Lúc này ba người đều đang suy nghĩ. Hai mươi người, hai mươi người một lần trùng kích đã giết chết một nửa lực chiến đấu của bọn họ. Hơn nữa hai mươi người này có sự phân công rõ ràng. Có cận chiến, có viễn trình. Cận chiến và viễn trình phối hợp lẫn nhau, cứu viện lẫn nhau, chống đỡ cho nhau. Sựđoàn kết của đội ngũ gần như chưa từng có từ trước tới nay.
- Đây là đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch. Trốn!
Rốt cuộc, lão Cổ lựa chọn từ bỏ. Hắn lớn tiếng la lên. Đoàn đội vô địch này có lực chiến đấu có lẽ không mạnh hơn so với các đoàn tinh anh khác là mấy. Nhưng bọn họ đáng sợ ở chỗ, toàn đoàn có thể một lòng. Bọn họ mới thật sự là chỉnh thể.
- Trốn thôi...
Sau khi lão Cổ mở miệng kêu lên một tiếng trốn, nhất thời một đám người không lòng dạ nào tái chiến bắt đầu trùng kích ra bên ngoài. Bọn họ muốn xông ra khỏi kiếm trận của Lữ Phong với ý đồ chạy trốn.
Tuy nhiên bọn họ quá khinh thường kiếm trận của đám người Lữ Phong. Kiếm trận này không phải do một người đơn độc bố trí như ở các đoàn đội khác, sau đó cuối cùng hình thành một kiếm trận tổng thể. Kiếm trận của Vạn Tiên Sơn bọn họ đã trải qua vô số nghiên cứu. Mỗi người khống chế một khu vực tạo thành một thể thống nhất.
Tuy rằng loại kiếm trận này có lực sát thương chắc chắn không mạnh bằng các kiếm trận khác, nhưng tuyệt đối khó phá giải hơn nhiều so với các kiếm trận khác. Hơn nữa hiện tại bên Vạn Tiên Sơn chiếm ưu thế tuyệt đối trên phương diện nhân số. Bọn họ muốn chạy trốn, khả năng quá xa vời.
Âu Dương không lòng dạ nào hỏi đến bên Lữ Phong, bởi vì hắn tin tưởng với thực lực của đám người Lữ Phong, thu thập đám người kia tuyệt đối sẽ không quá khó khăn. Thế lực ba bên liên hợp, nhân số nhiều hơn, nhưng tương tự vấn đề cũng hơn nhiều. Có lúc người trong đoàn đội của mình còn không dám hi vọng, ngươi còn hi vọng người của những thế lực khác sẽ giúp ngươi sao? Đây quả thực là nói đùa.
Âu Dương quay đầu nhìn về phía hai mươi chín người bị kiếm trận vây khốn ở bên kia. Khi hắn nhìn sang hắn có chút cảm giác muốn phía cười. Một nhóm người vẫn gây áp lực cho tổ lão Điền, sau khi lão Cổ thốt lên một chữ "trốn", bọn họ chợt từ bỏ tấn công lựa chọn đi trùng kích kiếm trận.
Không nghi ngờ chút nào, nếu như nhiều người như vậy đồng thời trùng kích kiếm trận, loại kiếm trận nhỏ này tuyệt đối không thể nào chống đỡ được quá lâu. Nhưng Âu Dương muốn hỏi bọn họ, các ngươi đều là óc heo sao? Lẽ nào các ngươi không nghĩ trùng kích kiếm trận muốn trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng sao? Vào lúc này liều mạng còn có một tia cơ hội đánh giết Lục Tiên phá trận rời đi. Trực tiếp xông vào trận tuyệt đối là tìm chết.
Miêu Vận Tiến không ngừng hóa thành từng đợt âm phong đảo qua đám gia hỏa bị thương thế nặng nhất. Vào thời khắc này, hắn lấy ra năng lực linh hồn được phóng lớn tới vô hạn. Đối mặt với một đám người không lòng dạ nào ham chiến, hơn nữa còn là những gia hỏa bị thương thế nghiêm trọng, bạo sát linh hồn của hắn quả thực chính là tồn tại nghịch thiên.
Chỉ thấy Miêu Vận Tiến đồng thời rút ra linh hồn của ba người, sau đó Miêu Vận Tiến quay về phía người bên, liếc mắt một cái. Tiếp theo đã nhìn thấy Miêu Vận Tiến tà ác khống chế ba linh hồn mạnh mẽ xông vào trong đội ngũ mười mấy người.
- Quá độc ác!
Âu Dương nhìn thấy Miêu Vận Tiến hành động như vậy, liền biết hắn muốn làm gì. Tuy nhiên Âu Dương cười khổ. Lẽ nào tiểu tử này không sợ kiếm trận nổ nát khiến những người này chạy sao?
