“Phu nhân, chúng ta đi đâu?” – Nhược Thi ngồi ở ghế sau, tò mò hỏi. Hôm nay sau khi dùng bữa xong, mẹ Thần bảo cô ra ngoài cùng bà nhưng lại không nói rõ là đi đâu.
“Bệnh viện” – Bà trả lời nhưng mắt không thèm liếc nhìn cô một cái.
“Đến đó để làm gì?” – Nhược Thi hơi ngạc nhiên, bà không phải tốt đến mức đưa cô đi khám thai đó chứ.
“Bỏ đứa bé.”
Nhược Thi nắm rõ tình huống hiện tại, tay chân luống cuốn định mở cửa xe liều mạng nhảy xuống nhưng cửa ngay từ đầu đã được khóa lại, cô lắc đầu không ngừng – “Bà không thể làm vậy, Hạo Thần … tôi muốn gặp anh ấy”
“Là nó kêu tôi làm vậy, cô đừng chống cự vô ích. Tôi đã có gắng nói với nó, nhưng nó vẫn không thay đổi ý định. Giờ phút này cô có làm gì cũng chỉ là vô ích thôi, hãy tự biết suy nghĩ cho bản thân đi. Đứa bé đối với cô mà nói là không cần thiết.”
Nhưng lời mẹ Thần nói ra như một mũi tên băng bắn thẳng vào tim cô, anh thì ra lại tuyệt tình như vậy.
Nhược Thi ngồi bất động, sức lực của cô giờ lúc này đâu thể làm được gì, tất cả mọi htứ đều được chuẩn bị sẵn chỉ cần cô đến là coi như giải quyết xong. Cô bất lực gục mặt khóc, giọng cũng khàn đi – “Xin bà để tôi đi, tôi sẽ rời xa anh ấy, xin hãy để tôi đi …hức”
“Không được, đứa nhỏ không thể giữ lại, tránh chuyện cô quay về nhận tổ quy tông.”
“Không …tôi sẽ không, xin bà tin tôi.” – Nhược Thi lắc mạnh cánh tay mẹ Thần.
Nhưng bà vẫn không đáp trả, chỉ tiếp tục nhìn về phía trước mặt kệ cô gái ngồi kế bên gào thét cỡ nào. Xe chạy đến bệnh viện, Nhược Thi nhân lúc cửa xe mở ra định chạy thoát, nhưng gần đó đã có sẵn mấy tên mặc vest đen đợi sẵn, họ nhanh tay nhấc bỗng cô lên rồi đem vào trong, miệng bị bịt chặt không thể nói nên cô chỉ còn biết khóc, nước mắt cứ chảy không ngừng, chảy khắp trên nền đất.
Bên trong phòng phẫu thuật, một mình cô ngồi đó, bên ngoài là mấy tên vệ sĩ canh gác, căn bản cô có la hét thế nào cũng không ai đến. Đương nhiên thôi, ai mà dám đắc tội với bọn người này. Sẽ không ai vì một người không quen biết mà rước lấy họa.
Văn phòng viện trưởng Trần.
“Quan phu nhân, bà định làm thế nào?” – Viện trưởng Trần hỏi.
“Phá bỏ đứa bé, còn nữa… làm cô ta sau này không thể sinh nữa. Ông hiểu chứ?”
Viện trưởng Trần sửng sốt, người đàn bà này sao độc ác đến thế, ông nói – “Tôi biết, bà cứ ở đây đợi, xong việc tôi sẽ quay lại.”
Ông bước ra ngoài, đi đến một văn phòng khác, bên trong là một vị bác sĩ đã thay sẵn đồ để chuẩn bị làm thay ông – “Bà ta muốn phá đứa bé… và…” – Ông hơi ngập ngừng.
“Ông đừng nói là muốn làm cô ta không thể sinh con nữa a?” – Hoàn Nghiên đeo khẩu trang vào.
“Sao cậu đoán được?” – Viện trưởng kinh ngạc.
