- Thứ. . . Thứ Kiêu Cung.
Lúc này Thu Phiếm rốt cuộc nhớ đến vì sao mình thấy chiến cung cổ quái trong tay Âu Dương lại quen thuộc như vậy, không sai, cây cung đó có vài phần tương tự như Thứ Kiêu Cung, lẽ nào người này là người đã biến mất mười năm trước?
Rất nhiều người ở Vạn Tiên Sơn biết đến truyền thuyết của Âu Dương, một mình cầm cung sát nhập Thánh Thú Cốc không ai không biết, đặc biệt thân phận Tu Phục Tông Sư của hắn khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Mười năm trước Cực Cảnh bị hủy diệt, đa số mọi người suy đoán Âu Dương đã chết trong Cực Cảnh, thế nhưng hôm nay Thứ Kiêu Cung tái hiện ở Vạn Tiên Sơn, cũng không biết người này có phải là Âu Dương.
- Hắn. . . Hắn tiến vào rồi. . .
- Đừng nói nữa, chuyện hôm nay không ai được phép nói ra.
Thu Phiếm nhìn thân thểđầy thương tích của mình, trên mặt hắn đầy u ám, hắn vốn tưởng rằng đan âm của mình sẽ đả thương người ta, nhưng không ngờđan âm của hắn không những không tạo thành thương tổn cho đối phương, ngược lại mình còn bịđánh bay cả cây số.
Bước vào trong Vạn Tiên Sơn, Âu Dương tiến về phía Âm Vân Phong, Âu Dương nhớ kỹ Âm Vân Phong cách Phân Phong Nhai rất gần, mình chỉ cần tìm được Phân Phong Nhai là có thể lấy lệnh bài dẫn động trận đồ trên Phân Phong Nhai đưa mình đến sơn phong của mình.
Đi tiếp khoảng một giờ, Âu Dương rốt cuộc leo lên Phân Phong Nhai, đứng trên Phân Phong Nhai, Âu Dương xuất ra lệnh bài của mình, mặc dù linh lực của lệnh bài hầu như được thả ra sạch sẽ, thế nhưng nếu có thể thông qua hộ sơn đại trận chứng tỏ nó còn chút linh lực còn sót lại, có lẽ cũng đủ để mình thông hành.
Đặt lệnh bài vào trong trận đồ ở Phân Phong Nhai, quang mang chợt lóe, Âu Dương giống như lần đầu tiên đến Phân Phong Nhai, trực tiếp bị ném ra ngoài. Khi hắn mở mắt ra, đại điện sứt mẻ quen thuộc và cỏ dại mọc thành bụi Âm Vân Phong đã xuất hiện dưới chân Âu Dương.
- Rốt cuộc đã trở về.
Âu Dương đứng trên Âm Vân Phong gào thét, sự xuất hiện của hắn rốt cuộc cũng dẫn động Bạch Hủ Minh đang ngồi bất động trong đại điện rách nát.
Bạch Hủ Minh bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Âu Dương xuất hiện ngoài đại điện. Nếu không phải Bạch Hủ Minh biết tu vi của mình hầu như đã đạt được cảnh giới vạn huyễn bất xâm, có lẽ hắn thậm chí hoài nghi có Huyễn Thuật Sư cấp Đại Đếđang đùa giỡn với hắn.
- Ha ha ha ha, lão tử không chết ở nơi chôn xương, lão tử rốt cuộc đã trở về.
Trước kia khi đến Mai Cốt Chi Địa, trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, thậm chí hoài nghi nhiệm vụ không thể hoàn thành có phải sẽ lấy mạng của mình.
Nhưng hiện tại mình không chỉ thành công giết chết phệ hồn, tiến nhập Thánh Thể, còn có được tứ phương chiến kỳ cổ quái, nhìn thấy một số bí mật của Sinh Tử Cảnh, Âu Dương cũng xem như minh bạch khổ tâm của Bạch Hủ Minh.