Ầm... Ô...
Dẫn linh hồn! Địch nhiều ta ít. Vào lúc này dẫn linh hồn xuất hiện phong bạo linh hồn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Từ sau cuộc chiến SA Hồn Phiên lần trước, Miêu Vận Tiến rất chú ý đến việc dẫn linh hồn nổ chết người. Trước đây hắn thích dùng bạo sát linh hồn để tiêu diệt kẻ địch. Nhưng hiện tại hắn căn bản không muốn lãng phí những linh hồn bị mình rút ra. Hắn muốn cho linh hồn bạo cũng phải có giá trị.
Vụ nổ lần này chắc chắn có tính chấn động. Đừng nói là mười mấy người kia, cho dù là tổ lão Điền cũng phải hứng chịu một ít chấn động do phong bạo linh hồn quá lớn này lan đến. Bọn họ đồng thời trừng mắt với Miêu Vận Tiếnt một cái, đã nhìn thấy Miêu Vận Tiến trực tiếp bị nổ bay ra ngoài mấy chục mét...
Đây chắc chắn là hình thức tập kích tự sát... Mặc dù Miêu Vận Tiến là Huyễn Thuật Sư, linh hồn mạnh hơn so với những tu luyện giả khác, nhưng hắn thiêu đốt ba linh hồn trong phạm vi nhỏ như vậy đồng thời cho nổ, xuất hiện lực lượng tuyệt đối khiến hắn phải chịu khổ sở.
- Mẹ kiếp! Lão tử có rất nhiều yêu thú chi linh! Không phục thì liều mạng với ta!
Miêu Vận Tiến từ trên mặt đất bò dậy, mạnh mẽ phun ra hai ngụm máu tươi. Sau đó hắn trực tiếp lấy ra hai viên yêu thú chi linh ném vào trong miệng giống như ăn đường phèn.
Thấy cảnh tượng này, đừng nói là kẻ địch, cho dù là đội viên của hắn nhìn thấy cũng không còn gì để nói. Không sai, nếu như ăn yêu thú chi linh trực tiếp như vậy, hiệu quả hồi phục sẽ mạnh tới cực điểm. Nhưng đây chắc chắn là phung phí của trời a. Tuy sử dụng yêu thú chi linh như vậy có thể nhanh chóng khiến một người hồi phục, nhưng trình độ lãng phí quả thực khiến người ta giận sôi gan.
Vốn mười phần lực lượng hắn chỉ có thể lợi dụng được một thành. Hơn nữa này một thành này vẫn không có cách nào khiến hắn tăng cường lực lượng, chỉ có thể hồi phục. Chuyện như vậy chỉ sợ cũng chỉ có người của tinh anh đoàn người dám làm.
Nhưng đúng như Miêu Vận Tiến đã nói. Lão tử có nhiều yêu thú chi linh, không phục thì liều mạng với ta... Không ai có loại hào khí như vậy, cũng không người nào dám làm như vậy.
Chí ít phát hiện trong nơi chôn xương mà dám ăn yêu thú chi linh như ăn đường, cũng chỉ có đoàn bọn họ mà thôi.
Ăn yêu thú chi linh xong, toàn thân Miêu Vận Tiến từ trên xuống dưới đều phát ra hào quang màu xanh. Trong nháy mắt lực lượng của hắn không ngờđã hồi phục. Thương thế cũng hoàn toàn hồi phục.
Bên kia, sau khi phong bạo linh hồn quét ngang qua, mười mấy người trực tiếp bị này vụ nổ kinh thiên thuấn sát tại chỗ. Kiếm trận cũng bị hoàn toàn phá hủy.
Đám người lão Điền không còn gì để nói. Bọn họ khổ sở chống đỡ lâu như vậy kiếm trận còn không bị người khác công phá. Không ngờ lại bị tên điên cuồng Miêu Vận Tiến này nổ nát.
- Trốn!
Nhìn thấy kiếm trận bị phá, một nhóm người hoàn toàn không nghĩ tới sinh tử của kẻ khác. Không ngờ, điều bọn họ nghĩ tới đầu tiên lại là chạy đi...
Khi lòng ham chiến đã chết, như vậy mặc dù có lực lượng mạnh hơn so với người khác cũng không thể nào còn dũng khí tiếp tục chiến đấu. Hơn nữa bọn họ cũng không thể mạnh bằng đoàn đội tinh anh.
Mỗi lần quang tiễn quỷ dị chớp động đều lấy đi sinh mạng của một người trong số họ. Bên kia có vô số Lục Tiên bay lên không bay lượn, phối hợp với Yêu Chiến Sĩ tiêu diệt kẻ địch. Một khi người bên kia thu thập xong những kẻ có lực chiến đấu của ba phe bọn, bên này sợ chỉ có một kết cục là chờ chết.
