Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Chương 12

/35


Không lâu sau tiếng thở đều đều của Quân từ lồng ngực Thiên vang lên. Anh lắc đầu cười khổ, cúi đầu nhìn cô đang say sưa ngủ, hai má hồng hào đáng yêu, gương mặt hiền lành như đứa trẻ. Nhìn cô thế này, anh không nỡ đánh thức.

Trời Bảo Lộc buổi sáng se lạnh.

Ánh nắng mờ ảo len lói qua tấm màn sương đục.

Cảnh vật mơ hồ như cõi tiên.

Quân trong giấc ngủ vô thức hướng về phía có hơi ấm nên càng rúc sâu vào trong lòng Thiên hơn, đầu dụi vào ngực anh như con mèo lười vùi bên bếp tro.

Thiên cười hiền, hôn nhẹ lên đỉnh đầu Quân, vòng tay siết cô chặt hơn. Có cô bên cạnh, mỗi ngày trôi qua đều êm đềm như ở chốn thiên đường, đầu óc không chút ưu phiền. Nếu có thể được cùng cô đi hết con đường đời trắc trở, anh sẽ chẳng thể gục ngã vì bất cứ điều gì.

……..

Khi con người ta sống trong tình yêu thì đến thứ bình dị nhất cũng mang một vẻ đẹp không ngờ. Ở bên Thiên, mỗi ngày trôi qua với Quân đều giống như trong cổ tích. Có lúc cô ngây ngô tự hỏi có thật cô đang có được hạnh phúc này trong tay? Hay đây chỉ là giấc mơ?

Mỗi buổi sáng, Thiên làm thức ăn cho cô, cùng ăn rồi cùng cô đi học. Ở trường, anh luôn tận dụng mọi thời gian có thể để ở cạnh cô. Có người nói cô bị Thiên quản quá chặt, chẳng thể có chút thời gian riêng tư. Thế nhưng cô lại thích cái nhà ngục hạnh phúc này. Cô còn muốn mình làm tù nhân suốt đời.

Có điều không biết là trùng hợp hay có người cố ý, từ ngày Quân và Thiên bắt đầu yêu nhau, cứ vài ba tiếng điện thoại cô lại rung lên một lần với dòng tin “Chồng nhớ vợ quá! Đến nhà mới ở thế nào rồi? Sao lâu nay không liên lạc với chồng? Hay vợ yêu người khác rồi?”. Ban đầu cô nghĩ là nhầm số, về sau thấy những tin nhắn cùng một nội dung vẫn tiếp tục gửi vào máy mình. Đã định mặc kệ, chỉ cần chịu khó xóa tin nhắn là được nhưng càng về sau mật độ tin nhắn càng dày, cô bắt đầu thấy bực bội.

Biết rằng mình không có gì những cô vẫn thấy thấp thỏm, chẳng may Thiên đọc được dòng tin nhắn này, anh sẽ phản ứng thế nào?

Có vài lần cô thử gọi vào số máy đó nhưng luôn luôn nhận được tín hiệu máy bận, dùng số khác cũng giống như thế. Dường như số điện thoại ấy chặn tất cả các cuộc gọi.

“Vẫn không được hả?”

Linh ngồi trên giường, mắt đưa qua đưa lại nhìn theo dáng Quân đang áp điện thoại vào tai đi tới đi lui trong phòng.

“Chắc tao phải đổi số.”

Quân bất lực vất điện thoại lên giường, giọng nói có chút bực bội.

“Cái này chắc chắn có người cố ý phá mày rồi. Nghĩ xem có nghi ngờ ai không?”

Linh xoa cằm suy luận, mắt nheo lại như đang cố nhìn xuyên thấu điều gì đó.

“Tao chịu đấy! Người biết số điện thoại của tao không nhiều, ngoài mày và mẹ tao thì cũng chỉ còn “đội nhà” và Thiên thôi.”

Quân vò đầu, hoàn toàn mịt mờ trong việc khoanh vùng đối tượng khả nghi.

“Vậy thì chặn số đi! Số mày đang xài đẹp mà.”

“Nếu nó đã muốn phá thì không dùng sim này cũng có thể dùng sim khác mà. Chặn được hết đâu mà chặn.”

Quân cau có ngồi phịc xuống giường, với tay kéo cái gối ôm lại gần mà cấu xé cho bớt bực bội.

“Nếu nó cố tình nhắm đến mày thì cũng sẽ có cách tìm ra số mày thôi.”

Linh cũng bắt đầu cảm thấy tức tối. Cái cảm giác biết rõ sự việc đang diễn ra nhưng không cách nào thay đổi được gì quả thật rất khó chịu.

