Bảy trăm kỵ binh có tốc độ như gió, khả năng đả kích cự ly siêu xa, còn có Âu Dương chế định ra kế hoạch tập kích chớp nhoáng, hiện tại bọn họ cần làm chính là giành giật thời gian.
Kho lương thành Hạo Thiên mở ra, lương thực được phân phát xuống dưới, lương thực dự trữ ở đây cũng đủ cung cấp cho trăm vạn đại quân sử dụng trong vòng gần hai tháng. Kỳ thực ngyên bản lương thực trong thành Hạo Thiên còn nhiều hơn nữa, nhưng tại trước khi đại chiến, Mễ Khải đã ra lệnh chuyển bớt đi một phần, chỉ để lại lương thực đủ bo bảy mươi vạn đại quân bọn họ sử dụng trong vòng chừng ba tháng.
Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, thành Hạo Thiên dĩ nhiên thất thủ trong vòng một đêm, lương thực sử dụng trong ba tháng đã không công tiện nghi cho chiến sĩ Đa La.
Thành Hạo Thiên, lều lớn trung quân của Mễ Nhĩ lúc này đã được thay vào chiến kỳ hùng hưng của Đa La. Lúc này Đa Minh và vô số tướng lĩnh cáp cao đang cau mày nhìn vào một địa đồ tác chiến thật lớn.
Hạc Thu đứng bên cạnh địa đồ, hắn nhìn bầu không khí áp lực xung quanh, rốt cuộc mở miệng nói:
- Mễ Nhĩ đã lui về giữ Khai Lâm, tuy rằng lần này chúng ta thắng lợi, muốn liều mạng truy kích cũng không thể truy sát đường dài, dù sao binh sĩ của chúng ta cũng đã đi đoạn đường dài từ vương thành đến đây, một đường hành trình đã mệt nhọc vô cùng, trận đại chiến này càng khiến chúng ta tổn hao tâm lực, nếu muốn đuổi kịp theo chỉ sợ trúng phải đòn hồi mã thương của đối phương, thiệt hại càng thêm nặng nề, hơn nữa chúng ta cũng không thể đuổi kịp. Năm mươi vạn đại quân Mễ Nhĩ bỏ chạy về Khai Lâm, sau khi tiến hành tập hợp với năm mươi vạn đại quân tại Khai Lâm, sẽ cấu thành một đạo phòng tuyến gần như vô địch…
- Trăm vạn… Đúng trăm vạn đại quân, chúng ta là bên công thành, hơn nữa còn phải đuổi đánh tới, lần này…
Lữ Ưu biết, trạm kiểm soát tại Khai Lâm là nơi bọn họ bắt buộc phải vượt qua, chỉ cần phá được thành Khai Lâm, như vậy đại quân liền có thể tiến thẳng tới vương thành đối phương. Nhưng lúc này Khai Lâm đã như con cự thú chắn trước mặt họ, phải đánh làm sao đây?
- Phía sau Khai Lâm có kho lương Mễ Nạp, bọn họ hoàn toàn không phải lo lắng tới vấn đề tiếp tế, trăm vạn đại quân ngoài đối địch không còn áp lực gì khác, như vậy gần như là vô địch rồi.
Đa Minh cũng biết tình thế xác thực đúng như mọi người đang nói.
- Mọi người bàn bạc một chút, hiện tại chúng ta cần phải đi bước tiếp theo thế nào, lui lại khẳng định không có khả năng. Lúc này sĩ khí toàn quân tăng vọt, ngay cả khi chúng ta muốn lui, binh sĩ Đa La cũng sẽ không đáp ứng.
Đa Minh biết, lúc này đạ quân Đa La đã đánh ra lòng nhiệt tình, lúc này muốn bọn họ lui lại, căn bản là không có khả năng.
Thanh âm Đa Minh trầm xuống, không ai tiếp lời, qua thật lâu, Hạc Thu mới mở miệng nói, thân là tổng tham mưu, lúc này hắn phải lên tiếng:
- Trừ phi… Trừ phi…
- Trừ phi cái gì, đừng có dông dài nữa.
Một đám người nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Hạc Thu, vẻ mặt rất là mất hứng.
- Trừ phi kho lương Mễ Nạp không còn, khiến trăm vạn đại quân đối phương mất đi nguồn tiếp viện, một khi tuyến tiếp viện bị cắt đứt, như vậy Khai Lâm tất nhiên đại loại, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đóng bên ngoài thành một tháng, Khai Lâm tự nhiên sụp đổ.
Hạc Thu nói ra suy nghĩ của mình, nhưng sắc mặt cũng hiện vẻ cười khổ không xong.
