Hơn nữa cho dù bọn họ phát hiện kẻ địch cũng tuyệt đối không có cách nào vẽ ra bản đồ thực sự hữu hiệu. Phải biết rằng đây là thảo nguyên. Nơi này mênh mông vô tận, nơi này trống trải vô cùng. Ở chỗ này, có khả năng mười phút trước vẫn còn, sau mười phút đã biến mất. Cho nên bản đồ ở chỗ này gần như là vô nghĩa.
Tuy nhiên tất cảđoàn đội không có bởi vì điều này mà ủ rũ. Bởi vì mục tiêu của bọn họ đã không phải là thế lực còn lại trên thảo nguyên, mà ở phía bên ngoài.
Nơi chôn xương rộng lớn tới mức nào? Vì sao phải ánh mắt phải thiển cận như vậy? Thú triều nhất định nhất định sẽ tới. Tuy nhiên trước đây điều đám người Âu Dương muốn làm tuyệt đối không phải chỉ là chờđợi một cách vô nghĩa. Bọn họ muốn săn bắt! Săn bắt! Tiến hành săn bắt đến cùng.
Một nhóm hai mươi mốt người nhanh chóng biến mất trên thảo nguyên. Ngay sau khi bọn họ biến mất chưa tới hai giờ, có vài tên Huyễn Thuật Sư có vẻ lo lắng đề phòng xuất hiện ở nơi này. Tuy nhiên bọn họ không thể nhận được bất kỳ tin tức tình báo hữu dụng nào, bởi vì bọn họ tới quá muộn.
Nơi chôn xương, thú triều sắp xảy ra, thu hút một nhóm đoàn đội tiến vào bên trong muốn chiến đấu một trận với thú triều, hy vọng có thể nhận được đầy đủ yêu thú chi linh. Cho dù bọn họ biết thực lực của mình căn bản không có cách nào so với người đi trước, nhưng bọn họ căn bản không dựđịnh dừng ở phía trước. Thời gian nơi chôn xương diễn ra thú chiều, bọn họ chỉ ở cần hậu phương, nhưng thu hoạch tuyệt đối lớn hơn qua khu vực khác.
Nhưng sau khi càng ngày càng nhiều người tiến vào, nơi chôn xương một trường máu me cũng thuận theo mà lên. Lối vào, gần như mỗi giờ mỗi khắc đều có một vài thế lực buộc phải chiến đấu. Tiêu diệt toàn đoàn ở chỗ này đã không tính là chuyện gì mới mẻ. Nhưng nhiều mưa máu hơn nữa cũng đừng hòng ngăn cản bước chân của kẻ tới sau.
Thế lực khắp nơi tạo thành đoàn đội không ngừng tổn thất, nhưng vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình tiến vào của.
Đám người Âu Dương xuyên qua một đầm nước. Bọn họ đã có thể nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau. Từ mức độ kịch liệt của âm thanh bọn họ biết, đây tuyệt đối không phải hai phe nhân mã. Rất có thể là mấy phương hỗn chiến.
- Có Thái Nhất Tông, có Cửu Huyền Tông chúng ta đã từng tiêu diệt. Hả? Còn có cả Linh Thiên Tông cũng ở đây. Người của Huyễn Chân Tông nhanh chóng diệt xong.
Âu Dương nhìn lướt qua một lần, hắn liền thấy được cuộc hỗn chiến của ít nhất là thế lực bốn phương.
Lúc này, tình cảnh hỗn chiến vô cùng rối loạn. Nếu không phải đội hữu của mình, chỉ một chữ "giết", có thể khiến một khắc trước ngươi còn đánh giết với một người, một khắc sau các ngươi đã liên hợp lại công kích một người khác. Dù sao đi nữa đã hỗn loạn tới mức không còn gì để nói nữa.
- Bao nhiêu người?
Rõ ràng dã tâm của Lữ Phong rất lớn. Hắn muốn ăn hết tất cả mọi người.
- Có khoảng hơn trăm người!
Âu Dương nhìn một chút. Phía trước không chỉ có bốn tông phát đã nhắc tới, còn có không ít tông phái khác cũng đang ở đó. Tuy nhiên bởi vì tử thương tương đối nặng nề, cho nên số người còn lại không nhiều.
- Ta hỏi có bao nhiêu người chết?
Lữ Phong phát hiện cách hỏi của mình có chút sai lầm. Hắn vội vàng sửa lại lời nói.
Tuy nhiên Lữ Phong vừa nói ra câu này, nhất thời khiến tất cả mọi người xôn xao. Đội ngũ này đều là người thông minh, bằng không bọn họ không sống tới bây giờ. Mà khi câu hỏi bao nhiêu người chết của Lữ Phong vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt mọi người liền hiểu được kế hoạch tà ác của đội trưởng bọn họ.
