“Tôi giống như... nghe thấy một âm thanh lạ?” Vừa đi vào sảnh lớn, Hạ Nặc vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng tầm mắt bị vách tường che khuất.
Ngay lúc vừa rồi như thể cậu đã nghe thấy tiếng la hét của một người phụ nữ, tiếng la hét ấy khủng khiếp đến nỗi có vẻ như cô ấy đang phải chịu một loại tra tấn nào đó.
Âm thanh dường như có chút quen thuộc.
“Có lẽ là một ai đó không nghe theo lời khuyên và bị dính lời nguyền rồi.” Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý.
Hạ Nặc không hiểu ý của hắn, không khỏi có chút bối rối. Tạm đặt thắc mắc này sang một bên, cậu không thể không cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
“Những gì anh vừa nói có thực sự ổn không?” Ánh mắt người thiếu niên đầy lo lắng, “Dù sao cô ấy cũng là người chủ trì bữa tiệc...”
Những gì người đàn ông nói vừa rồi hẳn là đã hoàn toàn xúc phạm đến Nữ công tước nhỉ?
“Đừng lo lắng, cô ta không thể làm gì tôi.” Người đàn ông nhìn xuống thiếu niên bên cạnh, “Nếu tôi thậm chí không thể bảo vệ 'người yêu' của mình, thì quá vô dụng.”
Nghe lại hai chữ “người yêu”, mặc dù biết đó không phải là sự thật nhưng Hạ Nặc vẫn có chút ngượng ngùng.
Cậu cúi đầu xuống để lộ ra một chút lỗ tai hồng hồng: “Thật sự cảm ơn anh.”
“Xin lỗi khi nói điều này, nhưng tôi lại có một chút vui vẻ khi thấy cô ấy khó xử.”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một đôi mắt lấp lánh, lúm đồng tiền đáng yêu lờ mờ hiện ra bên môi.
Người đàn ông rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Khi Hạ Nặc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, hắn mới thản nhiên nhìn đi chỗ khác nói đùa: “Vậy cậu sẽ cảm ơn tôi như thế nào đây?”
Hạ Nặc cũng hùa theo: “Ngoại trừ việc hứa ra cũng không thể làm gì khác, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh.”
Người đàn ông nhìn cậu đầy ẩn ý: “Vậy thì cậu phải nhớ kỹ lời hứa hôm nay.”
Hạ Nặc không cảm nhận được nguy hiểm, gật đầu đồng ý: “Được, tôi rất đáng tin mà.”
Hai người họ bước vào sảnh tiệc, vẫn còn hơi vắng vì hầu hết khách vẫn ở ngoài cửa, chỉ có một vài người phục vụ đi đi lại lại.
Sau khi hai người vào một lúc, một số vị khách mới thưa thớt đi vào, điều kỳ lạ là dường như bọn họ đang run rẩy khi nhìn người đàn ông.
Hạ Nặc quan sát và chắc chắn rằng mình không nhầm. Ánh mắt họ tràn đầy sợ hãi, bất kể là nói chuyện hay lấy thức ăn, bọn họ không biết cố ý hay vô ý mà tránh chỗ cậu và người đàn ông đang đứng, tạo thành khoảng chân không giữa hai người và các vị khách.
Hơn nữa sau khi hầu hết khách mời đã bước vào thì cậu vẫn không nhìn thấy Nữ công tước.
Chẳng lẽ Nữ công tước vì lời khiêu khích của tiểu thư người cá mà quá tức giận nên đã rời đi?
Hạ Nặc phỏng đoán trong lòng.
Nhưng cậu cũng biết điều này là không thể, huống chi sức chịu đựng tâm lý của Nữ công tước cũng không kém như vậy, mới nói mấy câu đã không chịu được. Với tư cách là người chủ trì bữa tiệc, thì chắc chắn sẽ đến bữa tiệc mà không có lý do đặc biệt gì.
Ít nhất cô ấy nên đến thông báo bữa tiệc bắt đầu.
Tuy nhiên sau khi Hạ Nặc đợi lâu hơn một chút vẫn không nhìn thấy Nữ công tước đâu, còn những vị khách khác thì không tỏ ra nghi ngờ gì về điều này như thể họ đã biết trước gì đó.