“Nugời đàn bà đó có gì mà không dám làm. Viện trưởng ông cứ ở đây đợi tôi”
Nói xong Hoàn Nghiên bước ra ngoài, đi đến căn phòng phẫu thuật ít người lui tới, hai tên vệ sĩ mở cửa, khi Hoàn Nghiên bước vào liền nhìn thấy Nhược Thi vẻ mặt tái nhợt ngồi trên giường.
“Nhược Thi, thật khéo nhỉ.”
“Hoàn Nghiên?” – Nhược Thi bất ngờ, nhưng rồi lập tức hiểu chuyện liền trao cho anh một nụ cười kinh bỉ - “Xem ra, anh là đến để làm việc cần làm rồi”
Hoàn Nghiên chau mày lại, cô gái này căn bản không đắc tội gì với hắn chỉ tại cô là người phụ nữ của Quan Hạo Thần thôi, mà hắn thì đang hận cái vụ phòng thí nghiệm kia lắm, nên cũng phải phục thù.
“Xin lỗi, chúng ta bắt đầu.”
Nhược Thi khóe mắt đỏ hoe, nhìn Hoàn Nghiên – “Tôi có thể xin anh …giúp tôi không?”
Hoàn Nghiên hơi khựng lại, rồi nói – “Tôi giúp thế nào đây?”
“Xin giúp tôi thoát khỏi đây, tôi không muôn bỏ đứa bé này, không muốn gặp lại Hạo Thần, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Xin anh giúp tôi, làm ơn” – Nhược Thi quỳ xuống, một tay ôm bụng một tay kéo lấy vạt áo Hoàn Nghiên, cố gắng nói thật rõ và thật nhỏ để không kinh động đến bên ngoài.
Hoàn Nghiên thiệt muốn đập đầu ngay lúc này, sao hắn lại có thể có nhân tính đến như vậy chứ, giờ lúc phục thù mà hắn lại mềm lòng vì những lời cầu xin này. Phải chăng mình không hợp đóng vai kẻ xấu? Nghĩ như vậy nên khóe môi hắn cong lên.
Phút chóc trong đầu hắn lóe lên ánh sáng, thù oán của hắn không nên kéo người vô tội vào. Xem ra giờ phút này chỉ có để cô ta biến mất mới là cách trả thù tốt nhất. Hoàn Nghiên ngồi xuống đỡ Nhược Thi đứng dậy, nắm chặt lấy bả vai cô nói hết mọi chuyện mà mẹ Thần muốn làm với cô, điều này càng làm cô sốc đến ngây dại, Hoàn Nghiên thấy cô im lặng bất động nên nói tiếp.
“Tôi sẽ giúp cô nhưng phải hứa với tôi, biến mất khỏi nơi này không để lại dấu vết, sau này cũng không được có ý định cùng đứa bé trở về. Giúp cô lần này có thể tôi sẽ gặp phiền phức lớn. Chỉ cần cô làm được như vậy thì tôi sẽ để cô đi, cô chắc mình làm được không?”
Nhược Thi hơi thẩn thờ, nhưng nghĩ lại đây là cách duy nhất có thể sống sót khỏi người đàn bà đó, có lẽ rời xa nơi này là cách tốt nhất cho cuộc sống của cô. Nhược Thi lấy tay quẹt đi nước mắt nói – “Được, phiền anh giúp tôi gọi cho Cách Cách. Tôi cần cô ấy giúp.”
Hoàn Nghiên liền làm theo, gọi Cách Cách đến đợi ở cửa sau của bệnh viện, còn mình thì làm bộ hốt hoảng chạy ra ngoài bảo hai tên bảo vệ đi thông báo cô gái gặp nguy kịch có thể không qua được, rồi phân phó họ nhanh chân đi làm nhưng việc anh nhờ, hai tên lúng túng lập tức tin liền làm theo.
Thấy hai tên đã đi xa, Hoàn Nghiên đưa Nhược Thi thoát khỏi bệnh viện an toàn, lên xe cùng Cách Cách chạy thẳng ra sân bay.