Một trận gió lạnh bay qua, Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương xuất hiện trước mặt không biết làm sao mở miệng.
Ngay cả Cực Cảnh hủy diệt cũng không thể giết chết gã đệ tử này, Bạch Hủ Minh thực sự không biết nên đánh giá như thế nào, khi hắn phát hiện Âu Dương đã bước vào Thánh Thể, ý niệm mười năm trước lại xuất hiện trong đầu hắn.
- Lẽ nào. . . Lẽ nào tiểu tử này thật sựđánh vỡ quy tắc, dẫn đạo Cực Cảnh hủy diệt?
Mặc dù trong lòng Bạch Hủ Minh suy nghĩ một chút, thế nhưng trong nháy mắt ý niệm này bị hắn đưa vào trong hư vô.
Phải biết rằng, mặc dù tứ phương chiến kỳ là truyền thuyết, nhưng đó là chiến kỳ chiến lực mạnh nhất đại diện cho tứ phương, bọn chúng phân biệt là Đông phương Vĩnh Sinh ý chí, Tây phương Hủy Diệt ý chí, Nam phương Bất Phục ý chí và Bắc phương Trung Hậu ý chí. Bốn loại ý chí này đại diện cho sức mạnh của Phi Tiên, cũng chính là vô thượng pháp môn của Phi Tiên.
Tứ phương chiến kỳ đều có chung một đặc tính, đó là một khi nhận chủ tuyệt đối sẽ không biến mất, trừ phi chủ nhân tử vong, bằng không bọn chúng nhất định sẽ lơ lửng bên cạnh chủ nhân bảo hộ.
Nhưng hiện tại Bạch Hủ Minh nhìn về hướng phía Âu Dương lại phát hiện bên người Âu Dương căn bản không có hình bóng của tứ phương chiến kỳ, cho nên trong lúc nhất thời hắn phủ định Âu Dương là người đánh vỡ quy tắc Cực Cảnh. Theo hắn thấy Âu Dương khẳng định có đại cơ duyên, bằng không tuyệt đối không thể thoát ra khỏi hủy diệt Cực Cảnh.
- Sư phụ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại cũng tiến nhập Thánh Thể, có phải nên truyền thụ công pháp thích hợp và thiên thần tiễn cho ta không?
Âu Dương chờ mong nhìn Bạch Hủ Minh.
Bạch Hủ Minh lắc đầu, mặc dù hắn rất kinh ngạc vì sự trở về của Âu Dương, thế nhưng thân là một nhân vật cấp Đại Đếđỉnh phong, kinh hãi như vậy còn không đủ để hắn thất thố, Bạch Hủ Minh mở miệng nói:
- Âu Dương, ngươi đã sáng tạo ra một kỳ tích, không ai nghĩ ngươi có thể thoát khỏi Cực Cảnh quay về Vạn Tiên Sơn sau mười năm. . .
- Hắc hắc. . .
Âu Dương cười khan vài tiếng, nhưng hắn lập tức phát hiện trong lời nói của Bạch Hủ Minh có vấn đề.
Mười năm? Mười năm từ Cực Cảnh quay về Vạn Tiên Sơn? Âu Dương thực sự không biết mười năm gì, hắn chỉ biết khi hắn ở trong tếđàn viễn cổ đã nhìn thấy Chân Linh Giới thời viễn cổ, thấy được vô số cảnh tượng huyền bí, nhưng mười năm là thế nào, lẽ nào đó là mình nằm mơ? Một giấc mộng mười năm?
- Một giấc mộng mười năm? Lẽ nào thật sự là một giấc mộng mười năm?
Âu Dương cũng không cho rằng Bạch Hủ Minh nói đùa với hắn, nhưng rất nhanh hắn phủ định suy nghĩ giấc mộng mười năm này.
Nếu như thực sự chỉ là nằm mơ, như vậy tứ diện chiến kỳ bên cạnh yêu đan của mình là thế nào? Lẽ nào nói mình lại kéo chiến kỳ trong mộng vào hiện thực? Điều này hiển nhiên là không hợp lý.