Kho lương Mễ Nạp nằm tại phía sau Khai Lâm, muốn hủy đi kho lương Mễ Nạp chỉ có hai con đường, một là đánh qua tới, con đường còn lại là tiến vào xuyên qua rừng cây Mễ Đông, thế nhưng theo đường này tới kho lương Mễ Nạp dài tới ba vạn dặm, dù là kỵ binh cũng khó có thể bôn hành ba vạn dặm đường này.
Kho lương Mễ Nạp có sáu nghìn quân trú đóng, muốn phá hủy Mễ Nạp, ít nhất cần tới ba nghìn kỵ binh, muốn ba nghìn kỵ binh trong chớp nhoáng chạy đến phá hủy kho lương Mễ Nạp, đâu căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Đúng vậy, đây hầu như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thế nhưng lúc này Đa La đã không có đường lui, một trận chiến này là đập nồi dìm thuyền, bọn họ chỉ có thể chờ mong kỳ tích phát sinh thôi.
Đại quân Đa La nghỉ ngơi tại thành Hạo Thiên ba ngày, tin tức Đa La một đêm quét ngang thành Hạo Thiên của Mễ Nhĩ cũng truyền ra toàn bộ tiểu thế giới như một cơn lốc, đối với hành động cuồng dã của Đa La, vô số người đều biểu thị vẻ khiếp sợ.
Đa La vừa qua hồi diệt quốc, quân đội mới được tổ kiến lại trong một năm dĩ nhiên có được sức chiến đấu như vậy, chuyện tình này thật không ai ngờ được, không ai nghĩ tới bảy mươi vạn đại quân của Mễ Nhĩ dĩ nhiên bị người ta đuổi ra khỏi thành Hạo Thiên chỉ trong một đêm, bắt buộc phải rút về Khai Lâm phong thủ.
Đại chiến lần này có xuất hiện một danh tự lọt vào tầm chú ý của mọi người, đó chính là ác ma chi vẫn, như một đám mây đen phủ xuống chiến trường, một kích xé mở cánh trái trận hình Mễ Nhĩ, hoàn thành nghịch chuyển thế cục. Ác ma chi vẫn này xuất quỷ nhập thần, đánh xong một trận tại thành Hạo Thiên liền biến mất không thấy bóng dáng, vô số người đều chú tâm tới cung đoàn kỵ binh này, chờ xem bọn họ rốt cuộc là nhờ vận khí hay thực sự có chiến lực thay đổi chiến cục.
Khi tất cả mọi người quan tâm tới việc Đa La xuất phát trùng kích vào Mễ Nhĩ, ác ma chi vẫn đã tiến vào trong rừng, bắt đầu hành động vĩ đại của bọn họ, nhanh chóng hành quân vượt ba vạn dặm đường rừng, tập kích kho lương Mễ Nạp.
Ai có thể nghĩ đến lúc này ác ma chi vẫn đánh một trận thành danh tại thành Hạo Thiên dĩ nhiên đang vội vã trên con đường này?
- Chết tiệt, nơi này cũng quá nhiều độc xà đi!
Mễ Tề dùng loan đao giết chết một con độc xà từ trên thân cây rơi xuống, hắn quay sang chiến hữu bên cạnh nói lời oán giận hoàn cảnh hành trình.
Rừng cây Mễ Đông tuy được xưng là rừng cây, trên thực tế cây cỏ ở đây cũng không mấy ngăn trở mọi người đi tới, nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người khó chịu chỉ có một, đó chính là độc xà nhiều vô kể.
Toàn bộ mảnh rừng này đều là thế giới của độc xà, ở đây quả thực không khác gì vương quốc độc xà, thế nhưng ác ma chi vẫn cũng không bị độc xà ảnh hưởng gì nhiều.
- Âu Dương, vì sao ngươi biết mang thêm những khối băng này liền không có vấn đề gì?
Khâu Vĩ nhìn những khối băng đeo trên người, đây là những khối băng trước đó bọn họ đào lên từ một vết băng nứt rồi mang theo đi rất nhiều. Có những khối băng này trên người, độc xà ở đây dĩ nhiên không hề công kích bọn họ, điều này quả thực rất thần kỳ.
- Đại thể các loài rắn đều thông qua cảm ứng nhiệt tìm tới con mồi.
Âu Dương không cần giải thích nhiều cho bọn họ biết về phương pháp tránh độc xà này, bởi vì bọn họ đã trả qua bốn ngày, rốt cuộc đã đi qua rừng cây Mễ Đông, tiến nhập vào trong lãnh thổ đế quốc Mễ Nhĩ.
