Trận này tất thắng!
Đây là bốn chữ cuối cùng do Khâu Vĩ nói với bách tính trong vương thành, bốn chữ này cũng bao hàm vô số suy nghĩ trong lòng Khâu Vĩ.
- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!
Thanh âm trào lên như sóng biển, truyền ra từ miệng bách tính trong vương thành, bọn họ nhìn đội ngũ chỉnh tề được trang bị hoàn mỹ nhất, đó chính là ác ma chi vẫn, bọn họ chờ mong ác ma chi vẫn sẽ biểu hiện chói sáng trên chiến trường.
Khâu Vĩ thân là quân đoàn trưởng quân đoàn có quân số ít nhất trong đế quốc Đa La, hắn nhìn lướt qua bách tính vương thành lần cuối, quay lại phía sau nói với các chiến sĩ của mình:
- Vô số thân nhân đang chờ chúng ta chiến thắng trở về, đòi lại tôn nghiêm và vinh quang! Trận này tất thắng!
- Tất thắng!
Toàn thể ác ma chi vẫn đồng loạt hô lên hai tiếng “Tất thắng”, sau đó từng con tuấn mã liền buông cước bộ đi về phía đông.
Đội quân cuối cùng rời đi, chính là ác ma chi vẫn, đến tận lúc này, cuộc chiến báo thù của Đa La rốt cuộc đã chính thức bắt đầu.
Tại biên quan đế quốc Mễ Nhĩ, bảy mươi vạn đại quân đang chờ sẵn chống chọi lại lửa giận báo thù từ phía Đa La, đế vương Mễ Nhĩ còn tự mình đi ra tiền tuyến, hắn đã tuyên cáo cùng tồn vong với chiến sĩ biên quan.
Lục đại đỉnh phong, quân đội trăm vạn, đây là ngọn lửa báo thù của Đa La, đế vương Mễ Nhĩ biết lúc này Đa La dùng toàn bộ binh lực đánh tới để đòi lại tôn nghiêm, chỉ cần có thể chống đỡ được cơn sóng trùng kích đầu tiên này của Đa La, như vậy Mễ Nhĩ liền có thể đánh lâu dài với Đa La. Theo tin báo, trăm vạn tướng sĩ Đa La chỉ dẫn theo nửa tháng lương thực, đề vương thành Đa La đến biên quan cần thời gian mười ngày, nói cách khác bọn họ chỉ cần bảo vệ qua được ngày thứ năm, quân đội Đa La tự nhiên tan rã.
- Chúng ta đã từng đánh tới tận vương thành bọn họ, hôm nay Đa La muốn tới báo thù, nói cho ta biết, các ngươi có lòng tin một lần nữa kéo xác bọn họ xuống khỏi lưng ngựa hay không?
Đế vương Mễ Nhĩ đứng trên đài cao, nói với mấy chục vạn tướng sĩ bên dưới.
- Chiến! Chiến! Chiến! Chiến!
Chúng tướng sĩ Mễ Nhĩ nhìn lên thân hình đế vương Mễ Nhĩ, đế vương bọn họ đã tới tận tiền tuyến sóng vai chiến đấu cùng bọn họ, lúc này trong lòng bọn họ cũng đang sục sôi nhiệt huyết chiến đấu.
- Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, nếu Đa La đã từng bị chúng ta dẫm nát dưới chân, như vậy hôm nay chũng ta vẫn có thể làm lại được! Hãy cầm chắc binh khí trong tay chúng ta, thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng chúng ta, dù lần này Đa La có là mãnh hổ, chúng ta cũng sẽ chém sạch bọn họ dưới Hạo Thiên thành!
Đế vương Mễ Nhĩ huy động lưỡi dao sức bén trong tay, làm ra một động tác chém.
Hắn vừa làm ra động tác này, vô số chiến sĩ Mễ Nhĩ cũng huy động lưỡ dao sắc bén trong tay cùng theo hắn, toàn thể Mễ Nhĩ đều chung lòng một chữ, Trảm!
Lửa nhiệt huyết đã châm, chiến hỏa đã cận kề, cuộc chiến Đa La và Mễ Nhĩ chính là cuộc chiến phục quốc của Đa La, là cuộc chiến báo thù, là cuộc chiến tôn nghiêm.
Đa Minh tân vương của Đa La, huy động toàn bộ quốc lực đánh tới, đế vương Mễ Nhĩ đích thân ra tiền tuyến sóng vai chiến đấu cùng chiến sĩ, song phương đều đã chuẩn bị liều mạng.
