Trần Ân Tứ sửng sốt, còn chưa từ lời nói của anh khôi phục lại tinh thần, tiếng Tần Kiết lại bay vào tai cô:
- Ngủ qua tôi?
Tần Kiết tiến lại gần tai Trần Ân Tứ:
- Em...sẽ ngủ qua sao?
Lời Tần Kiết đến tai Trần Ân Tứ lại thành: “Em biết ngủ sao?”
Ngữ điệu anh rất bình thường, nhưng vào tai cô thì chữ “ngủ” lại cố ý nhấn mạnh.
Trần Ân Tứ không phản ứng với lời anh nói, lúc anh nói hơi thở phả vào bên tai, lưu lại hơi mỏng ấm áp, làm cho lưng cô có chút dựng đứng.
Trong xe yên lặng.
Phải ba mươi giây sau, Trần Ân Tứ mới tiêu hoá xong lời Tần Kiết.
“Em biết ngủ sao?".... chữ "ngủ" trong câu này là động từ...ý là phương diện kia cô không biết, đều phải nhờ lời chỉ dẫn của anh ta...
Trần Ân Tứ cả kinh muốn đứng dậy, đầu gần như đập vào mui xe, Tần Kiết kịp thời chặn lại, nhấn cô ngồi xuống ghế lái.
Sau lưng cô càng dựng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng ánh mắt đáng thương nhanh chóng đỏ lên, từ cổ đến cổ áo cũng ửng đỏ theo.
Nhất thời cô quên mất Tần Kiết đặt tay trên đầu cô đang rút tay.
Đợi cô phản ứng thì môi Tần Kiết đã sát bên tai cô.
Gần đến nỗi muốn đặt lên.
Trần Ân Tứ nhíu mi tâm, muốn rời khỏi, Tần Kiết lại mở miệng.
Mặc dù chỉ còn hai người họ, nhưng khi nói giọng anh chỉ đủ cho hai người nghe.
Tốc độ nói của anh rất chậm, như sợ cô không nghe rõ vậy.
Anh nói xong, nhìn bên tai đang đỏ của cô vài giây, sau đó lui người rời khỏi.
Cánh cửa cách đó không xa đóng lại, Trần Ân Tứ mới hoàn hồn.
Câu nói Tần Kiết vừa nãy như ma chú, lần nữa lặp lại trong đầu cô.
“Để anh nhắc em một chút, bảy tháng kia, số lần em chủ động bằng không...”
Số lần em chủ động bằng không...
Số lần chủ động bằng không...
Số lần bằng không....
Trần Ân Tứ nổi giận, cô chẳng hề suy nghĩ mà mở cửa xe, chạy đến trước cửa lớn. Cô nhìn bóng dáng Tần Kiết cạnh hoa viên, hét một câu giận giữ:
- Anh biến thái! Anh có độc! Anh là đồ điên.
Tần Kiết vững vàng nhập mật khẩu, mở cửa biệt thự bước vào, trả lại Trần Ân Tứ một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Trần Ân Tứ giậm chân hằn học, khuôn mặt đỏ đến nỗi có thể xuất huyết. Về trước xe, cô kéo cửa, đá một cái vào bánh xe Tần Kiết, mới ngồi vào trong. Sau đó dùng lực đập vài cái vào vô lăng, không cẩn thận đập trúng kèn xe, tiếng còi vang lên trong đêm tối, cô nhanh chóng thu lại động tác, như không có chuyện gì xảy ra, thắt dây an toàn chạy về nhà.
...
Tần Kiết đứng trên ban công lầu hai của phòng ngủ chính, đối diện cửa lớn, cạnh cửa kính sát đất, đem tất cả hành động phát tiết của người con gái đều thu vào tầm mắt.
Đáy mắt anh có chút ý cười, cho đến khi xe chạy mất hút, anh xoay người vào phòng tắm.
Không biết do uống say hay do nước tắm quá nóng, Tần Kiết thế mà ngâm trong bồn hết nửa tiếng, ánh mắt như có chút hoảng hốt.
Hơi nước lượn lờ, anh phảng phất nhớ lại cô năm năm trước, cũng phát điên như vậy, muốn nhào đến xé toạc anh ra.
Anh rất bình tĩnh khống chế lúc cô giương nanh múa vuốt, cô chỉ có thể mắng anh...
Cả đêm không ngủ, bị cô càm ràm bên tai có chút đau đầu, anh ép cô vào tủ lạnh, cúi đầu hôn cô...
