"Đứa bé bây giờ còn sống không? Với cả, những con mãng xà này... Có liên quan đến đứa trẻ đó?" Hạ Nặc nắm bắt được mối liên hệ giữa các sự việc, không khỏi thắc mắc.
"Tất nhiên còn sống và nó còn là thủ phạm gây ra thảm họa mãng xà này." Nadousha biểu tình rất bình thản: "Hắn vừa sinh ra đã có thể thao túng mãng xà, khiến chúng nó nghe lệnh của hắn. Trong năm năm qua, số lượng rắn ở Nasuru đã tăng lên đáng kể. Sau đó khoảng năm tháng trước, thảm kịch đầu tiên đã xảy ra."
Nhưng bà lão dường như không ghét đứa trẻ đã gây ra thảm họa. Nghĩ lại trước đây bà từng nói bản thân có thù với dân làng, nên hành vi hiện tại của bà lão cũng không khó hiểu nữa.
Nhưng...
"Vậy sao bà lại cho chúng tôi biết giải pháp?" Hạ Nặc nghi ngờ.
Vì theo như lời nói, bà lão không có mâu thuẫn với đứa trẻ đó và nó còn gián tiếp giúp bà, tại sao bà lão lại chọn giúp những dũng sĩ như họ diệt trừ mãng xà?
Nadousha cúi đầu, một lúc lâu sau đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái: "Bởi vì hắn quá không nghe lời."
Bà dường như đang nói chuyện với Hạ Nặc, nhưng trên ra lại giống như đang lẩm bẩm một mình: "Tuổi còn quá nhỏ, không có kỷ luật, thậm chí còn to gan xúc phạm Thần thụ..."
"Cậu cũng biết ta là tu sĩ tiền nhiệm của Thần thụ phải không? Mặc dù chức vụ đã bị bãi bỏ nhưng việc phục vụ Thần thụ vẫn là trách nhiệm của ta. Sau nhiều lần khuyên bảo mà hắn cứ không nghe, ta chỉ có thể đưa ra kế sách này."
Xúc phạm Thần thụ?
Tâm tư Hạ Nặc xoay chuyển, nhớ tới đứa trẻ cậu gặp ngày đó, nó đang đuổi theo một con rắn nhỏ, còn nói là ——
Trưởng thôn đã nói, chỉ cần nhìn thấy rắn đều phải tiêu diệt! Nếu không làm như vậy, chúng nó sẽ gặm cắn rễ cây và hủy diệt Thần thụ mất.
"Là vì rắn sẽ gặm cắn rễ cây sao?" Hạ Nặc nhịn không được hỏi.
Nadousha không trả lời như khẳng định suy đoán của cậu.
"Nhưng Thần thụ sẽ không ngăn cản chúng sao?"
Nadousha nở nụ cười, phảng phất là đang cười nhạo sự ngây thơ của cậu: "Hệ thống rễ của Thần thụ trải rộng khắp núi rừng, số lượng đông đảo, thể tích khổng lồ, Thần thụ cho dù muốn quản cũng không nhất định có thể quản hết được. Huống chi ngoại trừ rễ chính, những rễ nhánh khác đối với Thần thụ có thể nói là không đáng kể."
"Nhưng mà——" Bà đổi giọng: "Thần thụ tuy rằng không quan tâm nhưng ta cũng không thể ngồi yên. Quyền uy của Thần thụ tuyệt đối không phải là thứ mà con rắn đó có thể xúc phạm tới."
"......"
Nghe bà giải thích, Hạ Nặc luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà không đúng chỗ nào thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy Thần thụ không giống như lời bà nói là không quan tâm, mà là có tính toán khác.
Bao gồm thôn dân chung quanh miêu tả cũng có thể dễ dàng biết: Thần thụ muốn xử lý tai họa mãng xà này vốn là chuyện cỏn con, càng đừng nói mãng xà vẫn luôn sinh hoạt trong núi rừng do Thần thụ khống chế.
Nhưng xem ra Nadousha cũng sẽ không tiết lộ thêm thông tin, Hạ Nặc đành phải tạm thời giấu nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Vậy phương pháp giải quyết tai họa là gì?"
