Bạc Kiến Từ ở trong một gian phòng khác xem toàn bộ quá trình Hạ Huỳnh làm nhiệm vụ, sau khi thấy cô đoán sai hết, anh chẳng biết nên giận hay nên cười. Năm cái thế mà không đoán mò đúng được một cái, trước khi làm nhiệm vụ cô làm thế nào có thể tràn đầy tự tin cho rằng mình sẽ đoán trúng hết.
Trong phòng quá im lặng, nhân viên không nhịn được nói giúp Hạ Huỳnh: “Độ khó của nhiệm vụ tương đối cao, ảnh chụp khá tương tự, khó tránh khỏi nhận nhầm…”
Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ: “Tôi biết.”
Mà Hạ Huỳnh lúc này cũng đang ở trong trạng thái chết lặng, bởi vì sau khi cô nghe mình đoán sai hết thì toàn thân giống như bị sét đánh, không động đậy tí nào.
Vào lúc này tổ chương trình công bố đáp án chính xác, thậm chí đưa ra tấm ảnh hoàn chỉnh trên màn hình. Bạc Kiến Từ trong ảnh cầm microphone nhìn nghiêng xuống dưới, mồ hôi trên tóc còn chưa khô, vừa A lại công. Nhưng ở trong mắt Hạ Huỳnh, tấm ảnh này giống như đang khinh bỉ cô không đáp đúng được cái nào…
“Tôi…sao không trả lời đúng câu nào…” Hạ Huỳnh tỏ vẻ không thể tin được, “Cho dù là đoán mò, tôi củng nên đoán mò đúng một câu chứ…”
Tổ chương trình hờ hững đáp lại: “Nói đúng lắm, cô làm sao có thể tránh né đáp án chính xác một cách hoàn hảo như thế.”
Hạ Huỳnh: “…” Cô cảm thấy những lời lập flag* ban nãy giống như một bàn tay, vả bộp bộp vào mặt cô.
(*) tương tự như “nói trước bước không qua”
“Cái này sẽ chiếu ra sao?” Sau khi bình phục cảm xúc, còn có một điểm Hạ Huỳnh lo lắng nhất, “Bạc Kiến Từ sẽ nhìn thấy chứ?”
Tổ chương trình cho cô một nụ cười, ý tứ kia rất rõ ràng.
“…” Tạm biệt!
Cô còn mang tư tưởng may mắn, chờ khi gặp Bạc Kiến Từ sẽ giải thích. Ai ngờ mới ra cửa, Bạc Kiến Từ đã dựa trên vách tường bên cạnh, trên mặt còn lộ ra nụ cười thản nhiên: “Sai hết rồi?”
Hạ Huỳnh cười cứng ngắc: “Cái đó…chủ đề hơi khó…”
“Nhưng trước đó không phải em rất có tự tin sao?” Bạc Kiến Từ nhướng mày nhìn cô.
Hạ Huỳnh kinh hoảng, mở to hai mắt hỏi: “Anh xem hết rồi?”
“Ừm, đặc biệt ở chỗ em rất tự tin nói rằng sẽ đoán đúng hết.” Bạc Kiến Từ nhìn cô không khỏi cười ra tiếng, “Nói thật, anh rất ngạc nhiên.”
Khi Hạ Huỳnh đặc biệt tự tin, anh cũng cho rằng cô thực sự có thể đoán đúng hết, nào ngờ…
Lúc này Hạ Huỳnh nhớ lại lời của tổ chương trình trước đó, cô lập tức hỏi: “Anh thực sự đoán trúng hết?”
Thấy cô không tin, Bạc Kiến Từ nhướng mày, anh bảo tổ chương trình đem qua năm xấp ảnh về Hạ Huỳnh: “Em không thể đoán sai chính mình chứ.”
“Sao vậy được.” Hạ Huỳnh xua tay, “Em còn có tự tin về điểm ấy.” Nói xong cô bắt đầu trả lời câu hỏi.
