Cuối cùng thì Nam Thừa Húc cũng đã rời khỏi Diêu thị, khi nhân viên khác nhìn thấy được đích thân Bùi Hằng tiễn về còn ngạc nhiên, đợi khi Bùi Hằng quay lại liền có người chạy đến hỏi:
- Anh Hằng, người đó là Nam tổng của Nam thị đúng không?
- Ừ, thì sao?
- Tại sao anh ta lại ở đây? Buổi sáng em làm việc cũng đâu có thấy anh ta đến đây… Anh ta vào từ lúc nào vậy?
Nếu như bây giờ Bùi Hằng nói cho đám nhiều chuyện này biết rằng chị Vãn của họ đã bị Nam Thừa Húc ăn sạch thì liệu họ có nổi dậy chống đối Nam thị không ta?
Tuy nhiên, trước khi Nam Thừa Húc gặp chuyện thì Bùi Hằng sẽ là người gặp kiếp nạn đầu tiên. Thôi thì cứ im lặng vậy, biết đâu ngày nào đó Diêu thị và Nam thị sẽ biến thành thông gia với nhau.
- Anh Hằng, em thấy trên cổ của Nam tổng có cái gì đó mờ ám lắm… Lẽ nào chị Vãn và Nam tổng đã…
- Được rồi, được rồi, các người không cần làm việc nữa sao? Ở đây suy đoán lung tung, chút nữa chị Vãn gọi họp thì đừng có khóc, mau đi làm việc đi!
Giải tán được nhóm nhiều chuyện đó rồi thì Bùi Hằng cũng lê tấm thân tàn ma dại đi lên văn phòng của cô, nhìn Kiều Tuyết Vãn vẫn còn đang hăng say làm việc, nhưng rồi sau đó cậu ta liền thở dài, nói:
- Chị Vãn, chị và Nam tổng đó là sao vậy?
- Bùi Hằng à Bùi Hằng, cậu thật sự không biết sao?
Bùi Hằng liền ho khan một chút, gương mặt cũng có hơi đỏ lên một chút, lại nói:
- E hèm, chị Vãn… Chút nữa có người đến phỏng vấn đấy… Chị… Chị nên xem lại trang phục của mình đi.
Kiều Tuyết Vãn ngơ ra không hiểu ý của Bùi Hằng là gì, nhưng từ trước đến nay cậu ta chưa từng đỏ mặt thẹn thùng như thế bao giờ… Lẽ nào quần áo của cô hôm nay có điểm gì kì lạ sao?
Cầm gương lên xem thì Kiều Tuyết Vãn mới phát hiện, khắp cổ của cô đã sắp chi chít những vết hôn và dấu tích mờ ám sau trận ân ái hôm qua. À không, rõ ràng hôm qua cô chỉ cho phép Nam Thừa Húc để lại ở dưới cổ thôi, nhưng sáng nay… Chắc chắn là buổi sáng này anh cố ý làm như vậy!
Cô rất muốn tức giận, nhưng lại không tài nào giận dỗi được mà.
Bùi Hằng cũng nhìn cô, sau đó nói:
- Chị Vãn, em có thể hỏi thêm một câu có được không?
- Hỏi đi.
- Chị và Nam tổng đó… Là chơi đùa đường hay là thật lòng với nhau vậy?
Kiều Tuyết Vãn nhìn cậu ta, lại chống tay lên cằm, nói:
- Cậu nghĩ sao?
- Theo em biết về chị, thì chắc là chỉ chơi đùa qua đường thôi. Dù sao thì tra nữ như chị làm gì có chuyện thật lòng chứ, em đúng là hỏi thừa rồi.
Cô liền trầm mặc, một mũi tên mang hai chữ “tra nữ” liền đâm thẳng xuyên qua tim của cô… Kiều Tuyết Vãn là tra nữ lúc nào chứ?
Sau đó Bùi Hằng còn nói:
- Dù sao trước kia chị cũng từng chơi qua đường với Diêu tổng rồi mà. Nhưng chị cừ thật đó, tình nhân chơi qua đường mà cũng làm bạn được, không chỉ vậy mà Diêu tổng còn để chị là Tổng giám đốc Diêu thị… Nên nói chị mưu mô hay Diêu tổng quá tin người đây?
“Tra nữ”
“Mưu mô”
“Chơi qua đường”
Qua mũi tên này trực tiếp xuyên qua người cô khiến cô đầy đau đớn, hóa ra trong mắt của Bùi Hằng thì cô chính là có hình ảnh này sao?