Âu Dương quay đầu nhìn về phía Bạch Hủ Minh, trong mắt hắn tất cảđều là nghi hoặc, hắn biết với sự khôn khéo của Bạch Hủ Minh nhất định có thể biết mình muốn hỏi cái gì.
Nhưng từ trong mắt Bạch Hủ Minh, hắn cũng chỉ thấy đồng dạng là nghi hoặc. Bạch Hủ Minh hiện tại đang nghi hoặc lẽ nào bản thân Âu Dương cũng không biết mười năm đã trôi qua?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương, Âu Dương vẫn mặc trang phục của mười năm trước, thậm chí quần áo cũng là quần áo lúc hắn rời đi, mười năm trôi qua, quần áo trên người Âu Dương cũng không cũ nát, chuyện này rút cuộc là thế nào?
- Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?
Bạch Hủ Minh cuối cùng không nhịn được, hắn biết mười năm qua Âu Dương nhất định đã gặp phải chuyện gì.
- Ta không biết, ta vẫn ở trong Cực Cảnh. . . Ta nhớ. . .
Âu Dương bắt đầu kể lại mọi chyện cho Bạch Hủ Minh, bắt đầu từ khi hắn tiến vào Thánh Thú Cốc, giằng co với phệ hồn, sau đó phệ hồn bởi vì tức giận, lợi dụng chiến kỳ triệu hoán thú triều.
- Chiến kỳ ngươi thấy có phải là Đông phương chiến kỳ?
Bạch Hủ Minh rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, khi Âu Dương nói đến Đông phương chiến kỳ triệu hoán vô số yêu thú, cho dù với tu dưỡng của hắn rốt cuộc cũng kinh hãi kêu lên.
- Ta không biết. . .
Âu Dương tiếp tục nói:
- Ta chỉ biết là mặt chiến kỳ đó rất cổ quái, ta phát hiện nó xuất hiện trong viễn cổ tếđàn chính là để chữa thương cho phệ hồn.
Lúc này Thu Phiếm rốt cuộc nhớ đến vì sao mình thấy chiến cung cổ quái trong tay Âu Dương lại quen thuộc như vậy, không sai, cây cung đó có vài phần tương tự như Thứ Kiêu Cung, lẽ nào người này là người đã biến mất mười năm trước?
Rất nhiều người ở Vạn Tiên Sơn biết đến truyền thuyết của Âu Dương, một mình cầm cung sát nhập Thánh Thú Cốc không ai không biết, đặc biệt thân phận Tu Phục Tông Sư của hắn khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Mười năm trước Cực Cảnh bị hủy diệt, đa số mọi người suy đoán Âu Dương đã chết trong Cực Cảnh, thế nhưng hôm nay Thứ Kiêu Cung tái hiện ở Vạn Tiên Sơn, cũng không biết người này có phải là Âu Dương.
- Hắn. . . Hắn tiến vào rồi. . .
- Đừng nói nữa, chuyện hôm nay không ai được phép nói ra.
Thu Phiếm nhìn thân thểđầy thương tích của mình, trên mặt hắn đầy u ám, hắn vốn tưởng rằng đan âm của mình sẽ đả thương người ta, nhưng không ngờđan âm của hắn không những không tạo thành thương tổn cho đối phương, ngược lại mình còn bịđánh bay cả cây số.
Bước vào trong Vạn Tiên Sơn, Âu Dương tiến về phía Âm Vân Phong, Âu Dương nhớ kỹ Âm Vân Phong cách Phân Phong Nhai rất gần, mình chỉ cần tìm được Phân Phong Nhai là có thể lấy lệnh bài dẫn động trận đồ trên Phân Phong Nhai đưa mình đến sơn phong của mình.