"Kỳ thật rất đơn giản." Nadousha nói như thế: "Ta đã điều tra chuyện năm đó, vợ của Trác Dương thật ra không phải mãng xà thực sự, mà là tạo vật ma thuật do con người cải tạo mà thành. Cô ấy quả thật là con gái của người thầy kia, nhưng cuối cùng cũng là do Trác Dương kế thừa nghiên cứu này đem con người biến thành tạo vật ma thuật."
Biến con người thành tạo vật ma thuật...
Trái tim Hạ Nặc siết chặt: "Vợ Trác Dương có phải là tự nguyện hay không?"
Vừa nói ra, cậu liền biết mình đã hỏi một câu hỏi ngu xuẩn. Cho dù có là tự nguyện thì việc rời bỏ bản chất con người và trở thành một loài khác đều có nỗi đau như nhau.
"Ai biết được?" Nadousha lắc đầu: "Dù sao Trác Dương cũng không có kết quả tốt, hắn cuối cùng không phải vẫn bị vợ của hắn ăn mất chỉ còn lại một bộ xương trắng hay sao?"
"Nói về chuyện chính, nếu muốn giải quyết mãng xà, chỉ cần khôi phục đứa con của Trác Dương trở về người bình thường là được."
Bà nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hạ Nặc, giải thích: "Đứa bé kia sinh ra chính là một con rắn nhỏ, hoàn toàn kế thừa sức mạnh của mẹ nó, có thể thao túng đồng loại. Nhưng sức mạnh này là do máu ma thú, một khi nó biến trở về con người thì sức mạnh này sẽ tự mất."
"Đương nhiên, dũng sĩ cũng có thể lựa chọn giết chết hắn, bất quá nhìn tình huống hiện tại chỉ sợ kế hoạch này không khả thi."
Nadousha nói khéo, Hạ Nặc lại nghe ra ý của bà: Những dũng sĩ khác ngoại trừ cậu đều bị mãng xà bắt đi, xem ra bọn họ căn bản không phải là đối thủ của mãng xà.
Cậu... Hạ Nặc không cách nào phản bác.
Nadousha tiếp tục nói: "Nơi ở của cậu hiện giờ có một thư viện, các ghi chép nghiên cứu của Trác Dương đều ở đó, bên trong ghi lại phương pháp làm thế nào để biến tạo vật ma thuật trở thành người. Về phần những cái khác, ta sẽ không giải thích nữa."
Sau khi nói xong, bà lão để lại một ánh mắt tạm biệt rồi rời đi, còn lại Hạ Nặc đang chậm rãi tiêu hóa tin tức.
"Trường An?" Từ lúc vừa rồi khi cậu và bà lão nói chuyện với nhau hắn liền im lặng giống như người ngoài cuộc, bây giờ chỉ còn lại hai người hắn mới mở miệng gọi tên thiếu niên một cái, lại nhìn thấy bộ dáng suy nghĩ khổ sở của cậu mới hỏi: "Sao vậy, cảm thấy rất khó xử sao?"
"Cũng không phải." Hạ Nặc lắc đầu.
Cậu thở dài một hơi, cảm thấy mình đã sắp xếp xong những việc cần làm để qua màn chơi này.
Việc đầu tiên là muốn lên đỉnh núi hỏi thăm vị trí của các đồng đội từ Thần thụ.
Thứ hai là giải cứu họ và trở về thôn.
Cuối cùng, biến rắn nhỏ thành con người thông qua nghiên cứu các tài liệu được ghi chép.
Một hai ba hàng như vậy, cảm giác rõ ràng hơn nhiều rồi.
Nhưng mọi thứ có thể suôn sẻ như cậu nghĩ không?
Trong lòng Hạ Nặc lại vô cớ sinh ra vài phần bất an, có phải cậu đã xem nhẹ cái gì đó đặc biệt quan trọng không?
Cậu nhíu mày, hai tay nắm chặt, ngón tay theo bản năng cấu mạnh vào lòng bàn tay.
Người đàn ông nhìn thấy một màn này trực tiếp nắm lấy tay cậu, dưới ánh mắt mờ mịt của thiếu niên nhẹ giọng trách cứ: "Còn nói là không khó xử, nhìn tay cậu xem."
Tuy rằng ánh sáng không quá rõ ràng, nhưng trong lòng bàn tay thiếu niên vẫn có thể nhìn thấy dấu móng tay hằn đỏ rõ ràng.
