Chỉ hai loại? Trong số họ vào trễ nhất cũng cỡ ngàn năm, ngàn năm Chân Linh Giới chưa từng sinh ra một cường giả hai ý chí, hiện tại khiến người bị cầm tù như họ lĩnh ngộ hai loại ý chí, điều này có thể không? Đó chẳng phải là trò cười rất vô duyên?
- Lĩnh ngộ hai loại ý chí, các ngươi cho rằng ý chí là cái gì? Ta đã nói rồi, nếu các ngươi chịu giao ra môn phái của mình, Hồn tộc sẽ tha cho các ngươi một mạng sống.
Lúc trước bọn họ điểm ánh sáng sinh mệnh thì chỗ này xuất hiện cường giả ý chí nay lại lộ mặt nữa.
Từ Uy cười khẩy nói:
- Phó Hưng, ngươi nói câu này đã mấy trăm lần, nếu ta chịu giao ra thì sẽ không bị cầm tù ở đây bốn ngàn năm. Ngươi thật tình cảm thấy chúng ta là đồ ngốc? Nếu không nói ra thì ít nhất chúng ta có thể sống, còn nói thì... Ha ha.
Giao ra? Trong bọn họ không ai là tán tu, giao ra là mệnh mạch các tông phái của mình, hơn nữa dù họ giao ra thì có khả năng sống sót hay không?
Chỉ dựa vào Phó Hưng nói một câu thôi sao? Tại đây Hồn tộc sẽ nói theo lý lẽ với tù nhân bọn họ sao? Nói ra rồi tiếp theo linh hồn của họ chắc sẽ bị người Hồn tộc rút đi ra cắn nuốt rồi tu luyện, đến lúc đó đừng nói là tự do và đường sống, ngay cả bây giờ kéo dài hơi tàn cũng không thể nào.
- Cứ kéo dài hơi tàn thế này sao không đánh cuộc một keo...
Phó Hưng nói tới đây liền nghe bên ngoài vang tiếng nổ, tiếp theo huyết sắc liệt diễm đốt cháy không trung, vô tận huyết quang như biển máu Tu La tràn ngập bên trên tòa Phụng Thiên thành.
Lực lượng huyết sắc đáng sợ tựa như bão tố, tất cả Hồn Giả bản năng cảm giác áp lực truyền đến, loại áp lực này khiến Hồn Giả cực kỳ khó chịu.
Khi huyết quang xuất hiện thì mới nãy mười hai người còn đang tuyệt vọng bỗng đứng bật dậy!
Phía xa, Âu Dương như là viễn cổ thần linh tay cầm chiến cung, Đại Đế chân thân hiện ra. Bên trên Thứ Kiêu cung, ảo ảnh huyết sắc kiêu đáng sợ như là kiêu thực sự phát ra tiếng hú không dứt.
- Không chết! Hắn...hắn thật sự giết đến chỗ này!
Mã Phong không dám tin nhìn Âu Dương dùng lực lượng huyết sắc đốt cháy bầu trời.
Lúc này mặc dù trên người Âu Dương không bùng phát ra khí thế đáng sợ nhưng chỉ dựa vào một mũi tên đã nổ nát cả nóc Phụng Thiên thành, lực lượng không thể tưởng tượng.
- Đây là cường giả gì vậy? Ngay cả nữ vương Hồn Giới đều không thể ngăn cản bước chân của hắn sao? Hắn là phi tiên?
Từ Uy nhìn Âu Dương giống như thần linh, mặc dù đây là lần đầu tiên gã trông thấy cường giả tay cầm chiến cung nhưng lúc này không ai thắc mắt sự cường đại của hắn.
Từ lối vào Hồn Giới đến đây xa trăm vạn dặm, một đường này cần trải qua bao nhiêu nhấp nhô, hơn nữa có nữ vương Hồn Giới ý chí tam phương thủ hộ Hồn Giới, dưới loại tình huống này mà hắn có thể đến đây, Âu Dương quá cường đại trong mắt mười hai người, không thể lung lay.
Huyết sắc liệt diễm khiến cả không trung đều biến thành màu đỏ, Âu Dương ở trong ngọn lửa như là hỏa thần chấn tâm linh cả Phụng Thiên thành.
Phó Hưng nhìn Âu Dương như thần linh giáng thế, lúc này gã rốt cuộc hiểu tại sao hai ngày trước thu được tin tức người này không thể địch lại.
Ngay cả nữ vương ra tay đều không thể cản bước chân đi tới của hắn, có thể từ lối vào một đường tiến sâu đến đây, bản thân nó đã chứng minh tất cả.
Âu Dương đứng trên trời cao, thanh âm chậm rãi truyền ra từ huyết sắc liệt diễm:
- Trong các ngươi có ai là người thiên cung không?
