Trên đường trở về, Hạ Huỳnh ở trong xe cười ngây ngô không ngừng khiến Lạc Niệm Niệm trợn trắng mắt. Tới nhà, Lạc Niệm Niệm không nhịn được lên tiếng: “Cậu có thể thu lại cái nụ cười ngây ngô của mình không, thực sự coi người khác không nhìn thấy à.”
“Tớ? Tớ không có.” Hạ Huỳnh mím môi, mạnh miệng đáp lại, “Cậu nhầm rồi.”
Lạc Niệm Niệm trợn trắng mắt, sau đó ngồi xuống: “Còn một tuần nữa cậu sẽ tiến vào đoàn phim, trong khoảng thời gian này dằn lòng cho tớ, tớ không cho phép cậu yêu đương.”
“Yêu đương? Ai? Tớ hả?” Hạ Huỳnh chột dạ hỏi liên tiếp, cô nói nhạt nhẽo, “Tớ không có yêu đương, cậu đừng đội cái nồi này cho tớ.”
Lạc Niệm Niệm khoanh tay, híp mắt nói: “Vậy được, cả tuần này không cho cậu gặp mặt Bạc Kiến Từ.”
“Vậy sao được!” Hạ Huỳnh lập tức cao giọng phản bác, ngay sau đó liền chột dạ nhìn sang hướng khác giải thích, “Tớ đã hẹn với anh ấy rồi, giờ cậu bảo tớ nuốt lời ư?”
Lạc Niệm Niệm cười lạnh hai tiếng: “Cậu có biết hôm nay nhân viên của tổ chương trình nói gì với tớ không, bọn họ hỏi cậu và Bạc Kiến Từ có phải thực sự yêu nhau không, bầu không khí hoàn toàn khác với hai cặp kia.”
“Tớ và anh ấy vốn biết nhau mà, có gì lạ đâu.” Hạ Huỳnh nhỏ giọng trả lời.
Lạc Niệm Niệm thở dài: “Tớ cũng không phải phản đối cậu và Bạc Kiến Từ gặp mặt, nhưng cậu nên biết rằng địa vị hiện tại của cậu trong giới rất bất tiện. Nếu cùng Bạc Kiến Từ truyền ra scandal gì đó thì khẳng định người chịu thiệt là cậu, có khả năng không có phim để đóng.”
Đôi mắt Hạ Huỳnh sáng ngời, cô cười nói: “Tớ hiểu rồi, cho nên phải gặp mặt bí mật đúng không. Yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ cố gắng đóng phim, sau đó nổi tiếng lên để tài nguyên đều tới tìm tớ!”
Lạc Niệm Niệm biết Hạ Huỳnh không phải là loại người sẽ bỏ đi công việc, Lạc Niệm Niệm chỉ sợ cô quá mê muội nên nhắc hai câu. Hai người đã nói chuyện rõ ràng, Lạc Niệm Niệm bèn nói: “Cậu gặp mặt Bạc Kiến Từ cũng được, nhưng phải cho tớ biết.”
“Khẳng định rồi, cậu là người đại diện của tớ, không nói với cậu thì nói với ai.” Hạ Huỳnh chạy tới ôm lấy Lạc Niệm Niệm, “Niệm Niệm cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng kiếm tiền, tớ có thịt ăn thì sẽ không thiếu phần canh của cậu đâu!”
Lạc Niệm Niệm lập tức đáp lại cô: “Rõ ràng là tớ ăn thịt, cậu đóng phim phải để ý vóc dáng không thể ăn.”
Hạ Huỳnh: “…”
Hết yêu rồi.
***
Kỳ cuối cùng của “Nụ hôn rung động” đã tới, trong phần preview trước đó, Hạ Huỳnh để tóc dài lướt qua một giây đã đủ thu hút ánh mắt của mọi người. Sự chờ đợi trong một tuần khiến người ta cảm thấy khó chịu nhưng lại hy vọng thời gian qua chậm một chút, bởi vì đây là tập cuối cùng.
Trải qua nhiều lần cân nhắc, tổ chương trình quyết định kéo dài thời gian phát sóng của tuần này đến 100 phút, mà thời lượng cho CP Kiến Hạ cũng dài 45 phút, coi như cho khán giả xem đủ nội dung muốn xem.
