- Bên ta lại là long xà hỗn tạp. Trong thời gian nửa ngày này ta đã thấy vô số đại chiến.
Miêu Vận Tiến vừa tiến vào nói vừa mở một tấm bản đồ do hắn vẽ qua một cách đơn giản. Nơi chôn xương chưa bao giờ có bản đồ chính xác. Bởi vì địa hình nơi chôn xương thường thay đổi. Có khả năng tháng này còn là dòng sông, tháng sau đã biến thành núi cao. Lý do cụ thể tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, vẫn chưa có người nào có thể giải thích được.
Tuy nhiên vẽ bản đồ đơn giản vẫn rất cần thiết. Chí ít trong khoảng thời gian ngắn, tấm bản đồ này có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
- Đội trưởng ngươi xem. Tháng này mới phát hiện ra một dãy núi. Hiện tại ở dãy núi có ít nhất sáu đoàn đội. Nhân số đều khoảng từ hai mươi đến ba mươi người. Đoàn đội có nhân số nhiều nhất chính là Thái Nhất Tông. có thể nhìn thấy Thái Nhất Tông có khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu người. Tuy nhiên có người nói bọn họ có khoảng bốn mươi người. Bởi vì sự tồn tại của Huyễn Thuật Sư, cho nên khó có thể suy đoán được con số cụ thể.
Thu hoạch của Miêu Vận Tiến vẫn tương đối lớn. Không ngờ trên bản đồ sơ lược của hắn không chỉ phác họa rõ vị trí của dãy núi, đồng thời còn đánh dấu đặc biệt vị trí và nhân số của mỗi đoàn.
- Số lượng nhân mã của các đoàn khác là chính xác hay ước chừng?
Lữ Phong biết, bởi vì có sự tồn tại của Huyễn Thuật Sư, cho nên rất nhiều lúc số liệu ngươi nhận được chưa chắc đã là con số thật sự.
- Hẳn là chân thực. Bởi vì suốt trong nửa ngày này, khí thế bên kia ngất trời. Ngoại trừđám người Thái Nhất Tông không có ra tay, các đoàn đội khác đều phát sinh những va chạm nhỏ. Cho nên con số này hẳn vẫn tương đối chính xác.
Miêu Vận Tiến là một người do thám rất chuyên tâm. Hắn không hề giống như Thời Phong, vừa phát hiện mục tiêu lập tức chạy về báo, mà hắn chờđợi rất lâu, sau khi nhận được tin tức chính xác mới lựa chọn trở về báo cáo.
Tin tức tình báo chính xác đại diện cho sự chủ động. Tại nơi chôn xương này, bất kỳ thời điểm nào ngươi cũng phải nhất định đề phòng kẻ địch đánh lén và bị người bao vây.
- Đội trưởng, ngươi xem bên này.
Miêu Vận Tiến chỉ vào dãy núi mọt đội có nhân số ít phía bên trái nói:
- Mọi người nhìn nơi này. Ta cảm thấy chúng ta hẳn nên đột nhập từ bên này. Tuy nhiên nếu đột nhập từ bên này, đội đầu tiên chúng ta gặp phải chính là Thiên Cung. Thiên Cung tổng cộng có hai mươi hai người, toàn bộ đều là Yêu Chiến Sĩ. Cho nên người khác không dám động tới bọn họ
- Được!
Lữ Phong gật đầu. Quả thật đúng như Miêu Vận Tiến đã nói, Yêu Chiến Sĩđều là những người hình thành đại khí muộn. Tuy nhiên điều này không biểu hiện Yêu Chiến Sĩ thời kỳ trước chính là món ăn.
