CHƯƠNG 29
Ngôn Trăn đặt nước chanh mật ong lên bàn, đi qua vỗ vỗ anh “Anh còn sống không?”
Anh vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực nhẹ nhàng phập phồng, hơi thở ấm áp mềm nhẹ.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, sự an tĩnh khó có được nổi lên lơ lửng khiến người ta an tâm trong bầu không khí yên lặng. Hình như từ lúc hai người biết nhau tới nay, những khoảnh khắc như thế này thật sự rất ít.
Đột nhiên Ngôn Trăn nhớ ra gì đó, thò người lại gần, cúi đầu nhìn vào môi của anh.
Miệng vết thương đã sớm khép lại, ngay cả vết sẹo nhỏ cũng không nhìn thấy, nhưng cô nhớ rõ vị trí kia, duỗi tay nhẹ nhàng chọc một chút, đem lời quan tâm trễ một tuần nhẹ nhàng nói ra “Có đau hay không?”
Sau đó lập tức hừ bảo “Đau cũng xứng đáng, lần sau lại cắn.”
Anh không có phản ứng.
Ngôn Trăn cảm thấy Trần Hoài Tự nằm yên tùy người bài bố như thế này không dễ thấy, vì thế nhéo nhéo hai má anh, lại đi cào eo anh mấy cái, sau đó lại chơi với ngón tay anh. Lăn lộn một hồi, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, đứng dậy đi dạo trong phòng một vòng, lúc quay về trên tay còn cầm vài cây bút lông.
Cô lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh anh, dời tay đang che mắt anh xuống.
Ánh đèn vàng bao phủ trong phòng khách, nhàn nhạt hắt vào gương mặt anh. Mí mắt anh khép lại che khuất đôi mắt thâm thúy đen nhánh, ánh sáng mờ nhạt lướt qua chiếc mũi cao thẳng, tạo thành một cái bóng nhỏ.
Ngôn Trăn quan sát một lúc, cảm thấy nếu như sau này Trần Hoài Tự phá sản, đại khái cũng có thể dựa vào gương mặt nuôi sống bản thân.
Cô mở nắp bút lông, để ngòi bút sát vào gương mặt anh, ở trong không khí khoa tay múa chân một chút, tựa hồ đang hỏi nên xuống tay từ chỗ nào.
Đối mặt với cơ hội ngàn năm có một như thế này, Ngôn Trăn quyết định sáng tác một “Kiệt tác nghệ thuật” trên gương mặt anh, sau đó lấy điện thoại chụp ảnh lại, để bức ảnh ấy sẽ trở thành nhược điểm của anh.
Chắc hẳn Trần Hoài Tự rất coi trọng mặt mũi, trong tay cô có ảnh dìm, anh còn không mau ngoan ngoãn nhận thua với cô sao?
Cô càng nghĩ càng hưng phấn, động tác cũng lớn mật hơn, ngại ngồi bên phải anh động thủ không tiện, dứt khoát chen chân vào, hai chân quỳ hẳn sang hai bên sườn anh, thẳng eo, mặt đối mặt nhìn anh từ trên xuống.
“Nể tình hôm nay anh giúp tôi đỡ rượu, tôi có thể miễn cưỡng vẽ anh không xấu lắm.”
Nói xong, cô cúi đầu để sát vào anh, một tay đỡ lấy gương mặt tuấn tú, một tay khác nắm lấy bút, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nốt ruồi nhỏ mê hoặc nhân tâm phía dưới khóe mắt anh.
/337
|