Âu Dương không muốn cứu cả đám người thiên cung để rồi cuối cùng tạo rắc rối không cần thiết cho mình.
Trên người Từ Uy mặc dù mang theo linh hồn xiềng xích nhưng gã vẫn bò dậy hét to:
- Tiền bối, chúng ta không có người thiên cung, tiền bối là cường giả thiên cung?
Từ Uy không cho rằng mình sống bốn ngàn năm thì tư lịch già dặn.
Ở Chân Linh Giới khi nào thì không có kiểu nói tư lịch nữa, tại Chân Linh Giới tư cách mới là lẽ phải. Mặc kệ ngươi sống lâu bao nhiêu, thường thì cường giả sẽ không gọi ngươi là tiền bối, muốn được người gọi là tiền bối chỉ có một khả năng, đó là tu vi của ngươi đủ mạnh.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Tốt lắm, ta không phải người thiên cung.
Không có người thiên cung thì dễ làm, nếu không thì hắn cứu người xong cuối cùng bởi vì hắn diệt thiên cung trở thành kẻ địch Vạn Tiên sơn thì mất nhiều hơn được.
Âu Dương liếc mắt Phó Hưng, tư lúc tiến vào hắn đã nhìn ra gã là kẻ mạnh nhất trong toàn Phụng Thiên thành, Hồn Giả có được một phương ý chí. Tuy nhiên nữ vương Hồn Giả có ý chí tam phương đều không thể lấn lướt được hắn thì e rằng Phó Hưng chỉ có một con đường chết.
Phó Hưng vẫn rất cứng đầu nói:
- Hừ, ngươi thật sự cho rằng mình đánh đâu thắng đó? Nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã đem tin tức truyền đến Thiên Khải thành rồi, không lâu sau nữ vương bệ hạ sẽ đích thân đến Phụng Thiên thành, khi đó ngươi chỉ có con đường chết!
Âu Dương cười nói:
- Nữ vương Hồn tộc hả? Ta sớm muốn gặp nữ vương có ý chí tam phương này rồi.
Sau lưng hắn Đại Đế chân thân bắt đầu run run.
Cùng lúc đó, Âu Dương kéo căng Thứ Kiêu cung, Thứ Kiêu cung kéo theo Đại Đế chân thân phía sau, khi Đại Đế chân thân hình thành thì nó đã trở thành một phần của Âu Dương, coi như là một hình dạng lực lượng khác.
- Hừ!
Phó Hưng không phải loại người chờ chết. Chỉ thấy gã xoay người, hóa thành lốc xoáy xám cuốn hướng Âu Dương, theo đó xuất hiện đoàn mây đen do Phó Hưng biến thành, trong Phụng Thiên thành có vô số người cùng gã ra tay.
Trong phút chốc nguyên Phụng Thiên thành tựa như là địa ngục quỷ quái, khắp nơi đều là âm hồn kêu gào, đầy trời yêu ma quỷ quái hóa thành các loại bộ dạng đáng sợ.
Loại cảm giác này như là địa ngục Tu La, nhưng có thể xuất hiện trong Phụng Thiên thành có ai chưa từng gặp thứ còn đáng sợ hơn nữa, vậy nên giờ phút này không ai để ý những quỷ quái này rốt cuộc là cái gì, họ chỉ để ý Âu Dương rốt cuộc có thể thắng nhiều Hồn Giả đến thế không.
Âu Dương thả dây cung. Lúc này Phó Hưng cùng Hồn Giả khác xen lẫn cùng nhau, ở trên bầu trời dây dưa nhau định dung hợp, loại cả giác này khá giống với lúc trước hồn viễn cổ xuất hiện.
Nhưng Âu Dương không thèm để ý, ngay cả ý chí tứ phương tồn tại hồn viễn cổ cũng không làm gì được hắn, hiện giờ cho dù Phó Hưng được lực lượng của tất cả Hồn Giả Phụng Thiên thành thì có thể làm gì?
- Tiền bối, bọn họ định ngưng tụ hồn viễn cổ.
Mã Phong đã nhìn ra, Phó Hưng muốn mượn dùng lực lượng của tất cả Hồn Giả Phụng Thiên thành cứng rắn đẩy gã lên đến cảnh giới hồn viễn cổ.
- Hừ, ý chí tứ phương hồn viễn cổ đều thấy qua, nếu ngươi là một đám cường giả ý chí ngưng tụ hồn viễn cổ thì có lẽ ta sẽ kiêng dè, nhưng cứ thế này ngưng tụ ra hồn viễn cổ thì không có tác dụng gì với ta cả.
Âu Dương nhìn bầu trời dần hình thành hồn viễn cổ, Thứ Kiêu cung rốt cuộc bị hắn kéo căng.