Trên đường đi, ngồi trong xe Nhược Thi kể lại mọi chuyện cho Cách Cách nhưng vẫn là không nói đến chuyện cô có thai. Cách Cách nghe xong cũng không lấy làm ngạc nhiên vì dù sao những mưu tính này cô cũng chứng kiến quá nhiều rồi. Sống trong gia tộc lớn như vậy Cách Cách bị mọi người khinh rẽ nhưng vẫn tồn tại đến giờ cũng chứng tỏ bản thân cũng không phải kém cỏi, cô chỉ thấy thương xót cho Nhược Thi. Chẳng lẽ lần này cậu mình vẫn là không thật lòng?
Nhược Thi như nhớ điều gì đó, nhanh tay lục túi sách ném điện thoại ra ngoài xe, rồi tháo chiếc nhẫn trên tay không cần nhìn lại quăng thẳng ra ngoài cửa.
“Thi Thi?” – Cách Cách ngạc nhiên vì hành động của cô.
“Đó là cách để mình biến mất.”
“Hãy liên lạc với mình được không, ít ra cũng để mình biết là cậu sống tốt.” – Cách Cách nắm tay cô.
“Mình xin lỗi, mình không hứa với cậu được, nhưng mình vẫn luôn xem cậu là bạn, sẽ không bao giờ quên cô tiểu thư như cậu.”
“Thi Thi” – Cách Cách ôm chặt cô.
Hoàn Nghiên ngồi ở ghế trước không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát mọi chuyện qua kính chiếu hậu. Không hiểu tên Quan Hạo Thần đó nghĩ gì nhưng chuyện lớn thế này hắn cũng không ra mặt thì xem ra hắn cũng không quan tâm rồi, mà mà một tên bác sĩ nhỏ nhoi như mình lại lo chuyện bao đồng, còn dọn dẹp tàn cuộc dùm hắn. Không biết khi trở về viện trưởng Trần thế nào, lại còn phải đối mặt với người đàn bà kia.
Sân bay.
“Thi Thi đã nói sẽ đến à? Đã sắp đến giờ rồi.” – dì Thanh đi tới đi lui lo lắng.
“Lúc nãy con cũng bất ngờ, mẹ yên tâm, cô ấy sẽ đến ngay thôi.”
Từ xa, Á Vinh thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng sao mắt cô lại đỏ, mặt thì lại trắng bệt không hột máu.
“Dì Thanh, Á Vinh” – Nhược Thi đã đến trước mặt họ, gọi.
Dì Thanh thấy cô tiều tụy thì liền đau lòng, ôm lấy cô. – “Không sao cả, đã có dì đây.”
“Đã đến giờ, để con đem hành lý đi, mọi người cũng nói vài câu đi.” – Á Vinh nói rồi rời đi.
“Cách Cách, nhờ cậu nói với ba mẹ mình, nhờ cậu chăm sóc họ.”
“Được, mình không từ chối, tin mình. Cậu cứ yên tâm mà đi, phải sống tốt.”
Cả hai ôm nhau thật chặt, khóc nức nở. Họ cứ ôm chặt không buông ra vì biết có lẽ lần này là lần cuối cả hai còn gặp nhau. Đến khi có tiếng phát thanh nói chuyến bay sắp cất cánh, cả hai mới chịu buông ra rồi rời đi.
Nhược Thi đi vào trong, không thèm ngoái lại nhìn. Trong lòng cô đã quyết, nếu đã đến đường cùng thì cô cũng không ngại không tiếc mà từ bỏ tất cả để rời bỏ nơi này, rời khỏi cái con người lãnh khóc vô tình kia.
Mình sẽ không trở về, đi sống một cuộc sống mới. Mình vẫn còn trẻ, vẫn có thể tự nuôi dạy đứa con này. Sau này nếu con hỏi mẹ “Ba con là ai?”, mẹ sẽ không che giấu mà kể lại cho con nghe về người ba vô tình đã bỏ rơi mẹ con ta. Anh từ giờ hãy chăm lo tốt cho gia đình mới của mình, tôi không phiền anh nữa, sẽ không xuất hiện nữa.
Từ giờ ba chữ Quan Hạo Thần kia mình sẽ đem đi xóa sạch, sẽ không hề nhắc đến. Xin lỗi Cách Cách, có thể chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Tạm biệt!
Báy may cất cánh, lúc này Cách Cách mới để ý là mình không biết Nhược Thi vừa đi chuyến bay nào. Vậy xem ra cả hai chắc từ đây không gặp nữa.
