Ác ma chi vẫn dựa vào chiến cung màu mực và mũi tên ba cạnh do Âu Dương đặc biệt thiết kế, tầm xa và lực sát thương đạt được vượt xa so với bình thường, lại phối hợp với cung kỵ binh gần sánh ngang với thần xạ thủ, một lần bắn ra liền giải quyết được nan đề rất lớn.
Sau đó lần khai cung thứ hai liền hỗ trợ ba nghìn kỵ binh xé mở phòng tuyến, tạo cho bọn họ thuận lợi không tưởng được để sát nhập vào cánh trái. Tiếp đó nhất tề bắn tên xáo trộn trận hình địch nhân, tất cả mọi hành động đều có tính toán hợp lý. Mỗi một mũi tên đều bắn vào chỗ yếu nhược nhất của địch nhân, bảy trăm cung kỵ binh này phát huy tác dụng còn khoa trương hơn nhiều so với ba nghìn kỵ binh.
- Âu Dương! Xin lỗi!
Mã Tề giục ngựa đi tới bên cạnh Âu Dương, nói lời xin lỗi Âu Dương, lúc đầu Âu Dương quát hắn, nói hắn thích náo loạn thì náo loạn, khi đó hắn không phục lắm, thế nhưng vừa đánh một trận khiến Mã Tề triệt để chịu phục rồi.
Nếu như lúc đầu cứ dựa theo lời hắn rồi giết vào, hiện tại bảy trăm người này khẳng định phải tử thương không ít, hơn nữa tuyệt đối không làm ra được tác dụng khác biệt như vậy.
Âu Dương dùng năng lực của mình chứng minh cho suy nghĩ của hắn là tuyệt đối chính xác.
- Nhớ kỹ! Quân nhân bất luận lúc này đều phải phục tùng thiên chức của mình, chúng ta là một đội ngũ chỉnh thể, chúng ta sóng vai chiến đấu với nhau, một người quang vinh cả đội quang vinh, một người tổn hại cả đội tổn hại!
Âu Dương nắm Thứ Kiêu Cung phỏng chế trong tay, trận chiến vừa rồi không chỉ tạo ra lòng tin cho ác ma chi vẫn, cũng giúp Âu Dương tìm lại được cảm giác đánh đâu thắng đó, rong ruổi vạn dặm sau lưng địch của trung đội số bảy ngày trước, thực là cảm giác không gì cản nổi.
Đúng là loại cảm giác này! Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này.
- Tiếp theo chúng ta phải đi đâu?
Tuy rằng Khâu Vĩ thân là quân đoàn trưởng, thế nhưng hiện tại hắn phát hiện Âu Dương nắm giữ vai trò quá quan tọng, hơn nữa hắn cũng chẳng nghĩ chức quân đoàn trưởng này của mình có gì tài trí hơn người, thế nên hắn bắt đầu hỏi ý kiến của Âu Dương.
- Một trận chiến này, Mễ Nhĩ đã bại, nếu như ta đoán không sai, trước lúc hừng đông Mễ Nhĩ sẽ bắt đầu thu binh, lục đại đỉnh phong nhất định sẽ oanh kích tường thành thành Hạo Thiên, giết vào bên trong. Khi chiến đấu bên trong thành, đội ngũ chúng ta không có chút lợi thế nào, các ngươi nhìn bên kia xem!
Âu Dương nói rồi chỉ chỉ về phía đông bắc, nói tiếp:
- Đưa địa đồ cho ta xem!
- Đây!
Khâu Vĩ chuyển địa đồ qua tay Âu Dương, sau đó một đám người liền vây quanh một chỗ nhìn xem Âu Dương rốt cuộc định chuẩn bị làm thế nào cho bước tiếp theo.
- Chỗ này! Nơi đây là con đường đi tới phía đông rừng cây, rừng cây Mễ Đông cách thành Hạo Thiên chừng bốn nghìn dặm, nếu chúng ta liên tục hành trình cả ngày lẫn đêm, xuyên qua rừng cây tiến vào trung bộ đế quốc Mễ Nhĩ, cần chừng mười hai ngày.
Âu Dương chỉ vào một mảnh rừng cây thật lớn trên địa đồ.
- Vì sao chúng ta phải đi xuyên qua rừng cây? Sao khôn trực tiếp chờ đại quân phá vỡ phòng tuyến thứ nhất rồi theo đó tiến vào Mễ Nhĩ?
Mã Tề không hiểu được, liền hỏi.
- Ngu ngốc!
Âu Dương trợn mắt nhìn Mã Tề, có điều một câu ngu ngốc lúc này cũng chẳng khiến Mã Tề mất hứng, chỉ thấy Mã Tề gãi đầu, vẻ mặt không hiểu được chờ Âu Dương giải thích.
