Ngày hôm sau, nói là làm ngay, cô để lại một lá thư, nội dung đại loại là đừng lo cho con, một thời gian sau con sẽ về. Còn lại cô không liên lạc với bất kì ai, điện thoại cũng tắt.
Cô đâu biết rằng, sự biến mất của cô đã châm ngòi cho chiến tranh nổ ra, Hạo Thần thì ngày nào cũng ăn mấy chục tấn đạn dược, gặp ai cũng không nể tình mà quăng bom oanh tạc, người hứng bom lại là mấy chục người dân lương thiện ở công ty.
“Vẫn chưa tìm được?” – Hắn tức giận quát.
“GPS cũng không dò được tín hiệu” – Thiên La tự nghĩ mình thực oan, giờ công việc công ty không cần quản mà cứ lo chạy đi tìm người, còn cái cô gái kia thì cứ như là bốc hơi luôn vậy.
Hạo Thần tức giận hất đổ các đồ đạc trên bàn làm việc xuống, đáng chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại bỏ hắn đi không nói tiếng nào, hỏi Cách Cách thì con bé lại nói không hề hay biết.
“Người nhà cô ấy thế nào?”
“Đã cho người giám sát nhưng không thấy động tĩnh gì, kể cả đi tìm cũng không.”
“Tô Nhược Thi…” – Hạo Thần hét lớn tên cô, sau đó dừng lại một chút, trong mắt giờ đã hiện lên đầy tơ máu, giọng nói có phần nhỏ lại – “…mau trở về cho anh.”______________
Tại một con suối nhỏ, có mấy người phụ nữ khoảng 50 tuổi đang đi lấy nước, trong đó lại có một cô gái trẻ cũng đi theo sau, thật không tin tại thành phố xa hoa này lại còn có một nơi an nhàn đến vậy.
Cô đến đây đã được vài ngày, trên ngọn núi này là một khu nhà dành cho hơn 10 người phụ nữ độc thân xây dựng rồi cùng nhau sinh sống, thức ăn, nước sinh hoạt đều là tự đi lấy, rau quả tự trồng, họ còn nuôi gà vịt và heo, còn có một ao cá lớn. Ở đây không có tivi, không có mạng không có sóng điện thoại, kể cả điện cũng không, nói chung cái gì mà tân tiến hiện đại đều không có, nơi đây cách biệt với thế giới ngoài kia. Thật yên tĩnh, cô đã hứa sẽ giữ liên lạc với Cách Cách nhưng đành chịu, không có cách nào liên lạc, cô lại liên tưởng đến ngày xưa người ta dùng bồ câu đưa thư thì tự ôm bụng cười.
Những người ở đây rất thiện lương, bảo cô ở bao lâu tùy thích, chỉ là thấy tiếc cho một cô gái trẻ mà phải sống ở nơi vắng vẻ này.
Mỗi cuối tuần, sẽ có một vài người cùng nhau ra thành phố để bán một số đồ thủ công tự làm, số tiền kiếm được sẽ dùng mua gạo, phân bón, thức ăn động vật,…
Hằng ngày, cứ sáng là cô sẽ cùng mọi người ra suối lấy nước, xong sẽ về vườn rau tưới cây, nơi đây giống như trang trại vậy. Trốn ở nơi này, chắc Hạo Thần sẽ không tìm thấy, quả là thích hợp.
Nhược Thi muốn ở đây một thời gian, để xem có phải nếu không có Hạo Thần thì cô sẽ không sống được không. Nếu đúng như vậy, cô sẽ bất chấp tất cả mà chạy về vùi mặt vào ngực anh khóc lóc xin anh tha thứ cho sự ra đi của mình lần này.
Nhưng nếu thật cô có thể quên được Hạo Thần, thì cô tình nguyện sống luôn ở đây, không quan tâm đến ngoài kia nữa.
Ở đây cô gặp một người rất tốt, hay quan tâm mình như con gái, ai cũng gọi dì là dì Thanh, dì có một người con trai hiện đang sinh sống ở nước ngoài, mỗi tháng cũng sẽ về thăm dì một lần. Dì còn đùa là sẽ bảo con trai cưới cô làm vợ. Nhìn dì Thanh Nhược Thi nhớ tới dì Hân cũng rất hay quan tâm mình, chắc giờ dì cũng phải dọn bom không ít.