Hạ Nặc mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Cũng không đau lắm..."
"Nhưng tôi sẽ đau lòng." Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cậu.
Hạ Nặc mở to đôi mắt tròn, trơ mắt nhìn người đàn ông cầm tay cậu đưa lên bên môi hắn, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn nhìn qua, giống như một vòng xoáy hấp dẫn toàn bộ tâm trí của cậu.
"......"
Vành tai Hạ Nặc từng chút từng chút, chậm rãi đỏ bừng.
Sau đó giống như có một con chuột chũi chạy vào đào xới lung tung trong tim, cậu bật dậy thét chói tai "Aaaaaaa!!!"
"Anh, anh..." Cậu cứ anh anh hơn nửa ngày cuối cùng cũng nói ra một câu hoàn chỉnh: "Anh làm cái gì vậy!?"
Thanh âm của cậu mềm mại lại khổ sở, nếu nói là đang chỉ trích người khác thì càng giống như động vật nhỏ sau khi bị bắt nạt bắt đầu oán giận hơn.
Đôi mắt người đàn ông nặng nề, hắn tiến về phía trước một bước, Hạ Nặc mới giật mình phát giác dáng người của hắn cao lớn như thế có thể dễ dàng bao bọc cậu ở trong lòng.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa như cũ nhưng Hạ Nặc lại từ trong đó cảm nhận được một tia áp bức khó tả, hai cánh môi nhạt màu mấp máy, phun ra những lời khiến cậu không thể chạy trốn được nữa: "Tôi thích em, Trường An."
Lời tỏ tình thốt ra, người đàn ông mới có chút chợt nhận ra một điều.
Thì ra là như vậy, thì ra hắn là thích thiếu niên trước mắt này.
Hóa ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, nội tâm hắn bắt đầu kêu gào muốn có được cậu, thì ra là bởi vì hắn thích cậu.
Giống như bệnh nhân bị bệnh lâu ngày rốt cục tìm được phương thuốc cứu mạng, trong lòng người đàn ông hiện lên một niềm vui sướng.
"Vì, vì sao lại đột nhiên như vậy? Chúng ta mới quen nhau không bao lâu..." Hạ Nặc cảm giác miệng mình hình như đã không khống chế được nữa.
Trong đầu cạu liều mạng vơ vét tất cả những lý do để cự tuyệt.
Thời gian quen biết quá ngắn? Tình cảm đến quá vội vàng? Danh phận của chúng ta không phù hợp?
Thật đáng tiếc, cậu đã không nhận ra rằng trong những lý do đó hoàn toàn không có Tôi không thích anh.
"Tình cảm cũng không tính bằng thời gian, tôi đã bị em thu hút ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy." Ánh mắt người đàn ông hàm chứa ý cười, hắn cũng không thèm để ý đến mấy lời từ chối không thành thật của cậu. "Nói thẳng ra thì, tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
"Sau khi quen biết, nhất cử nhất động của em bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trí tôi, đến khi tôi phát hiện ra thì trong đầu đã toàn bộ đều là bóng dáng của em."
Hạ Nặc: "..."
Kỳ thật lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ giống như duyên phận, trong nháy mắt sâu trong linh hồn truyền đến một trận run rẩy khó tả.
Đây có phải là tình yêu sét đánh không?
Hạ Nặc tâm hoảng ý loạn, trong đầu rối bời, không có cách nào suy nghĩ thêm.
Chung quanh im ắng, lá cây không ngừng lay động, vốn có mấy con vật nhỏ vươn đầu nhìn trộm bọn họ, hiện giờ đã sớm rụt về.
"Vậy câu trả lời của em là gì?" Người đàn ông nhận ra tâm tư của cậy, cũng không muốn để mặc thiếu niên tiếp tục trốn tránh mình. "Hoặc là tôi đổi cách nói khác."
"Em có thích tôi không?"
"Em có nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi hay không?"
"Em có cho phép tôi thích em không?"
Hạ Nặc vốn đã bị một loạt câu hỏi làm cho bối rối, khi nghe đến câu hỏi cuối cùng cậu không khỏi cắn môi tức giận nói: "Nếu như tôi không cho phép thì sao?"
Người đàn ông xòe hai tay ra, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Không cho phép sao?"