- Thành Hạo Thiên là phòng tuyến thứ nhất của đế quốc Mễ Nhĩ, tuyến phòng thủ thành Hạo Thiên nhất định sẽ bị phá vỡ triệt để trước buổi chiều ngày mai, đại quân sẽ giết thẳng về hướng đông, một đường đi tới vương thành Mễ Nhĩ, dọc theo đường đi này sẽ có không ít trạm kiểm soát nhỏ, có điều những trạm kiểm soát này nhiều nhất chỉ có thể làm chậm bước tiến của đại quân, thế nên chúng ta sẽ bạo phát trận chiến thứ hai với Mễ Nhĩ tại chỗ này!
Âu Dương chỉ vào một chỗ thành thị thật lớn trên bản đồ.
- Nơi này là thành Khai Lâm! Nơi này là căn cứ quân sự lớn nhất của Mễ Nhĩ!
Khâu Vĩ đương nhiên biết vị trí được Âu Dương chỉ tới, nơi này không sai biệt lắm chính là nơi Đa La phải tiến đánh, hơn nữa còn là một hiểm địa rất khó công kích.
- Không sai, chính là thành Khai LÂm, trận đại chiến thứ hai của Đa La sẽ diễn ra ở thành Khai Lâm, nơi này có tới hơn chục vạn ủng binh, tính thêm binh mã chạy trốn trở về thành Khai Lâm, tại đây Mễ Nhĩ sẽ thành lập một phòng tuyến siêu cấp với trăm vạn đại quân, việc chúng ta cần làm là khai đao tại đây!
Âu Dương nói, loan đao trong tay hắn liền hung hăng cắm thẳng xuống mặt đất.
Mã Tề đã biết, mục tiêu của Âu Dương hướng tới chính là thành Khai Lâm, thế nhưng hắn không rõ Âu Dương rốt cuộc có biện pháp gì để bóp chết thành Khai Lâm đây?
- Trăm vạn ủng binh trong thành Khai Lâm, bảy trăm người chúng ta có thể làm được gì sao?
Khâu Vĩ hỏi ra vấn đề trong đầu Mã Tề.
- Bảy trăm ngươi không thể làm được gì, bảy trăm người chúng ta ngay cả nhét kẽ răng cho bọn chúng cũng không đủ, có điều nếu như chúng ta vượt qua phía đông rừng cây, lại đi dọc về phía đông nam, vượt qua sông Tỏa Nột, đến nơi này thì sao?
Âu Dương chỉ vào một chỗ được ký hiệu dạng kho lúa, vẻ mặt đầy quỷ dị.
- Quá độc ác! Ngươi muốn đốt kho lương của bọn họ?
Mã Tề thoáng cái liền minh bạch, kế này của Âu Dương quá độc rồi, Mã Tề tin tưởng, kế hoạch này của Âu Dương sẽ không có bất luận kẻ nào nghĩ đến được.
Nào ai nghĩ được có một chi đội ngũ dám tiềm hành tới sau lưng địch nhân mấy vạn dặm, lấy đội ngũ bảy trăm người dám tập kích kho lúa Mễ Nạp với hơn sáu nghìn quân phòng thủ?
Kế hoạch này điên cuồng vô cùng, cũng chỉ có bọn họ mới dám đưa ra kế hoạch như vậy, dù sao đại quân căn bản không có khả năng đi xuyên qua rừng cây, cũng tuyệt không có khả năng thâm nhập số lượng lớn về phía sau lưng địch.
Bảy trăm người nghênh chiến sáu nghìn người, mặc dù toàn bộ địch nhân đều là bộ binh, thế nhưng đây cũng tuyệt đối là một lần khiêu chiến siêu cấp. Nếu là bọn hắn thực sự có thể giết vào rồi thiêu cháy kho lúa Mễ Nạp, như vậy thành Khai Lâm sẽ mấy đi điểm tiếp viện, toàn bộ Khai Lâm tự nhiên sẽ đại loạn, một khi quân tâm rối loạn, như vậy dù cho Khai Lâm có trăm vạn ủng binh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu thất bại.
- Một đường hành trình này dài ba vạn dặm, chúng ta toàn lực ứng phó cũng cần thời gian hai mươi mốt ngày!
Âu Dương gật đầu, kỳ thực Âu Dương rất cảm thán sức ngựa tại thế giới Thiên Hà này, nếu như đổi lại về thời đại trước kia của mình, với hai mươi mốt ngày tuyệt đối không thể chạy hết đoạn đường ba vạn dặm này.
- Bôn hành ba vạn dặm tập kích kho lương Mễ Nạp, thực sự là một kế hoạch điên cuồng tới cực điểm! Có điều ta thích!
Khâu Vĩ tán thành ngay lập tức.