Mặc dù Hạ Nặc thật sự không muốn gặp lại Nữ công tước, cũng không muốn bị ánh mắt hung hãn của cô quét lên người lần nữa. Nhưng đã lâu như vậy mà cô ấy vẫn chưa đến, thật kỳ lạ.
Lúc này trước mặt Hạ Nặc đã có năm, sáu đĩa thức ăn, tất cả đều do người đàn ông mang đến khi cậu đang suy nghĩ về vấn đề này. Thức ăn có rất nhiều loại và đa dạng nhưng đều có một điểm chung, đó là rất phù hợp với khẩu vị của Hạ Nặc.
Thức ăn này không làm cho cậu cảm thấy no, bụng dưới không phình ra, cho nên Hạ Nặc cũng không cần kiềm chế bản thân mà vui vẻ thưởng thức.
Mọi người đều biết đấy, nói chung khi phụ nữ khoác lên những bộ váy đều không dám ăn uống trong bữa tiệc, ngay cả khi không ăn nhiều nhưng bụng dưới vẫn phình ra trông rất rõ ràng.
“Có phải là anh biết gì không?” Khi người đàn ông đang nhét một món ăn nhẹ vào miệng cậu, cậu vừa nhai vừa hỏi, hai má phồng lên.
Lúc đầu cậu không để ý nhưng bây giờ nghĩ lại thì những lời mà người đàn ông vừa nói có phải quá kỳ lạ không?
“Một ai đó không nghe theo lời khuyên để rồi bị dính lời nguyền?” — Có thể người đó là Nữ công tước không nhỉ?
“Cậu biết gì sao?” Người đàn ông thờ ơ hỏi, chọc vào má cậu bé.
Biểu hiện của người đàn ông không có gì bất thường, Hạ Nặc không thể không lật ngược suy đoán trước đó của mình.
Nếu thật sự là do người đàn ông làm thì sao hắn lại không biết về nó?
Ngay từ đầu, nhất cử nhất động của người đàn ông đều bị cậu theo dõi, nếu hắn thật sự có động tác nhỏ gì Hạ Nặc hẳn là đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Chẳng lẽ Nữ công tước đã thật sự bị dính lời nguyền rồi? Cậu bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Ngay sau đó, Công tước xuất hiện.
Vị đại nhân vật chưa bao giờ thích xuất hiện trước mặt mọi người này khi vừa lộ mặt liền tuyên bố bắt đầu bữa tiệc và thông báo về bệnh tình của Nữ công tước, sau đó nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không có ý định chiêu đãi khách của Nữ công tước.
Trước khi rời đi, ông ta bất giác nhìn về hướng người đàn ông, ánh mắt có chút phức tạp.
Những vị khách còn lại dường như đã rất quen với điều đó, họ vẫn nói đùa: “Lần này Công tước nói nhiều hơn mười từ ở trước mặt mọi người so với lần trước. Hiểu là gì không? Là phá vỡ kỷ lục, phá vỡ kỷ lục đó.”
Hạ Nặc không thể không hiểu về sự trầm lặng này của Công tước.
Cậu vẫn chưa quên mục đích tham dự bữa tiệc lần này.
“Anh có nhớ người phục vụ dẫn anh đến phòng thay đồ ở bữa tiệc trước trông như thế nào không?” Hạ Nặc thấp giọng hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: “Sau khi sợi dây chuyền bị mất, tôi đã tìm kiếm khắp lâu đài và không tìm thấy dấu vết của người đó. Có hai khả năng: thứ nhất, người đó đã rời khỏi lâu đài, thứ hai, hắn đã thay đổi diện mạo.”
“Tuy nhiên mối quan hệ việc làm luôn kéo dài suốt đời nên giả thuyết đầu tiên là không thể xảy ra, trừ khi hắn được ai đó ra lệnh và người sau màn đó tình cờ có thể giúp hắn trốn thoát.”
“Ý anh là... Nữ công tước?” Hạ Nặc suy đoán.
“Cũng có thể là một người khác có quyền hạn hơn chăng?” Người đàn ông cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh... Chẳng lẽ anh đã biết ai đã lấy sợi dây chuyền sao?” Hạ Nặc ngập ngừng hỏi.