Bệnh viện, trong văn phòng làm việc vang lên những âm thanh vật dụng rơi rớt trên đất, mẹ Thần giờ như phát điên tay không ngừng quơ đồ ném loạn.
“Sao ông có thể phản bội tôi?” – Mẹ Thần quát.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi …” – Viện trưởng Trần lúng túng nói.
“Tôi sẽ không để cho cái bệnh viện này được yên đâu.”
Nói xong mẹ Thần bước ra ngoài. Trong phòng giờ còn lài Hoàn Nghiên cùng viện trưởng.
“Viện trưởng xin lỗi ông” – Hoàn Nghiên vịnh bã vai ông nói.
“Cậu làm tốt lắm, không sao cả.”
“Ông không sao chứ?”
“Không sao, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ra mặt, không thể cứ khuất phục người đàn bà đó như vậy hoài ..”
“Ý ông là …muốn vạch mặt bà ta?” – Hoàn Nghiên hơi mất bình tĩnh, chuyện này mà khui ra là đủ để gây nên bão lớn trong Quan gia.
Viện trưởng Trần nắm tay Hoàn Nghiên – “Nếu tôi có mệnh hệ gì, bệnh viện trông vào cậu vì vậy từ nay xin cậu hãy sống và làm việc nghiêm túc, cậu hứa với tôi được không?”
“Viên trưởng, tôi biết rồi ông cứ yên tâm.”
Trên đường về, mẹ Thần luôn suy nghĩ không ngừng, kế hoạch coi như thất bại tuy nhiên sự ra đi ngốc nghếch của cô ta không chừng lại là đã kích lớn hơn cho hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng mẹ Thần có hơi lo sợ - “Xem ra mọi chuyện đã bại lộ, hừ…xem ra thằng oắt con này cũng có tài.”
Thiên La từ Thụy Sĩ về, liền hay tin Nhược Thi mất tích, lập tức hỏi Cách Cách thì cô chỉ khóc chứ không nói nên lời, anh lập tức gọi cho Hạo Thần. Vậy là kế hoạch của họ lập tức thay đổi, thực hiện sớm hơn dự định.
“Bệnh viện” – Bà trả lời nhưng mắt không thèm liếc nhìn cô một cái.
“Đến đó để làm gì?” – Nhược Thi hơi ngạc nhiên, bà không phải tốt đến mức đưa cô đi khám thai đó chứ.
“Bỏ đứa bé.”
Nhược Thi nắm rõ tình huống hiện tại, tay chân luống cuốn định mở cửa xe liều mạng nhảy xuống nhưng cửa ngay từ đầu đã được khóa lại, cô lắc đầu không ngừng – “Bà không thể làm vậy, Hạo Thần … tôi muốn gặp anh ấy”
“Là nó kêu tôi làm vậy, cô đừng chống cự vô ích. Tôi đã có gắng nói với nó, nhưng nó vẫn không thay đổi ý định. Giờ phút này cô có làm gì cũng chỉ là vô ích thôi, hãy tự biết suy nghĩ cho bản thân đi. Đứa bé đối với cô mà nói là không cần thiết.”
Nhưng lời mẹ Thần nói ra như một mũi tên băng bắn thẳng vào tim cô, anh thì ra lại tuyệt tình như vậy.
Nhược Thi ngồi bất động, sức lực của cô giờ lúc này đâu thể làm được gì, tất cả mọi htứ đều được chuẩn bị sẵn chỉ cần cô đến là coi như giải quyết xong. Cô bất lực gục mặt khóc, giọng cũng khàn đi – “Xin bà để tôi đi, tôi sẽ rời xa anh ấy, xin hãy để tôi đi …hức”
“Không được, đứa nhỏ không thể giữ lại, tránh chuyện cô quay về nhận tổ quy tông.”
“Không …tôi sẽ không, xin bà tin tôi.” – Nhược Thi lắc mạnh cánh tay mẹ Thần.