Đại chiến tại bên này cũng dẫn động sự chú ý của toàn bộ các quốc gia trong thế giới nhỏ này, vô luận là vương giả đế quốc thảo nguyên Kha Gia hay đế quốc Tuần Thiên từng khiến Đa La vẫn lạc, thậm chí một số công quốc nhỏ bé, tất cả đều đang chú tâm theo dõi trận chiến này, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Đa La có thể xé tan được đạo phòng tuyến thứ nhất của Mễ Nhĩ, hay Mễ Nhĩ có thể đỡ được ngọn lửa báo thù của Đa La.
Đương nhiên rồi, đế quốc Tuần Thiên tự nhiên hi vọng nhất là Đa La và Mễ Nhĩ đi tới lưỡng bại câu thương, nếu như Đa La thất bại cũng thôi, nếu như Đa La chiến thắng Mễ Nhĩ, như vậy mục tiêu tiếp theo của Đa La sẽ là Tuần Thiên bọn họ.
…
Ác ma chi vẫn cứ đi lại ngừng, thủy chung luôn hoạt động trong tầm phạm vi của bộ binh, nhưng bọn họ vẫn không hề hành động cùng với đội quân nào khác.
Ác ma chi vẫn không phải trăng sáng giữa trời, bọn họ là u linh trong đêm đen, một ác ma chi vẫn luôn xông pha phía trước sẽ không có được lực sát thương gì, ác ma chi vẫn chân chính là ác ma chìm trong bóng tối, tùy thời đánh ra một kích trí mạng cho địch nhân.
Bóng đêm phủ xuống, bảy trăm người của ác ma chi vẫn dừng lại bên trong một sơn cốc nhỉ, cả bảy trăm người đều tự phân phối nhiệm vụ, có canh gác bình thường, có trạm canh gác ngầm, có tuần tra binh, toàn bộ ác ma chi vẫn ngoại trừ trạm gác ngầm không cần cố định thông báo, những trạm canh gác khác đều phải gặp nhau theo định hạn năm phút đồng hồ một lần, nếu như quá năm phút đồng hồ không có hai trạm canh gác đụng nhau, như vậy sẽ có người thông báo cho những người khác tiến hành cảnh giới.
Tuy rằng thoạt nhìn hiện tại còn đang trong lãnh thổ Đa La, khoảng cách tới bộ đội khác cũng không đến mười dặm, thế nhưng Khâu Vĩ vẫn không dám có chút lơ là. Thân là quân đoàn trưởng quân đoàn có nhân số nhỏ nhất, Khâu Vĩ muốn tiến hành triệt để theo ý chí của Âu Dương.
- Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của ngươi, bởi vì có thể ngươi phải dùng sinh mệnh bồi thường cho một lần sai lầm của chính mình.
Những lời này được lưu truyền bên trong ác ma chi vẫn, thế nên bất cứ lúc nào, các trạm canh gác của ác ma chi vẫn đều không giảm thiểu.
Tối nay Âu Dương không có nhiệm vụ tuần tra, Âu Dương cầm một chạc cây thật lớn trong tay, xiên thịt vào rồi nướng trên than lửa. Ác ma chi vẫn không lựa chọn sử dụng bếp lửa, bọn họ chọn sử dụng một loại than lửa đặc biệt.
Loại than này sẽ tỏa ra nhiệt độ, thế nhưng không tạo thành ngọn nửa, than lửa chỉ hiện ra một loại sắc hồng nhạt, nếu như không phải người có con mắt biến thái cỡ Âu Dương, rất khó có thể phát hiện ra than lửa này.
Loại than này là đặc sản của Đa La, lúc này ác ma chi vẫn đặc biệt sử dụng loại than lửa này là nhằm bảo đảm bí mật vị trí đội ngũ.
- Đội trưởng, ngươi nói phía trước có phải đã tiến gần tới biên quan rồi không?
Mã Tề ngồi bên cạnh Khâu Vĩ, lúc này Mã Tề không dám còn giữ vẻ ngạo khí nữa, tại cung tiễn doanh có tranh đấu là vì muốn đốc thúc nhau phát triển, nhưng tới chiến trường rồi bọn họ phải đoàn kết một lòng, bằng không đội ngũ bọn họ căn bản là đi chịu chết.
- Đã qua sáu ngày rồi, kỵ binh hẳn đã tới tiền tuyến, bộ binh có lẽ còn cần thời gian hai ngày nữa.
Khâu Vĩ lấy ra một địa đồ tác chiến, địa đồ này tuy rằng đơn sơ, thế nhưng có thể nhận thấy được người làm ra tấm địa đồ này rất là dụng tậm.
- Kế hoạch chiến đấu lần này của chủ soái là tốc chiến tốc thắng, chúng ta có chính là một chữ nhanh, lần công kích đầu tiên sẽ đánh tại phòng tuyến biên quan của Mễ Nhĩ, sau đó trăm vạn đại quân sẽ một đường xung phong thẳng vào, trực tiếp đánh tới tận đế đô Mễ Nhĩ.