Nhưng nếu vậy thì mục đích của việc đến bữa tiệc này là gì? Tại sao anh ấy không tìm ra người đã trộm?
Người đàn ông chỉ mỉm cười và không nói gì.
......
“Tình trạng nàng ấy thế nào?” Công tước đứng bên giường, quay sang hỏi bác sĩ.
Nước da của ông ta rất nhợt nhạt, càng giống một người bệnh hơn so với Nữ công tước hồng hào đang nằm trên giường.
Bác sĩ lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra, trên người phu nhân không có vết thương ngoài da nào và cũng không có dấu hiệu của việc bị công kích bởi ma thuật, chưa thể biết được nguyên nhân khiến phu nhân ngất đi.”
Công tước cau mày, ra lệnh với người hầu đứng bên cạnh: “Ngươi, kể lại cảnh tượng lúc đó.”
“Vâng.” Người hầu gật đầu và nhớ lại: “...Tất cả các vị khách có mặt đều chứng kiến cảnh tượng đó - phu nhân hét lên như thể bị tấn công, tiếng la hét rất đau đớn. Nhưng thực ra không ai khác dám đến gần ngoại trừ tôi và những bảo vệ ở cửa.”
Người hầu kể rất chi tiết: “Phu nhân đột nhiên tự giật tóc mình rồi hét lên 'Đau quá', 'Mau dập lửa', 'Nó thiêu chết ta mất!'... Tuy nhiên thì hoàn toàn không có ngọn lửa nào trên cơ thể phu nhân cả. Cuối cùng sau khi hét một tiếng, phu nhân ngã xuống đất như thể không chịu đựng được cơn đau nữa.”
“Hmm” bác sĩ lẩm bẩm một lúc khi lắng nghe những lời này, “Theo như mô tả của anh, tình trạng này của Nữ công tước rất giống bị nguyền, mọi thứ có thể được giải thích hợp lý hơn rồi.”
“Lời nguyền tác động trực tiếp lên linh hồn, vậy nên nó không gây ra bất kỳ vết thương nào bên ngoài. Tuy ngoài mặt không bị gì nhưng linh hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn so với vết thương thông thường.”
“Nếu vậy làm thế nào để giải lời nguyền?” Công tước hỏi.
“Cái này—” Bác sĩ do dự một lát, sau đó lắc đầu, “Tôi không thể làm gì được, nói chung là chỉ có người gieo lời nguyền mới có thể phá giải nó. Như vậy thì Công tước cũng có thể tìm ra thủ phạm thực sự là ai.”
Công tước nhíu mày khi nghe thấy, nếu muốn nói tới kẻ tình nghi thì có, dĩ nhiên không phải ai khác ngoài người cá có mâu thuẫn với Nữ công tước.
Chưa nói đến lời kể của người hầu, những lời người đó nói nghe có vẻ có vấn đề, giống như đang đe dọa. Vậy nên nghi phạm duy nhất hiện giờ chỉ có thể là người đó.
Tuy nhiên nếu không có bằng chứng thuyết phục thì không thể kết án một người. Chưa kể đến phương pháp khó lường của người đó, nếu dám xúc phạm hắn rồi bị nguyền một lần nữa thì sao?
Chứng kiến tình cảnh bi thảm của Nữ công tước, không ai muốn lấy thân mình ra thử.
Biểu hiện của Công tước lúc này rất thờ ơ, ông ta dường như đang muốn tự làm theo ý mình. Sau khi hỏi về tình trạng của Nữ công tước xong là như thể ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ, liền tự động bỏ qua mọi lời nói của bác sĩ và quay sang quản gia phân phó: “Anh đi điều tra.”
Sau đó ông ta chuẩn bị rời đi.
Không thể trách ông ta vì thái độ lạnh nhạt như vậy, bởi ngay từ đầu giữa họ đã không có mối quan hệ nào.
Giống như tất cả các cặp vợ chồng điển hình trong một cuộc hôn nhân chính trị, cả hai thường không can thiệp lẫn nhau vào trò chơi của riêng họ, vậy nên có thể mong đợi Công tước có cảm xúc gì ở hiện tại đây?
Quản gia gật đầu với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.
Địch Linh ở bên ngoài đã nghe lén toàn bộ câu chuyện, mím môi rồi rời đi trước khi Công tước xuất hiện.