Nhưng bà vẫn không đáp trả, chỉ tiếp tục nhìn về phía trước mặt kệ cô gái ngồi kế bên gào thét cỡ nào. Xe chạy đến bệnh viện, Nhược Thi nhân lúc cửa xe mở ra định chạy thoát, nhưng gần đó đã có sẵn mấy tên mặc vest đen đợi sẵn, họ nhanh tay nhấc bỗng cô lên rồi đem vào trong, miệng bị bịt chặt không thể nói nên cô chỉ còn biết khóc, nước mắt cứ chảy không ngừng, chảy khắp trên nền đất.
Bên trong phòng phẫu thuật, một mình cô ngồi đó, bên ngoài là mấy tên vệ sĩ canh gác, căn bản cô có la hét thế nào cũng không ai đến. Đương nhiên thôi, ai mà dám đắc tội với bọn người này. Sẽ không ai vì một người không quen biết mà rước lấy họa.
Văn phòng viện trưởng Trần.
“Quan phu nhân, bà định làm thế nào?” – Viện trưởng Trần hỏi.
“Phá bỏ đứa bé, còn nữa… làm cô ta sau này không thể sinh nữa. Ông hiểu chứ?”
Viện trưởng Trần sửng sốt, người đàn bà này sao độc ác đến thế, ông nói – “Tôi biết, bà cứ ở đây đợi, xong việc tôi sẽ quay lại.”
Ông bước ra ngoài, đi đến một văn phòng khác, bên trong là một vị bác sĩ đã thay sẵn đồ để chuẩn bị làm thay ông – “Bà ta muốn phá đứa bé… và…” – Ông hơi ngập ngừng.
“Ông đừng nói là muốn làm cô ta không thể sinh con nữa a?” – Hoàn Nghiên đeo khẩu trang vào.
“Sao cậu đoán được?” – Viện trưởng kinh ngạc.
“Nugời đàn bà đó có gì mà không dám làm. Viện trưởng ông cứ ở đây đợi tôi”
Nói xong Hoàn Nghiên bước ra ngoài, đi đến căn phòng phẫu thuật ít người lui tới, hai tên vệ sĩ mở cửa, khi Hoàn Nghiên bước vào liền nhìn thấy Nhược Thi vẻ mặt tái nhợt ngồi trên giường.
“Nhược Thi, thật khéo nhỉ.”
“Hoàn Nghiên?” – Nhược Thi bất ngờ, nhưng rồi lập tức hiểu chuyện liền trao cho anh một nụ cười kinh bỉ - “Xem ra, anh là đến để làm việc cần làm rồi”
Hoàn Nghiên chau mày lại, cô gái này căn bản không đắc tội gì với hắn chỉ tại cô là người phụ nữ của Quan Hạo Thần thôi, mà hắn thì đang hận cái vụ phòng thí nghiệm kia lắm, nên cũng phải phục thù.
“Xin lỗi, chúng ta bắt đầu.”
Nhược Thi khóe mắt đỏ hoe, nhìn Hoàn Nghiên – “Tôi có thể xin anh …giúp tôi không?”
Hoàn Nghiên hơi khựng lại, rồi nói – “Tôi giúp thế nào đây?”
“Xin giúp tôi thoát khỏi đây, tôi không muôn bỏ đứa bé này, không muốn gặp lại Hạo Thần, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Xin anh giúp tôi, làm ơn” – Nhược Thi quỳ xuống, một tay ôm bụng một tay kéo lấy vạt áo Hoàn Nghiên, cố gắng nói thật rõ và thật nhỏ để không kinh động đến bên ngoài.
Hoàn Nghiên thiệt muốn đập đầu ngay lúc này, sao hắn lại có thể có nhân tính đến như vậy chứ, giờ lúc phục thù mà hắn lại mềm lòng vì những lời cầu xin này. Phải chăng mình không hợp đóng vai kẻ xấu? Nghĩ như vậy nên khóe môi hắn cong lên.
Phút chóc trong đầu hắn lóe lên ánh sáng, thù oán của hắn không nên kéo người vô tội vào. Xem ra giờ phút này chỉ có để cô ta biến mất mới là cách trả thù tốt nhất. Hoàn Nghiên ngồi xuống đỡ Nhược Thi đứng dậy, nắm chặt lấy bả vai cô nói hết mọi chuyện mà mẹ Thần muốn làm với cô, điều này càng làm cô sốc đến ngây dại, Hoàn Nghiên thấy cô im lặng bất động nên nói tiếp.