Yêu Chiến Sĩđã thành đoàn, đặc biệt là số lượng đoàn chiến lớn giống như Thiên Cung như thế, tụ tập hơn hai mươi Yêu Chiến Sĩ, trừ phi gặp phải đoàn đội đông như Huyễn Chân Tông trực tiếp mở huyễn trận loại lớn, mê hoặc tất cả bên trong, bằng không nhiều Yêu Chiến Sĩ như vậy cùng tấn công có thể khiến một đoàn đội phải thua liểng xiểng.
- Bên này hẳn là phương hướng thích hợp nhất để chúng ta tiến vào.
Lữ Phong phân tích một chút. Quả thật, đoàn đội Yêu Chiến Sĩ như Thiên Cung rất sắc bén. Nhưng điều này vẫn không thể nào khiến bọn họ dừng bước chân. Nếu như chỉ có vậy đã sợ đến mức không dám đi, như vậy bọn họ còn chơi cái gì?
- Chúng ta có hai mươi mốt người, hai mươi mốt đối chiến với hai mươi hai. Đánh tốt, tiêu diệt toàn đoàn bọn họ cũng là chuyện rất bình thường.
Trải qua hai lần này đoàn chiến, hiện tại đoàn đội của Vạn Tiên Sơn đã tích tụ đầy đủ tự tin. Tuy nói hai mươi hai tên Yêu Chiến Sĩ nhìn qua rất cứng, nhưng bọn họ vẫn dám đánh.
- Đúng chỉ cần thu thập Thiên Cung, như vậy tiếp theo chúng ta sẽ giành được không gian khá lớn.
Lữ Phong tán thành gật đầu. Vừa nói hắn vừa đưa ánh mắt tìm nhìn về phía Âu Dương.
Không nghi ngờ chút nào, hai lần đoàn chiến có thể nói là thắng lợi kỳ tích đều dựa vào Yêu Cung Thủ thần bí Âu Dương này. Còn lần này bọn họ muốn đối mặt với rất đông Yêu Chiến Sĩ. Nũi tên của Âu Dương vẫn có thểđối phó với bọn họ như với Huyễn Thuật Sư hay không?
Nếu như thời điểm Âu Dương đối mặt với Yêu Chiế vẫn có thể phát huy lực chiến đấu đáng sợ như vậy. Như vậy lần này bọn họ chắc hẳn có thể quét ngang.
Thời điểm Lữ Phong nhìn Âu Dương, thật ra Âu Dương lại đang suy nghĩ một vấn đề, khác. Đối với hắn mà nói Thiên Cung gì đó, hắn thật sự không quá chú ý. Hắn chỉ chú ý nhất chính là Thái Nhất Tông.
Thù hận giữa Âu Dương và Thái Nhất Tông khẳng định sẽ phải có một ngày giải quyết. Tuy nhiên trước khi có năng lực làm được điều đó, Âu Dương muốn đưa cho Thái Nhất Tông một lễ vật trước.
Xương cứng khó gặm nhất sao? Năm đó đội số 7 chính là chuyên gia gặm xương cứng. Mà đoàn đội bây giờ so với đội số 7 ngày đó còn cường đại gấp vạn lần. Thái Nhất Tông có thể ngăn cản bước tiên của bọn họ sao?
- Được, nếu mọi người không có ý kiến, vậy chúng ta đi. Thế lực tám phương sao? Chúng ta đã chơi phải chơi lớn một chút!
Lữ Phong quát to một tiếng. Sau đó tất cảđội ngũ cùng rít gào. Bọn họ bắt đầu thương lượng kỹ càng, sau đó theo theo bản đồ của Miêu Vận Tiến tiến tới vị trí đã định trước...
Phóng tầm mắt nhìn ra, một dãy núi kéo dài ngàn dặm, đột ngột xuất hiện trước mắt. Âu Dương nhìn dãy núi này, trong lòng hắn có chút chấn động. Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được sao một dãy núi lớn như vậy lại có thể hình thành trong nháy mắt?