......
Mặc dù không có Nữ công tước nhưng bữa tiệc vẫn rất sôi động, các vị khách đã tham gia rất nhiều bữa tiệc nên từ lâu đã học được cách tự mình vui vẻ. Bọn họ bây giờ người thì trò chuyện ăn uống, người thì đã chạy đến ban công lầu hai để chiếm vị trí ngắm cảnh tốt nhất.
Hạ Nặc hứng thú quan sát bọn họ và tìm thấy nhiều điều thú vị.
Như đã nói trước đây, vì là một bữa tiệc hóa trang nên mặc dù những vị khách khác sẽ không trực tiếp thay đổi giới tính như tiểu thư người cá, nhưng tất cả họ đều mặc trang phục khác giới và chuẩn bị rất nghiêm túc.
Nói chung, nếu không phải là trường hợp đặc biệt thì phụ nữ sẽ trông không quá xấu xí khi mặc nam trang, nhưng đàn ông thì khác.
Tới hiện tại thì Hạ Nặc đã nhìn thấy rất nhiều nam giới cường tráng, sinh ra cao to mạnh mẽ, nhưng lại muốn ăn mặc như những thiếu nữ đáng yêu.
Tất cả họ không chỉ giống như hoa và bướm, mặc những chiếc váy sắc hồng khác nhau, mà còn phải nhét mình vào loại váy bó sát. Những cơ bắp đó sẽ sớm làm rách váy mất.
Còn chưa nói hết mà Hạ Nặc đã thực sự nhìn thấy một người xé tà váy của mình.
Với một tiếng “roẹtti”, chiếc váy lông ngỗng màu vàng rách toẹt từ bên hông, để lộ cặp đùi bóng loáng, săn chắc đầy cơ bắp của đàn ông.
Người vạm vỡ nọ là một con hổ Orc, với một nhân cách lớn, và nó chỉ là một nụ cười để làm cho một kẻ ngốc của mình ở nơi công cộng, và mọi người cũng mỉm cười với lòng tốt.
Thay vào đó, ánh mắt của Xano tập trung vào đôi tai hình bán nguyệt của con Orc trên đỉnh đầu, và chúng lắc lư trước tiếng cười của con Orc, trông như thể chúng muốn được chạm vào.
“Cậu đang nhìn gì vậy, Trường An?” giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai Hạ Nặc.
Hắn đã bảo rằng mình có việc phải làm nên rời đi một lúc, khoảng năm phút sau, khi hắn vừa quay lại thì liền nhìn thấy một màn này. Thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào một con hổ Orc và đôi mắt của cậu vẫn cực kỳ tập trung.
“Cậu thích cơ bắp của anh ta à?” Hắn đã hiểu lầm cậu.
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, Hạ Nặc đột nhiên nhận thức ra một chút nguy hiểm, vội vàng lắc đầu: “Không, không, không, tôi đang nhìn vào tai anh ta.”
Người đàn ông liếc nhìn tai con Orc với vẻ mặt trầm tư, hắn không nói gì thêm nhưng Hạ Nặc dần có cảm giác không ổn.
Cậu cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông thỉnh thoảng lướt qua đầu mình, nhanh chóng cảnh giác che đỉnh đầu: “Không phải! Tôi không muốn có đôi tai đó đâu!”
“Vậy à?” người đàn ông nói, như thể có chút tiếc nuối.
Hắn cảm thấy hơi tiếc, nếu đôi tai đó xuất hiện trên đỉnh đầu thiếu niên, nó chắc hẳn sẽ rất dễ thương? Tưởng tượng tới cảnh thiếu niên với đôi tai động vật nhào vào vòng tay mình và ngượng ngùng, xung quanh người đàn ông không khỏi lộ ra một luồng hào quang sáng chói.
Làm sao để ngừng nghĩ về mấy ý tưởng đen tối đã có sẵn trong đầu của hắn đây?
Hạ Nặc - người vừa thoát khỏi một kiếp nạn - thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không dám chú ý đến con Orc đó nữa. Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Đó không phải là người chơi mà họ đã gặp ở tiệm may của cô Nhện ngày hôm đó sao?