"Nhưng việc tôi thích em không phụ thuộc vào sự cho phép của bất kỳ ai."
"Tất nhiên còn sống và nó còn là thủ phạm gây ra thảm họa mãng xà này." Nadousha biểu tình rất bình thản: "Hắn vừa sinh ra đã có thể thao túng mãng xà, khiến chúng nó nghe lệnh của hắn. Trong năm năm qua, số lượng rắn ở Nasuru đã tăng lên đáng kể. Sau đó khoảng năm tháng trước, thảm kịch đầu tiên đã xảy ra."
Nhưng bà lão dường như không ghét đứa trẻ đã gây ra thảm họa. Nghĩ lại trước đây bà từng nói bản thân có thù với dân làng, nên hành vi hiện tại của bà lão cũng không khó hiểu nữa.
Nhưng...
"Vậy sao bà lại cho chúng tôi biết giải pháp?" Hạ Nặc nghi ngờ.
Vì theo như lời nói, bà lão không có mâu thuẫn với đứa trẻ đó và nó còn gián tiếp giúp bà, tại sao bà lão lại chọn giúp những dũng sĩ như họ diệt trừ mãng xà?
Nadousha cúi đầu, một lúc lâu sau đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái: "Bởi vì hắn quá không nghe lời."
Bà dường như đang nói chuyện với Hạ Nặc, nhưng trên ra lại giống như đang lẩm bẩm một mình: "Tuổi còn quá nhỏ, không có kỷ luật, thậm chí còn to gan xúc phạm Thần thụ..."
"Cậu cũng biết ta là tu sĩ tiền nhiệm của Thần thụ phải không? Mặc dù chức vụ đã bị bãi bỏ nhưng việc phục vụ Thần thụ vẫn là trách nhiệm của ta. Sau nhiều lần khuyên bảo mà hắn cứ không nghe, ta chỉ có thể đưa ra kế sách này."
Xúc phạm Thần thụ?
Tâm tư Hạ Nặc xoay chuyển, nhớ tới đứa trẻ cậu gặp ngày đó, nó đang đuổi theo một con rắn nhỏ, còn nói là ——
Trưởng thôn đã nói, chỉ cần nhìn thấy rắn đều phải tiêu diệt! Nếu không làm như vậy, chúng nó sẽ gặm cắn rễ cây và hủy diệt Thần thụ mất.
"Là vì rắn sẽ gặm cắn rễ cây sao?" Hạ Nặc nhịn không được hỏi.
Nadousha không trả lời như khẳng định suy đoán của cậu.
"Nhưng Thần thụ sẽ không ngăn cản chúng sao?"
Nadousha nở nụ cười, phảng phất là đang cười nhạo sự ngây thơ của cậu: "Hệ thống rễ của Thần thụ trải rộng khắp núi rừng, số lượng đông đảo, thể tích khổng lồ, Thần thụ cho dù muốn quản cũng không nhất định có thể quản hết được. Huống chi ngoại trừ rễ chính, những rễ nhánh khác đối với Thần thụ có thể nói là không đáng kể."
"Nhưng mà——" Bà đổi giọng: "Thần thụ tuy rằng không quan tâm nhưng ta cũng không thể ngồi yên. Quyền uy của Thần thụ tuyệt đối không phải là thứ mà con rắn đó có thể xúc phạm tới."
"......"
Nghe bà giải thích, Hạ Nặc luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà không đúng chỗ nào thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy Thần thụ không giống như lời bà nói là không quan tâm, mà là có tính toán khác.
Bao gồm thôn dân chung quanh miêu tả cũng có thể dễ dàng biết: Thần thụ muốn xử lý tai họa mãng xà này vốn là chuyện cỏn con, càng đừng nói mãng xà vẫn luôn sinh hoạt trong núi rừng do Thần thụ khống chế.
Nhưng xem ra Nadousha cũng sẽ không tiết lộ thêm thông tin, Hạ Nặc đành phải tạm thời giấu nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Vậy phương pháp giải quyết tai họa là gì?"
"Kỳ thật rất đơn giản." Nadousha nói như thế: "Ta đã điều tra chuyện năm đó, vợ của Trác Dương thật ra không phải mãng xà thực sự, mà là tạo vật ma thuật do con người cải tạo mà thành. Cô ấy quả thật là con gái của người thầy kia, nhưng cuối cùng cũng là do Trác Dương kế thừa nghiên cứu này đem con người biến thành tạo vật ma thuật."