Ban đầu Âu Dương nghĩ, dãy nũi đột ngột xuất hiện trong nơi chôn xương có thể là huyễn thuật. Nhưng thực tế khi đi tới nơi này, nhìn thấy dãy nũi kia thực sự tồn tại, hắn vẫn bị chấn động.
Đây không phải là huyễn trận. Đây thật sự là một dãy núi. Sông núi, cây cối, tất cả chứng tỏ với mọi người sự sự tồn tại chân thật của nó.
- Dãy núi này đã tồn tại được mười ngày. Chắc hẳn chỉ khoảng hơn hai mươi ngày nữa nó sẽ biến mất.
Lữ Phong nhìn dãy núi này. Hắn vẫn là người có chút hiểu biết nho nhỏ đối với nơi chôn xương.
- Thật khó có thể tưởng tượng. Không ngờ một dãy núi lớn như vậy lại đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Thời Phong ở bên cạnh không nói gì. Thật ra không chỉ hắn. Cho dù là bản thân Lữ Phong cũng cảm thấy nơi chôn xương này quá thần kỳ.
- Thật ra trước đây rất lâu, nơi này được coi như là một mê cảnh. Tuy nhiên sau khi bốn Thánh thú bị phong ấn, nơi này liền trở thành nơi thí luyện trùng kích Thánh thể. Không chỉ là nơi chôn xương này, bốn khu vực khác cũng thần kỳ như vậy. Ngoại trừ vị trí của bốn Thánh thú không thế nào biến hóa ra, trên căn bản mỗi tháng, các vị trí khác đều biến hóa một lần.
Lữ Phong khai báo một chút.
- Chúng ta đi từ phía bên này. Thời Phong cùng Miêu Vận Tiến đi vào xem xét tình huống. Xem thử hiện tại có phải Thiên Cung vẫn đang ở chỗ này hay không.
Lữ Phong là một người cẩn thận. Tuy rằng lúc xuất phát bọn họ đến bây giờ chưa đầy hai giờ, nhưng đối mặt với sự thay đổi trong nháy mắt của nơi chôn xương, thận trọng một chút cũng không có gì sai.
Miêu Vận Tiến vừa tiến vào nói vừa mở một tấm bản đồ do hắn vẽ qua một cách đơn giản. Nơi chôn xương chưa bao giờ có bản đồ chính xác. Bởi vì địa hình nơi chôn xương thường thay đổi. Có khả năng tháng này còn là dòng sông, tháng sau đã biến thành núi cao. Lý do cụ thể tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, vẫn chưa có người nào có thể giải thích được.
Tuy nhiên vẽ bản đồ đơn giản vẫn rất cần thiết. Chí ít trong khoảng thời gian ngắn, tấm bản đồ này có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
- Đội trưởng ngươi xem. Tháng này mới phát hiện ra một dãy núi. Hiện tại ở dãy núi có ít nhất sáu đoàn đội. Nhân số đều khoảng từ hai mươi đến ba mươi người. Đoàn đội có nhân số nhiều nhất chính là Thái Nhất Tông. có thể nhìn thấy Thái Nhất Tông có khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu người. Tuy nhiên có người nói bọn họ có khoảng bốn mươi người. Bởi vì sự tồn tại của Huyễn Thuật Sư, cho nên khó có thể suy đoán được con số cụ thể.
Thu hoạch của Miêu Vận Tiến vẫn tương đối lớn. Không ngờ trên bản đồ sơ lược của hắn không chỉ phác họa rõ vị trí của dãy núi, đồng thời còn đánh dấu đặc biệt vị trí và nhân số của mỗi đoàn.
- Số lượng nhân mã của các đoàn khác là chính xác hay ước chừng?
Lữ Phong biết, bởi vì có sự tồn tại của Huyễn Thuật Sư, cho nên rất nhiều lúc số liệu ngươi nhận được chưa chắc đã là con số thật sự.