__________
Editor có điều muốn nói: Sau khi sủi lần thứ n thì tui quay lại ròi nè >< Từ giờ mỗi tuần một chương nha, siêng hơn thì hai nè ^^
Ngay lúc vừa rồi như thể cậu đã nghe thấy tiếng la hét của một người phụ nữ, tiếng la hét ấy khủng khiếp đến nỗi có vẻ như cô ấy đang phải chịu một loại tra tấn nào đó.
Âm thanh dường như có chút quen thuộc.
“Có lẽ là một ai đó không nghe theo lời khuyên và bị dính lời nguyền rồi.” Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý.
Hạ Nặc không hiểu ý của hắn, không khỏi có chút bối rối. Tạm đặt thắc mắc này sang một bên, cậu không thể không cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
“Những gì anh vừa nói có thực sự ổn không?” Ánh mắt người thiếu niên đầy lo lắng, “Dù sao cô ấy cũng là người chủ trì bữa tiệc...”
Những gì người đàn ông nói vừa rồi hẳn là đã hoàn toàn xúc phạm đến Nữ công tước nhỉ?
“Đừng lo lắng, cô ta không thể làm gì tôi.” Người đàn ông nhìn xuống thiếu niên bên cạnh, “Nếu tôi thậm chí không thể bảo vệ 'người yêu' của mình, thì quá vô dụng.”
Nghe lại hai chữ “người yêu”, mặc dù biết đó không phải là sự thật nhưng Hạ Nặc vẫn có chút ngượng ngùng.
Cậu cúi đầu xuống để lộ ra một chút lỗ tai hồng hồng: “Thật sự cảm ơn anh.”
“Xin lỗi khi nói điều này, nhưng tôi lại có một chút vui vẻ khi thấy cô ấy khó xử.”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một đôi mắt lấp lánh, lúm đồng tiền đáng yêu lờ mờ hiện ra bên môi.
Người đàn ông rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Khi Hạ Nặc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, hắn mới thản nhiên nhìn đi chỗ khác nói đùa: “Vậy cậu sẽ cảm ơn tôi như thế nào đây?”
Hạ Nặc cũng hùa theo: “Ngoại trừ việc hứa ra cũng không thể làm gì khác, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh.”
Người đàn ông nhìn cậu đầy ẩn ý: “Vậy thì cậu phải nhớ kỹ lời hứa hôm nay.”
Hạ Nặc không cảm nhận được nguy hiểm, gật đầu đồng ý: “Được, tôi rất đáng tin mà.”
Hai người họ bước vào sảnh tiệc, vẫn còn hơi vắng vì hầu hết khách vẫn ở ngoài cửa, chỉ có một vài người phục vụ đi đi lại lại.
Sau khi hai người vào một lúc, một số vị khách mới thưa thớt đi vào, điều kỳ lạ là dường như bọn họ đang run rẩy khi nhìn người đàn ông.
Hạ Nặc quan sát và chắc chắn rằng mình không nhầm. Ánh mắt họ tràn đầy sợ hãi, bất kể là nói chuyện hay lấy thức ăn, bọn họ không biết cố ý hay vô ý mà tránh chỗ cậu và người đàn ông đang đứng, tạo thành khoảng chân không giữa hai người và các vị khách.
Hơn nữa sau khi hầu hết khách mời đã bước vào thì cậu vẫn không nhìn thấy Nữ công tước.
Chẳng lẽ Nữ công tước vì lời khiêu khích của tiểu thư người cá mà quá tức giận nên đã rời đi?
Hạ Nặc phỏng đoán trong lòng.
Nhưng cậu cũng biết điều này là không thể, huống chi sức chịu đựng tâm lý của Nữ công tước cũng không kém như vậy, mới nói mấy câu đã không chịu được. Với tư cách là người chủ trì bữa tiệc, thì chắc chắn sẽ đến bữa tiệc mà không có lý do đặc biệt gì.
Ít nhất cô ấy nên đến thông báo bữa tiệc bắt đầu.
Tuy nhiên sau khi Hạ Nặc đợi lâu hơn một chút vẫn không nhìn thấy Nữ công tước đâu, còn những vị khách khác thì không tỏ ra nghi ngờ gì về điều này như thể họ đã biết trước gì đó.