“Thi Thi, hôm nay có muốn cùng mọi người ra thành phố không? Đến đây đã hơn 1 tuàn mà suốt ngày cứ trốn trong nhà, con gái xinh thế này phải ra đường cho người ta ngắm chứ” – Một thím đang chuẩn bị đồ ra thành phố nói.
“Con sẽ ở nhà, các thím cứ đi đi ạ.” – Cô vừa nói vừa bước đến chuẩn bị giúp.
Lúc này dì Thanh cũng từ trong nhà bước ra – “Hôm nay dì cũng phải đi, cứ vào ngày này mỗi tháng là con dì lại gửi đồ về, dì còn định nhờ con đi cùng để đem về hộ”
“Dạ được, vậy con cũng đi vậy” – Nhận lời có hơi gượng gạo, nhưng Nhược Thi không nỡ từ chối, các dì quá tốt với mình.
Nhược Thi bước vào trong thay một bộ đồ khác, quần jean xanh, áo thun trắng và khoác thêm cái cáo sơ mi, cô xõa tóc ra rồi đội lên một cái nón kết, lấy thêm cái kính mát to đeo vào nữa là ngụy trang hoàn thành.
Các dì thấy Nhược Thi ăn mặt kín mít hết thì liền cười một trận – “Con bé này, muốn nó ra ngoài cho người ta ngắm mà ăn mặt thế này này”
Nhược Thi đỏ mặt – “Con sợ có người nhận ra con thôi ạ”
Vậy là Nhược Thi cùng 6 người khác đi bộ xuống núi, trên đường đi Nhược Thi vẫn không quên tán thưởng mình, vì đã có công tìm ra được ‘di tích lịch sử’ này đây.
Trở lại thành phố, Nhược Thi cứ lén lén lúc lúc, nhìn trước nhìn sau, ngó quanh các nơi xem có người quen không, cô thật rất sợ có khi nào thấy được lệnh truy nã dán trên tường không đây. Những người khác thì đã đến một của hàng chuyên bán đồ thủ công để giao hàng còn cô và dì Thanh đến bưu điện để nhận bưu kiện.
Trong lúc ngồi chờ dì Thanh, Nhược Thi bị tin tức trên tivi thu hút sự chú ý.
[Ngay sáng nay, chủ tịch tập đoàn Quan thị Quan Hạo Thần đã đích thân đến sân bay để đón vị hôn thê Thích Như Mộng, nhiều năm ở nước ngoài như vậy lần này Thích tiểu thư về nước theo tin tức được tiết lộ thì Quan gia và Thích gia sẽ tiến hành lễ đính hôn cho hai người. Và sau đây là hình ảnh tại hiện trường …]
Đứng dậy tiến lại gần màn hình, Nhược Thi thấy được gương mặt quen thuộc cả tuần nay không gặp, Hạo Thần kéo vali cho một cô gái xinh đẹp, dáng người cao, tóc thẳng dài được xõa một bên vai, làn da ửng hồng dưới ánh nắng đúng là một cặp trời sinh mà.
Dù biết là Hạo Thần sẽ đính hôn với người khác nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này thì trong lòng cô thấy đau âm ĩ. Không có cô bên cạnh, thì ra anh vẫn vui vẻ như vậy.
Nhược Thi quay người đi, tránh xa khỏi cái tivi làm cô khó chịu này – “Dì Thanh, đã nhận rồi à?”
“Phải, chúng ta đến cửa hàng thủ công gặp mọi người, đi mua ít đồ rồi sẽ về”
Nhược Thi bước ra ngoài, không ngoái lại nhìn. Xem ra là do mình tự ảo tưởng, một công tử đào hoa thì làm gì để ý đến mình, chịu cho mình lên giường không chừng cũng nhờ mình có tu mấy tiếp, nghĩ đến đây Nhược Thi tự cười khinh mình.
Sân bay.