Bốn ngày xuyên qua rừng cây Mễ Đông, thời gian ngắn ngủi như vậy tuyệt đối không ai có thể tin được, thế nhưng ác ma chi vẫn lại làm được.
Kho lương thành Hạo Thiên mở ra, lương thực được phân phát xuống dưới, lương thực dự trữ ở đây cũng đủ cung cấp cho trăm vạn đại quân sử dụng trong vòng gần hai tháng. Kỳ thực ngyên bản lương thực trong thành Hạo Thiên còn nhiều hơn nữa, nhưng tại trước khi đại chiến, Mễ Khải đã ra lệnh chuyển bớt đi một phần, chỉ để lại lương thực đủ bo bảy mươi vạn đại quân bọn họ sử dụng trong vòng chừng ba tháng.
Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, thành Hạo Thiên dĩ nhiên thất thủ trong vòng một đêm, lương thực sử dụng trong ba tháng đã không công tiện nghi cho chiến sĩ Đa La.
Thành Hạo Thiên, lều lớn trung quân của Mễ Nhĩ lúc này đã được thay vào chiến kỳ hùng hưng của Đa La. Lúc này Đa Minh và vô số tướng lĩnh cáp cao đang cau mày nhìn vào một địa đồ tác chiến thật lớn.
Hạc Thu đứng bên cạnh địa đồ, hắn nhìn bầu không khí áp lực xung quanh, rốt cuộc mở miệng nói:
- Mễ Nhĩ đã lui về giữ Khai Lâm, tuy rằng lần này chúng ta thắng lợi, muốn liều mạng truy kích cũng không thể truy sát đường dài, dù sao binh sĩ của chúng ta cũng đã đi đoạn đường dài từ vương thành đến đây, một đường hành trình đã mệt nhọc vô cùng, trận đại chiến này càng khiến chúng ta tổn hao tâm lực, nếu muốn đuổi kịp theo chỉ sợ trúng phải đòn hồi mã thương của đối phương, thiệt hại càng thêm nặng nề, hơn nữa chúng ta cũng không thể đuổi kịp. Năm mươi vạn đại quân Mễ Nhĩ bỏ chạy về Khai Lâm, sau khi tiến hành tập hợp với năm mươi vạn đại quân tại Khai Lâm, sẽ cấu thành một đạo phòng tuyến gần như vô địch…
- Trăm vạn… Đúng trăm vạn đại quân, chúng ta là bên công thành, hơn nữa còn phải đuổi đánh tới, lần này…
Lữ Ưu biết, trạm kiểm soát tại Khai Lâm là nơi bọn họ bắt buộc phải vượt qua, chỉ cần phá được thành Khai Lâm, như vậy đại quân liền có thể tiến thẳng tới vương thành đối phương. Nhưng lúc này Khai Lâm đã như con cự thú chắn trước mặt họ, phải đánh làm sao đây?
- Phía sau Khai Lâm có kho lương Mễ Nạp, bọn họ hoàn toàn không phải lo lắng tới vấn đề tiếp tế, trăm vạn đại quân ngoài đối địch không còn áp lực gì khác, như vậy gần như là vô địch rồi.
Đa Minh cũng biết tình thế xác thực đúng như mọi người đang nói.
- Mọi người bàn bạc một chút, hiện tại chúng ta cần phải đi bước tiếp theo thế nào, lui lại khẳng định không có khả năng. Lúc này sĩ khí toàn quân tăng vọt, ngay cả khi chúng ta muốn lui, binh sĩ Đa La cũng sẽ không đáp ứng.
Đa Minh biết, lúc này đạ quân Đa La đã đánh ra lòng nhiệt tình, lúc này muốn bọn họ lui lại, căn bản là không có khả năng.
Thanh âm Đa Minh trầm xuống, không ai tiếp lời, qua thật lâu, Hạc Thu mới mở miệng nói, thân là tổng tham mưu, lúc này hắn phải lên tiếng:
- Trừ phi… Trừ phi…
- Trừ phi cái gì, đừng có dông dài nữa.
Một đám người nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Hạc Thu, vẻ mặt rất là mất hứng.
- Trừ phi kho lương Mễ Nạp không còn, khiến trăm vạn đại quân đối phương mất đi nguồn tiếp viện, một khi tuyến tiếp viện bị cắt đứt, như vậy Khai Lâm tất nhiên đại loại, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đóng bên ngoài thành một tháng, Khai Lâm tự nhiên sụp đổ.
Hạc Thu nói ra suy nghĩ của mình, nhưng sắc mặt cũng hiện vẻ cười khổ không xong.