[rốt cuộc mị đã biết vì sao gọi là “Nụ hôn rung động”, hai cặp trước đã hôn rồi, vậy Kiến Hạ…]
[chà tay chờ mong!]
[không được hôn!!!]
[Tinh Tinh không được mẹ không cho phép!]
Hình ảnh chuyển tới studio quen thuộc, Bạc Kiến Từ dịu dàng chỉ dạy Hạ Huỳnh ca hát, đoạn mở đầu là một sự tấn công mạnh bạo. Hạ Huỳnh bắt đầu ghi âm, cho dù trong thời gian đó có mắc lỗi Bạc Kiến Từ cũng chỉ dịu dàng chỉ ra, chẳng hề tức giận hoặc là mất kiên nhẫn, hình ảnh hài hòa đến mức giống như trong phòng thu chỉ còn lại hai người họ.
[nỗi chua xót mỗi tuần lại tới rồi]
[đệt! Chuyện yêu đương ngọt ngào khi nào tới phiên tui hả!]
[Hạ Huỳnh hát hay đó, bài hát này rất thích hợp với âm sắc của cô ấy, không nghĩ tới việc phát triển về phương diện ca hát sao?]
[thà nói bài này thích hợp với Hạ Huỳnh, không bằng nói Bạc Kiến Từ rất hiểu Hạ Huỳnh, cho nên viết một ca khúc chỉ dành riêng cho cô ấy]
[lầu trước quá trớn rồi, tôi không muốn biết lý do này]
[“Sweet dream” thật sự rất hay, khi nào thì phát hành bản chính thức, tui muốn nghe bài này lặp đi lặp lại]
Sau khi ghi âm xong, mọi người thấy Bạc Kiến Từ đưa Hạ Huỳnh tới phòng tập của Húc Tinh. Nơi này bọn họ rất quen thuộc, mà nữ biên đạo bọn họ càng quen hơn, trong lòng cũng càng chua chát hơn vì điều này.
Vũ đạo và ca khúc rất phù hợp, trông đơn giản nhưng động tác tay rất tinh tế. Tuy rằng không phải vũ điệu mạnh mẽ, nhưng sử dụng rất nhiều sức lực từ eo và bụng, vừa mềm lại dẻo, nhìn là biết không dễ học.
[thời gian ba ngày hả? Cho mị ba tháng mị cũng chưa học được…]
[Hạ Huỳnh được chứ? Tôi cảm thấy rất khó]
[không cần lo lắng, trước khi Hạ Hạ của chúng tôi đóng phim đã từng làm thực tập sinh ba tháng, vốn định làm idol đấy!]
[mới lần đầu tiên đã có thể ghi nhớ nhiều động tác như vậy cũng không dễ, không hổ là người từng làm thực tập sinh]
[đột nhiên phát hiện Hạ Huỳnh biết hát biết nhảy, diễn xuất cũng không tệ, lúc này còn chưa hot có chút không khoa học nhỉ?]
Ba ngày luyện tập, tuy rằng chỉ có thời lượng một phút trong chương trình, nhưng dù là ai cũng nhìn ra được mồ hôi trên mặt Hạ Huỳnh, cô thật sự dốc sức vì giấc mộng này.
Khi Hạ Huỳnh tóc dài xuất hiện trong màn hình, mưa bình luận gần như đều kêu gào.
Toàn bộ quá trình nhảy múa không hề bị biên tập lại, chỉ là ở giữa có thêm vài đoạn về phản ứng của Bạc Kiến Từ khi quan sát sân khấu, nụ cười ấy dường như đang nói người tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu chính là bạn gái của tôi.
[Hạ Huỳnh ngọt ngào quá đi, nếu lúc trước cô ấy ra mắt làm idol, nói không chừng đã hot từ lâu rồi]
[bây giờ hot cũng không muộn, tui lọt hố rồi!]
[mị đến để xem Tinh Tinh, kết quả lại rơi vào hố của Hạ Huỳnh???]
[trên khuôn mặt Bạc Kiến Từ viết hai chữ tự hào, chẳng lẽ đây là hạnh phúc được hình thành ư?]
[hu hu hu tôi gặm đường đây]
Tới phần cuối cùng nói lời tạm biệt, mọi người đã chuẩn bị tâm lý, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn có thể chịu được, kết quả phát hiện Bạc Kiến Từ và Hạ Huỳnh hình như không giống vậy, chẳng hề có bầu không khí buồn bã sắp chia tay.
