổ của Nam gia, cuối cùng thì bây giờ họ đã có thể tận mắt nhìn thấy đường chủ và chủ mẫu nhà họ Nam kết hôn rồi.
Lần này thì đã trao nhẫn cưới, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, cả đời Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ có thể là vợ anh mà thôi.
Nhẹ nhàng nhận lấy nhẫn từ con trai, Nam Thừa Húc đeo lên tay của vợ mình, sau đó lại hôn nhẹ một cái, nói:
- Chào mừng em, bà xã.
Kiều Tuyết Vãn cũng cầm lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào tay của anh, không chần chừ mà hôn lên môi anh một cái, đừng nói người khác giật mình, ngay cả chú rể cũng hoảng hốt một phen. Nhưng rồi sau đó cô lại cười nói:
- Chúc mừng anh đã đeo gông vào cổ, ông xã ~
- Là anh tự nguyện đeo, quãng đời còn lại, mong em chiếu cô, bà xã.
#Yu~
/74
|