Tuy rằng nghe ra kế hoạch này có vẻ điên cuồng vô cùng, thế nhưng một khi thành công, đó quả thực là một hành động nghịch thiên, khi nước cờ này đi xong, Khai Lâm vì không có tiếp tế sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Sau đó lần khai cung thứ hai liền hỗ trợ ba nghìn kỵ binh xé mở phòng tuyến, tạo cho bọn họ thuận lợi không tưởng được để sát nhập vào cánh trái. Tiếp đó nhất tề bắn tên xáo trộn trận hình địch nhân, tất cả mọi hành động đều có tính toán hợp lý. Mỗi một mũi tên đều bắn vào chỗ yếu nhược nhất của địch nhân, bảy trăm cung kỵ binh này phát huy tác dụng còn khoa trương hơn nhiều so với ba nghìn kỵ binh.
- Âu Dương! Xin lỗi!
Mã Tề giục ngựa đi tới bên cạnh Âu Dương, nói lời xin lỗi Âu Dương, lúc đầu Âu Dương quát hắn, nói hắn thích náo loạn thì náo loạn, khi đó hắn không phục lắm, thế nhưng vừa đánh một trận khiến Mã Tề triệt để chịu phục rồi.
Nếu như lúc đầu cứ dựa theo lời hắn rồi giết vào, hiện tại bảy trăm người này khẳng định phải tử thương không ít, hơn nữa tuyệt đối không làm ra được tác dụng khác biệt như vậy.
Âu Dương dùng năng lực của mình chứng minh cho suy nghĩ của hắn là tuyệt đối chính xác.
- Nhớ kỹ! Quân nhân bất luận lúc này đều phải phục tùng thiên chức của mình, chúng ta là một đội ngũ chỉnh thể, chúng ta sóng vai chiến đấu với nhau, một người quang vinh cả đội quang vinh, một người tổn hại cả đội tổn hại!
Âu Dương nắm Thứ Kiêu Cung phỏng chế trong tay, trận chiến vừa rồi không chỉ tạo ra lòng tin cho ác ma chi vẫn, cũng giúp Âu Dương tìm lại được cảm giác đánh đâu thắng đó, rong ruổi vạn dặm sau lưng địch của trung đội số bảy ngày trước, thực là cảm giác không gì cản nổi.
Đúng là loại cảm giác này! Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này.
- Tiếp theo chúng ta phải đi đâu?
Tuy rằng Khâu Vĩ thân là quân đoàn trưởng, thế nhưng hiện tại hắn phát hiện Âu Dương nắm giữ vai trò quá quan tọng, hơn nữa hắn cũng chẳng nghĩ chức quân đoàn trưởng này của mình có gì tài trí hơn người, thế nên hắn bắt đầu hỏi ý kiến của Âu Dương.
- Một trận chiến này, Mễ Nhĩ đã bại, nếu như ta đoán không sai, trước lúc hừng đông Mễ Nhĩ sẽ bắt đầu thu binh, lục đại đỉnh phong nhất định sẽ oanh kích tường thành thành Hạo Thiên, giết vào bên trong. Khi chiến đấu bên trong thành, đội ngũ chúng ta không có chút lợi thế nào, các ngươi nhìn bên kia xem!
Âu Dương nói rồi chỉ chỉ về phía đông bắc, nói tiếp:
- Đưa địa đồ cho ta xem!
- Đây!
Khâu Vĩ chuyển địa đồ qua tay Âu Dương, sau đó một đám người liền vây quanh một chỗ nhìn xem Âu Dương rốt cuộc định chuẩn bị làm thế nào cho bước tiếp theo.
- Chỗ này! Nơi đây là con đường đi tới phía đông rừng cây, rừng cây Mễ Đông cách thành Hạo Thiên chừng bốn nghìn dặm, nếu chúng ta liên tục hành trình cả ngày lẫn đêm, xuyên qua rừng cây tiến vào trung bộ đế quốc Mễ Nhĩ, cần chừng mười hai ngày.
Âu Dương chỉ vào một mảnh rừng cây thật lớn trên địa đồ.
- Vì sao chúng ta phải đi xuyên qua rừng cây? Sao khôn trực tiếp chờ đại quân phá vỡ phòng tuyến thứ nhất rồi theo đó tiến vào Mễ Nhĩ?
Mã Tề không hiểu được, liền hỏi.
- Ngu ngốc!
Âu Dương trợn mắt nhìn Mã Tề, có điều một câu ngu ngốc lúc này cũng chẳng khiến Mã Tề mất hứng, chỉ thấy Mã Tề gãi đầu, vẻ mặt không hiểu được chờ Âu Dương giải thích.