Đó là nụ hôn đầu của anh và cô.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC
- Ngủ qua tôi?
Tần Kiết tiến lại gần tai Trần Ân Tứ:
- Em...sẽ ngủ qua sao?
Lời Tần Kiết đến tai Trần Ân Tứ lại thành: “Em biết ngủ sao?”
Ngữ điệu anh rất bình thường, nhưng vào tai cô thì chữ “ngủ” lại cố ý nhấn mạnh.
Trần Ân Tứ không phản ứng với lời anh nói, lúc anh nói hơi thở phả vào bên tai, lưu lại hơi mỏng ấm áp, làm cho lưng cô có chút dựng đứng.
Trong xe yên lặng.
Phải ba mươi giây sau, Trần Ân Tứ mới tiêu hoá xong lời Tần Kiết.
“Em biết ngủ sao?".... chữ "ngủ" trong câu này là động từ...ý là phương diện kia cô không biết, đều phải nhờ lời chỉ dẫn của anh ta...
Trần Ân Tứ cả kinh muốn đứng dậy, đầu gần như đập vào mui xe, Tần Kiết kịp thời chặn lại, nhấn cô ngồi xuống ghế lái.
Sau lưng cô càng dựng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng ánh mắt đáng thương nhanh chóng đỏ lên, từ cổ đến cổ áo cũng ửng đỏ theo.
Nhất thời cô quên mất Tần Kiết đặt tay trên đầu cô đang rút tay.
Đợi cô phản ứng thì môi Tần Kiết đã sát bên tai cô.
Gần đến nỗi muốn đặt lên.
Trần Ân Tứ nhíu mi tâm, muốn rời khỏi, Tần Kiết lại mở miệng.
Mặc dù chỉ còn hai người họ, nhưng khi nói giọng anh chỉ đủ cho hai người nghe.
Tốc độ nói của anh rất chậm, như sợ cô không nghe rõ vậy.
Anh nói xong, nhìn bên tai đang đỏ của cô vài giây, sau đó lui người rời khỏi.
Cánh cửa cách đó không xa đóng lại, Trần Ân Tứ mới hoàn hồn.
Câu nói Tần Kiết vừa nãy như ma chú, lần nữa lặp lại trong đầu cô.
“Để anh nhắc em một chút, bảy tháng kia, số lần em chủ động bằng không...”
Số lần em chủ động bằng không...
Số lần chủ động bằng không...
Số lần bằng không....
Trần Ân Tứ nổi giận, cô chẳng hề suy nghĩ mà mở cửa xe, chạy đến trước cửa lớn. Cô nhìn bóng dáng Tần Kiết cạnh hoa viên, hét một câu giận giữ:
- Anh biến thái! Anh có độc! Anh là đồ điên.
Tần Kiết vững vàng nhập mật khẩu, mở cửa biệt thự bước vào, trả lại Trần Ân Tứ một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Trần Ân Tứ giậm chân hằn học, khuôn mặt đỏ đến nỗi có thể xuất huyết. Về trước xe, cô kéo cửa, đá một cái vào bánh xe Tần Kiết, mới ngồi vào trong. Sau đó dùng lực đập vài cái vào vô lăng, không cẩn thận đập trúng kèn xe, tiếng còi vang lên trong đêm tối, cô nhanh chóng thu lại động tác, như không có chuyện gì xảy ra, thắt dây an toàn chạy về nhà.
...
Tần Kiết đứng trên ban công lầu hai của phòng ngủ chính, đối diện cửa lớn, cạnh cửa kính sát đất, đem tất cả hành động phát tiết của người con gái đều thu vào tầm mắt.
Đáy mắt anh có chút ý cười, cho đến khi xe chạy mất hút, anh xoay người vào phòng tắm.
Không biết do uống say hay do nước tắm quá nóng, Tần Kiết thế mà ngâm trong bồn hết nửa tiếng, ánh mắt như có chút hoảng hốt.
Hơi nước lượn lờ, anh phảng phất nhớ lại cô năm năm trước, cũng phát điên như vậy, muốn nhào đến xé toạc anh ra.
Anh rất bình tĩnh khống chế lúc cô giương nanh múa vuốt, cô chỉ có thể mắng anh...
Cả đêm không ngủ, bị cô càm ràm bên tai có chút đau đầu, anh ép cô vào tủ lạnh, cúi đầu hôn cô...
Đó là nụ hôn đầu của anh và cô.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC
/628
|