Vừa bắt đầu cô đã gặp khó khăn ở phần mắt. Tổ chương trình chọn hai cặp mắt rất tương tự, Hạ Huỳnh lập tức rơi vào khó khăn. Cô đang chuẩn bị lấy ra di động làm gương soi nhìn xem hình dáng của đôi mắt mình, Bạc Kiến Từ ở bên cạnh lúc này lấy đi di động của cô.
Anh nhíu mày: “Gian lận trước ống kính à?”
Hạ Huỳnh ngước mắt, nhìn thấy xung quanh mình đều là máy quay, cô chỉ đành từ bỏ phương pháp này…
Cuối cùng, cô hết sức khó khăn chọn ra năm tấm.
Tổ chương trình tuyệt tình cất tiếng: “Sai ba cái.”
Hạ Huỳnh chỉ đoán đúng tay và môi, cô vẫn có phần không thể chấp nhận kết quả này, vì thế ngụy biện: “Có lẽ là bình thường tôi không đặc biệt chú ý đến lỗ tai ánh mắt và cái mũi của mình…”
Lúc này cả tổ chương trình đều nhịn cười, thấy dáng vẻ uể oải của Hạ Huỳnh, bọn họ ngược lại không muốn đả kích cô nữa.
“Tuy rằng anh không biết tại sao em có thể tránh né đáp án chính xác hoàn hảo như vậy, có điều chúng ta phải chịu hình phạt.” Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ.
Hạ Huỳnh chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Hình phạt?”
Tổ chương trình lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, hai người là nhóm có điểm thấp nhất trong ba cặp, thứ nhất đếm ngược đương nhiên phải chịu hình phạt.”
“Hai cặp khác đều có điểm cao hơn chúng tôi ư?” Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định từ tổ chương trình, Hạ Huỳnh biết mình là người kéo chân.
Cô ngước mắt, nhận lỗi với Bạc Kiến Từ: “Em xin lỗi, phải để anh bị phạt với em.”
Bạc Kiến Từ mỉm cười lắc đầu: “Không sao, anh vui lòng bị phạt với em.”
Tổ chương trình thấy hai người liếc mắt đưa tình, rất ác nghiệt cất tiếng: “Phần thưởng cho nhiệm vụ này chính là tiền thưởng để hẹn hò, nhưng hai người là hạng nhất đếm ngược cho nên phải làm việc kiếm tiền thưởng hẹn hò mới có thể bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Vậy nếu chúng tôi không tiêu tiền có phải không cần làm việc không!” Đầu óc của Hạ Huỳnh xoay chuyển rất nhanh, “Nếu đi dạo công viên chẳng hạn thì đâu cần tiêu tiền.”
Tổ chương trình: “…” Vậy chúng tôi ghi hình thế nào đây?
“Không được.” Tổ chương trình lắc đầu.
Hạ Huỳnh nhớ tới phần thưởng lần đầu gặp mặt, cô lập tức lụi lọi túi xách lấy ra phiếu thưởng cho buổi hẹn hò đầu tiên: “Đây là phiếu thưởng chúng tôi thắng lúc đó, dùng để bù đắp hình phạt có được không?”
Tổ chương trình bình tĩnh trả lời: “Phiếu thưởng này là để rút thăm.”
“…” Hạ Huỳnh dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo để nhìn tổ chương trình, “Cũng là mấy người biết chơi.”
Quá khen.
Tổ chương trình biết tâm tư riêng của Hạ Huỳnh, nói tiếp: “Không muốn tiêu tiền để hẹn hò cũng được, nhưng bữa sáng hôm nay của hai người là ăn ở đây, phải trả tiền chứ.”
Bạc Kiến Từ thấy Hạ Huỳnh sắp phát cáu, anh mỉm cười lên tiếng trước: “Nói đi, chúng tôi phải làm gì?”
