*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Song:“Tử Khiêm?!”
Nước mắt lại rơi, sau bao năm chờ hắn, bao lần lại khóc một mình vì hắn giờ đã nhìn thấy hắn. Nó vui mừng nở nụ cười tươi hình bán nguyệt điều mà 2 năm qua chẳng thực hiện
Khiêm:“Cô là ai?”
Nụ cười ngay lập tức bị dập tắt. Mới 2 năm mà hắn đã quên nó sao? Nó không tin bao kỉ niệm bê nhau như vậy mà hắn có thể dễ dàng quên được.
Khiêm:“Dù gì ta cũng không mấy quan tâm cô là ai, tại sao lại biết tên ta. Thôi ta phải đi đây”
Dừng lại!
Sức mạnh khiến hắn dừng lại. Song Song nhẹ nhàng lấy viên đá từ tay hắn, lưu luyến trờ về phi thuyền.
Cả đêm nó chẳng tài nào ngủ được chỉ toàn nghĩ tới hắn. Nó quyết định tới W. Song Song phải hoá trang để đột nhập vì ở đó ai cũng biết mặt nó rồi
Nó hoá trang giản dị nhưng lại hiệu quả lớn, nó còn không nhận ra mình trong gương.
Giờ đây mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn cái bóng cao cao, gầy gầy nhanh như sóc vụt qua giữa màn đêm huyền ảo.
Chạy xuống trạm phi thuyền, đột nhiên có người bịt miệng Song lại. Hoá ra là Văn An và người trong nhóm.
An kể lại, Dark Hell đã bị bắt và xóa kí ức và tạo ra một kí ức mới cho hắn. Giờ hắn là đồng bọn của W. Cậu quyết định cùng với Song Song lên đường tới W giải cứu cho hắn. Từ trước An đã làm nhiệm vụ liên quan tới W nên cũng đã có thân phận cấp cao tại đó nên dễ dàng vào trong.
Hai đứa vào trong, chẳng may gặp chỉ huy. Hai người nói chuyện hồi lâu ông mới nhìn sang cô bé đứng cạnh. Ông hỏi
Chỉ huy:“À cậu Leo vị này là...”
Song:“Xin chào chỉ huy, Tui tên Rose em gái của phó chỉ huy Leo”
Chỉ huy:“Tốt lắm, thôi tôi đi đây”
Tiếp tục đi tới một căn phòng rộng lớn có dòng chữ”Phòng trung tướng Dark” to đùng ở cạnh cửa ra vào.
*cộc cộc*
“Mời vào”
Từ trong phòng vọng ra một tiếng nói của một người đàn ông. Nó và cậu cùng vào trong, đúng như nó nghĩ, là hắn- người nó đang kiếm tìm nhưng lại ở cạnh người đàn bà nó căm ghét- Liên Mỹ
Hắn hỏi thông tin để vào làm việc. Vì có quan hệ với người trong công ty nên dễ hơn nhiều. Tay nó cứ run run, nó cảm thấy lo lắng sợ mình bị phát hiện khi lỡ nói ra thông tin dễ bị tiết lộ danh tính. Cậu thấy vậy nắm chặt tay nó chấn an tinh thần cho Song Song.
Khiêm:“Thủ tục xong rồi, hai người có thể lui”
Song:“Tuân lệnh!”
Hắn chau mày nghĩ thầm trong đầu “Cảm giác thật ấm áp đến lạ kì khi gặp cô gái đó. Ruốc cuộc cô gái tên Rose đó là ai?”
Chiều hôm ấy cả tổng công ty đều được nghỉ, kể cả một học việc như nó. Lang thang trên phố, thời tiết trở lạnh, cơn gió thổi qua làm người ta ớn lạnh còn nó thì chẳng mấy quan tâm tới điều đó.
Bước lên xe buýt ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo đột nhiên có một người đàn ông khoảng 45 - 46 tuổi bước tới ngồi cạnh nó. Ông ta hỏi nhiều điều về Song Song, nó cũng đã cảm thấy khó chịu.
10 phút trôi qua, không thể chịu được hành vi cứ dựa đầu vào vai nó của ông ta, nó đứng dậy đi khỏi thì bị ông ta giữ lại
Người đàn ông:“Con vợ khốn nạn này! Mày có ngồi xuống hay không!?”
Song:“Ông già biến thái này! Tôi nói cho ông biết, tôi không quen ông và cũng không phải vợ của ông!”
Nó phẫn nộ thực sự, ông ta được đà chiến thắng cứ thế cãi. Ông ta dơ tay định tát nó thì...(chap sau r bít ha^^) Đăng bởi: admin
Song:“Tử Khiêm?!”
