Khi Âu Dương nói ra những lời này, người kia lần đầu tiên không bắt chước lời nói của Âu Dương, mà ngây ngô gật đầu.
Cảm giác này thật giống như một đứa trẻ cho ngươi mấy vấn đề, sau khi ngươi trả lời được, hắn có vẻ rất giật mình.
- Hỏa diễm hóa!
Âu Dương cũng không định nói thêm cái gì với gia hỏa này, trong lòng hắn đang nghĩ đến làm thế nào khống chế gia hỏa trước mặt, nhưng suy nghĩ của hắn vừa mới xuất hiện liền nhìn thấy trước mặt ầm một tiếng, hóa thành hỏa diễm, sau đó quay xung quanh thân thể Âu Dương, bắt đầu biến thành linh hồn hỏa diễm!
Cùng lúc đó tất cả hỏa diễm xung quanh đều bắt đầu lấy một loại phương thức không thể tưởng tượng tiến vào trong thân thể của mình.
Âu Dương cũng không biết là, khi hắn đang hấp thu hỏa diễm, chiến đấu bên ngoài sớm đã long trời lở đất. Tám phân thân của Ngụy Bỉnh Dập bị diệt ba, Lý Thu Linh và Phiến công tử bị thương, cây búa của Lý Thu Linh đã sớm không biết tung tích, tranh vẽ sơn hà xã tắc mà Phiến công tử kia mang theo cũng sớm đã tan biến. Khi chiến đấu vừa rồi, Phiến công tử đã liều chết chuyển sơn hà xã tắc từ trong cây quạt ra ngoài đập người.
Trên đầu cây trường thương của Bạch Tinh cũng đã dính vết máu, vết máu chính là của Kim Chung Đồng Tử. Lúc này chuông vàng của Kim Chung Đồng Tử cũng không phát ra âm nữa, bởi vì một thương vừa rồi của Bạch Tinh đã trực tiếp xuyên thấu qua cả Kim Chung Đồng Tử, nhưng cũng không cắm vào yếu hại, bằng không, Kim Chung Đồng Tử đã phát lạnh giống như chuông vàng của hắn.
Tranh đấu như vậy khiến mọi người đều đỏ mắt, không ai phát hiện, khi tranh đấu đang diễn ra, một động khẩu hồng sắc nhỏ bé xuất hiện trong ngoại vực, sau đó rất nhiều huyết lực giống như điên lao vào trong động khẩu này.
Âu Dương đứng ở đó, lúc này hắn đã hoàn tất hấp thu hỏa diễm, tên ngây ngô cũng đứng ở đó, hắn chỉ điểm mở ra thông đạo của ngoại vực, sau đó nhìn thấy rất nhiều huyết lực ngưng tụ thành thực thể, tiến nhập vào trong thân thể của hỏa diễm thực thể, bắt đầu cường hóa khối thân thể này!
- Đây mới là biến thái! Ngay cả ta cũng không biến thái như vậy!
Âu Dương nhìn thân thể điên cuồng cường hóa, hắn rất hoài nghi, người này có phải sẽ trực tiếp bị đẩy thành một chí cao vô thượng không?
Khi Âu Dương đang suy nghĩ những chuyện này, hắn phát hiện một luồng lực đẩy cực lớn, bất kể hắn nghĩ như thế nào trực tiếp quăng hắn ra bên ngoài! Âu Dương rất muốn kêu to "Không"! Nhưng hắn không có cách nào, trong nháy mắt hắn sắp rời đi rõ ràng nhìn thấy tên ngây ngô mỉm cười với mình, trong nụ cười còn có mấy phần luyến tiếc....
Âu Dương cách tên ngây ngô càng lúc càng xa, lúc này trong lòng Âu Dương sinh ra một cảm giác, giống như một phần linh hồn của mình rời khỏi mình, cảm giác trống rổng của linh hồn khiến Âu Dương không nhịn được muốn dừng lại nắm lấy hắn.
Nhưng bất luận Âu Dương nỗ lực như thế nào, cuối cùng vẫn không thể dừng lại, hắn chỉ có thể dùng mắt nhìn, dùng trái tim cảm thụ, cảm nhận cảm giác trống rỗng trong thân thể.
Không sai, linh hồn hỏa diễm không biết vì sao rời khỏi Âu Dương, lần đầu tiên Âu Dương cảm thụ được bị ruồng bỏ, hơn nữa còn là ruồng bỏ như vậy, nhưng lúc này Âu Dương lại sinh ra cảm giác phẫn nộ. Dù sao bất luận nói như thế nào linh hồn hỏa diễm cũng là một phần của hắn, ở cùng hắn một thời gian dài như vậy, kỳ thực sớm cũng đã dung hợp với linh hồn của Âu Dương.
- Ầm!
