Nghe đến đây thì Nguyễn gia cũng kinh ngạc, còn cho người đưa hai tấm bia kia đến xem, so sánh vị trí bắn thì đúng như người kia đã nói.
Những vị trí Nguyễn Duy bắn trúng… Kiều Tuyết Vãn đều y hệt, hơn nữa vị trí lệch của viên đạn thứ hai cũng không ngoại lệ, phải nói là giống hệt nhau, không lệch đi một chút nào.
Cái này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý! Kiều Tuyết Vãn chắc chắn cố ý chơi như vậy.
Nguyễn Duy nhìn cô, sau đó lại nói:
- Cô gái bảy năm trước ở quán bar Long thành đã giúp cảnh sát bắt cướp, có phải là Kiều tiểu thư không?
Kiều Tuyết Vãn nhìn Nguyễn Duy, rồi lại cười nói:
- Nguyễn thiếu gia nghĩ vậy sao?
- Cách bắn súng của cô so với cô ấy rất giống nhau… Hơn nữa…
Đến đây Nguyễn Duy còn đem ra một chiếc bông tai rất xinh đẹp, đương nhiên nó là của nữ nhân rồi, vừa nhìn thấy chiếc bông tai này thì Kiều Tuyết Vãn có hơi nhíu mày, nhưng rồi lại nói:
- Nhầm người rồi, tôi không phải.
Cơ mà thằng trợ lý nhà cô có hơi báo đời một chút, Bùi Hằng cũng liếc qua chiếc bông tai kia, sau đó lại hốt hoảng nói:
- Chị Vãn, ở văn phòng của chị cũng có một chiếc y hệt như vậy mà? Hơn nữa em cũng đã lên mạng tra rồi, đây là đôi duy nhất, không có đôi thứ hai đâu, chắc chắn là của chị đó.
Ôi thần linh ơi, hiện tại ngay bây giờ, cô muốn gọi một chiếc xe cứu thương, vì sắp tới đây cô muốn đánh chết tên Bùi Hằng này!
Tại sao cái miệng của cậu ta có thể bép xép như vậy chứ? Đúng là tức chết cô rồi.
- Kiều tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn gửi lời cảm ơn đến cô thôi, năm đó nếu không nhờ phát súng của cô ra tay cứu giúp thì cảnh sát cũng không lần ra được manh mối hang ổ của bọn tội phạm… Chỉ là sau khi quay lại thì cô đã biến mất rồi.
- Không cần, không cần, không cần, cũng chẳng có gì lớn, hơn nữa lúc đó tôi chỉ ở Long thành có hai ngày, phải vội về Thành Đô có việc.
Lời qua tiếng lại một lúc thì Nam Thừa Húc cũng thấy không vui, theo như anh biết thì Nguyễn Duy này đã giữ chiếc bông tai đó bảy năm, là bảy năm lận đó! So với thời gian anh nhung nhớ Kiều Tuyết Vãn thì vẫn hơn anh một năm.
Anh không cam tâm.
Nhận lấy đôi bông tai, sau đó lại nắm tay của cô, nói:
- Cảm ơn cậu đã giữ lại chiếc bông tai của vợ tôi, lần sau có dịp tôi sẽ mời cậu dùng cơm.
Chiếc bông tai bị Nam Thừa Húc đoạt lại rồi, cũng xem như là hết chuyện, Kiều Tuyết Vãn nhìn anh rồi phì cười, xem ra hũ giấm nhà cô lại đổ rồi, làm sao đây?
[…]
Tiếp theo đó thì Nguyễn Hoắc cũng tiếp tục với Kiều Tuyết Vãn, hiển nhiên là phải chọn những gì phù hợp với Nguyễn Hoắc trước rồi, nói chính sát thì chính là chọn về mạng an ninh của khu vực quân sự.
Xem ra vị Trung tá này có thể mạnh về công nghệ, nhìn hệ thống phòng thủ của Nguyễn gia khá vững chãi, nhưng vẫn có một vài lỗ hổng, nếu như người ta đánh vào chỗ đó thì cơ mật Nguyễn gia chắc chắn sẽ tiêu tùng.
- Trung tá đây là đang muốn tôi tấn công vào hệ thống Nguyễn gia sao?
- Đúng vậy, hệ thống này đã được củng cố bởi rất nhiều hacker nổi tiếng, nếu như Kiều tiểu thư xâm nhập được thì Nguyễn Hoắc cũng khâm phục khẩu phục.