Cơ mà điều khiến fan của Bạc Kiến Từ vui vẻ là cặp này đã tới phần kết thúc vẫn chưa có cảnh hôn, đây tuyệt đối là tin tốt.
Sau đó vào lúc sau cùng, Bạc Kiến Từ chủ động cúi đầu hôn lên trán Hạ Huỳnh. Kết cục này khiến mọi người bùng nổ, mưa bình luận chạy nhiều đến mức không nhìn thấy khuôn mặt của hai người, trên màn hình toàn là trái chanh bay qua.
# Kiến Hạ nụ hôn trên trán # sau khi livestream đã bay lên thẳng vị trí hot search thứ nhất, còn bởi vì được tài khoản marketing trợ giúp ném thêm một bó lửa, siêu chủ đề của Bạc Kiến Từ khóc lóc cả đám.
—— thế mà cho chúng tôi một cú kích thật mạnh ở kết cục, được lắm [mỉm cười]
—— em không ngờ anh lại chủ động như vậy [mỉm cười]
—— tui nhìn ra lòng riêng rồi, sắc mặt Hạ Huỳnh kinh ngạc, có phải là tự anh diễn thêm không @Bạc Kiến Từ
—— nhưng tại sao mị cảm thấy nụ hôn trên trán càng hấp dẫn hơn, hu hu hu mị không cứu được rồi.
—— tui vốn không muốn ship, kết quả chính chủ ép tui ship???
—— a a a mị chết mị chết mị chết mị chết mị chết mị chết mị chết
—— tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi
—— có nhìn thấy sắc mặt của Bạc Kiến Từ không, ẩn nhẫn lại khắc chế, tôi lập tức suy diễn ra câu chuyện tình yêu của nam ca sĩ hàng đầu cùng nữ diễn viên tuyến mười tám!
***
Trong lúc cư dân mạng đang suy diễn ra vở kịch tình yêu, Hạ Huỳnh đến Triều Tiên Cứ gặp Bạc Kiến Từ. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nơi an toàn nhất ở thành phố Tân chỉ có Triều Tiên Cứ, huống chi lần trước Ưng Kỳ đã giúp cô giữ bí mật, lần này khẳng định cũng sẽ giúp đỡ.
Vẫn là gian phòng trước, nhưng lần này hai người quen thuộc hơn lần trước.
“Hai hôm nữa em sẽ vào đoàn phim, đến Định Hải đóng phim có lẽ đi hai tháng.” Hạ Huỳnh có chút không nỡ, “Cho nên chúng ta không thể gặp mặt được.”
Bạc Kiến Từ còn khó chịu hơn Hạ Huỳnh, anh đâu ngờ quay xong chương trình rồi ngược lại phải xa nhau lâu hơn.
“Cơ mà không sao, hiện tại internet phát triển như vậy, chúng ta có thể gọi điện thoại cũng có thể nói chuyện qua video.” Hạ Huỳnh mau chóng nghĩ thoáng, ngược lại an ủi Bạc Kiến Từ, “Anh nói có phải không?”
Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ: “Em nói đúng, nhưng mà vào tháng mười hai anh có buổi concert kỷ niệm ba năm ra mắt, không biết em có thể tới không.”
Hạ Huỳnh mau chóng lấy di động ra xem lịch trình của mình, nhưng cả tháng mười hai đóng phim đã đầy, thời gian trống để nghỉ ngơi cũng rất ít, cô bèn xụ mặt: “Em đang quay phim, hình như không đi được.”
Bạc Kiến Từ âm thầm thở dài, ngay sau đó cười nói: “Không sao, về sau còn có cơ hội khác, kỷ niệm ba năm không xem được thì còn có kỷ niệm bốn năm.”
“Nói mới nhớ hồi anh có chuyến lưu diễn, Niệm Niệm muốn mua vé bảo em cùng cậu ấy canh chừng, kết quả hoàn toàn không giành được vé.” Hạ Huỳnh lập tức điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu nói đùa, “Anh hot thật đấy.”
“Lần sau không cần giành vé.” Bạc Kiến Từ cười nhìn cô, “Em đến tìm anh, anh cho em vị trí tốt nhất.”
