Sự hận thù đã sớm che mờ mắt, Mã Diệu Xuyên sau đó còn trực tiếp đến tìm pháp y đã khám nghiệm thi thể của Nam Tử Túc và Nghiêm Hạ Niên, cho họ một số tiền và viết báo cáo về chuyện Nghiêm Hạ Niên uống rượu gây ra tai nạn.
Vì chuyện đó cho nên Nam gia và Nghiêm gia cũng đã rơi vào trạng thái hết sức lao đao. Sau đó Nghiêm gia có ý định đón cháu trai về nuôi, nhưng Mã Diệu Xuyên lúc đó lại nói ra nói vào, cô ta lại bắt đầu khích tướng Nghiêm gia bằng cái cớ rằng thằng bé này chỉ mang lại điềm rủi cho nhà họ Nghiêm.
Hiển nhiên cô ta biết rõ Nghiêm lão phu nhân rất tin vào tâm linh nên mới nói theo hướng đó, quả nhiên sau đó Nghiêm Bỉnh Phù đã bị Nghiêm gia đưa cho hết người này đến người kia nuôi dưỡng, nhưng chung quy thì họ chỉ muốn nhận số tiền bảo hiểm mà sau cái chết của Nam Tử Túc và Nghiêm Hạ Niên để lại mà thôi.
Lúc này tuy Nam gia vẫn còn có chút lao đao về chuyện cái chết của hai người họ, nhưng Nam Thừa Húc đã phải nhanh chóng đưa cháu trai về Nam gia, đổi thành họ Nam và người giám hộ là Nam Thừa Húc.
Khi này Mã Diệu Xuyên đã định sẽ tiến thẳng vào nội bộ Nam gia bằng cách gả cho Nam Thừa Húc, cho nên sau đó cô ta đã chuẩn bị không ít kế hoạch, nhưng có vẻ như Nam Thừa Húc quá đa nghi nên mọi thứ đều vô ích.
Cho đến một ngày cách đây sáu năm, vốn dĩ hôm đó Mã Diệu Xuyên đã đưa cho Nguyễn Tri Vân một ít thuốc bột kích thích, hiển nhiên cô ta không hề có ý định để cho Nguyễn Tri Vân hưởng lợi rồi, cô ta chỉ muốn mượn tay Nguyễn Tri Vân hạ thuốc mà thôi.
Nhưng ai mà có ngờ đêm hôm đó Nam Thừa Húc lại không đến phòng mà cô ta chuẩn bị, không biết đã lạc đi đâu rồi không thấy tăm hơi nữa.
Sau đêm đó thì Mã Diệu Xuyên cũng nhiều lần muốn hẹn Nam Thừa Húc đi tụ tập, nhưng anh chỉ nhìn cô ta, sau đó nói:
- Không rảnh, không hứng thú, mời đi, không tiễn.
Cứ như thế mà trôi qua đã sáu năm, vốn dĩ Mã Diệu Xuyên còn tưởng rằng Nam Thừa Húc chính là “cái đó”, nhưng ai mà có ngờ anh lại bị ám ảnh bởi Kiều Tuyết Vãn, nếu không phải có Kiều Tuyết Vãn làm kì đà cản mũi thì bây giờ cô ta đã sớm bước chân vào Nam gia rồi.
[…]
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mã Diệu Xuyên chỉ nhìn vào phần mộ của cha mẹ và em trai, sau đó lại bật khóc nức nở, chuyện cô ta làm sai đã rất nhiều rồi… Mặc dù cô ta biết rằng cha mẹ mình là người lương thiện, năm đó cũng không cố ý chống đối với Nam gia, nhưng thật chất họ chỉ muốn vòi một ít tiền từ Nam gia mà thôi… Cuối cùng Nam gia tuyệt tình lại đưa nhau đi kiện!
Nếu năm đó Nam gia không làm lớn chuyện thì chắc chắn bây giờ gia đình của cô ta vẫn sẽ rất hạnh phúc.
- Cha… Mẹ… Con thật sự muốn cùng Nam gia bồi táng… Nhưng mà… Ba đứa nhỏ đều vô tội, con không thể ra tay với ba đứa nhỏ được… Năm đó nếu như Bỉnh Phù có chuyện bất trắc thì chắc con cũng sẽ không sống được… Cũng may… Cũng may là thằng bé phước lớn mạng lớn nên vẫn bình an… Hai người nói xe… Con phải làm sao đây?