Âu Dương cảm giác không gian xung quanh sụp đổ, sau đó mình bị một luồng lực lượng cực lớn xé rách ném đi. Trong nháy mắt Âu Dương đi ra phát hiện các loại đại chiêu bay lượn xung quanh, trong tinh không ngoại vực đã sụp đổ rất nhiều nơi, bởi vậy có thể tưởng tượng chiến đấu vừa rồi kịch liệt và hung tàn cỡ nào.
- Ầm!
Âu Dương cảm giác bên tai mình bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, sau đó cảm giác một trận ba động cực lớn đánh về phía mình. Không thể không nói, lúc này Âu Dương xác thực còn chưa hồi tỉnh sau khi linh hồn hỏa diễm rời khỏi thân thể mình, cho nên một kích này trực tiếp đánh lên thân thể Âu Dương.
Mặc dù linh hồn hỏa diễm biến mất, nhưng cũng không có nghĩa Âu Dương là quả hồng mềm. Mặc dù công kích lần này rất cường đại, nhưng đánh lên người Âu Dương còn chưa đến mức làm Âu Dương bị thương, dù sao đây chỉ là dư ba mà thôi.
Nhưng thoáng chốc lại khiến Âu Dương từ trong kinh ngạc tỉnh lại, Âu Dương nhìn biển tinh không thầm nói:
- Linh hồn hỏa diễm đối với ta thật sự rất trọng yếu, nhưng cũng không có nghĩa thiếu nó ta sẽ chết. Với ta mà nói, linh hồn hỏa diễm chỉ là một loại năng lực biến năng lượng của ta trở nên mạnh nhất mà thôi, cho dù thiếu khuyết, ta cũng vẫn là Thần Tiễn!
Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, hai mắt Âu Dương bỗng nhiên phóng xuất một đạo quang mang, chỉ có điều lúc này trên người Âu Dương không còn huyết quang đại biểu cho thân phận của hắn.
Trước đây Âu Dương khẽ động, trong thiên địa đều là huyết sắc bay múa, nhưng hiện tại Âu Dương gần như một người bình thường, bất luận hắn di động như thế nào, lực lượng của hắn đều vô sắc, căn bản không thể bị người ta nhìn thấy.
Chuyện này cũng có chút quan hệ đến công pháp tu luyện của Âu Dương, phương pháp thánh chiến mà Âu Dương tu luyện rất khác với những công pháp khác, tính ẩn giấu của phương pháp thánh chiến mạnh hơn một ít!
- Ầm!
Ngoại vực lần thứ hai rung động, nhìn thấy từ xa một thương của Bạch Tinh đánh bay chuông vàng của Kim Chung Đồng Tử, khiến chuông vàng trực tiếp vỡ vụn biến thành mảnh nhỏ, đồng thời phất trần của Khâu Vân Bình cũng như vạn đạo cương châm oanh kích lên ngực Bạch Tinh. Ngực Bạch Tinh trực tiếp bị mở ra một động lớn. Đồng thời thân thể của Bạch Tinh cũng nghiền nát, chỉ để lại linh hồn phi độn ra, bọc kim quang chạy về phía xa!
- Trốn đi đâu!
Khâu Vân Bình biết, phải giết Bạch Tinh ngay trong lúc này, nếu như hiện tại không giết chết được hắn, như vậy sau khi linh hồn của hắn đào tẩu, hắn vẫn có thể trọng tố thân thể.
- Bạch Tinh!
Bên kia phân thân của Ngụy Bỉnh Dập chỉ còn lại năm, lúc này năm phân thân vẫn có thể áp chế Lý Thu Linh và Phiến công tử. Cây quạt trong tay Phiến công tử chỉ còn lại mặt quạt trống không, sơn hà xã tắc ở trên mặt quạt sớm đã bay ra toàn bộ. Nếu như không phải sơn hà xã tắc này trấn áp, phỏng chừng phân thân của Ngụy Bỉnh Dập vần còn bảy.
Bảy đánh một, Ngụy Bỉnh Dập kiên trì không được bao lâu, nhưng thời gian ngắn ngủi cũng chỉ là tương đối. Dưới tình huống bình thường, nếu hỏa lực của Ngụy Bỉnh Dập toàn bộ khai hỏa, chí ít cũng có thể duy trì chiến đấu liên tục hơn hai ngày, dù sao đây là tổ cấp cường giả, lực lượng cơ thể vô biên.
- Muốn đuổi giết hắn! Phải qua cửa của ta trước!
Một cái bóng chợt lóe đã chắn phía sau linh hồn của Bạch Tinh đang chạy trốn, nhìn thấy Âu Dương đột nhiên bắt lấy linh hồn của Bạch Tinh, linh hồn Bạch Tinh vù một tiếng đã bị Âu Dương nắm trong tay.