Biến con người thành tạo vật ma thuật...
Trái tim Hạ Nặc siết chặt: "Vợ Trác Dương có phải là tự nguyện hay không?"
Vừa nói ra, cậu liền biết mình đã hỏi một câu hỏi ngu xuẩn. Cho dù có là tự nguyện thì việc rời bỏ bản chất con người và trở thành một loài khác đều có nỗi đau như nhau.
"Ai biết được?" Nadousha lắc đầu: "Dù sao Trác Dương cũng không có kết quả tốt, hắn cuối cùng không phải vẫn bị vợ của hắn ăn mất chỉ còn lại một bộ xương trắng hay sao?"
"Nói về chuyện chính, nếu muốn giải quyết mãng xà, chỉ cần khôi phục đứa con của Trác Dương trở về người bình thường là được."
Bà nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hạ Nặc, giải thích: "Đứa bé kia sinh ra chính là một con rắn nhỏ, hoàn toàn kế thừa sức mạnh của mẹ nó, có thể thao túng đồng loại. Nhưng sức mạnh này là do máu ma thú, một khi nó biến trở về con người thì sức mạnh này sẽ tự mất."
"Đương nhiên, dũng sĩ cũng có thể lựa chọn giết chết hắn, bất quá nhìn tình huống hiện tại chỉ sợ kế hoạch này không khả thi."
Nadousha nói khéo, Hạ Nặc lại nghe ra ý của bà: Những dũng sĩ khác ngoại trừ cậu đều bị mãng xà bắt đi, xem ra bọn họ căn bản không phải là đối thủ của mãng xà.
Cậu... Hạ Nặc không cách nào phản bác.
Nadousha tiếp tục nói: "Nơi ở của cậu hiện giờ có một thư viện, các ghi chép nghiên cứu của Trác Dương đều ở đó, bên trong ghi lại phương pháp làm thế nào để biến tạo vật ma thuật trở thành người. Về phần những cái khác, ta sẽ không giải thích nữa."
Sau khi nói xong, bà lão để lại một ánh mắt tạm biệt rồi rời đi, còn lại Hạ Nặc đang chậm rãi tiêu hóa tin tức.
"Trường An?" Từ lúc vừa rồi khi cậu và bà lão nói chuyện với nhau hắn liền im lặng giống như người ngoài cuộc, bây giờ chỉ còn lại hai người hắn mới mở miệng gọi tên thiếu niên một cái, lại nhìn thấy bộ dáng suy nghĩ khổ sở của cậu mới hỏi: "Sao vậy, cảm thấy rất khó xử sao?"
"Cũng không phải." Hạ Nặc lắc đầu.
Cậu thở dài một hơi, cảm thấy mình đã sắp xếp xong những việc cần làm để qua màn chơi này.
Việc đầu tiên là muốn lên đỉnh núi hỏi thăm vị trí của các đồng đội từ Thần thụ.
Thứ hai là giải cứu họ và trở về thôn.
Cuối cùng, biến rắn nhỏ thành con người thông qua nghiên cứu các tài liệu được ghi chép.
Một hai ba hàng như vậy, cảm giác rõ ràng hơn nhiều rồi.
Nhưng mọi thứ có thể suôn sẻ như cậu nghĩ không?
Trong lòng Hạ Nặc lại vô cớ sinh ra vài phần bất an, có phải cậu đã xem nhẹ cái gì đó đặc biệt quan trọng không?
Cậu nhíu mày, hai tay nắm chặt, ngón tay theo bản năng cấu mạnh vào lòng bàn tay.
Người đàn ông nhìn thấy một màn này trực tiếp nắm lấy tay cậu, dưới ánh mắt mờ mịt của thiếu niên nhẹ giọng trách cứ: "Còn nói là không khó xử, nhìn tay cậu xem."
Tuy rằng ánh sáng không quá rõ ràng, nhưng trong lòng bàn tay thiếu niên vẫn có thể nhìn thấy dấu móng tay hằn đỏ rõ ràng.
Hạ Nặc mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Cũng không đau lắm..."
