Yêu Cung

Chương 477: Bộc lộ

/1220


Tiền bối, làm sao vậy?

Cô gái nhìn Âu Dương, chỉ vào linh hồn xiềng xích trước mặt mình, một loại hồn cảm không cần khống chế lộ ra ở đầu chân mày cô gái.

Mười một người được mở trói khó hiểu nhìn Âu Dương, theo họ thấy có lẽ hắn bị khuôn mặt của cô gái làm giật mình.

Từ Uy bỗng mở miệng:

- Sao vậy? Tại sao không mở linh hồn xiềng xích cho Thi Thi?

Nhưng giọng điệu của gã thay đổi, từ thư sinh bình hòa biến thành cảm giác oán giận.

Mã Phong cũng lên tiếng:

- Đúng vậy! Mau mở linh hồn xiềng xích cho Thi Thi đi!

Không chỉ mình Mã Phong, mấy người khác cũng lên tiếng, nhưng giọng diệu giống như Từ Uy, biến không thân mật.

Âu Dương liếc mắt mười một người, trên mặt lộ nụ cười khổ. Hắn thông minh một đời nhưng lại hồ đồ trong một phút, đã quên chuyện quan trọng như vậy.

Vươn tay bóp linh hồn xiềng xích trước mặt cô gái, Âu Dương cong lên khóe môi, sau đó linh hồn xiềng xích bị bóp nát trong tay hắn.

- Thế mới được chứ.

Thấy Âu Dương dùng tay bóp linh hồn xiềng xích của Thi Thi trong miệng họ, thái độ đám người mới tốt hơn chút.

- Các vị, xin các vị hãy nhanh chóng rời khỏi Hồn Giới này đi.

Mặc dù Âu Dương nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Thi Thi đứng cuối đoàn, hắn gần như hiểu ra mọi chuyện nhưng không thể vạch rõ được.

Mã Phong bỗng nói:

- Rời đi? Hừ! Những tên Hồn Giả đáng ghét ở Hồn Giới nhốt chúng ta nhiều năm như vậy, món nợ này phải tính rõ với chúng!

Khi gã thốt lời thì người bên cạnh đều hùa theo, kêu la báo thù.

Âu Dương bình tĩnh liếc họ, hôm nay hắn mới biết mình đã lọt hố, hắn quá xem thường nữ vương Hồn Giới. Hồn Giả không đối phó được hắn thì nàng có thể lợi dụng lực linh hồn khống chế linh hồn của những người không có Linh Hồn Liệt Diễm. Lúc này một mình nàng khống chế mười một người, tương đương nói mười một người là kẻ địch của hắn.

Âu Dương không cho rằng một mình có thể đấu với mười một người kia, vậy nên lúc Từ Uy đổi giọng hắn liền biết đã bước vào một cái bẫy quái dị.

Từ Uy nói tiếp:

- Đúng vậy! Tại sao phải rời đi? Chúng ta phải giết đến Thiên Khải thành, bắt lấy nữ vương!

Bọn họ bị khống chế linh hồn, không biết chết sống, hơn nữa không khác gì con rối. Âu Dương biết nếu hắn nói ra câu nào không đúng, kích phát oán khí của họ thì ngay sau đó sinh ra oán khí bị nữ vương khống chế sẽ phóng đại vô tận, mười một người từ kẻ được cứu biến thành mười một ác ma. Âu Dương có chút bực mình, ngươi nói xem cái này có phải là rảnh rỗi tự chuốc vạ không, làm gì học người ta làm người tốt chứ, hiện tại không thành công cứu người ngược lại kiếm mười một cục nợ.

Nhưng Âu Dương ngẫm nghĩ, hiểu rằng cho dù hắn không đến Phụng Thiên thành thì có một ngày nữ vương Hồn tộc chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó hắn.

Âu Dương khinh miệt liếc cô gái được họ gọi là Thi Thi, sự thật là nữ vương Hồn Giới Vệ Thi.

Âu Dương hỏi:

- Ngươi cũng nghĩ như vậy?

- Ta không có ý kiến, ta theo ý theo mọi người, ta nghĩ ngươi cũng giống nhau, đúng?

Vệ Thi liếc Âu Dương, từng đợt lực linh hồn muốn xâm nhập vào trong linh hồn của hắn. Nhưng mặc kệ lực linh hồn có mạnh mẽ cỡ nào thì khi vào thân thể Âu Dương đều bị lực lượng thần kỳ đốt sạch hết.

- Ta không muốn đi Thiên Khải thành cái gì.

Âu Dương không muốn cứ ở chỗ nguy hiểm như vậy.

Mã Phong mặt âm trầm nhìn Âu Dương, nói:

- Được thôi, đưa Linh Hồn Liệt Diễm của ngươi cho chúng ta dùng là được.

Từ Uy cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, ngươi không cần đi, cho chúng ta mượn Linh Hồn Liệt Diễm là đủ rồi.