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, sau khi ăn gần xong, Bạc Kiến Từ gác đũa nhìn Hạ Huỳnh.
Vẻ mặt của anh hiếm khi nghiêm túc: “Anh biết dạo này bởi vì chương trình mà em đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu có chuyện gì, em nhất định phải cho anh biết, anh giúp em giải quyết.”
Hạ Huỳnh ngẩn ra, sau đó liền nở nụ cười: “Em có thể có chuyện gì chứ, em cho anh biết gia đình em giàu lắm. Tuy rằng anh em mỗi ngày đều ghét bỏ em, nhưng nếu em có chuyện anh ấy khẳng định sẽ giúp em giải quyết.”
“Tại sao em chưa ký với công ty nào, nếu có công ty rồi em sẽ thoải mái hơn.” Bạc Kiến Từ hỏi.
Hạ Huỳnh ngượng ngùng trả lời: “Công ty đầu tiên em ký bị đóng cửa, cho nên em sợ lại gặp phải loại chuyện này, bởi vậy dứt khoát không vào công ty nữa, thế thì cũng tự do một chút.”
“Bây giờ em bắt đầu từ từ có nhiều tài nguyên hơn, nếu chỉ dựa vào một người đại diện thì rất mệt.” Bạc Kiến Từ chần chừ, anh rất muốn bảo Hạ Huỳnh đến Húc Tinh, nhưng cảm thấy làm vậy là đang hạn chế cô.
Hạ Huỳnh cảm thấy Bạc Kiến Từ nói rất đúng, nhưng cô chỉ muốn đóng phim, cho nên tạm thời không gấp gáp tìm công ty.
“Cơ mà lúc ấy tại sao anh lựa chọn Húc Tinh thế?” Cô rất hiếu kỳ, năm đó Bạc Kiến Từ bộc lộ tài năng tại cuộc thi âm nhạc, mà người chìa tay ra muốn hợp tác với anh không chỉ có Húc Tinh, “Em biết Húc Tinh đứng đầu trong giới, nhưng anh là người đi đâu cũng sẽ phát sáng.”
“Có lẽ coi như là bị lừa vào.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ, “Anh Trì nói anh vào Húc Tinh rồi sẽ không hạn chế anh, cũng sẽ không quản lý anh, anh muốn làm gì thì làm cái đó, sau đó anh đồng ý.”
“Cho nên đã lừa anh hả?” Hạ Huỳnh hỏi.
Bạc Kiến Từ lắc đầu: “Chuyện đã hứa với anh thì không có lừa.” Anh lập tức bất đắc dĩ bổ sung, “Nhưng anh phát hiện gần đây anh ấy không thèm quản lý bộ phận ca sĩ, thậm chí muốn giao nó cho anh, dường như đã lên kế hoạch ngay từ đầu.”
Hạ Huỳnh lập tức an ủi anh: “Không có gì, anh cũng dùng phương pháp tương tự lừa một người khác vào không phải được rồi à.”
Bạc Kiến Từ ngơ ngác, sau đó mới cười gật đầu: “Lời em nói hình như rất có đạo lý.”
Hạ Huỳnh cảm khái một câu: “Trì thần chính là nhân vật trong truyền thuyết đó, em thực sự rất thích bài hát của anh ấy.”
Bạc Kiến Từ nhíu mày: “Cho nên em không thích bài hát của anh sao?”
Cô thấy anh tỏ vẻ tức giận bèn vội vàng sửa chữa: “Thích chứ, khẳng định thích mà.”
“Nhưng lần trước em nói không nghe bài hát của anh.” Bạc Kiến Từ còn nhớ rõ.
Hạ Huỳnh sợ anh giận lập tức nói ngay: “Ai nói em không nghe, em đã nghe ‘Ánh sáng đom đóm’ hơn một ngàn lần…” Lời vừa thốt ra, Hạ Huỳnh mới phát giác có phải mình lỡ lời không, cô bèn cụp mắt không dám nhìn anh.
Bạc Kiến Từ cong khóe môi, ý cười ở đáy mắt càng rõ ràng hơn, tôn lên sự chuyển động nhỏ nhẹ của nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.
Hạ Huỳnh không để ý tới sắc mặt của Bạc Kiến Từ vào lúc này, bởi vì có chuyện lớn hơn đã xảy ra.