“Tôi sẽ giúp cô nhưng phải hứa với tôi, biến mất khỏi nơi này không để lại dấu vết, sau này cũng không được có ý định cùng đứa bé trở về. Giúp cô lần này có thể tôi sẽ gặp phiền phức lớn. Chỉ cần cô làm được như vậy thì tôi sẽ để cô đi, cô chắc mình làm được không?”
Nhược Thi hơi thẩn thờ, nhưng nghĩ lại đây là cách duy nhất có thể sống sót khỏi người đàn bà đó, có lẽ rời xa nơi này là cách tốt nhất cho cuộc sống của cô. Nhược Thi lấy tay quẹt đi nước mắt nói – “Được, phiền anh giúp tôi gọi cho Cách Cách. Tôi cần cô ấy giúp.”
Hoàn Nghiên liền làm theo, gọi Cách Cách đến đợi ở cửa sau của bệnh viện, còn mình thì làm bộ hốt hoảng chạy ra ngoài bảo hai tên bảo vệ đi thông báo cô gái gặp nguy kịch có thể không qua được, rồi phân phó họ nhanh chân đi làm nhưng việc anh nhờ, hai tên lúng túng lập tức tin liền làm theo.
Thấy hai tên đã đi xa, Hoàn Nghiên đưa Nhược Thi thoát khỏi bệnh viện an toàn, lên xe cùng Cách Cách chạy thẳng ra sân bay.
Trên đường đi, ngồi trong xe Nhược Thi kể lại mọi chuyện cho Cách Cách nhưng vẫn là không nói đến chuyện cô có thai. Cách Cách nghe xong cũng không lấy làm ngạc nhiên vì dù sao những mưu tính này cô cũng chứng kiến quá nhiều rồi. Sống trong gia tộc lớn như vậy Cách Cách bị mọi người khinh rẽ nhưng vẫn tồn tại đến giờ cũng chứng tỏ bản thân cũng không phải kém cỏi, cô chỉ thấy thương xót cho Nhược Thi. Chẳng lẽ lần này cậu mình vẫn là không thật lòng?
Nhược Thi như nhớ điều gì đó, nhanh tay lục túi sách ném điện thoại ra ngoài xe, rồi tháo chiếc nhẫn trên tay không cần nhìn lại quăng thẳng ra ngoài cửa.
“Thi Thi?” – Cách Cách ngạc nhiên vì hành động của cô.
“Đó là cách để mình biến mất.”
“Hãy liên lạc với mình được không, ít ra cũng để mình biết là cậu sống tốt.” – Cách Cách nắm tay cô.
“Mình xin lỗi, mình không hứa với cậu được, nhưng mình vẫn luôn xem cậu là bạn, sẽ không bao giờ quên cô tiểu thư như cậu.”
“Thi Thi” – Cách Cách ôm chặt cô.
Hoàn Nghiên ngồi ở ghế trước không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát mọi chuyện qua kính chiếu hậu. Không hiểu tên Quan Hạo Thần đó nghĩ gì nhưng chuyện lớn thế này hắn cũng không ra mặt thì xem ra hắn cũng không quan tâm rồi, mà mà một tên bác sĩ nhỏ nhoi như mình lại lo chuyện bao đồng, còn dọn dẹp tàn cuộc dùm hắn. Không biết khi trở về viện trưởng Trần thế nào, lại còn phải đối mặt với người đàn bà kia.
Sân bay.
“Thi Thi đã nói sẽ đến à? Đã sắp đến giờ rồi.” – dì Thanh đi tới đi lui lo lắng.
“Lúc nãy con cũng bất ngờ, mẹ yên tâm, cô ấy sẽ đến ngay thôi.”
Từ xa, Á Vinh thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng sao mắt cô lại đỏ, mặt thì lại trắng bệt không hột máu.
“Dì Thanh, Á Vinh” – Nhược Thi đã đến trước mặt họ, gọi.