- Đội trưởng, có quá độc ác không?
Tuy Miêu Vận Tiến hỏi như vậy, nhưng ngươi tuyệt đối không có cách nào nhìn thấy bất kỳ sự thương hại nào trên khuông mặt của hắn.
Suy nghĩ một chút, thời điểm ba người chạy đi lúc đó, thủ đoạn của gia hoả này một chấn bạo linh hồn hoàn thành song sát, mọi người không chỉđổ mồ hôi. Chỉ có điều tuy rằng Miêu Vận Tiến tàn nhẫn, nhưng lúc đó câu nói kia của hắn lại rất được lòng mọi người.
Trên chiến trường ai mỗi người một tên với ngươi? Chẳng lẽ xem cuộc chiến sinh tử là trò đùa sao? Cách làm của Miêu Vận Tiến tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Nếu để cho Âu Dương, Âu Dương cũng sẽ làm như vậy.
- Có ý tứ gì? Ta có không hiểu.
Lần này, phản ứng của Thời Phong rõ ràng đã chậm hơn mọi người nửa nhịp. Khi tất cả mọi người hiểu rõ kế hoạch tà ác của Lữ Phong, không ngờ hắn là nhân vật chính đóng vai trò lớn nhất ở đây lại không rõ ràng lần này bọn họ muốn làm gì.
- Khà khà, lần này hai tiểu tử các ngươi sắp được nổi danh.
Lữ Phong vỗ vào vai Thời Phong một cái nói:
- Âu Dương, đếm xem xem có bao nhiêu người chết?
- Bốn mươi, năm mươi. Chí ít là bốn mươi, năm mươi người.
Âu Dương nhìn sơ qua một chút, sau đó báo ra một con số đã được phỏng đoán cẩn thận.
- Vậy là đủ rồi. Có ba mươi người đã có thể giải quyết được hơn nửa.
Miêu Vận Tiến cười âm hiểm. Nhiệt huyết của hắn có phần sôi trào. Cho tới nay hắn hầu như chỉ là nhận vật trợ chiến. Lần này rốt cuộc hắn đã được đóng vai nhân vật chính. Nếu như nói hắn không kích động, thực sự là nói dối.
- Rất tốt, với con số này cho dù không thể nổ chết tất cả bọn họ, chí ít cũng có thể khiến tất cả phải tàn.
Lữ Phong đồng thời nở nụ cười âm hiểm với Miêu Vận Tiến.
Kế hoạch của Lữ Phong quá tà ác. Hắn căn bản không có ý định xông lên. Bởi vì nhân vật chính trong kế hoạch lần này chỉ có hai người. Những người khác đều chỉ là khán giả.
Nhân vật chính chính là hai tên Huyễn Thuật Sư, Miêu Vận Tiến và Thời Phong! Không sai, lần này quan trọng chính là Sa Hồn Phiên! Hai tên Huyễn Thuật Sư nhân lúc hỗn loạn qua đó, cắm Sa Hồn Phiên khởi động Sa Hồn Phiên làm sống lại những linh hồn trong khu vực đó.
Hai người bọn họ khẳng định không có cách nào khống chếđược bốn mươi, năm mươi linh hồn. Nhưng khiến bọn họ sống lại chính là Sa Hồn Phiên. Bọn họ căn bản không cần khống chế. Bọn họ chỉ cần làm một dây dẫn lửa, nhóm lửa tất cả linh hồn, biến nơi này thành một mảnh đất tử vong!
- Ta đã hiểu ta đã hiểu!
Cuối cùng Thời Phong đã hiểu ra. Tuy nhiên trên mặt hắn vô cùng hưng phấn. Sa Hồn Phiên, loại pháp bảo này không tồi. Rất nhiều lúc có thể nghịch chuyển Càn Khôn giống như Linh Thiên Tông vậy. Nhưng dám như thế dùng, chắc chắn bọn họ là người đầu tiên.
Không đi khống chế linh hồn, chỉ làm sống lại linh hồn đồng thời nhen lửa linh hồn. Với sức mạnh nổ tung của bốn mươi, năm mươi linh hồn chắc chắn sẽ kết thúc tính mạng của người sống. Loại phương pháp này chắc chắn là ác độc, thậm chí sẽ khiến người ta công phẫn. Tuy nhiên mọi người đều tin chắc, chỉ cần bọn họ làm đủ sạch sẽ, như vậy sẽ không có người nào phát hiện ra hành động của bọn họ.
- Hai người các ngươi chuẩn bị một chút.