“Mỗi ngày đều có người tới quán cà phê sách này vừa uống cà phê vừa đọc sách, hình phạt của hai người chính là quét dọn cả quán cà phê sách, bao gồm sắp xếp lại giá sách.”
Hạ Huỳnh cam chịu số phận thở dài, cô không nên nghĩ tổ chương trình tốt bụng như vậy.
***
Quán cà phê sách có tổng cộng hai tầng, tầng một là không gian công cộng, tầng hai có phòng riêng.
Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ chịu trách nhiệm dọn dẹp không gian công cộng tại tầng một, Hạ Huỳnh chưa bao giờ làm việc quét dọn, nhưng đi theo Bạc Kiến Từ cô cũng có thể học theo.
“Em xin lỗi, là em liên lụy tới anh.” Ban nãy cô vẫn muốn đôi co với tổ chương trình, chỉ là không muốn Bạc Kiến Từ cũng chịu hình phạt với mình.
Bạc Kiến Từ buông xuống giẻ lau, sắc mặt trở nên hơi nghiêm túc: “Nếu em còn xin lỗi nữa, anh thật sự giận đó.”
Hạ Huỳnh hơi ngớ ra, mặt mày lập tức tươi rói: “Được, vậy em không nói nữa.”
Đến thời gian nghỉ quay giữa giờ.
Hạ Huỳnh thấy Bạc Kiến Từ làm rất thành thạo, cô cũng hơi tò mò: “Trông anh rất thành thạo, ở nhà thường xuyên làm sao?”
“Ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ qua đời từ hồi anh còn nhỏ, anh sống cùng ông ngoại bà ngoại, bọn họ không nuông chiều anh, tận lực trau dồi khả năng thực hành của anh.” Bạc Kiến Từ vừa rửa tay vừa đáp lại.
Hạ Huỳnh hơi nhíu mày, cô có xem qua tư liệu, ba mẹ Bạc Kiến Từ qua đời từ lúc anh còn rất nhỏ. Đây không tính là thông tin bí ẩn gì, nhưng khi nghe anh tự nói, cô vẫn có chút đau lòng.
“Vậy hiện tại anh trở thành ngôi sao lớn rồi, ông ngoại bà ngoại của anh nhất định rất vui vẻ nhỉ?”
Bạc Kiến Từ lau tay, anh cười lắc đầu: “Không nói tới vui vẻ, ông ngoại bà ngoại là người tương đối truyền thống, nhưng hai người không ngăn cản anh.”
“Người nhà của em cũng không muốn em tiến vào làng giải trí.” Hạ Huỳnh mím môi, “Đặc biệt là anh trai em, anh ấy cứ luôn phản đối, nói làng giải trí không tốt cho con gái.”
Động tác lau tay của Bạc Kiến Từ khựng lại, anh lập tức hỏi: “Vậy tại sao em tiến vào làng giải trí?”
“Em muốn làm idol đó.” Hạ Huỳnh ngước mắt, con ngươi vốn sáng ngời thoáng cái ảm đạm, “Nhưng em chỉ làm thực tập sinh ba tháng, công ty vỡ nợ, sau đó gặp một cơ hội đóng phim thế là bắt đầu cuộc sống diễn viên.”
“Tại sao em muốn làm idol?” Bạc Kiến Từ hỏi.
“Idol tỏa sáng trên sân khấu, thể hiện sức hấp dẫn của mình, đó là việc mà em đặc biệt khát khao.” Hạ Huỳnh đáng thương cụp mắt, “Em muốn lắm.” Cô nỗ lực nâng cao diễn xuất là vì chịu trách nhiệm với cái danh diễn viên, nhưng trong lòng vẫn còn muốn làm idol. Có lẽ giống như một sự hối tiếc tốt đẹp, càng không thể hoàn thành thì càng nhớ nhung trong lòng.
Đáy mắt Bạc Kiến Từ khẽ động, anh đánh giá Hạ Huỳnh một chút: “Em làm idol cũng rất thích hợp.”