Đây là bốn chữ cuối cùng do Khâu Vĩ nói với bách tính trong vương thành, bốn chữ này cũng bao hàm vô số suy nghĩ trong lòng Khâu Vĩ.
- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!
Thanh âm trào lên như sóng biển, truyền ra từ miệng bách tính trong vương thành, bọn họ nhìn đội ngũ chỉnh tề được trang bị hoàn mỹ nhất, đó chính là ác ma chi vẫn, bọn họ chờ mong ác ma chi vẫn sẽ biểu hiện chói sáng trên chiến trường.
Khâu Vĩ thân là quân đoàn trưởng quân đoàn có quân số ít nhất trong đế quốc Đa La, hắn nhìn lướt qua bách tính vương thành lần cuối, quay lại phía sau nói với các chiến sĩ của mình:
- Vô số thân nhân đang chờ chúng ta chiến thắng trở về, đòi lại tôn nghiêm và vinh quang! Trận này tất thắng!
- Tất thắng!
Toàn thể ác ma chi vẫn đồng loạt hô lên hai tiếng “Tất thắng”, sau đó từng con tuấn mã liền buông cước bộ đi về phía đông.
Đội quân cuối cùng rời đi, chính là ác ma chi vẫn, đến tận lúc này, cuộc chiến báo thù của Đa La rốt cuộc đã chính thức bắt đầu.
Tại biên quan đế quốc Mễ Nhĩ, bảy mươi vạn đại quân đang chờ sẵn chống chọi lại lửa giận báo thù từ phía Đa La, đế vương Mễ Nhĩ còn tự mình đi ra tiền tuyến, hắn đã tuyên cáo cùng tồn vong với chiến sĩ biên quan.
Lục đại đỉnh phong, quân đội trăm vạn, đây là ngọn lửa báo thù của Đa La, đế vương Mễ Nhĩ biết lúc này Đa La dùng toàn bộ binh lực đánh tới để đòi lại tôn nghiêm, chỉ cần có thể chống đỡ được cơn sóng trùng kích đầu tiên này của Đa La, như vậy Mễ Nhĩ liền có thể đánh lâu dài với Đa La. Theo tin báo, trăm vạn tướng sĩ Đa La chỉ dẫn theo nửa tháng lương thực, đề vương thành Đa La đến biên quan cần thời gian mười ngày, nói cách khác bọn họ chỉ cần bảo vệ qua được ngày thứ năm, quân đội Đa La tự nhiên tan rã.
- Chúng ta đã từng đánh tới tận vương thành bọn họ, hôm nay Đa La muốn tới báo thù, nói cho ta biết, các ngươi có lòng tin một lần nữa kéo xác bọn họ xuống khỏi lưng ngựa hay không?
Đế vương Mễ Nhĩ đứng trên đài cao, nói với mấy chục vạn tướng sĩ bên dưới.
- Chiến! Chiến! Chiến! Chiến!
Chúng tướng sĩ Mễ Nhĩ nhìn lên thân hình đế vương Mễ Nhĩ, đế vương bọn họ đã tới tận tiền tuyến sóng vai chiến đấu cùng bọn họ, lúc này trong lòng bọn họ cũng đang sục sôi nhiệt huyết chiến đấu.
- Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, nếu Đa La đã từng bị chúng ta dẫm nát dưới chân, như vậy hôm nay chũng ta vẫn có thể làm lại được! Hãy cầm chắc binh khí trong tay chúng ta, thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng chúng ta, dù lần này Đa La có là mãnh hổ, chúng ta cũng sẽ chém sạch bọn họ dưới Hạo Thiên thành!
Đế vương Mễ Nhĩ huy động lưỡi dao sức bén trong tay, làm ra một động tác chém.
Hắn vừa làm ra động tác này, vô số chiến sĩ Mễ Nhĩ cũng huy động lưỡ dao sắc bén trong tay cùng theo hắn, toàn thể Mễ Nhĩ đều chung lòng một chữ, Trảm!
Lửa nhiệt huyết đã châm, chiến hỏa đã cận kề, cuộc chiến Đa La và Mễ Nhĩ chính là cuộc chiến phục quốc của Đa La, là cuộc chiến báo thù, là cuộc chiến tôn nghiêm.
Đa Minh tân vương của Đa La, huy động toàn bộ quốc lực đánh tới, đế vương Mễ Nhĩ đích thân ra tiền tuyến sóng vai chiến đấu cùng chiến sĩ, song phương đều đã chuẩn bị liều mạng.
