Ngồi chơi thêm một lúc thì Kiều Tuyết Vãn đã định rời đi, nhưng lại bị Mộng Giai giữ lại, cô ta nói rằng khó khăn lắm mới có ngày họp lớp, mọi người phải chơi cho tới bến chứ.
Mậu Thanh cũng chỉ nhìn Mộng Giai, lại thở dài chán nản nói:
- Mộng Giai à, cậu thì làm mệnh phụ phu nhân ăn không ngồi rồi, nhưng tớ và Vãn Vãn còn phải kiếm cơm để ăn nữa đó.
- Cậu...!
- Làm sao nữa? Lẽ nào không đúng à? Cơ mà nha... Chồng của cậu đang muốn hợp tác với Diêu thị, nhưng cậu lại để người duyệt hợp đồng ở đây chơi với cậu... Vậy thử hỏi khi nào hợp đồng của nhà cậu mới duyệt xong?
Mộng Giai á khẩu, Trương Siêu nghe vậy liền khẩn trương, còn giả vờ nói rằng Kiều Tuyết Vãn phải quan tâm chăm sóc sức khỏe nhiều hơn, hợp đồng của Trương thị cứ từ từ xem.
Mặc dù Kiều Tuyết Vãn cũng không có ý định sẽ quay về làm việc, vì hôm nay cô còn có hẹn với Nam Thừa Húc nữa mà, nhưng nhìn đi nhìn đi, nhìn cái miệng của Mậu Thanh đi, cô ấy cũng đâu phải dạng hiền ngoan thục đức, vì cô và Mậu Thanh đều có cùng tần số nên mới chơi thân đến tận bây giờ đấy thôi.
Kim Thính Tuân nhìn cô, lại nhỏ giọng nói:
- Vãn Vãn, hay em ở chơi thêm một chút rồi anh đưa em về.
- Không cần, cô ấy đã có người đưa về rồi!
Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng của cô, bước vào bên trong là hình ảnh cao lớn của một người đàn ông, gương mặt điển trai đến ngộp thở, thần thái cũng phải nói là quá choáng ngộp đi.
Đi theo đó còn có hai cậu nhóc trực tiếp chạy vào phòng riêng, một đứa bên trái, một đứa bên phải, trực tiếp ôm chặt lấy cô, đồng thanh gọi:
- Mẹ ơi!
Hóa ra người đàn ông kia chính là Nam Thừa Húc, còn hai cậu con trai này một đứa là Nam Bỉnh Phù, còn một đứa là thằng báo con nhà cô.
Nhưng Kiều Tuyết Vãn hơi ngạc nhiên đó, cách đây vài ngày gặp mặt Nam Bỉnh Phù còn e dè nhút nhát, đến mức ngồi cạnh cô cũng run rẩy sợ hãi, bây giờ lại trực tiếp ôm cô luôn, không những thế mà còn cười rồi vui vẻ gọi “Mẹ” nữa chứ!
Không cần nói cũng biết đứa bé ngây thơ này đã bị thằng báo con nhà cô dạy hư rồi.
Còn chưa kịp để Kiều Tuyết Vãn giới thiệu thì Kim Thính Tuân đã nhìn Nam Thừa Húc, nói:
- Sao cậu tìm được chỗ này vậy? Nam Thừa Húc, đừng nói cậu gắn định vị ở chỗ tôi đấy nhé?
Nam Thừa Húc cũng chỉ đi đến chỗ của cô, trực tiếp choàng tay ôm eo của cô, lại nói:
- Đến đón mẹ sắp nhỏ về nhà.
Kim Thính Tuân ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lại nhìn Kiều Tuyết Vãn. Đừng nói là cậu ta ngạc nhiên, những người có mặt ở đây cũng phải há hốc không dám tin vào mắt mình, nhất là Mộng Giai.
Mặc dù vừa rồi họ nghĩ rằng đứa bé kia là con của Diêu Xu, thì cũng chỉ kính nể vài phần thôi, vì thế lực của Diêu thị đa phần đều tập trung ở Mị Quốc, còn ở nơi Thành Đô cùng lắm cũng chỉ là một nhánh nhỏ chơi cho vui mà thôi.
Nhưng nếu đứa bé kia là con của Nam Thừa Húc thì lại khác...
Nam gia!
Hai chữ này không phải là chỉ đơn thuần chỉ về Nam gia đâu.