Ưng Kỳ: anh cho em lời nhắc nhở thân thiện, anh trai em đến Triều Tiên Cứ, em biết rõ sẽ đi tới phòng riêng nào.
Hạ Huỳnh:!!!
“Tớ? Tớ không có.” Hạ Huỳnh mím môi, mạnh miệng đáp lại, “Cậu nhầm rồi.”
Lạc Niệm Niệm trợn trắng mắt, sau đó ngồi xuống: “Còn một tuần nữa cậu sẽ tiến vào đoàn phim, trong khoảng thời gian này dằn lòng cho tớ, tớ không cho phép cậu yêu đương.”
“Yêu đương? Ai? Tớ hả?” Hạ Huỳnh chột dạ hỏi liên tiếp, cô nói nhạt nhẽo, “Tớ không có yêu đương, cậu đừng đội cái nồi này cho tớ.”
Lạc Niệm Niệm khoanh tay, híp mắt nói: “Vậy được, cả tuần này không cho cậu gặp mặt Bạc Kiến Từ.”
“Vậy sao được!” Hạ Huỳnh lập tức cao giọng phản bác, ngay sau đó liền chột dạ nhìn sang hướng khác giải thích, “Tớ đã hẹn với anh ấy rồi, giờ cậu bảo tớ nuốt lời ư?”
Lạc Niệm Niệm cười lạnh hai tiếng: “Cậu có biết hôm nay nhân viên của tổ chương trình nói gì với tớ không, bọn họ hỏi cậu và Bạc Kiến Từ có phải thực sự yêu nhau không, bầu không khí hoàn toàn khác với hai cặp kia.”
“Tớ và anh ấy vốn biết nhau mà, có gì lạ đâu.” Hạ Huỳnh nhỏ giọng trả lời.
Lạc Niệm Niệm thở dài: “Tớ cũng không phải phản đối cậu và Bạc Kiến Từ gặp mặt, nhưng cậu nên biết rằng địa vị hiện tại của cậu trong giới rất bất tiện. Nếu cùng Bạc Kiến Từ truyền ra scandal gì đó thì khẳng định người chịu thiệt là cậu, có khả năng không có phim để đóng.”
Đôi mắt Hạ Huỳnh sáng ngời, cô cười nói: “Tớ hiểu rồi, cho nên phải gặp mặt bí mật đúng không. Yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ cố gắng đóng phim, sau đó nổi tiếng lên để tài nguyên đều tới tìm tớ!”
Lạc Niệm Niệm biết Hạ Huỳnh không phải là loại người sẽ bỏ đi công việc, Lạc Niệm Niệm chỉ sợ cô quá mê muội nên nhắc hai câu. Hai người đã nói chuyện rõ ràng, Lạc Niệm Niệm bèn nói: “Cậu gặp mặt Bạc Kiến Từ cũng được, nhưng phải cho tớ biết.”
“Khẳng định rồi, cậu là người đại diện của tớ, không nói với cậu thì nói với ai.” Hạ Huỳnh chạy tới ôm lấy Lạc Niệm Niệm, “Niệm Niệm cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng kiếm tiền, tớ có thịt ăn thì sẽ không thiếu phần canh của cậu đâu!”
Lạc Niệm Niệm lập tức đáp lại cô: “Rõ ràng là tớ ăn thịt, cậu đóng phim phải để ý vóc dáng không thể ăn.”
Hạ Huỳnh: “…”
Hết yêu rồi.
***
Kỳ cuối cùng của “Nụ hôn rung động” đã tới, trong phần preview trước đó, Hạ Huỳnh để tóc dài lướt qua một giây đã đủ thu hút ánh mắt của mọi người. Sự chờ đợi trong một tuần khiến người ta cảm thấy khó chịu nhưng lại hy vọng thời gian qua chậm một chút, bởi vì đây là tập cuối cùng.
Trải qua nhiều lần cân nhắc, tổ chương trình quyết định kéo dài thời gian phát sóng của tuần này đến 100 phút, mà thời lượng cho CP Kiến Hạ cũng dài 45 phút, coi như cho khán giả xem đủ nội dung muốn xem.
[rốt cuộc mị đã biết vì sao gọi là “Nụ hôn rung động”, hai cặp trước đã hôn rồi, vậy Kiến Hạ…]
[chà tay chờ mong!]
[không được hôn!!!]