Tránh được đám phóng viên, Hạo Thần và Như Mộng bước lên xe, Như Mộng ngồi ở ghế phụ, tháo kính râm xuống – “Cực cho anh rồi, phải tự lái xe đến, thật vinh hạnh cho em mà”
“Anh biết em không thích phiền phức nên không cho vệ sĩ theo, giờ em muốn đi đâu?”
“Chở em đến phòng thí nghiệm, lần này về nước, có bao nhiêu ân oán phải tính hết.” – Nói xong cô đeo kính râm lại, ngồi dựa vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xem ra em không còn là cô bé dễ ăn hiếp nữa rồi.” – Hạo Thần cười.
“Em chỉ là để dành rồi bộc phát một lượt, vốn định bỏ luôn rồi định cư ở nước ngoài, nhưng lần này ông trời cũng để em về nước, sao em cho qua được” – Cô nghiến răng.
“Được được, chúng ta đến phòng thí nghiệm” – Nói xong Hạo Thần lái xe đi, mấy ngày nay hắn luôn bực bội trong người, mới có hôm nay là hắn mới dằn cơn giận xuống được.
Cái được gọi là phòng thí nghiệm, bên ngoài được trang trí như căn nhà bình thường, nhưng bên trong là các gian phòng khác nhau, mỗi một phòng đều nghiên cứu các thứ khác nhau, tại một căn phòng cuối hành lang, một người đàn ông đang ngồi trên ghế, hai chân thì gác lên bàn làm việc, mắt nhìn lên trần nhà một tay thì đang xoay xoay ly rượu.
Trước cổng, một nam một nữ đang đứng đó, người nữ nhanh chống bấm mật khẩu mở khóa, cửa được mở. Cũng hay, mật khẩu nhiều năm như vậy cũng không đổi – Cô gái mừng thầm, vậy là anh chết chắc.
Lái xe vào trong, cả hai như đã quen thuộc với nơi này cứ như vậy mà đi thẳng đến cuối hành lang đạp tung cửa phòng ra.
RẦM – Hoàn Nghiên ngồi bật dậy, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, như là đã biết trước, anh đặt ly rượu xuống nói – “Hai người đến sớm hơn tôi tưởng.”
“Hạo Thần, anh ra ngoài xe đợi em, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy”
Nghe được như vậy, Hoàn Nghiên dự cảm sắp có chuyện xấu xảy ra, liền nói – “Hiện tại anh không tiếp khách nha, hẹn lần sau”
“Vậy em ở đây, có cần gì thì gọi cho anh.” - Hạo Thần nói xong xoay người rời đi không quên tặng kèm cho Hoàn Nghiên một nụ cười mỉa mai.
Như Mộng bước đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống đối diện cùng Hoàn Nghiên. - “Lần này em về, là trả hết thù với anh.”
“Anh biết” – Hoàn Nghiên thản nhiên nói, nghe vậy Như Mộng nói tiếp - “Em sẽ kết hôn cùng Hạo Thần”
“Ừm” – Anh vẫn lạnh lùng nói, cô hết kiên nhẫn, môi hơi run, hai tay nắm thành quyền, nhưng rồi cô hít sâu một hơi quay người bước ra ngoài, lưng quay về phía anh, cô nói nhưng thanh âm rất nhỏ cũng không biết anh có nghe hay không – “Hèn nhát”.
Nghe tiếng bước chân đã vang xa rồi tắt hẳn, Hoàn Nghiên thở ra một hơi dài, lấy tay xoa xoa ở mi tâm. – “Thật phiền mà!”
Rồi anh cũng đứng dậy bước ra ngoài, bước chân trở nên nhanh hơn, từng bước từng bước đuổi theo Như Mộng. Hoàn Nghiên kéo tay Như Mông xoay mạnh người cô lại áp vào ngực mình.
Như Mộng ngạc nhiên vì hành động này của anh, trợn tròn mắt, cô đưa tay vòng qua ôm anh – “Nghiên!”
Mắt cô giờ đã ướt, Hoàn Nghiên liền đẩy cô ra, nhìn vào mắt cô nói, mi có hới nhíu lại – “Em sẽ hạnh phúc”
Nói xong anh quay đi trở lại phòng đóng sập của lại, còn Như Mộng thì cứ đứng yên nhìn về phía cánh cửa, nước mắt cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt thật nặng. Cô hận …sao anh yêu mà lại không dám đón nhận, cô sẽ không tha thứ cho anh, không cho anh thêm cơ hội nào nữa.