Lữ Phong nhìn hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đầy vẻ kích động nói. Trong hai người này, không cần phải nói về Miêu Vận Tiến. Hắn tuyệt đối có phong độ của một đại tướng. Trầm ổn, quyết đoán một điều cũng không thiếu.
Tuy nhiên tất cảđoàn đội không có bởi vì điều này mà ủ rũ. Bởi vì mục tiêu của bọn họ đã không phải là thế lực còn lại trên thảo nguyên, mà ở phía bên ngoài.
Nơi chôn xương rộng lớn tới mức nào? Vì sao phải ánh mắt phải thiển cận như vậy? Thú triều nhất định nhất định sẽ tới. Tuy nhiên trước đây điều đám người Âu Dương muốn làm tuyệt đối không phải chỉ là chờđợi một cách vô nghĩa. Bọn họ muốn săn bắt! Săn bắt! Tiến hành săn bắt đến cùng.
Một nhóm hai mươi mốt người nhanh chóng biến mất trên thảo nguyên. Ngay sau khi bọn họ biến mất chưa tới hai giờ, có vài tên Huyễn Thuật Sư có vẻ lo lắng đề phòng xuất hiện ở nơi này. Tuy nhiên bọn họ không thể nhận được bất kỳ tin tức tình báo hữu dụng nào, bởi vì bọn họ tới quá muộn.
Nơi chôn xương, thú triều sắp xảy ra, thu hút một nhóm đoàn đội tiến vào bên trong muốn chiến đấu một trận với thú triều, hy vọng có thể nhận được đầy đủ yêu thú chi linh. Cho dù bọn họ biết thực lực của mình căn bản không có cách nào so với người đi trước, nhưng bọn họ căn bản không dựđịnh dừng ở phía trước. Thời gian nơi chôn xương diễn ra thú chiều, bọn họ chỉ ở cần hậu phương, nhưng thu hoạch tuyệt đối lớn hơn qua khu vực khác.
Nhưng sau khi càng ngày càng nhiều người tiến vào, nơi chôn xương một trường máu me cũng thuận theo mà lên. Lối vào, gần như mỗi giờ mỗi khắc đều có một vài thế lực buộc phải chiến đấu. Tiêu diệt toàn đoàn ở chỗ này đã không tính là chuyện gì mới mẻ. Nhưng nhiều mưa máu hơn nữa cũng đừng hòng ngăn cản bước chân của kẻ tới sau.
Thế lực khắp nơi tạo thành đoàn đội không ngừng tổn thất, nhưng vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình tiến vào của.
Đám người Âu Dương xuyên qua một đầm nước. Bọn họ đã có thể nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau. Từ mức độ kịch liệt của âm thanh bọn họ biết, đây tuyệt đối không phải hai phe nhân mã. Rất có thể là mấy phương hỗn chiến.
- Có Thái Nhất Tông, có Cửu Huyền Tông chúng ta đã từng tiêu diệt. Hả? Còn có cả Linh Thiên Tông cũng ở đây. Người của Huyễn Chân Tông nhanh chóng diệt xong.
Âu Dương nhìn lướt qua một lần, hắn liền thấy được cuộc hỗn chiến của ít nhất là thế lực bốn phương.
Lúc này, tình cảnh hỗn chiến vô cùng rối loạn. Nếu không phải đội hữu của mình, chỉ một chữ "giết", có thể khiến một khắc trước ngươi còn đánh giết với một người, một khắc sau các ngươi đã liên hợp lại công kích một người khác. Dù sao đi nữa đã hỗn loạn tới mức không còn gì để nói nữa.
- Bao nhiêu người?
Rõ ràng dã tâm của Lữ Phong rất lớn. Hắn muốn ăn hết tất cả mọi người.
- Có khoảng hơn trăm người!
Âu Dương nhìn một chút. Phía trước không chỉ có bốn tông phát đã nhắc tới, còn có không ít tông phái khác cũng đang ở đó. Tuy nhiên bởi vì tử thương tương đối nặng nề, cho nên số người còn lại không nhiều.
- Ta hỏi có bao nhiêu người chết?
Lữ Phong phát hiện cách hỏi của mình có chút sai lầm. Hắn vội vàng sửa lại lời nói.
Tuy nhiên Lữ Phong vừa nói ra câu này, nhất thời khiến tất cả mọi người xôn xao. Đội ngũ này đều là người thông minh, bằng không bọn họ không sống tới bây giờ. Mà khi câu hỏi bao nhiêu người chết của Lữ Phong vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt mọi người liền hiểu được kế hoạch tà ác của đội trưởng bọn họ.
- Đội trưởng, có quá độc ác không?