“Điên quá! Khỏi xài điện thoại nữa là nhanh nhất.”

Sức chịu đựng của Quân đã đến đỉnh điểm. Cô vừa liếc mắt qua cái điện thoại di động thì Linh đã nhanh tay chộp lấy. Linh quá hiểu cái thói quen tức giận là đập điện thoại của cô.

“Mày có thấy là gần đây mày thay đổi nhiều lắm không?”

Linh ôm khư khư cái điện thoại, ánh mắt nhìn Quân giống phán xét hơn là dò xét.

“Làm gì có.”

Quân trả lời mà mắt vẫn tóe lửa nhìn vào cái điện thoại trên tay Linh.

“Có đấy! Mày bắt đầu biết giận, biết tức rồi. Lúc trước mày cứ như đứa không có linh hồn ấy.”

Linh khẳng định, đầu gật gù để tăng tính chắc chắn.

“Vớ vẩn! Không có linh hồn sao mà sống.”

“Thì mày có sống đâu, chỉ tồn tại theo quán tính thôi đấy chứ.”

“Còn có cái khái niệm này nữa sao? Kiểu gì mà chẳng phải ăn phải thở. Như nhau thôi!”

Quân nhún vai.

“Khác chứ mày! Nói tóm lại là từ ngày mày có tình yêu, mày tươi hơn nhiều.”

Linh búng tay cái “tách”, kết luật không đợi thảo luận thêm.

Quân không chủ định bắt đầu nghĩ về Thiên, miệng dần giãn ra thành một nụ cười từ lúc nào không hay.

Linh ngồi gần đó chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Quân, trong lòng cảm thấy rất phấn khởi.

Cô chưa bao giờ thấy Quân như thế này. Vẻ mặt bừng sáng niềm hạnh phúc của cô gái đang yêu, lại như phảng phất vẻ mong manh dịu dàng. So với vẻ bất cần trước đây thì Quân bây giờ đầy sức sống.

Linh bất cười, thích thú nhìn Quân bằng ánh mắt như muốn nói “biết hết rồi nhé”.

Quân bây giờ mới giật mình phát hiện ra mình đang tư lự, bối rối quay mặt ra ngoài cửa sổ:

“Sắp mưa rồi! Đi về đi! Tao đi tắm đấy.”

“Đang đuổi đấy à?”

Linh làm bộ giận dỗi.

“Chứ còn không. Chính xác là đang đuổi đấy.”

Quân giật gù, nét mặt tỉnh bơ.

Linh lừ mắt nhìn Quân một cái rồi đứng lên đi ra khỏi phòng. Trước giờ cô đến Quân chưa từng đón, đi Quân chưa từng tiễn. Nhưng cô không những không cảm thấy phiền lòng mà còn rất vui. Thái độ của Quân làm cô cảm thấy mình giống người nhà hơn là khách.

Quân nhìn đồng hồ trên tường, đã 5:30. Hôm nay Thiên hẹn cô sáu giờ đi ăn tối rồi cùng đi xem phim 3D.

Mặc dù sống cùng một nhà, thấy nhau hàng ngày nhưng mỗi khi nghĩ đến việc sắp gặp Thiên, cảm giác nao nao hồi hộp lại tràn về xâm khiến trái tim Quân đập loạn lên không thể kiểm soát.

Mang theo vẻ lóng ngóng, Quân lao vào phòng tắm.

Làn nước mát giúp cô phần nào lấy lại bình tĩnh.

Quân tắm xong trở ra đã thấy Thiên đang ngồi trên giường. Vẫn là cái hình hài cô nhớ da diết dù gặp hằng ngày, vẫn là cái bóng dáng quen thuộc theo cô cả vào giấc mơ. Nhưng hôm nay thái độ của anh rất lạ. Đột nhiên cô cảm thấy bất an.

“Em… có điều gì giấu anh không?”

Đang cúi đầu tì tay vào đầu gối, Thiên ngẩng lên nhìn Quân bằng ánh mắt buồn bã.

Quân bất giác cảm thấy mình như tên trộm bị phát hiện, lấm lét nhìn về phía điện thoại. Liệu có phải trong lúc anh đợi cô thì có tin nhắn đến, và anh đã đọc được?

Thiên theo đường mắt Quân nhìn vào cái điện thoại đen đang nằm im lìm trên giường, nhếch môi cười lạnh. Thái độ của cô cho thấy rõ cô có tật và đang giật mình.

Không nói thêm lời nào, Thiên đứng lên bỏ ra khỏi phòng.