Hạ Huỳnh lập tức cười cong khóe mắt: “Phải không, em cũng thấy mình rất thích hợp.” Nhưng cô lập tức xụ mặt, “Nhưng anh trai em nói, mặc kệ em là idol hay diễn viên, cũng sẽ không thành công…”
“Em có tin tưởng ánh mắt của người trong ngành không?” Bạc Kiến Từ cười dịu dàng, “Anh thấy em làm rất tốt.”
Hạ Huỳnh tươi cười: “Vậy em khẳng định tin tưởng ánh mắt của anh rồi, anh em chỉ là mắt mù thôi.”
***
Buổi quay tiếp tục tiến hành.
Quán cà phê sách gần như thu dọn xong, hiện tại chỉ còn lại khu vực đọc sách, giá sách ở đó còn chưa sắp xếp lại. Tổng cộng có hai giá sách, phân loại rất đơn giản, văn học trong nước và văn học nước ngoài, hai người mỗi người phụ trách một cái.
Hạ Huỳnh chân ngắn cánh tay ngắn, tốc độ làm việc chậm hơn Bạc Kiến Từ hai lần.
Có một số khách đọc sách xong thì nhét loạn xạ, thậm chí còn có vài quyển trang giấy bị gấp lại, Hạ Huỳnh vừa chỉnh sửa vừa thở dài: “Phải quý trọng sách.”
Cô quẹo vào một mặt khác, thấy Bạc Kiến Từ chỉ còn lại một nửa, cô kinh ngạc lại bất đắc dĩ: “Sao tốc độ của anh nhanh vậy?”
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Đại khái là chân anh dài hơn chân em.”
Hạ Huỳnh nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Bạc Kiến Từ, cảm thấy lời này không thể phản bác. Cho dù cô được người khác gọi là tỉ lệ hoàn mỹ, nhưng đôi chân vẫn ngắn hơn Bạc Kiến Từ một khúc. Có điều, ngoài miệng Hạ Huỳnh vẫn không phục: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, tất cả mọi người đều dưới hai mét.”
“Em nói không sai.” Bạc Kiến Từ rất phối hợp gật đầu, lập tức đứng bên cạnh cô.
Hạ Huỳnh ngửa đầu nhìn thoáng qua sự chênh lệch, cô tức giận chạy sang chỗ khác thu dọn: “Anh đừng lại đây.”
Bạc Kiến Từ thấp giọng cười cười, anh cách cô thật xa hỏi: “Cần anh giúp không?”
“Không cần.” Hạ Huỳnh rất kiên quyết từ chối.
Mỗi giá sách có ba tầng không tính là quá cao. Nhưng dùng chiều cao của Hạ Huỳnh để so sánh, tầng trên cùng đối với cô vẫn hơi tốn sức. Hạ Huỳnh ngẩng đầu, có một quyển “Bầy chim lạc” xen lẫn trong sách văn học trong nước, thoạt nhìn rất nổi bật, giống như là một kẻ phản bội giữa chúng ta.
Cô nhón chân, với tay muốn lấy quyển “Bầy chim lạc”, nhưng vì nhược điểm về chiều cao nên hoàn toàn không có cách nào lấy được nó. Ngay lúc Hạ Huỳnh muốn tìm một cái ghế thì bên cạnh có thêm một bóng người, mùi hương tuyết tùng mát lạnh quanh quẩn bên mũi.
Bạc Kiến Từ dễ dàng lấy xuống quyển “Bầy chim lạc”, anh nhìn khuôn mặt nghiêng trắng nõn của Hạ Huỳnh, cố ý cười nói: “Bé lùn.”
Hạ Huỳnh ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tại sao nói cô lùn, cô thật sự muốn cắn người!
Bạc Kiến Từ sờ đầu Hạ Huỳnh: “Sau này đồ vật ở vị trí cao hãy để anh giúp em.”