Người ta nói rằng phía Đông Cố Đại, phía Tây Nam Thành.
Tức nói là ở phía Đông Thành Đô, gia đình lớn nhất chính là Cố gia Thành Đô.
Nhưng một khi đã bước đến phía Tây thì chỉ có thể nhắc đến hai chữ “Nam”, trước kia Nam gia còn lớn mạnh đến mức được người ta biết đến với cái tên Đô Phủ Nam Thành, tức nói cả Thành Đô này đều là của Nam gia.
Một gia tộc lớn mạnh như vậy, thử hỏi ai mà không kiêng dè chứ? Vì sau này có vài chuyện xảy ra, cho nên Nam gia chỉ tập trung chủ yếu ở phía Tây và một số nước khác thôi.
- Mẹ sắp nhỏ, em đã xong việc chưa? Chúng ta đi được rồi chứ? Mẹ đang chờ ở nhà đấy.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn ngơ ngác, nhưng Kiều Tiêu Mặc lại cứu mẹ một bàn thua trong thấy, thằng bé còn rất háo hức nói:
- Mẹ ơi, bà bà nói rằng đã mua rất nhiều đồ chơi cho con, chúng ta mau về nhà cũ với cha đi.
Tới mức mà đứa nhỏ đã gọi Nam Thừa Húc là “cha” thì cũng đủ để xác nhận danh phận của Kiều Tuyết Vãn rồi.
Hóa ra cô không chỉ là Kiều tổng của Diêu thị, đồng đội đáng tin cậy của Diêu Xu, mà còn là quý phu nhân hào môn... Mà hào môn danh gia này lại chính là Nam gia! Nơi mà mọi cô gái đều muốn đặt chân đến.
Mộng Giai chỉ biết nhìn cô, sau đó lại nói:
- Vãn Vãn, cậu thật sự là vớ được vàng rồi đấy, nhớ giấu cái đuôi cho kĩ nhé, đừng để lộ ra ngoài.
Kiều Tuyết Vãn có hơi nhíu mày, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Nam Thừa Húc đã lạnh giọng, nói:
- Trương tổng, chó nhà cậu... Nên quản nghiêm một chút.
Sau đó anh lại nhìn sang Kiều Tuyết Vãn, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ sắp nhỏ, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nghe tiếng chó sủa nữa, không tốt đâu.
#Yu~
Mậu Thanh cũng chỉ nhìn Mộng Giai, lại thở dài chán nản nói:
- Mộng Giai à, cậu thì làm mệnh phụ phu nhân ăn không ngồi rồi, nhưng tớ và Vãn Vãn còn phải kiếm cơm để ăn nữa đó.
- Cậu...!
- Làm sao nữa? Lẽ nào không đúng à? Cơ mà nha... Chồng của cậu đang muốn hợp tác với Diêu thị, nhưng cậu lại để người duyệt hợp đồng ở đây chơi với cậu... Vậy thử hỏi khi nào hợp đồng của nhà cậu mới duyệt xong?
Mộng Giai á khẩu, Trương Siêu nghe vậy liền khẩn trương, còn giả vờ nói rằng Kiều Tuyết Vãn phải quan tâm chăm sóc sức khỏe nhiều hơn, hợp đồng của Trương thị cứ từ từ xem.
Mặc dù Kiều Tuyết Vãn cũng không có ý định sẽ quay về làm việc, vì hôm nay cô còn có hẹn với Nam Thừa Húc nữa mà, nhưng nhìn đi nhìn đi, nhìn cái miệng của Mậu Thanh đi, cô ấy cũng đâu phải dạng hiền ngoan thục đức, vì cô và Mậu Thanh đều có cùng tần số nên mới chơi thân đến tận bây giờ đấy thôi.
Kim Thính Tuân nhìn cô, lại nhỏ giọng nói:
- Vãn Vãn, hay em ở chơi thêm một chút rồi anh đưa em về.
- Không cần, cô ấy đã có người đưa về rồi!
Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng của cô, bước vào bên trong là hình ảnh cao lớn của một người đàn ông, gương mặt điển trai đến ngộp thở, thần thái cũng phải nói là quá choáng ngộp đi.
Đi theo đó còn có hai cậu nhóc trực tiếp chạy vào phòng riêng, một đứa bên trái, một đứa bên phải, trực tiếp ôm chặt lấy cô, đồng thanh gọi:
- Mẹ ơi!