Tuy Miêu Vận Tiến hỏi như vậy, nhưng ngươi tuyệt đối không có cách nào nhìn thấy bất kỳ sự thương hại nào trên khuông mặt của hắn.
Suy nghĩ một chút, thời điểm ba người chạy đi lúc đó, thủ đoạn của gia hoả này một chấn bạo linh hồn hoàn thành song sát, mọi người không chỉđổ mồ hôi. Chỉ có điều tuy rằng Miêu Vận Tiến tàn nhẫn, nhưng lúc đó câu nói kia của hắn lại rất được lòng mọi người.
Trên chiến trường ai mỗi người một tên với ngươi? Chẳng lẽ xem cuộc chiến sinh tử là trò đùa sao? Cách làm của Miêu Vận Tiến tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Nếu để cho Âu Dương, Âu Dương cũng sẽ làm như vậy.
- Có ý tứ gì? Ta có không hiểu.
Lần này, phản ứng của Thời Phong rõ ràng đã chậm hơn mọi người nửa nhịp. Khi tất cả mọi người hiểu rõ kế hoạch tà ác của Lữ Phong, không ngờ hắn là nhân vật chính đóng vai trò lớn nhất ở đây lại không rõ ràng lần này bọn họ muốn làm gì.
- Khà khà, lần này hai tiểu tử các ngươi sắp được nổi danh.
Lữ Phong vỗ vào vai Thời Phong một cái nói:
- Âu Dương, đếm xem xem có bao nhiêu người chết?
- Bốn mươi, năm mươi. Chí ít là bốn mươi, năm mươi người.
Âu Dương nhìn sơ qua một chút, sau đó báo ra một con số đã được phỏng đoán cẩn thận.
- Vậy là đủ rồi. Có ba mươi người đã có thể giải quyết được hơn nửa.
Miêu Vận Tiến cười âm hiểm. Nhiệt huyết của hắn có phần sôi trào. Cho tới nay hắn hầu như chỉ là nhận vật trợ chiến. Lần này rốt cuộc hắn đã được đóng vai nhân vật chính. Nếu như nói hắn không kích động, thực sự là nói dối.
- Rất tốt, với con số này cho dù không thể nổ chết tất cả bọn họ, chí ít cũng có thể khiến tất cả phải tàn.
Lữ Phong đồng thời nở nụ cười âm hiểm với Miêu Vận Tiến.
Kế hoạch của Lữ Phong quá tà ác. Hắn căn bản không có ý định xông lên. Bởi vì nhân vật chính trong kế hoạch lần này chỉ có hai người. Những người khác đều chỉ là khán giả.
Nhân vật chính chính là hai tên Huyễn Thuật Sư, Miêu Vận Tiến và Thời Phong! Không sai, lần này quan trọng chính là Sa Hồn Phiên! Hai tên Huyễn Thuật Sư nhân lúc hỗn loạn qua đó, cắm Sa Hồn Phiên khởi động Sa Hồn Phiên làm sống lại những linh hồn trong khu vực đó.
Hai người bọn họ khẳng định không có cách nào khống chếđược bốn mươi, năm mươi linh hồn. Nhưng khiến bọn họ sống lại chính là Sa Hồn Phiên. Bọn họ căn bản không cần khống chế. Bọn họ chỉ cần làm một dây dẫn lửa, nhóm lửa tất cả linh hồn, biến nơi này thành một mảnh đất tử vong!
- Ta đã hiểu ta đã hiểu!
Cuối cùng Thời Phong đã hiểu ra. Tuy nhiên trên mặt hắn vô cùng hưng phấn. Sa Hồn Phiên, loại pháp bảo này không tồi. Rất nhiều lúc có thể nghịch chuyển Càn Khôn giống như Linh Thiên Tông vậy. Nhưng dám như thế dùng, chắc chắn bọn họ là người đầu tiên.
Không đi khống chế linh hồn, chỉ làm sống lại linh hồn đồng thời nhen lửa linh hồn. Với sức mạnh nổ tung của bốn mươi, năm mươi linh hồn chắc chắn sẽ kết thúc tính mạng của người sống. Loại phương pháp này chắc chắn là ác độc, thậm chí sẽ khiến người ta công phẫn. Tuy nhiên mọi người đều tin chắc, chỉ cần bọn họ làm đủ sạch sẽ, như vậy sẽ không có người nào phát hiện ra hành động của bọn họ.
- Hai người các ngươi chuẩn bị một chút.
Lữ Phong nhìn hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đầy vẻ kích động nói. Trong hai người này, không cần phải nói về Miêu Vận Tiến. Hắn tuyệt đối có phong độ của một đại tướng. Trầm ổn, quyết đoán một điều cũng không thiếu.
/1220
|