Dì Thanh thấy cô tiều tụy thì liền đau lòng, ôm lấy cô. – “Không sao cả, đã có dì đây.”
“Đã đến giờ, để con đem hành lý đi, mọi người cũng nói vài câu đi.” – Á Vinh nói rồi rời đi.
“Cách Cách, nhờ cậu nói với ba mẹ mình, nhờ cậu chăm sóc họ.”
“Được, mình không từ chối, tin mình. Cậu cứ yên tâm mà đi, phải sống tốt.”
Cả hai ôm nhau thật chặt, khóc nức nở. Họ cứ ôm chặt không buông ra vì biết có lẽ lần này là lần cuối cả hai còn gặp nhau. Đến khi có tiếng phát thanh nói chuyến bay sắp cất cánh, cả hai mới chịu buông ra rồi rời đi.
Nhược Thi đi vào trong, không thèm ngoái lại nhìn. Trong lòng cô đã quyết, nếu đã đến đường cùng thì cô cũng không ngại không tiếc mà từ bỏ tất cả để rời bỏ nơi này, rời khỏi cái con người lãnh khóc vô tình kia.
Mình sẽ không trở về, đi sống một cuộc sống mới. Mình vẫn còn trẻ, vẫn có thể tự nuôi dạy đứa con này. Sau này nếu con hỏi mẹ “Ba con là ai?”, mẹ sẽ không che giấu mà kể lại cho con nghe về người ba vô tình đã bỏ rơi mẹ con ta. Anh từ giờ hãy chăm lo tốt cho gia đình mới của mình, tôi không phiền anh nữa, sẽ không xuất hiện nữa.
Từ giờ ba chữ Quan Hạo Thần kia mình sẽ đem đi xóa sạch, sẽ không hề nhắc đến. Xin lỗi Cách Cách, có thể chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Tạm biệt!
Báy may cất cánh, lúc này Cách Cách mới để ý là mình không biết Nhược Thi vừa đi chuyến bay nào. Vậy xem ra cả hai chắc từ đây không gặp nữa.
Bệnh viện, trong văn phòng làm việc vang lên những âm thanh vật dụng rơi rớt trên đất, mẹ Thần giờ như phát điên tay không ngừng quơ đồ ném loạn.
“Sao ông có thể phản bội tôi?” – Mẹ Thần quát.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi …” – Viện trưởng Trần lúng túng nói.
“Tôi sẽ không để cho cái bệnh viện này được yên đâu.”
Nói xong mẹ Thần bước ra ngoài. Trong phòng giờ còn lài Hoàn Nghiên cùng viện trưởng.
“Viện trưởng xin lỗi ông” – Hoàn Nghiên vịnh bã vai ông nói.
“Cậu làm tốt lắm, không sao cả.”
“Ông không sao chứ?”
“Không sao, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ra mặt, không thể cứ khuất phục người đàn bà đó như vậy hoài ..”
“Ý ông là …muốn vạch mặt bà ta?” – Hoàn Nghiên hơi mất bình tĩnh, chuyện này mà khui ra là đủ để gây nên bão lớn trong Quan gia.
Viện trưởng Trần nắm tay Hoàn Nghiên – “Nếu tôi có mệnh hệ gì, bệnh viện trông vào cậu vì vậy từ nay xin cậu hãy sống và làm việc nghiêm túc, cậu hứa với tôi được không?”
“Viên trưởng, tôi biết rồi ông cứ yên tâm.”
Trên đường về, mẹ Thần luôn suy nghĩ không ngừng, kế hoạch coi như thất bại tuy nhiên sự ra đi ngốc nghếch của cô ta không chừng lại là đã kích lớn hơn cho hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng mẹ Thần có hơi lo sợ - “Xem ra mọi chuyện đã bại lộ, hừ…xem ra thằng oắt con này cũng có tài.”
Thiên La từ Thụy Sĩ về, liền hay tin Nhược Thi mất tích, lập tức hỏi Cách Cách thì cô chỉ khóc chứ không nói nên lời, anh lập tức gọi cho Hạo Thần. Vậy là kế hoạch của họ lập tức thay đổi, thực hiện sớm hơn dự định.
/29
|