[Tinh Tinh không được mẹ không cho phép!]
Hình ảnh chuyển tới studio quen thuộc, Bạc Kiến Từ dịu dàng chỉ dạy Hạ Huỳnh ca hát, đoạn mở đầu là một sự tấn công mạnh bạo. Hạ Huỳnh bắt đầu ghi âm, cho dù trong thời gian đó có mắc lỗi Bạc Kiến Từ cũng chỉ dịu dàng chỉ ra, chẳng hề tức giận hoặc là mất kiên nhẫn, hình ảnh hài hòa đến mức giống như trong phòng thu chỉ còn lại hai người họ.
[nỗi chua xót mỗi tuần lại tới rồi]
[đệt! Chuyện yêu đương ngọt ngào khi nào tới phiên tui hả!]
[Hạ Huỳnh hát hay đó, bài hát này rất thích hợp với âm sắc của cô ấy, không nghĩ tới việc phát triển về phương diện ca hát sao?]
[thà nói bài này thích hợp với Hạ Huỳnh, không bằng nói Bạc Kiến Từ rất hiểu Hạ Huỳnh, cho nên viết một ca khúc chỉ dành riêng cho cô ấy]
[lầu trước quá trớn rồi, tôi không muốn biết lý do này]
[“Sweet dream” thật sự rất hay, khi nào thì phát hành bản chính thức, tui muốn nghe bài này lặp đi lặp lại]
Sau khi ghi âm xong, mọi người thấy Bạc Kiến Từ đưa Hạ Huỳnh tới phòng tập của Húc Tinh. Nơi này bọn họ rất quen thuộc, mà nữ biên đạo bọn họ càng quen hơn, trong lòng cũng càng chua chát hơn vì điều này.
Vũ đạo và ca khúc rất phù hợp, trông đơn giản nhưng động tác tay rất tinh tế. Tuy rằng không phải vũ điệu mạnh mẽ, nhưng sử dụng rất nhiều sức lực từ eo và bụng, vừa mềm lại dẻo, nhìn là biết không dễ học.
[thời gian ba ngày hả? Cho mị ba tháng mị cũng chưa học được…]
[Hạ Huỳnh được chứ? Tôi cảm thấy rất khó]
[không cần lo lắng, trước khi Hạ Hạ của chúng tôi đóng phim đã từng làm thực tập sinh ba tháng, vốn định làm idol đấy!]
[mới lần đầu tiên đã có thể ghi nhớ nhiều động tác như vậy cũng không dễ, không hổ là người từng làm thực tập sinh]
[đột nhiên phát hiện Hạ Huỳnh biết hát biết nhảy, diễn xuất cũng không tệ, lúc này còn chưa hot có chút không khoa học nhỉ?]
Ba ngày luyện tập, tuy rằng chỉ có thời lượng một phút trong chương trình, nhưng dù là ai cũng nhìn ra được mồ hôi trên mặt Hạ Huỳnh, cô thật sự dốc sức vì giấc mộng này.
Khi Hạ Huỳnh tóc dài xuất hiện trong màn hình, mưa bình luận gần như đều kêu gào.
Toàn bộ quá trình nhảy múa không hề bị biên tập lại, chỉ là ở giữa có thêm vài đoạn về phản ứng của Bạc Kiến Từ khi quan sát sân khấu, nụ cười ấy dường như đang nói người tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu chính là bạn gái của tôi.
[Hạ Huỳnh ngọt ngào quá đi, nếu lúc trước cô ấy ra mắt làm idol, nói không chừng đã hot từ lâu rồi]
[bây giờ hot cũng không muộn, tui lọt hố rồi!]
[mị đến để xem Tinh Tinh, kết quả lại rơi vào hố của Hạ Huỳnh???]
[trên khuôn mặt Bạc Kiến Từ viết hai chữ tự hào, chẳng lẽ đây là hạnh phúc được hình thành ư?]
[hu hu hu tôi gặm đường đây]
Tới phần cuối cùng nói lời tạm biệt, mọi người đã chuẩn bị tâm lý, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn có thể chịu được, kết quả phát hiện Bạc Kiến Từ và Hạ Huỳnh hình như không giống vậy, chẳng hề có bầu không khí buồn bã sắp chia tay.