Toàn thân Hạ Huỳnh cứng đờ, động tác quá dịu dàng khiến trái tim cô run rẩy.
Bên môi Bạc Kiến Từ chứa ý cười: “Chiều cao của anh chỉ cho em dùng thôi.”
Trong phòng quá im lặng, nhân viên không nhịn được nói giúp Hạ Huỳnh: “Độ khó của nhiệm vụ tương đối cao, ảnh chụp khá tương tự, khó tránh khỏi nhận nhầm…”
Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ: “Tôi biết.”
Mà Hạ Huỳnh lúc này cũng đang ở trong trạng thái chết lặng, bởi vì sau khi cô nghe mình đoán sai hết thì toàn thân giống như bị sét đánh, không động đậy tí nào.
Vào lúc này tổ chương trình công bố đáp án chính xác, thậm chí đưa ra tấm ảnh hoàn chỉnh trên màn hình. Bạc Kiến Từ trong ảnh cầm microphone nhìn nghiêng xuống dưới, mồ hôi trên tóc còn chưa khô, vừa A lại công. Nhưng ở trong mắt Hạ Huỳnh, tấm ảnh này giống như đang khinh bỉ cô không đáp đúng được cái nào…
“Tôi…sao không trả lời đúng câu nào…” Hạ Huỳnh tỏ vẻ không thể tin được, “Cho dù là đoán mò, tôi củng nên đoán mò đúng một câu chứ…”
Tổ chương trình hờ hững đáp lại: “Nói đúng lắm, cô làm sao có thể tránh né đáp án chính xác một cách hoàn hảo như thế.”
Hạ Huỳnh: “…” Cô cảm thấy những lời lập flag* ban nãy giống như một bàn tay, vả bộp bộp vào mặt cô.
(*) tương tự như “nói trước bước không qua”
“Cái này sẽ chiếu ra sao?” Sau khi bình phục cảm xúc, còn có một điểm Hạ Huỳnh lo lắng nhất, “Bạc Kiến Từ sẽ nhìn thấy chứ?”
Tổ chương trình cho cô một nụ cười, ý tứ kia rất rõ ràng.
“…” Tạm biệt!
Cô còn mang tư tưởng may mắn, chờ khi gặp Bạc Kiến Từ sẽ giải thích. Ai ngờ mới ra cửa, Bạc Kiến Từ đã dựa trên vách tường bên cạnh, trên mặt còn lộ ra nụ cười thản nhiên: “Sai hết rồi?”
Hạ Huỳnh cười cứng ngắc: “Cái đó…chủ đề hơi khó…”
“Nhưng trước đó không phải em rất có tự tin sao?” Bạc Kiến Từ nhướng mày nhìn cô.
Hạ Huỳnh kinh hoảng, mở to hai mắt hỏi: “Anh xem hết rồi?”
“Ừm, đặc biệt ở chỗ em rất tự tin nói rằng sẽ đoán đúng hết.” Bạc Kiến Từ nhìn cô không khỏi cười ra tiếng, “Nói thật, anh rất ngạc nhiên.”
Khi Hạ Huỳnh đặc biệt tự tin, anh cũng cho rằng cô thực sự có thể đoán đúng hết, nào ngờ…
Lúc này Hạ Huỳnh nhớ lại lời của tổ chương trình trước đó, cô lập tức hỏi: “Anh thực sự đoán trúng hết?”
Thấy cô không tin, Bạc Kiến Từ nhướng mày, anh bảo tổ chương trình đem qua năm xấp ảnh về Hạ Huỳnh: “Em không thể đoán sai chính mình chứ.”
“Sao vậy được.” Hạ Huỳnh xua tay, “Em còn có tự tin về điểm ấy.” Nói xong cô bắt đầu trả lời câu hỏi.