Mặc dù Hạ Nặc thật sự không muốn gặp lại Nữ công tước, cũng không muốn bị ánh mắt hung hãn của cô quét lên người lần nữa. Nhưng đã lâu như vậy mà cô ấy vẫn chưa đến, thật kỳ lạ.
Lúc này trước mặt Hạ Nặc đã có năm, sáu đĩa thức ăn, tất cả đều do người đàn ông mang đến khi cậu đang suy nghĩ về vấn đề này. Thức ăn có rất nhiều loại và đa dạng nhưng đều có một điểm chung, đó là rất phù hợp với khẩu vị của Hạ Nặc.
Thức ăn này không làm cho cậu cảm thấy no, bụng dưới không phình ra, cho nên Hạ Nặc cũng không cần kiềm chế bản thân mà vui vẻ thưởng thức.
Mọi người đều biết đấy, nói chung khi phụ nữ khoác lên những bộ váy đều không dám ăn uống trong bữa tiệc, ngay cả khi không ăn nhiều nhưng bụng dưới vẫn phình ra trông rất rõ ràng.
“Có phải là anh biết gì không?” Khi người đàn ông đang nhét một món ăn nhẹ vào miệng cậu, cậu vừa nhai vừa hỏi, hai má phồng lên.
Lúc đầu cậu không để ý nhưng bây giờ nghĩ lại thì những lời mà người đàn ông vừa nói có phải quá kỳ lạ không?
“Một ai đó không nghe theo lời khuyên để rồi bị dính lời nguyền?” — Có thể người đó là Nữ công tước không nhỉ?
“Cậu biết gì sao?” Người đàn ông thờ ơ hỏi, chọc vào má cậu bé.
Biểu hiện của người đàn ông không có gì bất thường, Hạ Nặc không thể không lật ngược suy đoán trước đó của mình.
Nếu thật sự là do người đàn ông làm thì sao hắn lại không biết về nó?
Ngay từ đầu, nhất cử nhất động của người đàn ông đều bị cậu theo dõi, nếu hắn thật sự có động tác nhỏ gì Hạ Nặc hẳn là đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Chẳng lẽ Nữ công tước đã thật sự bị dính lời nguyền rồi? Cậu bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Ngay sau đó, Công tước xuất hiện.
Vị đại nhân vật chưa bao giờ thích xuất hiện trước mặt mọi người này khi vừa lộ mặt liền tuyên bố bắt đầu bữa tiệc và thông báo về bệnh tình của Nữ công tước, sau đó nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không có ý định chiêu đãi khách của Nữ công tước.
Trước khi rời đi, ông ta bất giác nhìn về hướng người đàn ông, ánh mắt có chút phức tạp.
Những vị khách còn lại dường như đã rất quen với điều đó, họ vẫn nói đùa: “Lần này Công tước nói nhiều hơn mười từ ở trước mặt mọi người so với lần trước. Hiểu là gì không? Là phá vỡ kỷ lục, phá vỡ kỷ lục đó.”
Hạ Nặc không thể không hiểu về sự trầm lặng này của Công tước.
Cậu vẫn chưa quên mục đích tham dự bữa tiệc lần này.
“Anh có nhớ người phục vụ dẫn anh đến phòng thay đồ ở bữa tiệc trước trông như thế nào không?” Hạ Nặc thấp giọng hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: “Sau khi sợi dây chuyền bị mất, tôi đã tìm kiếm khắp lâu đài và không tìm thấy dấu vết của người đó. Có hai khả năng: thứ nhất, người đó đã rời khỏi lâu đài, thứ hai, hắn đã thay đổi diện mạo.”
“Tuy nhiên mối quan hệ việc làm luôn kéo dài suốt đời nên giả thuyết đầu tiên là không thể xảy ra, trừ khi hắn được ai đó ra lệnh và người sau màn đó tình cờ có thể giúp hắn trốn thoát.”
“Ý anh là... Nữ công tước?” Hạ Nặc suy đoán.
“Cũng có thể là một người khác có quyền hạn hơn chăng?” Người đàn ông cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh... Chẳng lẽ anh đã biết ai đã lấy sợi dây chuyền sao?” Hạ Nặc ngập ngừng hỏi.
Nhưng nếu vậy thì mục đích của việc đến bữa tiệc này là gì? Tại sao anh ấy không tìm ra người đã trộm?