- Con mẹ nó, ta chờ các ngươi đã lâu!
- Đây là đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch. Trốn!
Rốt cuộc, lão Cổ lựa chọn từ bỏ. Hắn lớn tiếng la lên. Đoàn đội vô địch này có lực chiến đấu có lẽ không mạnh hơn so với các đoàn tinh anh khác là mấy. Nhưng bọn họ đáng sợ ở chỗ, toàn đoàn có thể một lòng. Bọn họ mới thật sự là chỉnh thể.
- Trốn thôi...
Sau khi lão Cổ mở miệng kêu lên một tiếng trốn, nhất thời một đám người không lòng dạ nào tái chiến bắt đầu trùng kích ra bên ngoài. Bọn họ muốn xông ra khỏi kiếm trận của Lữ Phong với ý đồ chạy trốn.
Tuy nhiên bọn họ quá khinh thường kiếm trận của đám người Lữ Phong. Kiếm trận này không phải do một người đơn độc bố trí như ở các đoàn đội khác, sau đó cuối cùng hình thành một kiếm trận tổng thể. Kiếm trận của Vạn Tiên Sơn bọn họ đã trải qua vô số nghiên cứu. Mỗi người khống chế một khu vực tạo thành một thể thống nhất.
Tuy rằng loại kiếm trận này có lực sát thương chắc chắn không mạnh bằng các kiếm trận khác, nhưng tuyệt đối khó phá giải hơn nhiều so với các kiếm trận khác. Hơn nữa hiện tại bên Vạn Tiên Sơn chiếm ưu thế tuyệt đối trên phương diện nhân số. Bọn họ muốn chạy trốn, khả năng quá xa vời.
Âu Dương không lòng dạ nào hỏi đến bên Lữ Phong, bởi vì hắn tin tưởng với thực lực của đám người Lữ Phong, thu thập đám người kia tuyệt đối sẽ không quá khó khăn. Thế lực ba bên liên hợp, nhân số nhiều hơn, nhưng tương tự vấn đề cũng hơn nhiều. Có lúc người trong đoàn đội của mình còn không dám hi vọng, ngươi còn hi vọng người của những thế lực khác sẽ giúp ngươi sao? Đây quả thực là nói đùa.
Âu Dương quay đầu nhìn về phía hai mươi chín người bị kiếm trận vây khốn ở bên kia. Khi hắn nhìn sang hắn có chút cảm giác muốn phía cười. Một nhóm người vẫn gây áp lực cho tổ lão Điền, sau khi lão Cổ thốt lên một chữ "trốn", bọn họ chợt từ bỏ tấn công lựa chọn đi trùng kích kiếm trận.
Không nghi ngờ chút nào, nếu như nhiều người như vậy đồng thời trùng kích kiếm trận, loại kiếm trận nhỏ này tuyệt đối không thể nào chống đỡ được quá lâu. Nhưng Âu Dương muốn hỏi bọn họ, các ngươi đều là óc heo sao? Lẽ nào các ngươi không nghĩ trùng kích kiếm trận muốn trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng sao? Vào lúc này liều mạng còn có một tia cơ hội đánh giết Lục Tiên phá trận rời đi. Trực tiếp xông vào trận tuyệt đối là tìm chết.
Miêu Vận Tiến không ngừng hóa thành từng đợt âm phong đảo qua đám gia hỏa bị thương thế nặng nhất. Vào thời khắc này, hắn lấy ra năng lực linh hồn được phóng lớn tới vô hạn. Đối mặt với một đám người không lòng dạ nào ham chiến, hơn nữa còn là những gia hỏa bị thương thế nghiêm trọng, bạo sát linh hồn của hắn quả thực chính là tồn tại nghịch thiên.
Chỉ thấy Miêu Vận Tiến đồng thời rút ra linh hồn của ba người, sau đó Miêu Vận Tiến quay về phía người bên, liếc mắt một cái. Tiếp theo đã nhìn thấy Miêu Vận Tiến tà ác khống chế ba linh hồn mạnh mẽ xông vào trong đội ngũ mười mấy người.
- Quá độc ác!
Âu Dương nhìn thấy Miêu Vận Tiến hành động như vậy, liền biết hắn muốn làm gì. Tuy nhiên Âu Dương cười khổ. Lẽ nào tiểu tử này không sợ kiếm trận nổ nát khiến những người này chạy sao?
Ầm... Ô...