Đi tiếp khoảng một giờ, Âu Dương rốt cuộc leo lên Phân Phong Nhai, đứng trên Phân Phong Nhai, Âu Dương xuất ra lệnh bài của mình, mặc dù linh lực của lệnh bài hầu như được thả ra sạch sẽ, thế nhưng nếu có thể thông qua hộ sơn đại trận chứng tỏ nó còn chút linh lực còn sót lại, có lẽ cũng đủ để mình thông hành.
Đặt lệnh bài vào trong trận đồ ở Phân Phong Nhai, quang mang chợt lóe, Âu Dương giống như lần đầu tiên đến Phân Phong Nhai, trực tiếp bị ném ra ngoài. Khi hắn mở mắt ra, đại điện sứt mẻ quen thuộc và cỏ dại mọc thành bụi Âm Vân Phong đã xuất hiện dưới chân Âu Dương.
- Rốt cuộc đã trở về.
Âu Dương đứng trên Âm Vân Phong gào thét, sự xuất hiện của hắn rốt cuộc cũng dẫn động Bạch Hủ Minh đang ngồi bất động trong đại điện rách nát.
Bạch Hủ Minh bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Âu Dương xuất hiện ngoài đại điện. Nếu không phải Bạch Hủ Minh biết tu vi của mình hầu như đã đạt được cảnh giới vạn huyễn bất xâm, có lẽ hắn thậm chí hoài nghi có Huyễn Thuật Sư cấp Đại Đếđang đùa giỡn với hắn.
- Ha ha ha ha, lão tử không chết ở nơi chôn xương, lão tử rốt cuộc đã trở về.
Trước kia khi đến Mai Cốt Chi Địa, trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, thậm chí hoài nghi nhiệm vụ không thể hoàn thành có phải sẽ lấy mạng của mình.
Nhưng hiện tại mình không chỉ thành công giết chết phệ hồn, tiến nhập Thánh Thể, còn có được tứ phương chiến kỳ cổ quái, nhìn thấy một số bí mật của Sinh Tử Cảnh, Âu Dương cũng xem như minh bạch khổ tâm của Bạch Hủ Minh.
Một trận gió lạnh bay qua, Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương xuất hiện trước mặt không biết làm sao mở miệng.
Ngay cả Cực Cảnh hủy diệt cũng không thể giết chết gã đệ tử này, Bạch Hủ Minh thực sự không biết nên đánh giá như thế nào, khi hắn phát hiện Âu Dương đã bước vào Thánh Thể, ý niệm mười năm trước lại xuất hiện trong đầu hắn.
- Lẽ nào. . . Lẽ nào tiểu tử này thật sựđánh vỡ quy tắc, dẫn đạo Cực Cảnh hủy diệt?
Mặc dù trong lòng Bạch Hủ Minh suy nghĩ một chút, thế nhưng trong nháy mắt ý niệm này bị hắn đưa vào trong hư vô.
Phải biết rằng, mặc dù tứ phương chiến kỳ là truyền thuyết, nhưng đó là chiến kỳ chiến lực mạnh nhất đại diện cho tứ phương, bọn chúng phân biệt là Đông phương Vĩnh Sinh ý chí, Tây phương Hủy Diệt ý chí, Nam phương Bất Phục ý chí và Bắc phương Trung Hậu ý chí. Bốn loại ý chí này đại diện cho sức mạnh của Phi Tiên, cũng chính là vô thượng pháp môn của Phi Tiên.
Tứ phương chiến kỳ đều có chung một đặc tính, đó là một khi nhận chủ tuyệt đối sẽ không biến mất, trừ phi chủ nhân tử vong, bằng không bọn chúng nhất định sẽ lơ lửng bên cạnh chủ nhân bảo hộ.
Nhưng hiện tại Bạch Hủ Minh nhìn về hướng phía Âu Dương lại phát hiện bên người Âu Dương căn bản không có hình bóng của tứ phương chiến kỳ, cho nên trong lúc nhất thời hắn phủ định Âu Dương là người đánh vỡ quy tắc Cực Cảnh. Theo hắn thấy Âu Dương khẳng định có đại cơ duyên, bằng không tuyệt đối không thể thoát ra khỏi hủy diệt Cực Cảnh.