Lấy tay quẹt đi hàng nước mắt, cô hất tóc xoay người bước ra xe. Xe chạy trên đường, Hạo Thần cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói – “Nếu muốn anh giúp gì thì cứ nói, bất cứ chuyện gì anh cũng sẵn lòng.”
“Có, nhưng chưa phải lúc, lần này em muốn chơi thật lớn” – Như Mộng nói.
Lúc này điện thoại vang lên, Hạo Thần nghe máy – “Đã tìm thấy?”
Bên kia điện thoại là giọng nói của Thiên La – “Phải, lúc nãy nhận được tín hiệu ở bưu điện, tiếp là đến của hàng đồ gia dụng, sau đó đến chân núi thì không nhận được nữa.”
“Chân núi? Là nơi nào?” – Hạo Thần nhíu chặt mày lại cũng làm cho Như Mộng chú ý.
“Là chân núi phía Đông, ở ngoại thành”
“Được rồi, cậu quay trở lại việc của mình, không cần tìm nữa”. – Nói xong Hạo Thần tắt điện thoại, chân đạp mạnh tăng tốc chạy.
“Xem ra người phụ nữ của anh cũng không yên phận a” – Như Mộng đùa
“Hừ, lần này thì chết chắt, leo tận trên núi để tránh anh, anh phải đưa em về, hôm nay không có thời gian cho em rồi, xong mọi chuyện sẽ bù lại cho em”
“Được, em hiểu mà.”
Chạy tận lên núi? Quan Hạo Thần ta vẫn oanh tạc được như chơi, Em chết chắc với tôi!
Trở về công ty, Hạo Thần xem lại hệ thống định vị, cũng biết được là ở nơi đó hoang vắng, nhưng đích thật là cũng có không ít người sống. Hạo Thần lập tức lấy áo khoác rồi đi nhanh ra ngoài, đột nhiên nhận được cuộc gọi, là Linh.
“Có chuyện gì?”
Cô đâu biết rằng, sự biến mất của cô đã châm ngòi cho chiến tranh nổ ra, Hạo Thần thì ngày nào cũng ăn mấy chục tấn đạn dược, gặp ai cũng không nể tình mà quăng bom oanh tạc, người hứng bom lại là mấy chục người dân lương thiện ở công ty.
“Vẫn chưa tìm được?” – Hắn tức giận quát.
“GPS cũng không dò được tín hiệu” – Thiên La tự nghĩ mình thực oan, giờ công việc công ty không cần quản mà cứ lo chạy đi tìm người, còn cái cô gái kia thì cứ như là bốc hơi luôn vậy.
Hạo Thần tức giận hất đổ các đồ đạc trên bàn làm việc xuống, đáng chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại bỏ hắn đi không nói tiếng nào, hỏi Cách Cách thì con bé lại nói không hề hay biết.
“Người nhà cô ấy thế nào?”
“Đã cho người giám sát nhưng không thấy động tĩnh gì, kể cả đi tìm cũng không.”
“Tô Nhược Thi…” – Hạo Thần hét lớn tên cô, sau đó dừng lại một chút, trong mắt giờ đã hiện lên đầy tơ máu, giọng nói có phần nhỏ lại – “…mau trở về cho anh.”______________
Tại một con suối nhỏ, có mấy người phụ nữ khoảng 50 tuổi đang đi lấy nước, trong đó lại có một cô gái trẻ cũng đi theo sau, thật không tin tại thành phố xa hoa này lại còn có một nơi an nhàn đến vậy.