Đám người bên cạnh biểu tình quái dị gật đầu.

Âu Dương nghe lời này mà không hề tức giận gì, nếu đổi lại người khác cứu nhiều người mà ngược lại bị nói kiểu đó thì chắc chắn là cực kỳ tức giận. Nhưng Âu Dương biết đám người đáng thương hiện đang bị Vệ Thi khống chế, họ thốt lời ngay bản thân họ cũng không hiểu có ý nghĩa gì.

- Cho các ngươi mượn? Nói là cho các ngươi mượn, không bằng nói là cho ngươi mượn đi, nữ vương Hồn Giới!

Âu Dương chỉ vào Vệ Thi, trên mặt hắn không có gì là sợ hãi.

- Ta? Ta làm sao vậy?

Vệ Thi giả bộ ta không biết gì cả, nếu không phải Âu Dương có Thần Sư Chi Nhãn thấy rõ Vệ Thi thực tế là thể linh hồn thì có lẽ hắn sẽ bị kỹ năng diễn trò của nàng chinh phục.

- Cường giả thì nên có phong phạm của cường giả, trong người có ý chí tam phương mà dùng thủ đoạn vụng về như vậy, ngược lại khiến ta hơi bất ngờ.

Âu Dương chắp hai tay sau lưng, hắn làm bộ dạng đoán trước hết khiến Vệ Thi khó hiểu.

Nếu như là một chọi một thì Vệ Thi không dám nói là đối thủ của Âu Dương, không phải hắn có thực lực mạnh cỡ nào mà vì Linh Hồn Liệt Diễm khắc chế nàng gắt gao. Âu Dương dựa vào kỹ năng này hoành hành Hồn Giới gần như đánh đâu thắng đó.

Tuy nhiên, bây giờ thì khác rồi, hiện tại Vệ Thi cùng lúc khống chế linh hồn mười một người. Trong mười một người này không nói đến Đại Đế khác, chỉ mình Mã Phong đều dễ dàng giải quyết Âu Dương.

Khi Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương không thể khắc chế người khác thì tu vi của hắn chẳng là gì.

Đỉnh Đại Đế đặt ở Chân Linh Giới là nhân vật bá đạo kiêu hoành, nhưng trong Hồn Giới nho nhỏ này đỉnh Đại Đế không tính cái gì. Hồn tộc thể dễ dàng lôi ra mấy chục đỉnh Đại Đế, thế giới không trải qua cuộc chiến viễn cổ có được đồ vật vượt rất xa Chân Linh Giới.

- Ngươi cho rằng có mười một con rồi là thắng chắc?

Âu Dương nhìn hướng Vệ Thi, nếu mới rồi hắn nói chuyện không dám mạnh miệng thì một giây trước, hắn chợt phát hiện liên kết đã lâu với Tứ Phương chiến kỳ vào lúc hắn tru sát vô số Hồn Giả và Phó Hưng ngu xuẩn, hút lấy huyết lực khổng lồ lại kích hoạt được Tứ Phương chiến kỳ.

Đừng nhìn hiện tại Tứ Phương chiến kỳ chỉ còn lại ba mặt, nhưng khi cùng kích hoạt ba mặt chiến kỳ thì cũng là ý chí tam phương, mặc dù không thể làm đến mức độ phi tiên kinh thiên động địa nhưng giải quyết mười một người là quá dễ dàng.

*Bụp!*

La quần trên người Vệ Thi bỗng đốt cháy, vương bào hồng hiện ra, một hoàng quan như băng điêu đội trên đầu Vệ Thi. Vệ Thi lại trở về cách ăn mặc nữ vương, đầy uy nghiêm.

Nhưng dù Vệ Thi đổi cách ăn mặc thì sức hấp dẫn bẩm sinh không thể che giấu, đến bây giờ thân phận đã bị Âu Dương nhìn thấu, nàng không địch chơi đánh đố tiếp với hắn.

- Sao vậy? Ngươi lộ bộ mặt thật rồi?

Âu Dương không bị vẻ xinh đẹp của Vệ Thi hút hồn, đẹp thì có đẹp nhưng hắn không cho rằng Vệ Thi xinh đẹp sẽ không lấy mạng hắn.

Vệ Thi mềm nhẹ nói:

- Tiểu tử, ngươi thật sự khác với mọi người, nhưng bây giờ tất cả lá bài của ngươi không còn. Linh Hồn Liệt Diễm của ngươi không thể trong thời gian ngắn thiêu chết ta, mà ta thì có thể khiến mười một con rối này dễ dàng giết chết người.

Dù giọng dịu nhẹ nhưng ẩn chứa bên trong ý nghĩa khiến người không thấy vui nổi.

Mười một người được Âu Dương giải cứu biến thành mười một tai họa, nhưng qua điều này nói cho hắn biết có lúc không thể làm người tốt.

/1220

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status