Vừa bắt đầu cô đã gặp khó khăn ở phần mắt. Tổ chương trình chọn hai cặp mắt rất tương tự, Hạ Huỳnh lập tức rơi vào khó khăn. Cô đang chuẩn bị lấy ra di động làm gương soi nhìn xem hình dáng của đôi mắt mình, Bạc Kiến Từ ở bên cạnh lúc này lấy đi di động của cô.
Anh nhíu mày: “Gian lận trước ống kính à?”
Hạ Huỳnh ngước mắt, nhìn thấy xung quanh mình đều là máy quay, cô chỉ đành từ bỏ phương pháp này…
Cuối cùng, cô hết sức khó khăn chọn ra năm tấm.
Tổ chương trình tuyệt tình cất tiếng: “Sai ba cái.”
Hạ Huỳnh chỉ đoán đúng tay và môi, cô vẫn có phần không thể chấp nhận kết quả này, vì thế ngụy biện: “Có lẽ là bình thường tôi không đặc biệt chú ý đến lỗ tai ánh mắt và cái mũi của mình…”
Lúc này cả tổ chương trình đều nhịn cười, thấy dáng vẻ uể oải của Hạ Huỳnh, bọn họ ngược lại không muốn đả kích cô nữa.
“Tuy rằng anh không biết tại sao em có thể tránh né đáp án chính xác hoàn hảo như vậy, có điều chúng ta phải chịu hình phạt.” Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ.
Hạ Huỳnh chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Hình phạt?”
Tổ chương trình lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, hai người là nhóm có điểm thấp nhất trong ba cặp, thứ nhất đếm ngược đương nhiên phải chịu hình phạt.”
“Hai cặp khác đều có điểm cao hơn chúng tôi ư?” Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định từ tổ chương trình, Hạ Huỳnh biết mình là người kéo chân.
Cô ngước mắt, nhận lỗi với Bạc Kiến Từ: “Em xin lỗi, phải để anh bị phạt với em.”
Bạc Kiến Từ mỉm cười lắc đầu: “Không sao, anh vui lòng bị phạt với em.”
Tổ chương trình thấy hai người liếc mắt đưa tình, rất ác nghiệt cất tiếng: “Phần thưởng cho nhiệm vụ này chính là tiền thưởng để hẹn hò, nhưng hai người là hạng nhất đếm ngược cho nên phải làm việc kiếm tiền thưởng hẹn hò mới có thể bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Vậy nếu chúng tôi không tiêu tiền có phải không cần làm việc không!” Đầu óc của Hạ Huỳnh xoay chuyển rất nhanh, “Nếu đi dạo công viên chẳng hạn thì đâu cần tiêu tiền.”
Tổ chương trình: “…” Vậy chúng tôi ghi hình thế nào đây?
“Không được.” Tổ chương trình lắc đầu.
Hạ Huỳnh nhớ tới phần thưởng lần đầu gặp mặt, cô lập tức lụi lọi túi xách lấy ra phiếu thưởng cho buổi hẹn hò đầu tiên: “Đây là phiếu thưởng chúng tôi thắng lúc đó, dùng để bù đắp hình phạt có được không?”
Tổ chương trình bình tĩnh trả lời: “Phiếu thưởng này là để rút thăm.”
“…” Hạ Huỳnh dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo để nhìn tổ chương trình, “Cũng là mấy người biết chơi.”
Quá khen.
Tổ chương trình biết tâm tư riêng của Hạ Huỳnh, nói tiếp: “Không muốn tiêu tiền để hẹn hò cũng được, nhưng bữa sáng hôm nay của hai người là ăn ở đây, phải trả tiền chứ.”
Bạc Kiến Từ thấy Hạ Huỳnh sắp phát cáu, anh mỉm cười lên tiếng trước: “Nói đi, chúng tôi phải làm gì?”
“Mỗi ngày đều có người tới quán cà phê sách này vừa uống cà phê vừa đọc sách, hình phạt của hai người chính là quét dọn cả quán cà phê sách, bao gồm sắp xếp lại giá sách.”