Lúc này Nam Thừa Húc đã cùng một số cảnh sát từ phía sau lưng cô ta đi ra, Mã Diệu Xuyên có chút kinh ngạc muốn chạy trốn, nhưng xung quanh đã sớm bị bao vây rồi.
Ánh mắt của Mã Diệu Xuyên có chút hung hăng nhìn Nam Thừa Húc, nói:
- Hóa ra anh đã đoán ra rồi à? Nam Thừa Húc?
- Không phải tôi đoán ra, là Vãn Vãn.
- Lại là tiện nhân đó! Cô ta đúng là khắc tinh sinh ra để khắc chết tôi mà. Nếu như không phải vì cô ta thì Nam gia các người đã sớm tiêu tùng trong tay tôi rồi!
Nam Thừa Húc nhìn cô ta, sau đó lại nói:
- Mã Diệu Xuyên, chuyện năm đó là Nhâm gia đã làm sai trước, cô không thể mù quáng như vậy!
- Nhâm gia làm sai thì đã sao? Chẳng phải gia đình tôi cũng đã chịu đủ trách nhiệm rồi à? Tại sao các người còn phải đuổi cùng giết tận chúng tôi?
- Cô nói gì vậy? Ai đuổi cùng giết tận các người chứ?
- Anh đừng có nói dối, năm đó chính mắt tôi đã nhìn thấy, trước khi chết cha tôi đã cho tôi xem một tấm ảnh, chính là ảnh của Nam Tử Túc! Chẳng phải hàm ý của ông ấy là Nam gia các người hại chết họ sao?
Nam Thừa Húc cảm thấy tư duy của Mã Diệu Xuyên đúng là hết thuốc chữa rồi.
Đến đây anh cũng cầm theo một chiếc điện thoại đã cũ kĩ, mở ra bên trong là một cuộc nói chuyện. Âm thanh phát ra đầu tiên chính là Nhâm Cung Vũ hay nói đúng hơn là cha của Nhâm Duệ Hi.
- [Anh Nam, tôi thật sự rất biết ơn khi anh đã tạo cho tôi công việc tốt như vậy, nhưng số của tôi có lẽ không tốt lắm, hi vọng sau này anh hãy chiếu cố Duệ Hi nhiều hơn, con bé đó rất thông minh và ngoãn ngoãn… Phiền anh…]
#Yu~
Vì chuyện đó cho nên Nam gia và Nghiêm gia cũng đã rơi vào trạng thái hết sức lao đao. Sau đó Nghiêm gia có ý định đón cháu trai về nuôi, nhưng Mã Diệu Xuyên lúc đó lại nói ra nói vào, cô ta lại bắt đầu khích tướng Nghiêm gia bằng cái cớ rằng thằng bé này chỉ mang lại điềm rủi cho nhà họ Nghiêm.
Hiển nhiên cô ta biết rõ Nghiêm lão phu nhân rất tin vào tâm linh nên mới nói theo hướng đó, quả nhiên sau đó Nghiêm Bỉnh Phù đã bị Nghiêm gia đưa cho hết người này đến người kia nuôi dưỡng, nhưng chung quy thì họ chỉ muốn nhận số tiền bảo hiểm mà sau cái chết của Nam Tử Túc và Nghiêm Hạ Niên để lại mà thôi.
Lúc này tuy Nam gia vẫn còn có chút lao đao về chuyện cái chết của hai người họ, nhưng Nam Thừa Húc đã phải nhanh chóng đưa cháu trai về Nam gia, đổi thành họ Nam và người giám hộ là Nam Thừa Húc.
Khi này Mã Diệu Xuyên đã định sẽ tiến thẳng vào nội bộ Nam gia bằng cách gả cho Nam Thừa Húc, cho nên sau đó cô ta đã chuẩn bị không ít kế hoạch, nhưng có vẻ như Nam Thừa Húc quá đa nghi nên mọi thứ đều vô ích.
Cho đến một ngày cách đây sáu năm, vốn dĩ hôm đó Mã Diệu Xuyên đã đưa cho Nguyễn Tri Vân một ít thuốc bột kích thích, hiển nhiên cô ta không hề có ý định để cho Nguyễn Tri Vân hưởng lợi rồi, cô ta chỉ muốn mượn tay Nguyễn Tri Vân hạ thuốc mà thôi.