Hay! Tốt lắm! Quả nhiên là trợ lý mà cô hết lòng đào tạo! Rất tốt!
- Bùi Hằng, hình như cậu chán công việc ở Thành Đô rồi đúng không? Muốn khám phá thêm Mị Quốc chứ?
- Không cần nhé, em mới không thèm về Mị Quốc. Chị Vãn, em sẽ chuẩn bị cho người vào phỏng vấn, chị cũng chuẩn bị chút đi.
- Cút!
- Oke ~
Sau đó Kiều Tuyết Vãn cũng phải lấy một ít kem che khuyết điểm để che đi những vết tích này, tuy nhiên thì nó có quá nhiều nên che mãi mà vẫn không hết, trong lòng của cô thầm đem mười tám đời tổ tông nhà họ Nam ra chửi.
Cũng không biết có phải là tâm linh tương thông hay không, Nam Thừa Húc cũng vừa vặn gửi tin nhắn cho cô.
[Nam Thừa Húc]: Vãn Vãn, anh có cảm giác là em nhớ anh rồi. Có cần ca ca chạy đến ôm em hay không?
Nghĩ ngợi một chút, Kiều Tuyết Vãn liền cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng kéo áo trễ vai xuống một chút, cố ý chụp lại những vết tích ám muội trên cơ thể rồi gửi qua cho anh, còn nói:
[Kiều Tuyết Vãn]: Ca ca xem bây giờ phải làm sao?
[Nam Thừa Húc]: Rất đẹp, tối nay ca ca sẽ cố gắng hơn. Vãn Vãn à, đột nhiên ca ca nhớ ra còn để quên một thứ ở chỗ của em, anh sẽ qua lấy ngay!
Cô vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc anh một chút thôi, nhưng có vẻ như cô lại lỡ chơi ngu nữa rồi.
Nhìn lại vết tích trên cơ thể… Nói chung thì cũng không quá bài xích, ít nhất đêm qua cô cũng đã thỏa mãn với gương mặt và cơ thể tuyệt vời đó, cũng coi như không uổng phí một đêm xuân thu.
- Tiểu Húc Tử đúng là gấp gáp quá đi, thật mong chờ biểu hiện tiếp theo.
#Yu~
- Anh Hằng, người đó là Nam tổng của Nam thị đúng không?
- Ừ, thì sao?
- Tại sao anh ta lại ở đây? Buổi sáng em làm việc cũng đâu có thấy anh ta đến đây… Anh ta vào từ lúc nào vậy?
Nếu như bây giờ Bùi Hằng nói cho đám nhiều chuyện này biết rằng chị Vãn của họ đã bị Nam Thừa Húc ăn sạch thì liệu họ có nổi dậy chống đối Nam thị không ta?
Tuy nhiên, trước khi Nam Thừa Húc gặp chuyện thì Bùi Hằng sẽ là người gặp kiếp nạn đầu tiên. Thôi thì cứ im lặng vậy, biết đâu ngày nào đó Diêu thị và Nam thị sẽ biến thành thông gia với nhau.
- Anh Hằng, em thấy trên cổ của Nam tổng có cái gì đó mờ ám lắm… Lẽ nào chị Vãn và Nam tổng đã…
- Được rồi, được rồi, các người không cần làm việc nữa sao? Ở đây suy đoán lung tung, chút nữa chị Vãn gọi họp thì đừng có khóc, mau đi làm việc đi!
Giải tán được nhóm nhiều chuyện đó rồi thì Bùi Hằng cũng lê tấm thân tàn ma dại đi lên văn phòng của cô, nhìn Kiều Tuyết Vãn vẫn còn đang hăng say làm việc, nhưng rồi sau đó cậu ta liền thở dài, nói:
- Chị Vãn, chị và Nam tổng đó là sao vậy?
- Bùi Hằng à Bùi Hằng, cậu thật sự không biết sao?
Bùi Hằng liền ho khan một chút, gương mặt cũng có hơi đỏ lên một chút, lại nói:
- E hèm, chị Vãn… Chút nữa có người đến phỏng vấn đấy… Chị… Chị nên xem lại trang phục của mình đi.