Cô đến đây đã được vài ngày, trên ngọn núi này là một khu nhà dành cho hơn 10 người phụ nữ độc thân xây dựng rồi cùng nhau sinh sống, thức ăn, nước sinh hoạt đều là tự đi lấy, rau quả tự trồng, họ còn nuôi gà vịt và heo, còn có một ao cá lớn. Ở đây không có tivi, không có mạng không có sóng điện thoại, kể cả điện cũng không, nói chung cái gì mà tân tiến hiện đại đều không có, nơi đây cách biệt với thế giới ngoài kia. Thật yên tĩnh, cô đã hứa sẽ giữ liên lạc với Cách Cách nhưng đành chịu, không có cách nào liên lạc, cô lại liên tưởng đến ngày xưa người ta dùng bồ câu đưa thư thì tự ôm bụng cười.
Những người ở đây rất thiện lương, bảo cô ở bao lâu tùy thích, chỉ là thấy tiếc cho một cô gái trẻ mà phải sống ở nơi vắng vẻ này.
Mỗi cuối tuần, sẽ có một vài người cùng nhau ra thành phố để bán một số đồ thủ công tự làm, số tiền kiếm được sẽ dùng mua gạo, phân bón, thức ăn động vật,…
Hằng ngày, cứ sáng là cô sẽ cùng mọi người ra suối lấy nước, xong sẽ về vườn rau tưới cây, nơi đây giống như trang trại vậy. Trốn ở nơi này, chắc Hạo Thần sẽ không tìm thấy, quả là thích hợp.
Nhược Thi muốn ở đây một thời gian, để xem có phải nếu không có Hạo Thần thì cô sẽ không sống được không. Nếu đúng như vậy, cô sẽ bất chấp tất cả mà chạy về vùi mặt vào ngực anh khóc lóc xin anh tha thứ cho sự ra đi của mình lần này.
Nhưng nếu thật cô có thể quên được Hạo Thần, thì cô tình nguyện sống luôn ở đây, không quan tâm đến ngoài kia nữa.
Ở đây cô gặp một người rất tốt, hay quan tâm mình như con gái, ai cũng gọi dì là dì Thanh, dì có một người con trai hiện đang sinh sống ở nước ngoài, mỗi tháng cũng sẽ về thăm dì một lần. Dì còn đùa là sẽ bảo con trai cưới cô làm vợ. Nhìn dì Thanh Nhược Thi nhớ tới dì Hân cũng rất hay quan tâm mình, chắc giờ dì cũng phải dọn bom không ít.
“Thi Thi, hôm nay có muốn cùng mọi người ra thành phố không? Đến đây đã hơn 1 tuàn mà suốt ngày cứ trốn trong nhà, con gái xinh thế này phải ra đường cho người ta ngắm chứ” – Một thím đang chuẩn bị đồ ra thành phố nói.
“Con sẽ ở nhà, các thím cứ đi đi ạ.” – Cô vừa nói vừa bước đến chuẩn bị giúp.
Lúc này dì Thanh cũng từ trong nhà bước ra – “Hôm nay dì cũng phải đi, cứ vào ngày này mỗi tháng là con dì lại gửi đồ về, dì còn định nhờ con đi cùng để đem về hộ”
“Dạ được, vậy con cũng đi vậy” – Nhận lời có hơi gượng gạo, nhưng Nhược Thi không nỡ từ chối, các dì quá tốt với mình.
Nhược Thi bước vào trong thay một bộ đồ khác, quần jean xanh, áo thun trắng và khoác thêm cái cáo sơ mi, cô xõa tóc ra rồi đội lên một cái nón kết, lấy thêm cái kính mát to đeo vào nữa là ngụy trang hoàn thành.
Các dì thấy Nhược Thi ăn mặt kín mít hết thì liền cười một trận – “Con bé này, muốn nó ra ngoài cho người ta ngắm mà ăn mặt thế này này”
Nhược Thi đỏ mặt – “Con sợ có người nhận ra con thôi ạ”
Vậy là Nhược Thi cùng 6 người khác đi bộ xuống núi, trên đường đi Nhược Thi vẫn không quên tán thưởng mình, vì đã có công tìm ra được ‘di tích lịch sử’ này đây.
Trở lại thành phố, Nhược Thi cứ lén lén lúc lúc, nhìn trước nhìn sau, ngó quanh các nơi xem có người quen không, cô thật rất sợ có khi nào thấy được lệnh truy nã dán trên tường không đây. Những người khác thì đã đến một của hàng chuyên bán đồ thủ công để giao hàng còn cô và dì Thanh đến bưu điện để nhận bưu kiện.