Cơ mà điều khiến fan của Bạc Kiến Từ vui vẻ là cặp này đã tới phần kết thúc vẫn chưa có cảnh hôn, đây tuyệt đối là tin tốt.
Sau đó vào lúc sau cùng, Bạc Kiến Từ chủ động cúi đầu hôn lên trán Hạ Huỳnh. Kết cục này khiến mọi người bùng nổ, mưa bình luận chạy nhiều đến mức không nhìn thấy khuôn mặt của hai người, trên màn hình toàn là trái chanh bay qua.
# Kiến Hạ nụ hôn trên trán # sau khi livestream đã bay lên thẳng vị trí hot search thứ nhất, còn bởi vì được tài khoản marketing trợ giúp ném thêm một bó lửa, siêu chủ đề của Bạc Kiến Từ khóc lóc cả đám.
—— thế mà cho chúng tôi một cú kích thật mạnh ở kết cục, được lắm [mỉm cười]
—— em không ngờ anh lại chủ động như vậy [mỉm cười]
—— tui nhìn ra lòng riêng rồi, sắc mặt Hạ Huỳnh kinh ngạc, có phải là tự anh diễn thêm không @Bạc Kiến Từ
—— nhưng tại sao mị cảm thấy nụ hôn trên trán càng hấp dẫn hơn, hu hu hu mị không cứu được rồi.
—— tui vốn không muốn ship, kết quả chính chủ ép tui ship???
—— a a a mị chết mị chết mị chết mị chết mị chết mị chết mị chết
—— tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi
—— có nhìn thấy sắc mặt của Bạc Kiến Từ không, ẩn nhẫn lại khắc chế, tôi lập tức suy diễn ra câu chuyện tình yêu của nam ca sĩ hàng đầu cùng nữ diễn viên tuyến mười tám!
***
Trong lúc cư dân mạng đang suy diễn ra vở kịch tình yêu, Hạ Huỳnh đến Triều Tiên Cứ gặp Bạc Kiến Từ. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nơi an toàn nhất ở thành phố Tân chỉ có Triều Tiên Cứ, huống chi lần trước Ưng Kỳ đã giúp cô giữ bí mật, lần này khẳng định cũng sẽ giúp đỡ.
Vẫn là gian phòng trước, nhưng lần này hai người quen thuộc hơn lần trước.
“Hai hôm nữa em sẽ vào đoàn phim, đến Định Hải đóng phim có lẽ đi hai tháng.” Hạ Huỳnh có chút không nỡ, “Cho nên chúng ta không thể gặp mặt được.”
Bạc Kiến Từ còn khó chịu hơn Hạ Huỳnh, anh đâu ngờ quay xong chương trình rồi ngược lại phải xa nhau lâu hơn.
“Cơ mà không sao, hiện tại internet phát triển như vậy, chúng ta có thể gọi điện thoại cũng có thể nói chuyện qua video.” Hạ Huỳnh mau chóng nghĩ thoáng, ngược lại an ủi Bạc Kiến Từ, “Anh nói có phải không?”
Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ: “Em nói đúng, nhưng mà vào tháng mười hai anh có buổi concert kỷ niệm ba năm ra mắt, không biết em có thể tới không.”
Hạ Huỳnh mau chóng lấy di động ra xem lịch trình của mình, nhưng cả tháng mười hai đóng phim đã đầy, thời gian trống để nghỉ ngơi cũng rất ít, cô bèn xụ mặt: “Em đang quay phim, hình như không đi được.”
Bạc Kiến Từ âm thầm thở dài, ngay sau đó cười nói: “Không sao, về sau còn có cơ hội khác, kỷ niệm ba năm không xem được thì còn có kỷ niệm bốn năm.”
“Nói mới nhớ hồi anh có chuyến lưu diễn, Niệm Niệm muốn mua vé bảo em cùng cậu ấy canh chừng, kết quả hoàn toàn không giành được vé.” Hạ Huỳnh lập tức điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu nói đùa, “Anh hot thật đấy.”
“Lần sau không cần giành vé.” Bạc Kiến Từ cười nhìn cô, “Em đến tìm anh, anh cho em vị trí tốt nhất.”
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, sau khi ăn gần xong, Bạc Kiến Từ gác đũa nhìn Hạ Huỳnh.
Vẻ mặt của anh hiếm khi nghiêm túc: “Anh biết dạo này bởi vì chương trình mà em đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu có chuyện gì, em nhất định phải cho anh biết, anh giúp em giải quyết.”