Kiều Tuyết Vãn ngơ ra không hiểu ý của Bùi Hằng là gì, nhưng từ trước đến nay cậu ta chưa từng đỏ mặt thẹn thùng như thế bao giờ… Lẽ nào quần áo của cô hôm nay có điểm gì kì lạ sao?
Cầm gương lên xem thì Kiều Tuyết Vãn mới phát hiện, khắp cổ của cô đã sắp chi chít những vết hôn và dấu tích mờ ám sau trận ân ái hôm qua. À không, rõ ràng hôm qua cô chỉ cho phép Nam Thừa Húc để lại ở dưới cổ thôi, nhưng sáng nay… Chắc chắn là buổi sáng này anh cố ý làm như vậy!
Cô rất muốn tức giận, nhưng lại không tài nào giận dỗi được mà.
Bùi Hằng cũng nhìn cô, sau đó nói:
- Chị Vãn, em có thể hỏi thêm một câu có được không?
- Hỏi đi.
- Chị và Nam tổng đó… Là chơi đùa đường hay là thật lòng với nhau vậy?
Kiều Tuyết Vãn nhìn cậu ta, lại chống tay lên cằm, nói:
- Cậu nghĩ sao?
- Theo em biết về chị, thì chắc là chỉ chơi đùa qua đường thôi. Dù sao thì tra nữ như chị làm gì có chuyện thật lòng chứ, em đúng là hỏi thừa rồi.
Cô liền trầm mặc, một mũi tên mang hai chữ “tra nữ” liền đâm thẳng xuyên qua tim của cô… Kiều Tuyết Vãn là tra nữ lúc nào chứ?
Sau đó Bùi Hằng còn nói:
- Dù sao trước kia chị cũng từng chơi qua đường với Diêu tổng rồi mà. Nhưng chị cừ thật đó, tình nhân chơi qua đường mà cũng làm bạn được, không chỉ vậy mà Diêu tổng còn để chị là Tổng giám đốc Diêu thị… Nên nói chị mưu mô hay Diêu tổng quá tin người đây?
“Tra nữ”
“Mưu mô”
“Chơi qua đường”
Qua mũi tên này trực tiếp xuyên qua người cô khiến cô đầy đau đớn, hóa ra trong mắt của Bùi Hằng thì cô chính là có hình ảnh này sao?
Hay! Tốt lắm! Quả nhiên là trợ lý mà cô hết lòng đào tạo! Rất tốt!
- Bùi Hằng, hình như cậu chán công việc ở Thành Đô rồi đúng không? Muốn khám phá thêm Mị Quốc chứ?
- Không cần nhé, em mới không thèm về Mị Quốc. Chị Vãn, em sẽ chuẩn bị cho người vào phỏng vấn, chị cũng chuẩn bị chút đi.
- Cút!
- Oke ~
Sau đó Kiều Tuyết Vãn cũng phải lấy một ít kem che khuyết điểm để che đi những vết tích này, tuy nhiên thì nó có quá nhiều nên che mãi mà vẫn không hết, trong lòng của cô thầm đem mười tám đời tổ tông nhà họ Nam ra chửi.
Cũng không biết có phải là tâm linh tương thông hay không, Nam Thừa Húc cũng vừa vặn gửi tin nhắn cho cô.
[Nam Thừa Húc]: Vãn Vãn, anh có cảm giác là em nhớ anh rồi. Có cần ca ca chạy đến ôm em hay không?
Nghĩ ngợi một chút, Kiều Tuyết Vãn liền cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng kéo áo trễ vai xuống một chút, cố ý chụp lại những vết tích ám muội trên cơ thể rồi gửi qua cho anh, còn nói:
[Kiều Tuyết Vãn]: Ca ca xem bây giờ phải làm sao?
[Nam Thừa Húc]: Rất đẹp, tối nay ca ca sẽ cố gắng hơn. Vãn Vãn à, đột nhiên ca ca nhớ ra còn để quên một thứ ở chỗ của em, anh sẽ qua lấy ngay!
Cô vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc anh một chút thôi, nhưng có vẻ như cô lại lỡ chơi ngu nữa rồi.
Nhìn lại vết tích trên cơ thể… Nói chung thì cũng không quá bài xích, ít nhất đêm qua cô cũng đã thỏa mãn với gương mặt và cơ thể tuyệt vời đó, cũng coi như không uổng phí một đêm xuân thu.
- Tiểu Húc Tử đúng là gấp gáp quá đi, thật mong chờ biểu hiện tiếp theo.
#Yu~
/74
|