Huyết sắc tên ngưng tụ trên Thứ Kiêu cung của Âu Dương, lúc này Đại Đế chân thân cũng bị kéo mở, khi Âu Dương thả lỏng dây cung, huyết sắc tên bay ra thì nó là mũi tên mạnh nhất của hắn.
- Lĩnh ngộ hai loại ý chí, các ngươi cho rằng ý chí là cái gì? Ta đã nói rồi, nếu các ngươi chịu giao ra môn phái của mình, Hồn tộc sẽ tha cho các ngươi một mạng sống.
Lúc trước bọn họ điểm ánh sáng sinh mệnh thì chỗ này xuất hiện cường giả ý chí nay lại lộ mặt nữa.
Từ Uy cười khẩy nói:
- Phó Hưng, ngươi nói câu này đã mấy trăm lần, nếu ta chịu giao ra thì sẽ không bị cầm tù ở đây bốn ngàn năm. Ngươi thật tình cảm thấy chúng ta là đồ ngốc? Nếu không nói ra thì ít nhất chúng ta có thể sống, còn nói thì... Ha ha.
Giao ra? Trong bọn họ không ai là tán tu, giao ra là mệnh mạch các tông phái của mình, hơn nữa dù họ giao ra thì có khả năng sống sót hay không?
Chỉ dựa vào Phó Hưng nói một câu thôi sao? Tại đây Hồn tộc sẽ nói theo lý lẽ với tù nhân bọn họ sao? Nói ra rồi tiếp theo linh hồn của họ chắc sẽ bị người Hồn tộc rút đi ra cắn nuốt rồi tu luyện, đến lúc đó đừng nói là tự do và đường sống, ngay cả bây giờ kéo dài hơi tàn cũng không thể nào.
- Cứ kéo dài hơi tàn thế này sao không đánh cuộc một keo...
Phó Hưng nói tới đây liền nghe bên ngoài vang tiếng nổ, tiếp theo huyết sắc liệt diễm đốt cháy không trung, vô tận huyết quang như biển máu Tu La tràn ngập bên trên tòa Phụng Thiên thành.
Lực lượng huyết sắc đáng sợ tựa như bão tố, tất cả Hồn Giả bản năng cảm giác áp lực truyền đến, loại áp lực này khiến Hồn Giả cực kỳ khó chịu.
Khi huyết quang xuất hiện thì mới nãy mười hai người còn đang tuyệt vọng bỗng đứng bật dậy!
Phía xa, Âu Dương như là viễn cổ thần linh tay cầm chiến cung, Đại Đế chân thân hiện ra. Bên trên Thứ Kiêu cung, ảo ảnh huyết sắc kiêu đáng sợ như là kiêu thực sự phát ra tiếng hú không dứt.
- Không chết! Hắn...hắn thật sự giết đến chỗ này!
Mã Phong không dám tin nhìn Âu Dương dùng lực lượng huyết sắc đốt cháy bầu trời.
Lúc này mặc dù trên người Âu Dương không bùng phát ra khí thế đáng sợ nhưng chỉ dựa vào một mũi tên đã nổ nát cả nóc Phụng Thiên thành, lực lượng không thể tưởng tượng.
- Đây là cường giả gì vậy? Ngay cả nữ vương Hồn Giới đều không thể ngăn cản bước chân của hắn sao? Hắn là phi tiên?
Từ Uy nhìn Âu Dương giống như thần linh, mặc dù đây là lần đầu tiên gã trông thấy cường giả tay cầm chiến cung nhưng lúc này không ai thắc mắt sự cường đại của hắn.
Từ lối vào Hồn Giới đến đây xa trăm vạn dặm, một đường này cần trải qua bao nhiêu nhấp nhô, hơn nữa có nữ vương Hồn Giới ý chí tam phương thủ hộ Hồn Giới, dưới loại tình huống này mà hắn có thể đến đây, Âu Dương quá cường đại trong mắt mười hai người, không thể lung lay.
Huyết sắc liệt diễm khiến cả không trung đều biến thành màu đỏ, Âu Dương ở trong ngọn lửa như là hỏa thần chấn tâm linh cả Phụng Thiên thành.
Phó Hưng nhìn Âu Dương như thần linh giáng thế, lúc này gã rốt cuộc hiểu tại sao hai ngày trước thu được tin tức người này không thể địch lại.
Ngay cả nữ vương ra tay đều không thể cản bước chân đi tới của hắn, có thể từ lối vào một đường tiến sâu đến đây, bản thân nó đã chứng minh tất cả.
Âu Dương đứng trên trời cao, thanh âm chậm rãi truyền ra từ huyết sắc liệt diễm:
- Trong các ngươi có ai là người thiên cung không?
Âu Dương không muốn cứu cả đám người thiên cung để rồi cuối cùng tạo rắc rối không cần thiết cho mình.