Hạ Huỳnh ngẩn ra, sau đó liền nở nụ cười: “Em có thể có chuyện gì chứ, em cho anh biết gia đình em giàu lắm. Tuy rằng anh em mỗi ngày đều ghét bỏ em, nhưng nếu em có chuyện anh ấy khẳng định sẽ giúp em giải quyết.”
“Tại sao em chưa ký với công ty nào, nếu có công ty rồi em sẽ thoải mái hơn.” Bạc Kiến Từ hỏi.
Hạ Huỳnh ngượng ngùng trả lời: “Công ty đầu tiên em ký bị đóng cửa, cho nên em sợ lại gặp phải loại chuyện này, bởi vậy dứt khoát không vào công ty nữa, thế thì cũng tự do một chút.”
“Bây giờ em bắt đầu từ từ có nhiều tài nguyên hơn, nếu chỉ dựa vào một người đại diện thì rất mệt.” Bạc Kiến Từ chần chừ, anh rất muốn bảo Hạ Huỳnh đến Húc Tinh, nhưng cảm thấy làm vậy là đang hạn chế cô.
Hạ Huỳnh cảm thấy Bạc Kiến Từ nói rất đúng, nhưng cô chỉ muốn đóng phim, cho nên tạm thời không gấp gáp tìm công ty.
“Cơ mà lúc ấy tại sao anh lựa chọn Húc Tinh thế?” Cô rất hiếu kỳ, năm đó Bạc Kiến Từ bộc lộ tài năng tại cuộc thi âm nhạc, mà người chìa tay ra muốn hợp tác với anh không chỉ có Húc Tinh, “Em biết Húc Tinh đứng đầu trong giới, nhưng anh là người đi đâu cũng sẽ phát sáng.”
“Có lẽ coi như là bị lừa vào.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ, “Anh Trì nói anh vào Húc Tinh rồi sẽ không hạn chế anh, cũng sẽ không quản lý anh, anh muốn làm gì thì làm cái đó, sau đó anh đồng ý.”
“Cho nên đã lừa anh hả?” Hạ Huỳnh hỏi.
Bạc Kiến Từ lắc đầu: “Chuyện đã hứa với anh thì không có lừa.” Anh lập tức bất đắc dĩ bổ sung, “Nhưng anh phát hiện gần đây anh ấy không thèm quản lý bộ phận ca sĩ, thậm chí muốn giao nó cho anh, dường như đã lên kế hoạch ngay từ đầu.”
Hạ Huỳnh lập tức an ủi anh: “Không có gì, anh cũng dùng phương pháp tương tự lừa một người khác vào không phải được rồi à.”
Bạc Kiến Từ ngơ ngác, sau đó mới cười gật đầu: “Lời em nói hình như rất có đạo lý.”
Hạ Huỳnh cảm khái một câu: “Trì thần chính là nhân vật trong truyền thuyết đó, em thực sự rất thích bài hát của anh ấy.”
Bạc Kiến Từ nhíu mày: “Cho nên em không thích bài hát của anh sao?”
Cô thấy anh tỏ vẻ tức giận bèn vội vàng sửa chữa: “Thích chứ, khẳng định thích mà.”
“Nhưng lần trước em nói không nghe bài hát của anh.” Bạc Kiến Từ còn nhớ rõ.
Hạ Huỳnh sợ anh giận lập tức nói ngay: “Ai nói em không nghe, em đã nghe ‘Ánh sáng đom đóm’ hơn một ngàn lần…” Lời vừa thốt ra, Hạ Huỳnh mới phát giác có phải mình lỡ lời không, cô bèn cụp mắt không dám nhìn anh.
Bạc Kiến Từ cong khóe môi, ý cười ở đáy mắt càng rõ ràng hơn, tôn lên sự chuyển động nhỏ nhẹ của nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.
Hạ Huỳnh không để ý tới sắc mặt của Bạc Kiến Từ vào lúc này, bởi vì có chuyện lớn hơn đã xảy ra.
Ưng Kỳ: anh cho em lời nhắc nhở thân thiện, anh trai em đến Triều Tiên Cứ, em biết rõ sẽ đi tới phòng riêng nào.
Hạ Huỳnh:!!!
/71
|