Người đàn ông chỉ mỉm cười và không nói gì.
......
“Tình trạng nàng ấy thế nào?” Công tước đứng bên giường, quay sang hỏi bác sĩ.
Nước da của ông ta rất nhợt nhạt, càng giống một người bệnh hơn so với Nữ công tước hồng hào đang nằm trên giường.
Bác sĩ lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra, trên người phu nhân không có vết thương ngoài da nào và cũng không có dấu hiệu của việc bị công kích bởi ma thuật, chưa thể biết được nguyên nhân khiến phu nhân ngất đi.”
Công tước cau mày, ra lệnh với người hầu đứng bên cạnh: “Ngươi, kể lại cảnh tượng lúc đó.”
“Vâng.” Người hầu gật đầu và nhớ lại: “...Tất cả các vị khách có mặt đều chứng kiến cảnh tượng đó - phu nhân hét lên như thể bị tấn công, tiếng la hét rất đau đớn. Nhưng thực ra không ai khác dám đến gần ngoại trừ tôi và những bảo vệ ở cửa.”
Người hầu kể rất chi tiết: “Phu nhân đột nhiên tự giật tóc mình rồi hét lên 'Đau quá', 'Mau dập lửa', 'Nó thiêu chết ta mất!'... Tuy nhiên thì hoàn toàn không có ngọn lửa nào trên cơ thể phu nhân cả. Cuối cùng sau khi hét một tiếng, phu nhân ngã xuống đất như thể không chịu đựng được cơn đau nữa.”
“Hmm” bác sĩ lẩm bẩm một lúc khi lắng nghe những lời này, “Theo như mô tả của anh, tình trạng này của Nữ công tước rất giống bị nguyền, mọi thứ có thể được giải thích hợp lý hơn rồi.”
“Lời nguyền tác động trực tiếp lên linh hồn, vậy nên nó không gây ra bất kỳ vết thương nào bên ngoài. Tuy ngoài mặt không bị gì nhưng linh hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn so với vết thương thông thường.”
“Nếu vậy làm thế nào để giải lời nguyền?” Công tước hỏi.
“Cái này—” Bác sĩ do dự một lát, sau đó lắc đầu, “Tôi không thể làm gì được, nói chung là chỉ có người gieo lời nguyền mới có thể phá giải nó. Như vậy thì Công tước cũng có thể tìm ra thủ phạm thực sự là ai.”
Công tước nhíu mày khi nghe thấy, nếu muốn nói tới kẻ tình nghi thì có, dĩ nhiên không phải ai khác ngoài người cá có mâu thuẫn với Nữ công tước.
Chưa nói đến lời kể của người hầu, những lời người đó nói nghe có vẻ có vấn đề, giống như đang đe dọa. Vậy nên nghi phạm duy nhất hiện giờ chỉ có thể là người đó.
Tuy nhiên nếu không có bằng chứng thuyết phục thì không thể kết án một người. Chưa kể đến phương pháp khó lường của người đó, nếu dám xúc phạm hắn rồi bị nguyền một lần nữa thì sao?
Chứng kiến tình cảnh bi thảm của Nữ công tước, không ai muốn lấy thân mình ra thử.
Biểu hiện của Công tước lúc này rất thờ ơ, ông ta dường như đang muốn tự làm theo ý mình. Sau khi hỏi về tình trạng của Nữ công tước xong là như thể ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ, liền tự động bỏ qua mọi lời nói của bác sĩ và quay sang quản gia phân phó: “Anh đi điều tra.”
Sau đó ông ta chuẩn bị rời đi.
Không thể trách ông ta vì thái độ lạnh nhạt như vậy, bởi ngay từ đầu giữa họ đã không có mối quan hệ nào.
Giống như tất cả các cặp vợ chồng điển hình trong một cuộc hôn nhân chính trị, cả hai thường không can thiệp lẫn nhau vào trò chơi của riêng họ, vậy nên có thể mong đợi Công tước có cảm xúc gì ở hiện tại đây?
Quản gia gật đầu với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.
Địch Linh ở bên ngoài đã nghe lén toàn bộ câu chuyện, mím môi rồi rời đi trước khi Công tước xuất hiện.
......