Dẫn linh hồn! Địch nhiều ta ít. Vào lúc này dẫn linh hồn xuất hiện phong bạo linh hồn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Từ sau cuộc chiến SA Hồn Phiên lần trước, Miêu Vận Tiến rất chú ý đến việc dẫn linh hồn nổ chết người. Trước đây hắn thích dùng bạo sát linh hồn để tiêu diệt kẻ địch. Nhưng hiện tại hắn căn bản không muốn lãng phí những linh hồn bị mình rút ra. Hắn muốn cho linh hồn bạo cũng phải có giá trị.
Vụ nổ lần này chắc chắn có tính chấn động. Đừng nói là mười mấy người kia, cho dù là tổ lão Điền cũng phải hứng chịu một ít chấn động do phong bạo linh hồn quá lớn này lan đến. Bọn họ đồng thời trừng mắt với Miêu Vận Tiếnt một cái, đã nhìn thấy Miêu Vận Tiến trực tiếp bị nổ bay ra ngoài mấy chục mét...
Đây chắc chắn là hình thức tập kích tự sát... Mặc dù Miêu Vận Tiến là Huyễn Thuật Sư, linh hồn mạnh hơn so với những tu luyện giả khác, nhưng hắn thiêu đốt ba linh hồn trong phạm vi nhỏ như vậy đồng thời cho nổ, xuất hiện lực lượng tuyệt đối khiến hắn phải chịu khổ sở.
- Mẹ kiếp! Lão tử có rất nhiều yêu thú chi linh! Không phục thì liều mạng với ta!
Miêu Vận Tiến từ trên mặt đất bò dậy, mạnh mẽ phun ra hai ngụm máu tươi. Sau đó hắn trực tiếp lấy ra hai viên yêu thú chi linh ném vào trong miệng giống như ăn đường phèn.
Thấy cảnh tượng này, đừng nói là kẻ địch, cho dù là đội viên của hắn nhìn thấy cũng không còn gì để nói. Không sai, nếu như ăn yêu thú chi linh trực tiếp như vậy, hiệu quả hồi phục sẽ mạnh tới cực điểm. Nhưng đây chắc chắn là phung phí của trời a. Tuy sử dụng yêu thú chi linh như vậy có thể nhanh chóng khiến một người hồi phục, nhưng trình độ lãng phí quả thực khiến người ta giận sôi gan.
Vốn mười phần lực lượng hắn chỉ có thể lợi dụng được một thành. Hơn nữa này một thành này vẫn không có cách nào khiến hắn tăng cường lực lượng, chỉ có thể hồi phục. Chuyện như vậy chỉ sợ cũng chỉ có người của tinh anh đoàn người dám làm.
Nhưng đúng như Miêu Vận Tiến đã nói. Lão tử có nhiều yêu thú chi linh, không phục thì liều mạng với ta... Không ai có loại hào khí như vậy, cũng không người nào dám làm như vậy.
Chí ít phát hiện trong nơi chôn xương mà dám ăn yêu thú chi linh như ăn đường, cũng chỉ có đoàn bọn họ mà thôi.
Ăn yêu thú chi linh xong, toàn thân Miêu Vận Tiến từ trên xuống dưới đều phát ra hào quang màu xanh. Trong nháy mắt lực lượng của hắn không ngờđã hồi phục. Thương thế cũng hoàn toàn hồi phục.
Bên kia, sau khi phong bạo linh hồn quét ngang qua, mười mấy người trực tiếp bị này vụ nổ kinh thiên thuấn sát tại chỗ. Kiếm trận cũng bị hoàn toàn phá hủy.
Đám người lão Điền không còn gì để nói. Bọn họ khổ sở chống đỡ lâu như vậy kiếm trận còn không bị người khác công phá. Không ngờ lại bị tên điên cuồng Miêu Vận Tiến này nổ nát.
- Trốn!
Nhìn thấy kiếm trận bị phá, một nhóm người hoàn toàn không nghĩ tới sinh tử của kẻ khác. Không ngờ, điều bọn họ nghĩ tới đầu tiên lại là chạy đi...
Khi lòng ham chiến đã chết, như vậy mặc dù có lực lượng mạnh hơn so với người khác cũng không thể nào còn dũng khí tiếp tục chiến đấu. Hơn nữa bọn họ cũng không thể mạnh bằng đoàn đội tinh anh.
Mỗi lần quang tiễn quỷ dị chớp động đều lấy đi sinh mạng của một người trong số họ. Bên kia có vô số Lục Tiên bay lên không bay lượn, phối hợp với Yêu Chiến Sĩ tiêu diệt kẻ địch. Một khi người bên kia thu thập xong những kẻ có lực chiến đấu của ba phe bọn, bên này sợ chỉ có một kết cục là chờ chết.
- Con mẹ nó, ta chờ các ngươi đã lâu!
/1220
|