Trong lúc ngồi chờ dì Thanh, Nhược Thi bị tin tức trên tivi thu hút sự chú ý.
[Ngay sáng nay, chủ tịch tập đoàn Quan thị Quan Hạo Thần đã đích thân đến sân bay để đón vị hôn thê Thích Như Mộng, nhiều năm ở nước ngoài như vậy lần này Thích tiểu thư về nước theo tin tức được tiết lộ thì Quan gia và Thích gia sẽ tiến hành lễ đính hôn cho hai người. Và sau đây là hình ảnh tại hiện trường …]
Đứng dậy tiến lại gần màn hình, Nhược Thi thấy được gương mặt quen thuộc cả tuần nay không gặp, Hạo Thần kéo vali cho một cô gái xinh đẹp, dáng người cao, tóc thẳng dài được xõa một bên vai, làn da ửng hồng dưới ánh nắng đúng là một cặp trời sinh mà.
Dù biết là Hạo Thần sẽ đính hôn với người khác nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này thì trong lòng cô thấy đau âm ĩ. Không có cô bên cạnh, thì ra anh vẫn vui vẻ như vậy.
Nhược Thi quay người đi, tránh xa khỏi cái tivi làm cô khó chịu này – “Dì Thanh, đã nhận rồi à?”
“Phải, chúng ta đến cửa hàng thủ công gặp mọi người, đi mua ít đồ rồi sẽ về”
Nhược Thi bước ra ngoài, không ngoái lại nhìn. Xem ra là do mình tự ảo tưởng, một công tử đào hoa thì làm gì để ý đến mình, chịu cho mình lên giường không chừng cũng nhờ mình có tu mấy tiếp, nghĩ đến đây Nhược Thi tự cười khinh mình.
Sân bay.
Tránh được đám phóng viên, Hạo Thần và Như Mộng bước lên xe, Như Mộng ngồi ở ghế phụ, tháo kính râm xuống – “Cực cho anh rồi, phải tự lái xe đến, thật vinh hạnh cho em mà”
“Anh biết em không thích phiền phức nên không cho vệ sĩ theo, giờ em muốn đi đâu?”
“Chở em đến phòng thí nghiệm, lần này về nước, có bao nhiêu ân oán phải tính hết.” – Nói xong cô đeo kính râm lại, ngồi dựa vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xem ra em không còn là cô bé dễ ăn hiếp nữa rồi.” – Hạo Thần cười.
“Em chỉ là để dành rồi bộc phát một lượt, vốn định bỏ luôn rồi định cư ở nước ngoài, nhưng lần này ông trời cũng để em về nước, sao em cho qua được” – Cô nghiến răng.
“Được được, chúng ta đến phòng thí nghiệm” – Nói xong Hạo Thần lái xe đi, mấy ngày nay hắn luôn bực bội trong người, mới có hôm nay là hắn mới dằn cơn giận xuống được.
Cái được gọi là phòng thí nghiệm, bên ngoài được trang trí như căn nhà bình thường, nhưng bên trong là các gian phòng khác nhau, mỗi một phòng đều nghiên cứu các thứ khác nhau, tại một căn phòng cuối hành lang, một người đàn ông đang ngồi trên ghế, hai chân thì gác lên bàn làm việc, mắt nhìn lên trần nhà một tay thì đang xoay xoay ly rượu.
Trước cổng, một nam một nữ đang đứng đó, người nữ nhanh chống bấm mật khẩu mở khóa, cửa được mở. Cũng hay, mật khẩu nhiều năm như vậy cũng không đổi – Cô gái mừng thầm, vậy là anh chết chắc.
Lái xe vào trong, cả hai như đã quen thuộc với nơi này cứ như vậy mà đi thẳng đến cuối hành lang đạp tung cửa phòng ra.
RẦM – Hoàn Nghiên ngồi bật dậy, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, như là đã biết trước, anh đặt ly rượu xuống nói – “Hai người đến sớm hơn tôi tưởng.”