"Nhưng tôi sẽ đau lòng." Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cậu.
Hạ Nặc mở to đôi mắt tròn, trơ mắt nhìn người đàn ông cầm tay cậu đưa lên bên môi hắn, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn nhìn qua, giống như một vòng xoáy hấp dẫn toàn bộ tâm trí của cậu.
"......"
Vành tai Hạ Nặc từng chút từng chút, chậm rãi đỏ bừng.
Sau đó giống như có một con chuột chũi chạy vào đào xới lung tung trong tim, cậu bật dậy thét chói tai "Aaaaaaa!!!"
"Anh, anh..." Cậu cứ anh anh hơn nửa ngày cuối cùng cũng nói ra một câu hoàn chỉnh: "Anh làm cái gì vậy!?"
Thanh âm của cậu mềm mại lại khổ sở, nếu nói là đang chỉ trích người khác thì càng giống như động vật nhỏ sau khi bị bắt nạt bắt đầu oán giận hơn.
Đôi mắt người đàn ông nặng nề, hắn tiến về phía trước một bước, Hạ Nặc mới giật mình phát giác dáng người của hắn cao lớn như thế có thể dễ dàng bao bọc cậu ở trong lòng.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa như cũ nhưng Hạ Nặc lại từ trong đó cảm nhận được một tia áp bức khó tả, hai cánh môi nhạt màu mấp máy, phun ra những lời khiến cậu không thể chạy trốn được nữa: "Tôi thích em, Trường An."
Lời tỏ tình thốt ra, người đàn ông mới có chút chợt nhận ra một điều.
Thì ra là như vậy, thì ra hắn là thích thiếu niên trước mắt này.
Hóa ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, nội tâm hắn bắt đầu kêu gào muốn có được cậu, thì ra là bởi vì hắn thích cậu.
Giống như bệnh nhân bị bệnh lâu ngày rốt cục tìm được phương thuốc cứu mạng, trong lòng người đàn ông hiện lên một niềm vui sướng.
"Vì, vì sao lại đột nhiên như vậy? Chúng ta mới quen nhau không bao lâu..." Hạ Nặc cảm giác miệng mình hình như đã không khống chế được nữa.
Trong đầu cạu liều mạng vơ vét tất cả những lý do để cự tuyệt.
Thời gian quen biết quá ngắn? Tình cảm đến quá vội vàng? Danh phận của chúng ta không phù hợp?
Thật đáng tiếc, cậu đã không nhận ra rằng trong những lý do đó hoàn toàn không có Tôi không thích anh.
"Tình cảm cũng không tính bằng thời gian, tôi đã bị em thu hút ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy." Ánh mắt người đàn ông hàm chứa ý cười, hắn cũng không thèm để ý đến mấy lời từ chối không thành thật của cậu. "Nói thẳng ra thì, tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
"Sau khi quen biết, nhất cử nhất động của em bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trí tôi, đến khi tôi phát hiện ra thì trong đầu đã toàn bộ đều là bóng dáng của em."
Hạ Nặc: "..."
Kỳ thật lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ giống như duyên phận, trong nháy mắt sâu trong linh hồn truyền đến một trận run rẩy khó tả.
Đây có phải là tình yêu sét đánh không?
Hạ Nặc tâm hoảng ý loạn, trong đầu rối bời, không có cách nào suy nghĩ thêm.
Chung quanh im ắng, lá cây không ngừng lay động, vốn có mấy con vật nhỏ vươn đầu nhìn trộm bọn họ, hiện giờ đã sớm rụt về.
"Vậy câu trả lời của em là gì?" Người đàn ông nhận ra tâm tư của cậy, cũng không muốn để mặc thiếu niên tiếp tục trốn tránh mình. "Hoặc là tôi đổi cách nói khác."
"Em có thích tôi không?"
"Em có nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi hay không?"
"Em có cho phép tôi thích em không?"
Hạ Nặc vốn đã bị một loạt câu hỏi làm cho bối rối, khi nghe đến câu hỏi cuối cùng cậu không khỏi cắn môi tức giận nói: "Nếu như tôi không cho phép thì sao?"
Người đàn ông xòe hai tay ra, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Không cho phép sao?"
"Nhưng việc tôi thích em không phụ thuộc vào sự cho phép của bất kỳ ai."
/77
|