Nghĩ đến chỗ này thì cửa lớn vang lên tiếng động.
Lâm Uẩn mang dép lê, vội vàng đi đến. Cửa vừa mở ra thì thấy Giang Phồn đang xách một cái túi đứng ở cửa.
“Ăn cơm chưa, anh có mua tôm hùm đất này.” Anh hỏi rất tự nhiên, giọng điệu như hai người đã là vợ chồng lâu năm.
“Ăn mì gói rồi, lấy ở trên tủ lạnh.” Bên ngoài Lâm Uẩn bình tĩnh như thế nhưng kỳ thật bên trong thì đang cực kỳ hồi hộp.
Lúc sáng, sau khi cô và Giang Phồn đăng ký kết hôn, cô bị anh yêu cầu dọn đồ sang đây. Vì thế cô có hơi không thích ứng với căn nhà mới và thân phận mới này của mình.
Hơn nữa cô cũng không thể tuỳ tiện lục lọi nhà người ta, lúc nhìn đến tủ lạnh có mì gói, cô nghĩ đây hẳn là đồ vật không quý giá nên có thể lấy, rồi lúc này mới thuận tay nấu một gói mì lót dạ.
Giang Phồn thay dép lê rồi ngước mắt nhìn cô, bây giờ cô còn mặc váy màu hồng nhạt lúc sáng chụp giấy kết hôn, thấp thoáng lộ ra cẳng chân và mắt cá chân tinh xảo, thoạt có vẻ lả lướt đáng yêu.
Cô cao chỉ gần bằng vai anh nhưng thật ra đã cao hơn lúc trước một chút. Thịt trên mặt cũng không ít, vẫn mang theo một ít mũm mĩm của trẻ con, làm cho người ta nhịn không được mà muốn véo.
Anh nghĩ như thế nào thì cũng làm như thế đó. Quả nhiên anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng véo mặt cô một cái, bên trong đôi mắt đào hoa giấu sau gọng kính vàng có một tầng ý cười, thoạt nhìn rất giống mấy tên phúc hắc văn nhã bại hoại trong phim Hongkong.
“Lần sau đừng ăn mì gói, anh gọi đồ ăn ngoài cho em.”
Ngay lập tức Lâm Uẩn ngơ ngác, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, vết đỏ ửng trên mặt đã lan ra đến tận cổ.
Trêu chọc cô vợ nhỏ xong thì Giang Phồn lại quay về dáng vẻ thận trọng và ôn hoà của thường ngày. Anh đặt tôm hùm đất lên bàn cơm rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Thấy vậy, Lâm Uẩn lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Từ Châu Châu, “Giang Phồn về rồi, còn mua tôm hùm đất cho tớ nữa. Cậu nói thử xem có phải là anh ấy có một chút thích tớ rồi không?”
Từ Châu Châu trả lời lại rất nhanh, “Cũng có thể là anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cậu nên mới mua đồ ăn bồi thường cho cậu. Dù sao cũng quá tốt cho cậu đuổi theo rồi.”
“Cậu cút đi!”
Lúc Giang Phồn tắm xong đi ra ngoài thì phát hiện Lâm Uẩn đang ngồi thất thần trên sô pha, mà túi tôm hùm đất trên bàn ăn cũng chưa có mở ra.
Anh nhíu mày một chút, “Em không thích ăn sao?”
Lâm Uẩn đang thất thần thì bị anh đột nhiên lên tiếng làm cho hoảng sợ, sau khi hoàn hồn lại phát hiện chỗ bên cạnh bị hõm xuống, anh đã ngồi ở cạnh cô.
Cô lặng lẽ dịch mông sang bên kia, tạo ra khoảng cách với anh, “Em chưa đói bụng, đợi lát nữa rồi lại ăn.”
Giang Phồn thu hết mấy hành động nhỏ này của cô vào trong đáy mắt, đột nhiên nhanh trí nói: “Em biết tại sao vừa nãy anh đi gặp Bạch Lộ không?”
“Không biết.”
“Cô ấy đòi ly hôn, anh là luật sư đại diện của cô ấy.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Dĩ nhiên nếu cô ấy và Lục Quan Lan có ồn ào đến cách mấy thì hôn này muốn ly cũng không được.”
Đôi mắt to của Lâm Uẩn liền sáng lên, sáng hoắc nhìn Giang Phồn, sau một lúc lâu thì mây đen và nghi hoặc đều đã tan đi, nói: “Em đói bụng rồi, anh có muốn ăn tôm hùm đất với em không?”