- Hẳn là chân thực. Bởi vì suốt trong nửa ngày này, khí thế bên kia ngất trời. Ngoại trừđám người Thái Nhất Tông không có ra tay, các đoàn đội khác đều phát sinh những va chạm nhỏ. Cho nên con số này hẳn vẫn tương đối chính xác.
Miêu Vận Tiến là một người do thám rất chuyên tâm. Hắn không hề giống như Thời Phong, vừa phát hiện mục tiêu lập tức chạy về báo, mà hắn chờđợi rất lâu, sau khi nhận được tin tức chính xác mới lựa chọn trở về báo cáo.
Tin tức tình báo chính xác đại diện cho sự chủ động. Tại nơi chôn xương này, bất kỳ thời điểm nào ngươi cũng phải nhất định đề phòng kẻ địch đánh lén và bị người bao vây.
- Đội trưởng, ngươi xem bên này.
Miêu Vận Tiến chỉ vào dãy núi mọt đội có nhân số ít phía bên trái nói:
- Mọi người nhìn nơi này. Ta cảm thấy chúng ta hẳn nên đột nhập từ bên này. Tuy nhiên nếu đột nhập từ bên này, đội đầu tiên chúng ta gặp phải chính là Thiên Cung. Thiên Cung tổng cộng có hai mươi hai người, toàn bộ đều là Yêu Chiến Sĩ. Cho nên người khác không dám động tới bọn họ
- Được!
Lữ Phong gật đầu. Quả thật đúng như Miêu Vận Tiến đã nói, Yêu Chiến Sĩđều là những người hình thành đại khí muộn. Tuy nhiên điều này không biểu hiện Yêu Chiến Sĩ thời kỳ trước chính là món ăn.
Yêu Chiến Sĩđã thành đoàn, đặc biệt là số lượng đoàn chiến lớn giống như Thiên Cung như thế, tụ tập hơn hai mươi Yêu Chiến Sĩ, trừ phi gặp phải đoàn đội đông như Huyễn Chân Tông trực tiếp mở huyễn trận loại lớn, mê hoặc tất cả bên trong, bằng không nhiều Yêu Chiến Sĩ như vậy cùng tấn công có thể khiến một đoàn đội phải thua liểng xiểng.
- Bên này hẳn là phương hướng thích hợp nhất để chúng ta tiến vào.
Lữ Phong phân tích một chút. Quả thật, đoàn đội Yêu Chiến Sĩ như Thiên Cung rất sắc bén. Nhưng điều này vẫn không thể nào khiến bọn họ dừng bước chân. Nếu như chỉ có vậy đã sợ đến mức không dám đi, như vậy bọn họ còn chơi cái gì?
- Chúng ta có hai mươi mốt người, hai mươi mốt đối chiến với hai mươi hai. Đánh tốt, tiêu diệt toàn đoàn bọn họ cũng là chuyện rất bình thường.
Trải qua hai lần này đoàn chiến, hiện tại đoàn đội của Vạn Tiên Sơn đã tích tụ đầy đủ tự tin. Tuy nói hai mươi hai tên Yêu Chiến Sĩ nhìn qua rất cứng, nhưng bọn họ vẫn dám đánh.
- Đúng chỉ cần thu thập Thiên Cung, như vậy tiếp theo chúng ta sẽ giành được không gian khá lớn.
Lữ Phong tán thành gật đầu. Vừa nói hắn vừa đưa ánh mắt tìm nhìn về phía Âu Dương.
Không nghi ngờ chút nào, hai lần đoàn chiến có thể nói là thắng lợi kỳ tích đều dựa vào Yêu Cung Thủ thần bí Âu Dương này. Còn lần này bọn họ muốn đối mặt với rất đông Yêu Chiến Sĩ. Nũi tên của Âu Dương vẫn có thểđối phó với bọn họ như với Huyễn Thuật Sư hay không?
Nếu như thời điểm Âu Dương đối mặt với Yêu Chiế vẫn có thể phát huy lực chiến đấu đáng sợ như vậy. Như vậy lần này bọn họ chắc hẳn có thể quét ngang.