- Sư phụ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại cũng tiến nhập Thánh Thể, có phải nên truyền thụ công pháp thích hợp và thiên thần tiễn cho ta không?
Âu Dương chờ mong nhìn Bạch Hủ Minh.
Bạch Hủ Minh lắc đầu, mặc dù hắn rất kinh ngạc vì sự trở về của Âu Dương, thế nhưng thân là một nhân vật cấp Đại Đếđỉnh phong, kinh hãi như vậy còn không đủ để hắn thất thố, Bạch Hủ Minh mở miệng nói:
- Âu Dương, ngươi đã sáng tạo ra một kỳ tích, không ai nghĩ ngươi có thể thoát khỏi Cực Cảnh quay về Vạn Tiên Sơn sau mười năm. . .
- Hắc hắc. . .
Âu Dương cười khan vài tiếng, nhưng hắn lập tức phát hiện trong lời nói của Bạch Hủ Minh có vấn đề.
Mười năm? Mười năm từ Cực Cảnh quay về Vạn Tiên Sơn? Âu Dương thực sự không biết mười năm gì, hắn chỉ biết khi hắn ở trong tếđàn viễn cổ đã nhìn thấy Chân Linh Giới thời viễn cổ, thấy được vô số cảnh tượng huyền bí, nhưng mười năm là thế nào, lẽ nào đó là mình nằm mơ? Một giấc mộng mười năm?
- Một giấc mộng mười năm? Lẽ nào thật sự là một giấc mộng mười năm?
Âu Dương cũng không cho rằng Bạch Hủ Minh nói đùa với hắn, nhưng rất nhanh hắn phủ định suy nghĩ giấc mộng mười năm này.
Nếu như thực sự chỉ là nằm mơ, như vậy tứ diện chiến kỳ bên cạnh yêu đan của mình là thế nào? Lẽ nào nói mình lại kéo chiến kỳ trong mộng vào hiện thực? Điều này hiển nhiên là không hợp lý.
Âu Dương quay đầu nhìn về phía Bạch Hủ Minh, trong mắt hắn tất cảđều là nghi hoặc, hắn biết với sự khôn khéo của Bạch Hủ Minh nhất định có thể biết mình muốn hỏi cái gì.
Nhưng từ trong mắt Bạch Hủ Minh, hắn cũng chỉ thấy đồng dạng là nghi hoặc. Bạch Hủ Minh hiện tại đang nghi hoặc lẽ nào bản thân Âu Dương cũng không biết mười năm đã trôi qua?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương, Âu Dương vẫn mặc trang phục của mười năm trước, thậm chí quần áo cũng là quần áo lúc hắn rời đi, mười năm trôi qua, quần áo trên người Âu Dương cũng không cũ nát, chuyện này rút cuộc là thế nào?
- Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?
Bạch Hủ Minh cuối cùng không nhịn được, hắn biết mười năm qua Âu Dương nhất định đã gặp phải chuyện gì.
- Ta không biết, ta vẫn ở trong Cực Cảnh. . . Ta nhớ. . .
Âu Dương bắt đầu kể lại mọi chyện cho Bạch Hủ Minh, bắt đầu từ khi hắn tiến vào Thánh Thú Cốc, giằng co với phệ hồn, sau đó phệ hồn bởi vì tức giận, lợi dụng chiến kỳ triệu hoán thú triều.
- Chiến kỳ ngươi thấy có phải là Đông phương chiến kỳ?
Bạch Hủ Minh rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, khi Âu Dương nói đến Đông phương chiến kỳ triệu hoán vô số yêu thú, cho dù với tu dưỡng của hắn rốt cuộc cũng kinh hãi kêu lên.
- Ta không biết. . .
Âu Dương tiếp tục nói:
- Ta chỉ biết là mặt chiến kỳ đó rất cổ quái, ta phát hiện nó xuất hiện trong viễn cổ tếđàn chính là để chữa thương cho phệ hồn.
/1220
|