Lâm Uẩn mang dép lê, vội vàng đi đến. Cửa vừa mở ra thì thấy Giang Phồn đang xách một cái túi đứng ở cửa.
“Ăn cơm chưa, anh có mua tôm hùm đất này.” Anh hỏi rất tự nhiên, giọng điệu như hai người đã là vợ chồng lâu năm.
“Ăn mì gói rồi, lấy ở trên tủ lạnh.” Bên ngoài Lâm Uẩn bình tĩnh như thế nhưng kỳ thật bên trong thì đang cực kỳ hồi hộp.
Lúc sáng, sau khi cô và Giang Phồn đăng ký kết hôn, cô bị anh yêu cầu dọn đồ sang đây. Vì thế cô có hơi không thích ứng với căn nhà mới và thân phận mới này của mình.
Hơn nữa cô cũng không thể tuỳ tiện lục lọi nhà người ta, lúc nhìn đến tủ lạnh có mì gói, cô nghĩ đây hẳn là đồ vật không quý giá nên có thể lấy, rồi lúc này mới thuận tay nấu một gói mì lót dạ.
Giang Phồn thay dép lê rồi ngước mắt nhìn cô, bây giờ cô còn mặc váy màu hồng nhạt lúc sáng chụp giấy kết hôn, thấp thoáng lộ ra cẳng chân và mắt cá chân tinh xảo, thoạt có vẻ lả lướt đáng yêu.
Cô cao chỉ gần bằng vai anh nhưng thật ra đã cao hơn lúc trước một chút. Thịt trên mặt cũng không ít, vẫn mang theo một ít mũm mĩm của trẻ con, làm cho người ta nhịn không được mà muốn véo.
Anh nghĩ như thế nào thì cũng làm như thế đó. Quả nhiên anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng véo mặt cô một cái, bên trong đôi mắt đào hoa giấu sau gọng kính vàng có một tầng ý cười, thoạt nhìn rất giống mấy tên phúc hắc văn nhã bại hoại trong phim Hongkong.
“Lần sau đừng ăn mì gói, anh gọi đồ ăn ngoài cho em.”
Ngay lập tức Lâm Uẩn ngơ ngác, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, vết đỏ ửng trên mặt đã lan ra đến tận cổ.
Trêu chọc cô vợ nhỏ xong thì Giang Phồn lại quay về dáng vẻ thận trọng và ôn hoà của thường ngày. Anh đặt tôm hùm đất lên bàn cơm rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Thấy vậy, Lâm Uẩn lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Từ Châu Châu, “Giang Phồn về rồi, còn mua tôm hùm đất cho tớ nữa. Cậu nói thử xem có phải là anh ấy có một chút thích tớ rồi không?”
Từ Châu Châu trả lời lại rất nhanh, “Cũng có thể là anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cậu nên mới mua đồ ăn bồi thường cho cậu. Dù sao cũng quá tốt cho cậu đuổi theo rồi.”
“Cậu cút đi!”
Lúc Giang Phồn tắm xong đi ra ngoài thì phát hiện Lâm Uẩn đang ngồi thất thần trên sô pha, mà túi tôm hùm đất trên bàn ăn cũng chưa có mở ra.
Anh nhíu mày một chút, “Em không thích ăn sao?”
Lâm Uẩn đang thất thần thì bị anh đột nhiên lên tiếng làm cho hoảng sợ, sau khi hoàn hồn lại phát hiện chỗ bên cạnh bị hõm xuống, anh đã ngồi ở cạnh cô.
Cô lặng lẽ dịch mông sang bên kia, tạo ra khoảng cách với anh, “Em chưa đói bụng, đợi lát nữa rồi lại ăn.”
Giang Phồn thu hết mấy hành động nhỏ này của cô vào trong đáy mắt, đột nhiên nhanh trí nói: “Em biết tại sao vừa nãy anh đi gặp Bạch Lộ không?”
“Không biết.”
“Cô ấy đòi ly hôn, anh là luật sư đại diện của cô ấy.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Dĩ nhiên nếu cô ấy và Lục Quan Lan có ồn ào đến cách mấy thì hôn này muốn ly cũng không được.”
Đôi mắt to của Lâm Uẩn liền sáng lên, sáng hoắc nhìn Giang Phồn, sau một lúc lâu thì mây đen và nghi hoặc đều đã tan đi, nói: “Em đói bụng rồi, anh có muốn ăn tôm hùm đất với em không?”
/12
|