Cô phì một tiếng bật cười, còn anh không khách khí trực tiếp xách cổ thằng bé lên.
_Nhóc con, không phải chú đã nói rồi sao? Cô ấy là của chú rồi.
_A a a!!! Cô thấy chưa? Chú ấy bạo lực lắm, cô đừng lấy chú ấy nữa!
_Câm miệng! Muốn biết thế nào là bạo lực chân chính không?
_A ui! Chú là đồ dạ xoa!
_Nhóc con miệng còn hơi sữa!
_Chú mới uống sữa ý! Cháu cai sữa từ mười năm trước rồi!
_#$%^@*&($)@#…
Thấy một lớn một nhỏ chẳng thèm để ý hình tượng cãi nhau, cô không khỏi dở khóc dở cười. Mệt họ còn nhiều sức lực như vậy, cứ đụng đến nhau là gây gổ với nhau, thật không hiểu kiếp trước họ có mối thù không đội trời chung gì?
…
Mặt trời buông mình sau dãy núi, một màu đỏ rực nhuộm đẫm từ chân trời cho tới những tán cây. Xa xa từng đàn chim sải cánh vội vã bay về nơi làm tổ. Đâu đó văng vẳng tiếng dế kêu kéo dài, não lòng mà ai oán.
Ở một mỏm đá trên sườn núi, Hải Lam dang hai tay, tận hưởng cảm giác ánh chiều tà vây quanh mình. Ánh mắt cô sáng rỡ, không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
_Thật đẹp!
Đình Phong mỉm cười, nhìn cô đầy dịu dàng.
_Thích không? Hôm trước lên núi, anh tình cờ phát hiện ra nơi này.
_Thích.
_Nếu em thích khi nào tuần trăng mật chúng ta sẽ đến đây.
_Anh… – Cô bỗng do dự, một lát sau ngập ngừng hỏi. – Cái đó… Có thể dời đám cưới lại được không?
Cảm nhận cơ thể anh thoáng buộc chặt, cô vội kéo tay anh giải thích.
_Không phải em không muốn, chỉ là em muốn chờ Tịnh Yên… Xin lỗi, làm anh không vui… Coi như là em chưa nói gì đi. – Anh đã đợi cô quá lâu, đáng lẽ cô không nên ích kỉ yêu cầu vô lý như thế.
Anh khẽ thở dài, không khỏi thầm mắng tên kia vô dụng, lâu như vậy còn chưa có chút tiến triển nào. Chợt anh cúi xuống ôm cô vào lòng, thật lâu sau mới rầu rĩ trả lời.
_Hai tháng.
_Hả?
_Chỉ hai tháng, sau đó chúng ta lập tức trở về.
Không ngờ rằng Đình Phong sẽ đáp ứng, Hải Lam hơi ngẩn người, tiếp đó mừng rỡ níu áo anh.
_Thật sự?
_Quà.
Thấy cô còn ngây ngốc, anh không ngại “tốt bụng” nhắc nhở.
_Anh chờ em lâu như vậy, em sẽ không làm gì đền đáp anh?
Mặt cô bất giác đỏ lên, nhìn quanh một lát rồi kiễng mũi chân, nhanh chóng thơm vào má anh.
_Được chưa?
_Em đang dỗ trẻ con à?
_Anh không cần thì thôi! – Cô giận, muốn tránh khỏi vòng tay anh lại bị anh giữ lại, môi anh phút chốc phủ lên môi cô, tận tình thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Ánh nắng bao bọc hai người bọn họ, trên mặt đá trơn nhẵn, bóng anh lồng vào bóng cô, giống như vĩnh viễn không bao giờ chia lìa…
_Nhóc con, không phải chú đã nói rồi sao? Cô ấy là của chú rồi.
_A a a!!! Cô thấy chưa? Chú ấy bạo lực lắm, cô đừng lấy chú ấy nữa!
_Câm miệng! Muốn biết thế nào là bạo lực chân chính không?
_A ui! Chú là đồ dạ xoa!
_Nhóc con miệng còn hơi sữa!
_Chú mới uống sữa ý! Cháu cai sữa từ mười năm trước rồi!
_#$%^@*&($)@#…
Thấy một lớn một nhỏ chẳng thèm để ý hình tượng cãi nhau, cô không khỏi dở khóc dở cười. Mệt họ còn nhiều sức lực như vậy, cứ đụng đến nhau là gây gổ với nhau, thật không hiểu kiếp trước họ có mối thù không đội trời chung gì?
…
Mặt trời buông mình sau dãy núi, một màu đỏ rực nhuộm đẫm từ chân trời cho tới những tán cây. Xa xa từng đàn chim sải cánh vội vã bay về nơi làm tổ. Đâu đó văng vẳng tiếng dế kêu kéo dài, não lòng mà ai oán.
Ở một mỏm đá trên sườn núi, Hải Lam dang hai tay, tận hưởng cảm giác ánh chiều tà vây quanh mình. Ánh mắt cô sáng rỡ, không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
_Thật đẹp!
Đình Phong mỉm cười, nhìn cô đầy dịu dàng.
_Thích không? Hôm trước lên núi, anh tình cờ phát hiện ra nơi này.
_Thích.
_Nếu em thích khi nào tuần trăng mật chúng ta sẽ đến đây.
_Anh… – Cô bỗng do dự, một lát sau ngập ngừng hỏi. – Cái đó… Có thể dời đám cưới lại được không?
Cảm nhận cơ thể anh thoáng buộc chặt, cô vội kéo tay anh giải thích.
_Không phải em không muốn, chỉ là em muốn chờ Tịnh Yên… Xin lỗi, làm anh không vui… Coi như là em chưa nói gì đi. – Anh đã đợi cô quá lâu, đáng lẽ cô không nên ích kỉ yêu cầu vô lý như thế.
Anh khẽ thở dài, không khỏi thầm mắng tên kia vô dụng, lâu như vậy còn chưa có chút tiến triển nào. Chợt anh cúi xuống ôm cô vào lòng, thật lâu sau mới rầu rĩ trả lời.
_Hai tháng.
_Hả?
_Chỉ hai tháng, sau đó chúng ta lập tức trở về.
Không ngờ rằng Đình Phong sẽ đáp ứng, Hải Lam hơi ngẩn người, tiếp đó mừng rỡ níu áo anh.
_Thật sự?
_Quà.
Thấy cô còn ngây ngốc, anh không ngại “tốt bụng” nhắc nhở.
_Anh chờ em lâu như vậy, em sẽ không làm gì đền đáp anh?
Mặt cô bất giác đỏ lên, nhìn quanh một lát rồi kiễng mũi chân, nhanh chóng thơm vào má anh.
_Được chưa?
_Em đang dỗ trẻ con à?
_Anh không cần thì thôi! – Cô giận, muốn tránh khỏi vòng tay anh lại bị anh giữ lại, môi anh phút chốc phủ lên môi cô, tận tình thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Ánh nắng bao bọc hai người bọn họ, trên mặt đá trơn nhẵn, bóng anh lồng vào bóng cô, giống như vĩnh viễn không bao giờ chia lìa…
/86
|