Hóa ra người đàn ông kia chính là Nam Thừa Húc, còn hai cậu con trai này một đứa là Nam Bỉnh Phù, còn một đứa là thằng báo con nhà cô.
Nhưng Kiều Tuyết Vãn hơi ngạc nhiên đó, cách đây vài ngày gặp mặt Nam Bỉnh Phù còn e dè nhút nhát, đến mức ngồi cạnh cô cũng run rẩy sợ hãi, bây giờ lại trực tiếp ôm cô luôn, không những thế mà còn cười rồi vui vẻ gọi “Mẹ” nữa chứ!
Không cần nói cũng biết đứa bé ngây thơ này đã bị thằng báo con nhà cô dạy hư rồi.
Còn chưa kịp để Kiều Tuyết Vãn giới thiệu thì Kim Thính Tuân đã nhìn Nam Thừa Húc, nói:
- Sao cậu tìm được chỗ này vậy? Nam Thừa Húc, đừng nói cậu gắn định vị ở chỗ tôi đấy nhé?
Nam Thừa Húc cũng chỉ đi đến chỗ của cô, trực tiếp choàng tay ôm eo của cô, lại nói:
- Đến đón mẹ sắp nhỏ về nhà.
Kim Thính Tuân ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lại nhìn Kiều Tuyết Vãn. Đừng nói là cậu ta ngạc nhiên, những người có mặt ở đây cũng phải há hốc không dám tin vào mắt mình, nhất là Mộng Giai.
Mặc dù vừa rồi họ nghĩ rằng đứa bé kia là con của Diêu Xu, thì cũng chỉ kính nể vài phần thôi, vì thế lực của Diêu thị đa phần đều tập trung ở Mị Quốc, còn ở nơi Thành Đô cùng lắm cũng chỉ là một nhánh nhỏ chơi cho vui mà thôi.
Nhưng nếu đứa bé kia là con của Nam Thừa Húc thì lại khác...
Nam gia!
Hai chữ này không phải là chỉ đơn thuần chỉ về Nam gia đâu.
Người ta nói rằng phía Đông Cố Đại, phía Tây Nam Thành.
Tức nói là ở phía Đông Thành Đô, gia đình lớn nhất chính là Cố gia Thành Đô.
Nhưng một khi đã bước đến phía Tây thì chỉ có thể nhắc đến hai chữ “Nam”, trước kia Nam gia còn lớn mạnh đến mức được người ta biết đến với cái tên Đô Phủ Nam Thành, tức nói cả Thành Đô này đều là của Nam gia.
Một gia tộc lớn mạnh như vậy, thử hỏi ai mà không kiêng dè chứ? Vì sau này có vài chuyện xảy ra, cho nên Nam gia chỉ tập trung chủ yếu ở phía Tây và một số nước khác thôi.
- Mẹ sắp nhỏ, em đã xong việc chưa? Chúng ta đi được rồi chứ? Mẹ đang chờ ở nhà đấy.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn ngơ ngác, nhưng Kiều Tiêu Mặc lại cứu mẹ một bàn thua trong thấy, thằng bé còn rất háo hức nói:
- Mẹ ơi, bà bà nói rằng đã mua rất nhiều đồ chơi cho con, chúng ta mau về nhà cũ với cha đi.
Tới mức mà đứa nhỏ đã gọi Nam Thừa Húc là “cha” thì cũng đủ để xác nhận danh phận của Kiều Tuyết Vãn rồi.
Hóa ra cô không chỉ là Kiều tổng của Diêu thị, đồng đội đáng tin cậy của Diêu Xu, mà còn là quý phu nhân hào môn... Mà hào môn danh gia này lại chính là Nam gia! Nơi mà mọi cô gái đều muốn đặt chân đến.
Mộng Giai chỉ biết nhìn cô, sau đó lại nói:
- Vãn Vãn, cậu thật sự là vớ được vàng rồi đấy, nhớ giấu cái đuôi cho kĩ nhé, đừng để lộ ra ngoài.
Kiều Tuyết Vãn có hơi nhíu mày, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Nam Thừa Húc đã lạnh giọng, nói:
- Trương tổng, chó nhà cậu... Nên quản nghiêm một chút.
Sau đó anh lại nhìn sang Kiều Tuyết Vãn, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ sắp nhỏ, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nghe tiếng chó sủa nữa, không tốt đâu.
#Yu~
/74
|