Đại chiến tại bên này cũng dẫn động sự chú ý của toàn bộ các quốc gia trong thế giới nhỏ này, vô luận là vương giả đế quốc thảo nguyên Kha Gia hay đế quốc Tuần Thiên từng khiến Đa La vẫn lạc, thậm chí một số công quốc nhỏ bé, tất cả đều đang chú tâm theo dõi trận chiến này, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Đa La có thể xé tan được đạo phòng tuyến thứ nhất của Mễ Nhĩ, hay Mễ Nhĩ có thể đỡ được ngọn lửa báo thù của Đa La.
Đương nhiên rồi, đế quốc Tuần Thiên tự nhiên hi vọng nhất là Đa La và Mễ Nhĩ đi tới lưỡng bại câu thương, nếu như Đa La thất bại cũng thôi, nếu như Đa La chiến thắng Mễ Nhĩ, như vậy mục tiêu tiếp theo của Đa La sẽ là Tuần Thiên bọn họ.
…
Ác ma chi vẫn cứ đi lại ngừng, thủy chung luôn hoạt động trong tầm phạm vi của bộ binh, nhưng bọn họ vẫn không hề hành động cùng với đội quân nào khác.
Ác ma chi vẫn không phải trăng sáng giữa trời, bọn họ là u linh trong đêm đen, một ác ma chi vẫn luôn xông pha phía trước sẽ không có được lực sát thương gì, ác ma chi vẫn chân chính là ác ma chìm trong bóng tối, tùy thời đánh ra một kích trí mạng cho địch nhân.
Bóng đêm phủ xuống, bảy trăm người của ác ma chi vẫn dừng lại bên trong một sơn cốc nhỉ, cả bảy trăm người đều tự phân phối nhiệm vụ, có canh gác bình thường, có trạm canh gác ngầm, có tuần tra binh, toàn bộ ác ma chi vẫn ngoại trừ trạm gác ngầm không cần cố định thông báo, những trạm canh gác khác đều phải gặp nhau theo định hạn năm phút đồng hồ một lần, nếu như quá năm phút đồng hồ không có hai trạm canh gác đụng nhau, như vậy sẽ có người thông báo cho những người khác tiến hành cảnh giới.
Tuy rằng thoạt nhìn hiện tại còn đang trong lãnh thổ Đa La, khoảng cách tới bộ đội khác cũng không đến mười dặm, thế nhưng Khâu Vĩ vẫn không dám có chút lơ là. Thân là quân đoàn trưởng quân đoàn có nhân số nhỏ nhất, Khâu Vĩ muốn tiến hành triệt để theo ý chí của Âu Dương.
- Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của ngươi, bởi vì có thể ngươi phải dùng sinh mệnh bồi thường cho một lần sai lầm của chính mình.
Những lời này được lưu truyền bên trong ác ma chi vẫn, thế nên bất cứ lúc nào, các trạm canh gác của ác ma chi vẫn đều không giảm thiểu.
Tối nay Âu Dương không có nhiệm vụ tuần tra, Âu Dương cầm một chạc cây thật lớn trong tay, xiên thịt vào rồi nướng trên than lửa. Ác ma chi vẫn không lựa chọn sử dụng bếp lửa, bọn họ chọn sử dụng một loại than lửa đặc biệt.
Loại than này sẽ tỏa ra nhiệt độ, thế nhưng không tạo thành ngọn nửa, than lửa chỉ hiện ra một loại sắc hồng nhạt, nếu như không phải người có con mắt biến thái cỡ Âu Dương, rất khó có thể phát hiện ra than lửa này.
Loại than này là đặc sản của Đa La, lúc này ác ma chi vẫn đặc biệt sử dụng loại than lửa này là nhằm bảo đảm bí mật vị trí đội ngũ.
- Đội trưởng, ngươi nói phía trước có phải đã tiến gần tới biên quan rồi không?
Mã Tề ngồi bên cạnh Khâu Vĩ, lúc này Mã Tề không dám còn giữ vẻ ngạo khí nữa, tại cung tiễn doanh có tranh đấu là vì muốn đốc thúc nhau phát triển, nhưng tới chiến trường rồi bọn họ phải đoàn kết một lòng, bằng không đội ngũ bọn họ căn bản là đi chịu chết.
- Đã qua sáu ngày rồi, kỵ binh hẳn đã tới tiền tuyến, bộ binh có lẽ còn cần thời gian hai ngày nữa.
Khâu Vĩ lấy ra một địa đồ tác chiến, địa đồ này tuy rằng đơn sơ, thế nhưng có thể nhận thấy được người làm ra tấm địa đồ này rất là dụng tậm.
- Kế hoạch chiến đấu lần này của chủ soái là tốc chiến tốc thắng, chúng ta có chính là một chữ nhanh, lần công kích đầu tiên sẽ đánh tại phòng tuyến biên quan của Mễ Nhĩ, sau đó trăm vạn đại quân sẽ một đường xung phong thẳng vào, trực tiếp đánh tới tận đế đô Mễ Nhĩ.
/1220
|