Nhưng ai mà có ngờ đêm hôm đó Nam Thừa Húc lại không đến phòng mà cô ta chuẩn bị, không biết đã lạc đi đâu rồi không thấy tăm hơi nữa.
Sau đêm đó thì Mã Diệu Xuyên cũng nhiều lần muốn hẹn Nam Thừa Húc đi tụ tập, nhưng anh chỉ nhìn cô ta, sau đó nói:
- Không rảnh, không hứng thú, mời đi, không tiễn.
Cứ như thế mà trôi qua đã sáu năm, vốn dĩ Mã Diệu Xuyên còn tưởng rằng Nam Thừa Húc chính là “cái đó”, nhưng ai mà có ngờ anh lại bị ám ảnh bởi Kiều Tuyết Vãn, nếu không phải có Kiều Tuyết Vãn làm kì đà cản mũi thì bây giờ cô ta đã sớm bước chân vào Nam gia rồi.
[…]
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mã Diệu Xuyên chỉ nhìn vào phần mộ của cha mẹ và em trai, sau đó lại bật khóc nức nở, chuyện cô ta làm sai đã rất nhiều rồi… Mặc dù cô ta biết rằng cha mẹ mình là người lương thiện, năm đó cũng không cố ý chống đối với Nam gia, nhưng thật chất họ chỉ muốn vòi một ít tiền từ Nam gia mà thôi… Cuối cùng Nam gia tuyệt tình lại đưa nhau đi kiện!
Nếu năm đó Nam gia không làm lớn chuyện thì chắc chắn bây giờ gia đình của cô ta vẫn sẽ rất hạnh phúc.
- Cha… Mẹ… Con thật sự muốn cùng Nam gia bồi táng… Nhưng mà… Ba đứa nhỏ đều vô tội, con không thể ra tay với ba đứa nhỏ được… Năm đó nếu như Bỉnh Phù có chuyện bất trắc thì chắc con cũng sẽ không sống được… Cũng may… Cũng may là thằng bé phước lớn mạng lớn nên vẫn bình an… Hai người nói xe… Con phải làm sao đây?
Lúc này Nam Thừa Húc đã cùng một số cảnh sát từ phía sau lưng cô ta đi ra, Mã Diệu Xuyên có chút kinh ngạc muốn chạy trốn, nhưng xung quanh đã sớm bị bao vây rồi.
Ánh mắt của Mã Diệu Xuyên có chút hung hăng nhìn Nam Thừa Húc, nói:
- Hóa ra anh đã đoán ra rồi à? Nam Thừa Húc?
- Không phải tôi đoán ra, là Vãn Vãn.
- Lại là tiện nhân đó! Cô ta đúng là khắc tinh sinh ra để khắc chết tôi mà. Nếu như không phải vì cô ta thì Nam gia các người đã sớm tiêu tùng trong tay tôi rồi!
Nam Thừa Húc nhìn cô ta, sau đó lại nói:
- Mã Diệu Xuyên, chuyện năm đó là Nhâm gia đã làm sai trước, cô không thể mù quáng như vậy!
- Nhâm gia làm sai thì đã sao? Chẳng phải gia đình tôi cũng đã chịu đủ trách nhiệm rồi à? Tại sao các người còn phải đuổi cùng giết tận chúng tôi?
- Cô nói gì vậy? Ai đuổi cùng giết tận các người chứ?
- Anh đừng có nói dối, năm đó chính mắt tôi đã nhìn thấy, trước khi chết cha tôi đã cho tôi xem một tấm ảnh, chính là ảnh của Nam Tử Túc! Chẳng phải hàm ý của ông ấy là Nam gia các người hại chết họ sao?
Nam Thừa Húc cảm thấy tư duy của Mã Diệu Xuyên đúng là hết thuốc chữa rồi.
Đến đây anh cũng cầm theo một chiếc điện thoại đã cũ kĩ, mở ra bên trong là một cuộc nói chuyện. Âm thanh phát ra đầu tiên chính là Nhâm Cung Vũ hay nói đúng hơn là cha của Nhâm Duệ Hi.
- [Anh Nam, tôi thật sự rất biết ơn khi anh đã tạo cho tôi công việc tốt như vậy, nhưng số của tôi có lẽ không tốt lắm, hi vọng sau này anh hãy chiếu cố Duệ Hi nhiều hơn, con bé đó rất thông minh và ngoãn ngoãn… Phiền anh…]
#Yu~
/74
|