Hạ Huỳnh cam chịu số phận thở dài, cô không nên nghĩ tổ chương trình tốt bụng như vậy.
***
Quán cà phê sách có tổng cộng hai tầng, tầng một là không gian công cộng, tầng hai có phòng riêng.
Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ chịu trách nhiệm dọn dẹp không gian công cộng tại tầng một, Hạ Huỳnh chưa bao giờ làm việc quét dọn, nhưng đi theo Bạc Kiến Từ cô cũng có thể học theo.
“Em xin lỗi, là em liên lụy tới anh.” Ban nãy cô vẫn muốn đôi co với tổ chương trình, chỉ là không muốn Bạc Kiến Từ cũng chịu hình phạt với mình.
Bạc Kiến Từ buông xuống giẻ lau, sắc mặt trở nên hơi nghiêm túc: “Nếu em còn xin lỗi nữa, anh thật sự giận đó.”
Hạ Huỳnh hơi ngớ ra, mặt mày lập tức tươi rói: “Được, vậy em không nói nữa.”
Đến thời gian nghỉ quay giữa giờ.
Hạ Huỳnh thấy Bạc Kiến Từ làm rất thành thạo, cô cũng hơi tò mò: “Trông anh rất thành thạo, ở nhà thường xuyên làm sao?”
“Ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ qua đời từ hồi anh còn nhỏ, anh sống cùng ông ngoại bà ngoại, bọn họ không nuông chiều anh, tận lực trau dồi khả năng thực hành của anh.” Bạc Kiến Từ vừa rửa tay vừa đáp lại.
Hạ Huỳnh hơi nhíu mày, cô có xem qua tư liệu, ba mẹ Bạc Kiến Từ qua đời từ lúc anh còn rất nhỏ. Đây không tính là thông tin bí ẩn gì, nhưng khi nghe anh tự nói, cô vẫn có chút đau lòng.
“Vậy hiện tại anh trở thành ngôi sao lớn rồi, ông ngoại bà ngoại của anh nhất định rất vui vẻ nhỉ?”
Bạc Kiến Từ lau tay, anh cười lắc đầu: “Không nói tới vui vẻ, ông ngoại bà ngoại là người tương đối truyền thống, nhưng hai người không ngăn cản anh.”
“Người nhà của em cũng không muốn em tiến vào làng giải trí.” Hạ Huỳnh mím môi, “Đặc biệt là anh trai em, anh ấy cứ luôn phản đối, nói làng giải trí không tốt cho con gái.”
Động tác lau tay của Bạc Kiến Từ khựng lại, anh lập tức hỏi: “Vậy tại sao em tiến vào làng giải trí?”
“Em muốn làm idol đó.” Hạ Huỳnh ngước mắt, con ngươi vốn sáng ngời thoáng cái ảm đạm, “Nhưng em chỉ làm thực tập sinh ba tháng, công ty vỡ nợ, sau đó gặp một cơ hội đóng phim thế là bắt đầu cuộc sống diễn viên.”
“Tại sao em muốn làm idol?” Bạc Kiến Từ hỏi.
“Idol tỏa sáng trên sân khấu, thể hiện sức hấp dẫn của mình, đó là việc mà em đặc biệt khát khao.” Hạ Huỳnh đáng thương cụp mắt, “Em muốn lắm.” Cô nỗ lực nâng cao diễn xuất là vì chịu trách nhiệm với cái danh diễn viên, nhưng trong lòng vẫn còn muốn làm idol. Có lẽ giống như một sự hối tiếc tốt đẹp, càng không thể hoàn thành thì càng nhớ nhung trong lòng.
Đáy mắt Bạc Kiến Từ khẽ động, anh đánh giá Hạ Huỳnh một chút: “Em làm idol cũng rất thích hợp.”