- Thành Hạo Thiên là phòng tuyến thứ nhất của đế quốc Mễ Nhĩ, tuyến phòng thủ thành Hạo Thiên nhất định sẽ bị phá vỡ triệt để trước buổi chiều ngày mai, đại quân sẽ giết thẳng về hướng đông, một đường đi tới vương thành Mễ Nhĩ, dọc theo đường đi này sẽ có không ít trạm kiểm soát nhỏ, có điều những trạm kiểm soát này nhiều nhất chỉ có thể làm chậm bước tiến của đại quân, thế nên chúng ta sẽ bạo phát trận chiến thứ hai với Mễ Nhĩ tại chỗ này!
Âu Dương chỉ vào một chỗ thành thị thật lớn trên bản đồ.
- Nơi này là thành Khai Lâm! Nơi này là căn cứ quân sự lớn nhất của Mễ Nhĩ!
Khâu Vĩ đương nhiên biết vị trí được Âu Dương chỉ tới, nơi này không sai biệt lắm chính là nơi Đa La phải tiến đánh, hơn nữa còn là một hiểm địa rất khó công kích.
- Không sai, chính là thành Khai LÂm, trận đại chiến thứ hai của Đa La sẽ diễn ra ở thành Khai Lâm, nơi này có tới hơn chục vạn ủng binh, tính thêm binh mã chạy trốn trở về thành Khai Lâm, tại đây Mễ Nhĩ sẽ thành lập một phòng tuyến siêu cấp với trăm vạn đại quân, việc chúng ta cần làm là khai đao tại đây!
Âu Dương nói, loan đao trong tay hắn liền hung hăng cắm thẳng xuống mặt đất.
Mã Tề đã biết, mục tiêu của Âu Dương hướng tới chính là thành Khai Lâm, thế nhưng hắn không rõ Âu Dương rốt cuộc có biện pháp gì để bóp chết thành Khai Lâm đây?
- Trăm vạn ủng binh trong thành Khai Lâm, bảy trăm người chúng ta có thể làm được gì sao?
Khâu Vĩ hỏi ra vấn đề trong đầu Mã Tề.
- Bảy trăm ngươi không thể làm được gì, bảy trăm người chúng ta ngay cả nhét kẽ răng cho bọn chúng cũng không đủ, có điều nếu như chúng ta vượt qua phía đông rừng cây, lại đi dọc về phía đông nam, vượt qua sông Tỏa Nột, đến nơi này thì sao?
Âu Dương chỉ vào một chỗ được ký hiệu dạng kho lúa, vẻ mặt đầy quỷ dị.
- Quá độc ác! Ngươi muốn đốt kho lương của bọn họ?
Mã Tề thoáng cái liền minh bạch, kế này của Âu Dương quá độc rồi, Mã Tề tin tưởng, kế hoạch này của Âu Dương sẽ không có bất luận kẻ nào nghĩ đến được.
Nào ai nghĩ được có một chi đội ngũ dám tiềm hành tới sau lưng địch nhân mấy vạn dặm, lấy đội ngũ bảy trăm người dám tập kích kho lúa Mễ Nạp với hơn sáu nghìn quân phòng thủ?
Kế hoạch này điên cuồng vô cùng, cũng chỉ có bọn họ mới dám đưa ra kế hoạch như vậy, dù sao đại quân căn bản không có khả năng đi xuyên qua rừng cây, cũng tuyệt không có khả năng thâm nhập số lượng lớn về phía sau lưng địch.
Bảy trăm người nghênh chiến sáu nghìn người, mặc dù toàn bộ địch nhân đều là bộ binh, thế nhưng đây cũng tuyệt đối là một lần khiêu chiến siêu cấp. Nếu là bọn hắn thực sự có thể giết vào rồi thiêu cháy kho lúa Mễ Nạp, như vậy thành Khai Lâm sẽ mấy đi điểm tiếp viện, toàn bộ Khai Lâm tự nhiên sẽ đại loạn, một khi quân tâm rối loạn, như vậy dù cho Khai Lâm có trăm vạn ủng binh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu thất bại.
- Một đường hành trình này dài ba vạn dặm, chúng ta toàn lực ứng phó cũng cần thời gian hai mươi mốt ngày!
Âu Dương gật đầu, kỳ thực Âu Dương rất cảm thán sức ngựa tại thế giới Thiên Hà này, nếu như đổi lại về thời đại trước kia của mình, với hai mươi mốt ngày tuyệt đối không thể chạy hết đoạn đường ba vạn dặm này.
- Bôn hành ba vạn dặm tập kích kho lương Mễ Nạp, thực sự là một kế hoạch điên cuồng tới cực điểm! Có điều ta thích!
Khâu Vĩ tán thành ngay lập tức.
Tuy rằng nghe ra kế hoạch này có vẻ điên cuồng vô cùng, thế nhưng một khi thành công, đó quả thực là một hành động nghịch thiên, khi nước cờ này đi xong, Khai Lâm vì không có tiếp tế sẽ nhanh chóng tan vỡ.
/1220
|