“Nghe em giải thích đã!”

Quân vội vã níu lấy cánh tay Thiên.

“Có gì để giải thích?”

Giọng Thiên lạnh lùng đến xa lạ, anh hất mạnh tay Quân ra như đang giũ đi một thứ thừa thãi trên người rồi tiếp tục đi về phía cửa.

“Em thật sự không biết đó là ai.”

Quân cố chấp giữ Thiên lại.

“Nói chuyện nghe hay đấy! Không biết là ai mà trong hộp tin lại tràn ngập tin nhắn từ số điện thoại đó?”

Thiên cố nén cơn giận, tiếng nói rít lên qua kẽ răng.

“Anh xem trộm điện thoại em?”

Quân dù biết rõ điều gì đã xảy ra vẫn ấm ức hỏi lại.

“Không xem thì đâu có phát hiện ra sự thật.”

Thiên nhếch môi cười khinh bỉ, đôi mắt đẹp giờ đầy bi thương tang tóc. Khó khăn lắm anh mới có thể mở lòng đón nhận một người, vậy mà cô lại đối xử với anh như thế. Rốt cuộc anh làm sai chỗ nào mà lại liên tục bị tình yêu tổn thương thế này?

Cái thái độ coi thường của Thiên đã chạm ngay vào cái “tôi” của Quân. Cô buông tay ra khỏi cánh tay anh, cũng chẳng còn thể hiện chút lỗ lực níu kéo nào. Gương mặt trở nên bất cần đến lạnh lùng, cô vòng hai tay trước ngực mà nói rành rọt:

“Từ khi hai đứa mình bắt đầu yêu nhau thì em cũng bắt đầu nhận được những tin nhắn này. Em đã gọi lại số đó nhưng nó đã chặn tất cả các số. Không tin anh có thể gọi thử.”

Nghe từng lời Quân nói, Thiên vẫn chỉ nhếch môi cười.

Cái vẻ chua chát và mỉa mai đó làm Quân tức phát điên. Và khi cô giận thật sự, cô sẽ trở nên lạnh lùng đến khó hiểu.

“Tin em thì mình tiếp tục. Còn không thì chia tay đi!”

Quân ngỡ ngàng nghe chính mình nhả từng từ dứt khoát. Đến khi định thần lại thì đã hoàn thành câu nói từ lúc nào.

“Trên đời này anh không tin một đứa con gái nào hết!”

Thiên cũng theo thái độ của Quân mà trở nên lạnh lùng. Từng từ nói ra đều rất rõ ràng, cứ như nó đã được anh nghĩ rất nhiều lần và khi nói ra thì chẳng còn gì cần phải cân nhắc thêm.

Trái tim Quân đau thắt khi nghe từng lời Thiên nói. Anh không tin bất cứ người con gái nào? Kể cả cô sao? Vậy thì tình cảm anh dành cho cô là gì? Nói như cách của anh thì anh muốn chia tay?

Sắc mặt trắng bệch của Quân không thể không đập vào mắt Thiên. Anh có thể nhìn thấy nỗi đau vừa chạy qua mắt cô, có thể thấy đôi vai nhỏ đang trực chờ sụp xuống. Hình như lời anh nói đã làm cô đau lòng. Thế nhưng trong lúc này, thay vì cảm thấy xót xa thì anh lại cảm thấy hả hê vô cùng.

Khi người ta yêu mãnh liệt làm ta tổn thương, ta sẽ trở nên rất chu đáo trong việc tàn nhẫn với người ấy và mãn nguyện với lòng ích kỉ đáng thương của mình.

Bóng lưng Thiên vừa lạnh lùng đi ra khỏi phòng thì cánh cửa đã bị Quân mạnh tay đóng sầm lại.

Sau khi trút giận vào cái công tắc điện bằng cách đập mạnh vào nó, cô bướng bỉnh trèo lên giường trùm mền kín đầu, mắt nhắm chặt tìm kiếm giấc ngủ.

Tại sao cô lại phải cần anh trong khi anh không cần cô? Anh không tin cô thì đến bên cô làm gì? Cô là trò đùa của anh sao? Quân trăn trở suy nghĩ, mãi một lúc lâu mới phát hiện mình đang lật người qua lại theo từng dòng suy nghĩ.

Lắc mạnh đầu, cô quyết tâm tống tất cả những suy nghĩ về Thiên ra khỏi đầu. Cô muốn ngủ và cô sẽ ngủ mà không nghĩ thêm chút gì nữa. Dù sao thì trước giờ với cô cũng chẳng có gì quá quan trọng.

/35

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status