Nhìn qua vẻ mặt huênh hoang của Nguyễn Tri Vân thì hình như cô ta rất tự tin vào anh cả của mình, chẳng những cô ta mà còn có cha mẹ của cô ta nữa.
Lúc này Diễm Túy mới nghiêng đầu nói:
- Cũng may là chị Vãn không phải thành phần của phần tử khủng bố, nếu không thì Nguyễn gia này đáng tội chết rồi.
Nam Thừa Húc nhìn sang Diễm Túy, lại nói:
- Cô ấy biết hack vào hệ thống sao?
Diễm Túy gật đầu, không chỉ vậy mà khóe môi của Diêu Xu còn giật giật, đưa tay gãi gãi mặt, nói:
- Ngành học chính của Vãn Vãn là IT mà, những chuyện này cũng chỉ dễ như trở bàn tay. Năm đó vốn dĩ tôi đã không nhận thêm hồ sơ xin việc nữa… Ừ thì con bé đó đã hack vào hệ thống, đem cháu gái của viện trưởng bệnh viện Mị Quốc đá ra chuồng gà, rồi tự thêm tên của nó vào.
Nam Thừa Húc bật cười, hóa ra vợ của anh còn mặt nghịch ngợm như vậy sao? Xem ra lần này anh vớ phải Đại Lão toàn năng rồi, phải làm sao đây? Anh muốn kết hôn ngay lập tức quá đi mất.
- Kiều tiểu thư, mời cô.
- Được thôi, cũng lâu rồi không luyện tay, vừa hay nhờ có Nguyễn Trung tá mà tôi được chơi một lúc.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn còn cười nhẹ nói:
- Hi vọng mạng lưới bảo vệ của Nguyễn gia đủ vững chắc, đừng để tôi đánh một lúc…
Vừa nói Kiều Tuyết Vãn vừa gõ gõ lên bàn phím, nhưng cô còn chưa dứt lời thì màn hình của các máy tính khác đã hiện lên chữ “Lỗi hệ thống”, rồi sau đó đã bị Kiều Tuyết Vãn xâm nhập thành công.
Môi của cô có hơi mấp máy nói nốt mấy chữ còn lại.
- Liền sập?
Kiều Tuyết Vãn ngu người luôn mà… Ủa gì vậy? Cô còn chưa luyện tay mà? Sao lại sập rồi?
#Yu~
Những vị trí Nguyễn Duy bắn trúng… Kiều Tuyết Vãn đều y hệt, hơn nữa vị trí lệch của viên đạn thứ hai cũng không ngoại lệ, phải nói là giống hệt nhau, không lệch đi một chút nào.
Cái này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý! Kiều Tuyết Vãn chắc chắn cố ý chơi như vậy.
Nguyễn Duy nhìn cô, sau đó lại nói:
- Cô gái bảy năm trước ở quán bar Long thành đã giúp cảnh sát bắt cướp, có phải là Kiều tiểu thư không?
Kiều Tuyết Vãn nhìn Nguyễn Duy, rồi lại cười nói:
- Nguyễn thiếu gia nghĩ vậy sao?
- Cách bắn súng của cô so với cô ấy rất giống nhau… Hơn nữa…
Đến đây Nguyễn Duy còn đem ra một chiếc bông tai rất xinh đẹp, đương nhiên nó là của nữ nhân rồi, vừa nhìn thấy chiếc bông tai này thì Kiều Tuyết Vãn có hơi nhíu mày, nhưng rồi lại nói:
- Nhầm người rồi, tôi không phải.
Cơ mà thằng trợ lý nhà cô có hơi báo đời một chút, Bùi Hằng cũng liếc qua chiếc bông tai kia, sau đó lại hốt hoảng nói:
- Chị Vãn, ở văn phòng của chị cũng có một chiếc y hệt như vậy mà? Hơn nữa em cũng đã lên mạng tra rồi, đây là đôi duy nhất, không có đôi thứ hai đâu, chắc chắn là của chị đó.
Ôi thần linh ơi, hiện tại ngay bây giờ, cô muốn gọi một chiếc xe cứu thương, vì sắp tới đây cô muốn đánh chết tên Bùi Hằng này!
Tại sao cái miệng của cậu ta có thể bép xép như vậy chứ? Đúng là tức chết cô rồi.
- Kiều tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn gửi lời cảm ơn đến cô thôi, năm đó nếu không nhờ phát súng của cô ra tay cứu giúp thì cảnh sát cũng không lần ra được manh mối hang ổ của bọn tội phạm… Chỉ là sau khi quay lại thì cô đã biến mất rồi.