Thời điểm Lữ Phong nhìn Âu Dương, thật ra Âu Dương lại đang suy nghĩ một vấn đề, khác. Đối với hắn mà nói Thiên Cung gì đó, hắn thật sự không quá chú ý. Hắn chỉ chú ý nhất chính là Thái Nhất Tông.
Thù hận giữa Âu Dương và Thái Nhất Tông khẳng định sẽ phải có một ngày giải quyết. Tuy nhiên trước khi có năng lực làm được điều đó, Âu Dương muốn đưa cho Thái Nhất Tông một lễ vật trước.
Xương cứng khó gặm nhất sao? Năm đó đội số 7 chính là chuyên gia gặm xương cứng. Mà đoàn đội bây giờ so với đội số 7 ngày đó còn cường đại gấp vạn lần. Thái Nhất Tông có thể ngăn cản bước tiên của bọn họ sao?
- Được, nếu mọi người không có ý kiến, vậy chúng ta đi. Thế lực tám phương sao? Chúng ta đã chơi phải chơi lớn một chút!
Lữ Phong quát to một tiếng. Sau đó tất cảđội ngũ cùng rít gào. Bọn họ bắt đầu thương lượng kỹ càng, sau đó theo theo bản đồ của Miêu Vận Tiến tiến tới vị trí đã định trước...
Phóng tầm mắt nhìn ra, một dãy núi kéo dài ngàn dặm, đột ngột xuất hiện trước mắt. Âu Dương nhìn dãy núi này, trong lòng hắn có chút chấn động. Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được sao một dãy núi lớn như vậy lại có thể hình thành trong nháy mắt?
Ban đầu Âu Dương nghĩ, dãy nũi đột ngột xuất hiện trong nơi chôn xương có thể là huyễn thuật. Nhưng thực tế khi đi tới nơi này, nhìn thấy dãy nũi kia thực sự tồn tại, hắn vẫn bị chấn động.
Đây không phải là huyễn trận. Đây thật sự là một dãy núi. Sông núi, cây cối, tất cả chứng tỏ với mọi người sự sự tồn tại chân thật của nó.
- Dãy núi này đã tồn tại được mười ngày. Chắc hẳn chỉ khoảng hơn hai mươi ngày nữa nó sẽ biến mất.
Lữ Phong nhìn dãy núi này. Hắn vẫn là người có chút hiểu biết nho nhỏ đối với nơi chôn xương.
- Thật khó có thể tưởng tượng. Không ngờ một dãy núi lớn như vậy lại đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Thời Phong ở bên cạnh không nói gì. Thật ra không chỉ hắn. Cho dù là bản thân Lữ Phong cũng cảm thấy nơi chôn xương này quá thần kỳ.
- Thật ra trước đây rất lâu, nơi này được coi như là một mê cảnh. Tuy nhiên sau khi bốn Thánh thú bị phong ấn, nơi này liền trở thành nơi thí luyện trùng kích Thánh thể. Không chỉ là nơi chôn xương này, bốn khu vực khác cũng thần kỳ như vậy. Ngoại trừ vị trí của bốn Thánh thú không thế nào biến hóa ra, trên căn bản mỗi tháng, các vị trí khác đều biến hóa một lần.
Lữ Phong khai báo một chút.
- Chúng ta đi từ phía bên này. Thời Phong cùng Miêu Vận Tiến đi vào xem xét tình huống. Xem thử hiện tại có phải Thiên Cung vẫn đang ở chỗ này hay không.
Lữ Phong là một người cẩn thận. Tuy rằng lúc xuất phát bọn họ đến bây giờ chưa đầy hai giờ, nhưng đối mặt với sự thay đổi trong nháy mắt của nơi chôn xương, thận trọng một chút cũng không có gì sai.
/1220
|