Mặc dù không có Nữ công tước nhưng bữa tiệc vẫn rất sôi động, các vị khách đã tham gia rất nhiều bữa tiệc nên từ lâu đã học được cách tự mình vui vẻ. Bọn họ bây giờ người thì trò chuyện ăn uống, người thì đã chạy đến ban công lầu hai để chiếm vị trí ngắm cảnh tốt nhất.
Hạ Nặc hứng thú quan sát bọn họ và tìm thấy nhiều điều thú vị.
Như đã nói trước đây, vì là một bữa tiệc hóa trang nên mặc dù những vị khách khác sẽ không trực tiếp thay đổi giới tính như tiểu thư người cá, nhưng tất cả họ đều mặc trang phục khác giới và chuẩn bị rất nghiêm túc.
Nói chung, nếu không phải là trường hợp đặc biệt thì phụ nữ sẽ trông không quá xấu xí khi mặc nam trang, nhưng đàn ông thì khác.
Tới hiện tại thì Hạ Nặc đã nhìn thấy rất nhiều nam giới cường tráng, sinh ra cao to mạnh mẽ, nhưng lại muốn ăn mặc như những thiếu nữ đáng yêu.
Tất cả họ không chỉ giống như hoa và bướm, mặc những chiếc váy sắc hồng khác nhau, mà còn phải nhét mình vào loại váy bó sát. Những cơ bắp đó sẽ sớm làm rách váy mất.
Còn chưa nói hết mà Hạ Nặc đã thực sự nhìn thấy một người xé tà váy của mình.
Với một tiếng “roẹtti”, chiếc váy lông ngỗng màu vàng rách toẹt từ bên hông, để lộ cặp đùi bóng loáng, săn chắc đầy cơ bắp của đàn ông.
Người vạm vỡ nọ là một con hổ Orc, với một nhân cách lớn, và nó chỉ là một nụ cười để làm cho một kẻ ngốc của mình ở nơi công cộng, và mọi người cũng mỉm cười với lòng tốt.
Thay vào đó, ánh mắt của Xano tập trung vào đôi tai hình bán nguyệt của con Orc trên đỉnh đầu, và chúng lắc lư trước tiếng cười của con Orc, trông như thể chúng muốn được chạm vào.
“Cậu đang nhìn gì vậy, Trường An?” giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai Hạ Nặc.
Hắn đã bảo rằng mình có việc phải làm nên rời đi một lúc, khoảng năm phút sau, khi hắn vừa quay lại thì liền nhìn thấy một màn này. Thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào một con hổ Orc và đôi mắt của cậu vẫn cực kỳ tập trung.
“Cậu thích cơ bắp của anh ta à?” Hắn đã hiểu lầm cậu.
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, Hạ Nặc đột nhiên nhận thức ra một chút nguy hiểm, vội vàng lắc đầu: “Không, không, không, tôi đang nhìn vào tai anh ta.”
Người đàn ông liếc nhìn tai con Orc với vẻ mặt trầm tư, hắn không nói gì thêm nhưng Hạ Nặc dần có cảm giác không ổn.
Cậu cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông thỉnh thoảng lướt qua đầu mình, nhanh chóng cảnh giác che đỉnh đầu: “Không phải! Tôi không muốn có đôi tai đó đâu!”
“Vậy à?” người đàn ông nói, như thể có chút tiếc nuối.
Hắn cảm thấy hơi tiếc, nếu đôi tai đó xuất hiện trên đỉnh đầu thiếu niên, nó chắc hẳn sẽ rất dễ thương? Tưởng tượng tới cảnh thiếu niên với đôi tai động vật nhào vào vòng tay mình và ngượng ngùng, xung quanh người đàn ông không khỏi lộ ra một luồng hào quang sáng chói.
Làm sao để ngừng nghĩ về mấy ý tưởng đen tối đã có sẵn trong đầu của hắn đây?
Hạ Nặc - người vừa thoát khỏi một kiếp nạn - thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không dám chú ý đến con Orc đó nữa. Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Đó không phải là người chơi mà họ đã gặp ở tiệm may của cô Nhện ngày hôm đó sao?
__________
Editor có điều muốn nói: Sau khi sủi lần thứ n thì tui quay lại ròi nè >< Từ giờ mỗi tuần một chương nha, siêng hơn thì hai nè ^^
/77
|