Trên người Từ Uy mặc dù mang theo linh hồn xiềng xích nhưng gã vẫn bò dậy hét to:
- Tiền bối, chúng ta không có người thiên cung, tiền bối là cường giả thiên cung?
Từ Uy không cho rằng mình sống bốn ngàn năm thì tư lịch già dặn.
Ở Chân Linh Giới khi nào thì không có kiểu nói tư lịch nữa, tại Chân Linh Giới tư cách mới là lẽ phải. Mặc kệ ngươi sống lâu bao nhiêu, thường thì cường giả sẽ không gọi ngươi là tiền bối, muốn được người gọi là tiền bối chỉ có một khả năng, đó là tu vi của ngươi đủ mạnh.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Tốt lắm, ta không phải người thiên cung.
Không có người thiên cung thì dễ làm, nếu không thì hắn cứu người xong cuối cùng bởi vì hắn diệt thiên cung trở thành kẻ địch Vạn Tiên sơn thì mất nhiều hơn được.
Âu Dương liếc mắt Phó Hưng, tư lúc tiến vào hắn đã nhìn ra gã là kẻ mạnh nhất trong toàn Phụng Thiên thành, Hồn Giả có được một phương ý chí. Tuy nhiên nữ vương Hồn Giả có ý chí tam phương đều không thể lấn lướt được hắn thì e rằng Phó Hưng chỉ có một con đường chết.
Phó Hưng vẫn rất cứng đầu nói:
- Hừ, ngươi thật sự cho rằng mình đánh đâu thắng đó? Nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã đem tin tức truyền đến Thiên Khải thành rồi, không lâu sau nữ vương bệ hạ sẽ đích thân đến Phụng Thiên thành, khi đó ngươi chỉ có con đường chết!
Âu Dương cười nói:
- Nữ vương Hồn tộc hả? Ta sớm muốn gặp nữ vương có ý chí tam phương này rồi.
Sau lưng hắn Đại Đế chân thân bắt đầu run run.
Cùng lúc đó, Âu Dương kéo căng Thứ Kiêu cung, Thứ Kiêu cung kéo theo Đại Đế chân thân phía sau, khi Đại Đế chân thân hình thành thì nó đã trở thành một phần của Âu Dương, coi như là một hình dạng lực lượng khác.
- Hừ!
Phó Hưng không phải loại người chờ chết. Chỉ thấy gã xoay người, hóa thành lốc xoáy xám cuốn hướng Âu Dương, theo đó xuất hiện đoàn mây đen do Phó Hưng biến thành, trong Phụng Thiên thành có vô số người cùng gã ra tay.
Trong phút chốc nguyên Phụng Thiên thành tựa như là địa ngục quỷ quái, khắp nơi đều là âm hồn kêu gào, đầy trời yêu ma quỷ quái hóa thành các loại bộ dạng đáng sợ.
Loại cảm giác này như là địa ngục Tu La, nhưng có thể xuất hiện trong Phụng Thiên thành có ai chưa từng gặp thứ còn đáng sợ hơn nữa, vậy nên giờ phút này không ai để ý những quỷ quái này rốt cuộc là cái gì, họ chỉ để ý Âu Dương rốt cuộc có thể thắng nhiều Hồn Giả đến thế không.
Âu Dương thả dây cung. Lúc này Phó Hưng cùng Hồn Giả khác xen lẫn cùng nhau, ở trên bầu trời dây dưa nhau định dung hợp, loại cả giác này khá giống với lúc trước hồn viễn cổ xuất hiện.
Nhưng Âu Dương không thèm để ý, ngay cả ý chí tứ phương tồn tại hồn viễn cổ cũng không làm gì được hắn, hiện giờ cho dù Phó Hưng được lực lượng của tất cả Hồn Giả Phụng Thiên thành thì có thể làm gì?
- Tiền bối, bọn họ định ngưng tụ hồn viễn cổ.
Mã Phong đã nhìn ra, Phó Hưng muốn mượn dùng lực lượng của tất cả Hồn Giả Phụng Thiên thành cứng rắn đẩy gã lên đến cảnh giới hồn viễn cổ.
- Hừ, ý chí tứ phương hồn viễn cổ đều thấy qua, nếu ngươi là một đám cường giả ý chí ngưng tụ hồn viễn cổ thì có lẽ ta sẽ kiêng dè, nhưng cứ thế này ngưng tụ ra hồn viễn cổ thì không có tác dụng gì với ta cả.
Âu Dương nhìn bầu trời dần hình thành hồn viễn cổ, Thứ Kiêu cung rốt cuộc bị hắn kéo căng.
Huyết sắc tên ngưng tụ trên Thứ Kiêu cung của Âu Dương, lúc này Đại Đế chân thân cũng bị kéo mở, khi Âu Dương thả lỏng dây cung, huyết sắc tên bay ra thì nó là mũi tên mạnh nhất của hắn.
/1220
|