Kho lương Mễ Nạp nằm tại phía sau Khai Lâm, muốn hủy đi kho lương Mễ Nạp chỉ có hai con đường, một là đánh qua tới, con đường còn lại là tiến vào xuyên qua rừng cây Mễ Đông, thế nhưng theo đường này tới kho lương Mễ Nạp dài tới ba vạn dặm, dù là kỵ binh cũng khó có thể bôn hành ba vạn dặm đường này.
Kho lương Mễ Nạp có sáu nghìn quân trú đóng, muốn phá hủy Mễ Nạp, ít nhất cần tới ba nghìn kỵ binh, muốn ba nghìn kỵ binh trong chớp nhoáng chạy đến phá hủy kho lương Mễ Nạp, đâu căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Đúng vậy, đây hầu như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thế nhưng lúc này Đa La đã không có đường lui, một trận chiến này là đập nồi dìm thuyền, bọn họ chỉ có thể chờ mong kỳ tích phát sinh thôi.
Đại quân Đa La nghỉ ngơi tại thành Hạo Thiên ba ngày, tin tức Đa La một đêm quét ngang thành Hạo Thiên của Mễ Nhĩ cũng truyền ra toàn bộ tiểu thế giới như một cơn lốc, đối với hành động cuồng dã của Đa La, vô số người đều biểu thị vẻ khiếp sợ.
Đa La vừa qua hồi diệt quốc, quân đội mới được tổ kiến lại trong một năm dĩ nhiên có được sức chiến đấu như vậy, chuyện tình này thật không ai ngờ được, không ai nghĩ tới bảy mươi vạn đại quân của Mễ Nhĩ dĩ nhiên bị người ta đuổi ra khỏi thành Hạo Thiên chỉ trong một đêm, bắt buộc phải rút về Khai Lâm phong thủ.
Đại chiến lần này có xuất hiện một danh tự lọt vào tầm chú ý của mọi người, đó chính là ác ma chi vẫn, như một đám mây đen phủ xuống chiến trường, một kích xé mở cánh trái trận hình Mễ Nhĩ, hoàn thành nghịch chuyển thế cục. Ác ma chi vẫn này xuất quỷ nhập thần, đánh xong một trận tại thành Hạo Thiên liền biến mất không thấy bóng dáng, vô số người đều chú tâm tới cung đoàn kỵ binh này, chờ xem bọn họ rốt cuộc là nhờ vận khí hay thực sự có chiến lực thay đổi chiến cục.
Khi tất cả mọi người quan tâm tới việc Đa La xuất phát trùng kích vào Mễ Nhĩ, ác ma chi vẫn đã tiến vào trong rừng, bắt đầu hành động vĩ đại của bọn họ, nhanh chóng hành quân vượt ba vạn dặm đường rừng, tập kích kho lương Mễ Nạp.
Ai có thể nghĩ đến lúc này ác ma chi vẫn đánh một trận thành danh tại thành Hạo Thiên dĩ nhiên đang vội vã trên con đường này?
- Chết tiệt, nơi này cũng quá nhiều độc xà đi!
Mễ Tề dùng loan đao giết chết một con độc xà từ trên thân cây rơi xuống, hắn quay sang chiến hữu bên cạnh nói lời oán giận hoàn cảnh hành trình.
Rừng cây Mễ Đông tuy được xưng là rừng cây, trên thực tế cây cỏ ở đây cũng không mấy ngăn trở mọi người đi tới, nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người khó chịu chỉ có một, đó chính là độc xà nhiều vô kể.
Toàn bộ mảnh rừng này đều là thế giới của độc xà, ở đây quả thực không khác gì vương quốc độc xà, thế nhưng ác ma chi vẫn cũng không bị độc xà ảnh hưởng gì nhiều.
- Âu Dương, vì sao ngươi biết mang thêm những khối băng này liền không có vấn đề gì?
Khâu Vĩ nhìn những khối băng đeo trên người, đây là những khối băng trước đó bọn họ đào lên từ một vết băng nứt rồi mang theo đi rất nhiều. Có những khối băng này trên người, độc xà ở đây dĩ nhiên không hề công kích bọn họ, điều này quả thực rất thần kỳ.
- Đại thể các loài rắn đều thông qua cảm ứng nhiệt tìm tới con mồi.
Âu Dương không cần giải thích nhiều cho bọn họ biết về phương pháp tránh độc xà này, bởi vì bọn họ đã trả qua bốn ngày, rốt cuộc đã đi qua rừng cây Mễ Đông, tiến nhập vào trong lãnh thổ đế quốc Mễ Nhĩ.
Bốn ngày xuyên qua rừng cây Mễ Đông, thời gian ngắn ngủi như vậy tuyệt đối không ai có thể tin được, thế nhưng ác ma chi vẫn lại làm được.
/1220
|