Nước mắt lại rơi, sau bao năm chờ hắn, bao lần lại khóc một mình vì hắn giờ đã nhìn thấy hắn. Nó vui mừng nở nụ cười tươi hình bán nguyệt điều mà 2 năm qua chẳng thực hiện
Khiêm:“Cô là ai?”
Nụ cười ngay lập tức bị dập tắt. Mới 2 năm mà hắn đã quên nó sao? Nó không tin bao kỉ niệm bê nhau như vậy mà hắn có thể dễ dàng quên được.
Khiêm:“Dù gì ta cũng không mấy quan tâm cô là ai, tại sao lại biết tên ta. Thôi ta phải đi đây”
Dừng lại!
Sức mạnh khiến hắn dừng lại. Song Song nhẹ nhàng lấy viên đá từ tay hắn, lưu luyến trờ về phi thuyền.
Cả đêm nó chẳng tài nào ngủ được chỉ toàn nghĩ tới hắn. Nó quyết định tới W. Song Song phải hoá trang để đột nhập vì ở đó ai cũng biết mặt nó rồi
Nó hoá trang giản dị nhưng lại hiệu quả lớn, nó còn không nhận ra mình trong gương.
Giờ đây mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn cái bóng cao cao, gầy gầy nhanh như sóc vụt qua giữa màn đêm huyền ảo.
Chạy xuống trạm phi thuyền, đột nhiên có người bịt miệng Song lại. Hoá ra là Văn An và người trong nhóm.
An kể lại, Dark Hell đã bị bắt và xóa kí ức và tạo ra một kí ức mới cho hắn. Giờ hắn là đồng bọn của W. Cậu quyết định cùng với Song Song lên đường tới W giải cứu cho hắn. Từ trước An đã làm nhiệm vụ liên quan tới W nên cũng đã có thân phận cấp cao tại đó nên dễ dàng vào trong.
Hai đứa vào trong, chẳng may gặp chỉ huy. Hai người nói chuyện hồi lâu ông mới nhìn sang cô bé đứng cạnh. Ông hỏi
Chỉ huy:“À cậu Leo vị này là...”
Song:“Xin chào chỉ huy, Tui tên Rose em gái của phó chỉ huy Leo”
Chỉ huy:“Tốt lắm, thôi tôi đi đây”
Tiếp tục đi tới một căn phòng rộng lớn có dòng chữ”Phòng trung tướng Dark” to đùng ở cạnh cửa ra vào.
*cộc cộc*
“Mời vào”
Từ trong phòng vọng ra một tiếng nói của một người đàn ông. Nó và cậu cùng vào trong, đúng như nó nghĩ, là hắn- người nó đang kiếm tìm nhưng lại ở cạnh người đàn bà nó căm ghét- Liên Mỹ
Hắn hỏi thông tin để vào làm việc. Vì có quan hệ với người trong công ty nên dễ hơn nhiều. Tay nó cứ run run, nó cảm thấy lo lắng sợ mình bị phát hiện khi lỡ nói ra thông tin dễ bị tiết lộ danh tính. Cậu thấy vậy nắm chặt tay nó chấn an tinh thần cho Song Song.
Khiêm:“Thủ tục xong rồi, hai người có thể lui”
Song:“Tuân lệnh!”
Hắn chau mày nghĩ thầm trong đầu “Cảm giác thật ấm áp đến lạ kì khi gặp cô gái đó. Ruốc cuộc cô gái tên Rose đó là ai?”
Chiều hôm ấy cả tổng công ty đều được nghỉ, kể cả một học việc như nó. Lang thang trên phố, thời tiết trở lạnh, cơn gió thổi qua làm người ta ớn lạnh còn nó thì chẳng mấy quan tâm tới điều đó.
Bước lên xe buýt ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo đột nhiên có một người đàn ông khoảng 45 - 46 tuổi bước tới ngồi cạnh nó. Ông ta hỏi nhiều điều về Song Song, nó cũng đã cảm thấy khó chịu.
10 phút trôi qua, không thể chịu được hành vi cứ dựa đầu vào vai nó của ông ta, nó đứng dậy đi khỏi thì bị ông ta giữ lại
Người đàn ông:“Con vợ khốn nạn này! Mày có ngồi xuống hay không!?”
Song:“Ông già biến thái này! Tôi nói cho ông biết, tôi không quen ông và cũng không phải vợ của ông!”
Nó phẫn nộ thực sự, ông ta được đà chiến thắng cứ thế cãi. Ông ta dơ tay định tát nó thì...(chap sau r bít ha^^) Đăng bởi: admin
/34
|