- Không cần, không cần, không cần, cũng chẳng có gì lớn, hơn nữa lúc đó tôi chỉ ở Long thành có hai ngày, phải vội về Thành Đô có việc.
Lời qua tiếng lại một lúc thì Nam Thừa Húc cũng thấy không vui, theo như anh biết thì Nguyễn Duy này đã giữ chiếc bông tai đó bảy năm, là bảy năm lận đó! So với thời gian anh nhung nhớ Kiều Tuyết Vãn thì vẫn hơn anh một năm.
Anh không cam tâm.
Nhận lấy đôi bông tai, sau đó lại nắm tay của cô, nói:
- Cảm ơn cậu đã giữ lại chiếc bông tai của vợ tôi, lần sau có dịp tôi sẽ mời cậu dùng cơm.
Chiếc bông tai bị Nam Thừa Húc đoạt lại rồi, cũng xem như là hết chuyện, Kiều Tuyết Vãn nhìn anh rồi phì cười, xem ra hũ giấm nhà cô lại đổ rồi, làm sao đây?
[…]
Tiếp theo đó thì Nguyễn Hoắc cũng tiếp tục với Kiều Tuyết Vãn, hiển nhiên là phải chọn những gì phù hợp với Nguyễn Hoắc trước rồi, nói chính sát thì chính là chọn về mạng an ninh của khu vực quân sự.
Xem ra vị Trung tá này có thể mạnh về công nghệ, nhìn hệ thống phòng thủ của Nguyễn gia khá vững chãi, nhưng vẫn có một vài lỗ hổng, nếu như người ta đánh vào chỗ đó thì cơ mật Nguyễn gia chắc chắn sẽ tiêu tùng.
- Trung tá đây là đang muốn tôi tấn công vào hệ thống Nguyễn gia sao?
- Đúng vậy, hệ thống này đã được củng cố bởi rất nhiều hacker nổi tiếng, nếu như Kiều tiểu thư xâm nhập được thì Nguyễn Hoắc cũng khâm phục khẩu phục.
Nhìn qua vẻ mặt huênh hoang của Nguyễn Tri Vân thì hình như cô ta rất tự tin vào anh cả của mình, chẳng những cô ta mà còn có cha mẹ của cô ta nữa.
Lúc này Diễm Túy mới nghiêng đầu nói:
- Cũng may là chị Vãn không phải thành phần của phần tử khủng bố, nếu không thì Nguyễn gia này đáng tội chết rồi.
Nam Thừa Húc nhìn sang Diễm Túy, lại nói:
- Cô ấy biết hack vào hệ thống sao?
Diễm Túy gật đầu, không chỉ vậy mà khóe môi của Diêu Xu còn giật giật, đưa tay gãi gãi mặt, nói:
- Ngành học chính của Vãn Vãn là IT mà, những chuyện này cũng chỉ dễ như trở bàn tay. Năm đó vốn dĩ tôi đã không nhận thêm hồ sơ xin việc nữa… Ừ thì con bé đó đã hack vào hệ thống, đem cháu gái của viện trưởng bệnh viện Mị Quốc đá ra chuồng gà, rồi tự thêm tên của nó vào.
Nam Thừa Húc bật cười, hóa ra vợ của anh còn mặt nghịch ngợm như vậy sao? Xem ra lần này anh vớ phải Đại Lão toàn năng rồi, phải làm sao đây? Anh muốn kết hôn ngay lập tức quá đi mất.
- Kiều tiểu thư, mời cô.
- Được thôi, cũng lâu rồi không luyện tay, vừa hay nhờ có Nguyễn Trung tá mà tôi được chơi một lúc.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn còn cười nhẹ nói:
- Hi vọng mạng lưới bảo vệ của Nguyễn gia đủ vững chắc, đừng để tôi đánh một lúc…
Vừa nói Kiều Tuyết Vãn vừa gõ gõ lên bàn phím, nhưng cô còn chưa dứt lời thì màn hình của các máy tính khác đã hiện lên chữ “Lỗi hệ thống”, rồi sau đó đã bị Kiều Tuyết Vãn xâm nhập thành công.
Môi của cô có hơi mấp máy nói nốt mấy chữ còn lại.
- Liền sập?
Kiều Tuyết Vãn ngu người luôn mà… Ủa gì vậy? Cô còn chưa luyện tay mà? Sao lại sập rồi?
#Yu~
/74
|