Hạ Huỳnh lập tức cười cong khóe mắt: “Phải không, em cũng thấy mình rất thích hợp.” Nhưng cô lập tức xụ mặt, “Nhưng anh trai em nói, mặc kệ em là idol hay diễn viên, cũng sẽ không thành công…”
“Em có tin tưởng ánh mắt của người trong ngành không?” Bạc Kiến Từ cười dịu dàng, “Anh thấy em làm rất tốt.”
Hạ Huỳnh tươi cười: “Vậy em khẳng định tin tưởng ánh mắt của anh rồi, anh em chỉ là mắt mù thôi.”
***
Buổi quay tiếp tục tiến hành.
Quán cà phê sách gần như thu dọn xong, hiện tại chỉ còn lại khu vực đọc sách, giá sách ở đó còn chưa sắp xếp lại. Tổng cộng có hai giá sách, phân loại rất đơn giản, văn học trong nước và văn học nước ngoài, hai người mỗi người phụ trách một cái.
Hạ Huỳnh chân ngắn cánh tay ngắn, tốc độ làm việc chậm hơn Bạc Kiến Từ hai lần.
Có một số khách đọc sách xong thì nhét loạn xạ, thậm chí còn có vài quyển trang giấy bị gấp lại, Hạ Huỳnh vừa chỉnh sửa vừa thở dài: “Phải quý trọng sách.”
Cô quẹo vào một mặt khác, thấy Bạc Kiến Từ chỉ còn lại một nửa, cô kinh ngạc lại bất đắc dĩ: “Sao tốc độ của anh nhanh vậy?”
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Đại khái là chân anh dài hơn chân em.”
Hạ Huỳnh nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Bạc Kiến Từ, cảm thấy lời này không thể phản bác. Cho dù cô được người khác gọi là tỉ lệ hoàn mỹ, nhưng đôi chân vẫn ngắn hơn Bạc Kiến Từ một khúc. Có điều, ngoài miệng Hạ Huỳnh vẫn không phục: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, tất cả mọi người đều dưới hai mét.”
“Em nói không sai.” Bạc Kiến Từ rất phối hợp gật đầu, lập tức đứng bên cạnh cô.
Hạ Huỳnh ngửa đầu nhìn thoáng qua sự chênh lệch, cô tức giận chạy sang chỗ khác thu dọn: “Anh đừng lại đây.”
Bạc Kiến Từ thấp giọng cười cười, anh cách cô thật xa hỏi: “Cần anh giúp không?”
“Không cần.” Hạ Huỳnh rất kiên quyết từ chối.
Mỗi giá sách có ba tầng không tính là quá cao. Nhưng dùng chiều cao của Hạ Huỳnh để so sánh, tầng trên cùng đối với cô vẫn hơi tốn sức. Hạ Huỳnh ngẩng đầu, có một quyển “Bầy chim lạc” xen lẫn trong sách văn học trong nước, thoạt nhìn rất nổi bật, giống như là một kẻ phản bội giữa chúng ta.
Cô nhón chân, với tay muốn lấy quyển “Bầy chim lạc”, nhưng vì nhược điểm về chiều cao nên hoàn toàn không có cách nào lấy được nó. Ngay lúc Hạ Huỳnh muốn tìm một cái ghế thì bên cạnh có thêm một bóng người, mùi hương tuyết tùng mát lạnh quanh quẩn bên mũi.
Bạc Kiến Từ dễ dàng lấy xuống quyển “Bầy chim lạc”, anh nhìn khuôn mặt nghiêng trắng nõn của Hạ Huỳnh, cố ý cười nói: “Bé lùn.”
Hạ Huỳnh ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tại sao nói cô lùn, cô thật sự muốn cắn người!
Bạc Kiến Từ sờ đầu Hạ Huỳnh: “Sau này đồ vật ở vị trí cao hãy để anh giúp em.”
Toàn thân Hạ Huỳnh cứng đờ, động tác quá dịu dàng khiến trái tim cô run rẩy.
Bên môi Bạc Kiến Từ chứa ý cười: “Chiều cao của anh chỉ cho em dùng thôi.”
/71
|