“Hạo Thần, anh ra ngoài xe đợi em, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy”
Nghe được như vậy, Hoàn Nghiên dự cảm sắp có chuyện xấu xảy ra, liền nói – “Hiện tại anh không tiếp khách nha, hẹn lần sau”
“Vậy em ở đây, có cần gì thì gọi cho anh.” - Hạo Thần nói xong xoay người rời đi không quên tặng kèm cho Hoàn Nghiên một nụ cười mỉa mai.
Như Mộng bước đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống đối diện cùng Hoàn Nghiên. - “Lần này em về, là trả hết thù với anh.”
“Anh biết” – Hoàn Nghiên thản nhiên nói, nghe vậy Như Mộng nói tiếp - “Em sẽ kết hôn cùng Hạo Thần”
“Ừm” – Anh vẫn lạnh lùng nói, cô hết kiên nhẫn, môi hơi run, hai tay nắm thành quyền, nhưng rồi cô hít sâu một hơi quay người bước ra ngoài, lưng quay về phía anh, cô nói nhưng thanh âm rất nhỏ cũng không biết anh có nghe hay không – “Hèn nhát”.
Nghe tiếng bước chân đã vang xa rồi tắt hẳn, Hoàn Nghiên thở ra một hơi dài, lấy tay xoa xoa ở mi tâm. – “Thật phiền mà!”
Rồi anh cũng đứng dậy bước ra ngoài, bước chân trở nên nhanh hơn, từng bước từng bước đuổi theo Như Mộng. Hoàn Nghiên kéo tay Như Mông xoay mạnh người cô lại áp vào ngực mình.
Như Mộng ngạc nhiên vì hành động này của anh, trợn tròn mắt, cô đưa tay vòng qua ôm anh – “Nghiên!”
Mắt cô giờ đã ướt, Hoàn Nghiên liền đẩy cô ra, nhìn vào mắt cô nói, mi có hới nhíu lại – “Em sẽ hạnh phúc”
Nói xong anh quay đi trở lại phòng đóng sập của lại, còn Như Mộng thì cứ đứng yên nhìn về phía cánh cửa, nước mắt cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt thật nặng. Cô hận …sao anh yêu mà lại không dám đón nhận, cô sẽ không tha thứ cho anh, không cho anh thêm cơ hội nào nữa.
Lấy tay quẹt đi hàng nước mắt, cô hất tóc xoay người bước ra xe. Xe chạy trên đường, Hạo Thần cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói – “Nếu muốn anh giúp gì thì cứ nói, bất cứ chuyện gì anh cũng sẵn lòng.”
“Có, nhưng chưa phải lúc, lần này em muốn chơi thật lớn” – Như Mộng nói.
Lúc này điện thoại vang lên, Hạo Thần nghe máy – “Đã tìm thấy?”
Bên kia điện thoại là giọng nói của Thiên La – “Phải, lúc nãy nhận được tín hiệu ở bưu điện, tiếp là đến của hàng đồ gia dụng, sau đó đến chân núi thì không nhận được nữa.”
“Chân núi? Là nơi nào?” – Hạo Thần nhíu chặt mày lại cũng làm cho Như Mộng chú ý.
“Là chân núi phía Đông, ở ngoại thành”
“Được rồi, cậu quay trở lại việc của mình, không cần tìm nữa”. – Nói xong Hạo Thần tắt điện thoại, chân đạp mạnh tăng tốc chạy.
“Xem ra người phụ nữ của anh cũng không yên phận a” – Như Mộng đùa
“Hừ, lần này thì chết chắt, leo tận trên núi để tránh anh, anh phải đưa em về, hôm nay không có thời gian cho em rồi, xong mọi chuyện sẽ bù lại cho em”
“Được, em hiểu mà.”
Chạy tận lên núi? Quan Hạo Thần ta vẫn oanh tạc được như chơi, Em chết chắc với tôi!
Trở về công ty, Hạo Thần xem lại hệ thống định vị, cũng biết được là ở nơi đó hoang vắng, nhưng đích thật là cũng có không ít người sống. Hạo Thần lập tức lấy áo khoác rồi đi nhanh ra ngoài, đột nhiên nhận được cuộc gọi, là Linh.
“Có chuyện gì?”
/29
|