Lần này khiến Bạch Tinh thật sự sợ hãi, Bạch Tinh còn tưởng rằng Khâu Vân Bình đột nhiên xuất thủ bắt được linh hồn của mình, nếu như vậy, hôm nay phỏng chừng chính là ngày Yêu Tổ hắn ngã xuống. Khi Bạch Tinh nhìn thấy người đó không phải Khâu Vân Bình mà là Âu Dương, hắn thở dài một hơi.
Cảm giác này thật giống như một đứa trẻ cho ngươi mấy vấn đề, sau khi ngươi trả lời được, hắn có vẻ rất giật mình.
- Hỏa diễm hóa!
Âu Dương cũng không định nói thêm cái gì với gia hỏa này, trong lòng hắn đang nghĩ đến làm thế nào khống chế gia hỏa trước mặt, nhưng suy nghĩ của hắn vừa mới xuất hiện liền nhìn thấy trước mặt ầm một tiếng, hóa thành hỏa diễm, sau đó quay xung quanh thân thể Âu Dương, bắt đầu biến thành linh hồn hỏa diễm!
Cùng lúc đó tất cả hỏa diễm xung quanh đều bắt đầu lấy một loại phương thức không thể tưởng tượng tiến vào trong thân thể của mình.
Âu Dương cũng không biết là, khi hắn đang hấp thu hỏa diễm, chiến đấu bên ngoài sớm đã long trời lở đất. Tám phân thân của Ngụy Bỉnh Dập bị diệt ba, Lý Thu Linh và Phiến công tử bị thương, cây búa của Lý Thu Linh đã sớm không biết tung tích, tranh vẽ sơn hà xã tắc mà Phiến công tử kia mang theo cũng sớm đã tan biến. Khi chiến đấu vừa rồi, Phiến công tử đã liều chết chuyển sơn hà xã tắc từ trong cây quạt ra ngoài đập người.
Trên đầu cây trường thương của Bạch Tinh cũng đã dính vết máu, vết máu chính là của Kim Chung Đồng Tử. Lúc này chuông vàng của Kim Chung Đồng Tử cũng không phát ra âm nữa, bởi vì một thương vừa rồi của Bạch Tinh đã trực tiếp xuyên thấu qua cả Kim Chung Đồng Tử, nhưng cũng không cắm vào yếu hại, bằng không, Kim Chung Đồng Tử đã phát lạnh giống như chuông vàng của hắn.
Tranh đấu như vậy khiến mọi người đều đỏ mắt, không ai phát hiện, khi tranh đấu đang diễn ra, một động khẩu hồng sắc nhỏ bé xuất hiện trong ngoại vực, sau đó rất nhiều huyết lực giống như điên lao vào trong động khẩu này.
Âu Dương đứng ở đó, lúc này hắn đã hoàn tất hấp thu hỏa diễm, tên ngây ngô cũng đứng ở đó, hắn chỉ điểm mở ra thông đạo của ngoại vực, sau đó nhìn thấy rất nhiều huyết lực ngưng tụ thành thực thể, tiến nhập vào trong thân thể của hỏa diễm thực thể, bắt đầu cường hóa khối thân thể này!
- Đây mới là biến thái! Ngay cả ta cũng không biến thái như vậy!
Âu Dương nhìn thân thể điên cuồng cường hóa, hắn rất hoài nghi, người này có phải sẽ trực tiếp bị đẩy thành một chí cao vô thượng không?
Khi Âu Dương đang suy nghĩ những chuyện này, hắn phát hiện một luồng lực đẩy cực lớn, bất kể hắn nghĩ như thế nào trực tiếp quăng hắn ra bên ngoài! Âu Dương rất muốn kêu to "Không"! Nhưng hắn không có cách nào, trong nháy mắt hắn sắp rời đi rõ ràng nhìn thấy tên ngây ngô mỉm cười với mình, trong nụ cười còn có mấy phần luyến tiếc....
Âu Dương cách tên ngây ngô càng lúc càng xa, lúc này trong lòng Âu Dương sinh ra một cảm giác, giống như một phần linh hồn của mình rời khỏi mình, cảm giác trống rổng của linh hồn khiến Âu Dương không nhịn được muốn dừng lại nắm lấy hắn.
Nhưng bất luận Âu Dương nỗ lực như thế nào, cuối cùng vẫn không thể dừng lại, hắn chỉ có thể dùng mắt nhìn, dùng trái tim cảm thụ, cảm nhận cảm giác trống rỗng trong thân thể.
Không sai, linh hồn hỏa diễm không biết vì sao rời khỏi Âu Dương, lần đầu tiên Âu Dương cảm thụ được bị ruồng bỏ, hơn nữa còn là ruồng bỏ như vậy, nhưng lúc này Âu Dương lại sinh ra cảm giác phẫn nộ. Dù sao bất luận nói như thế nào linh hồn hỏa diễm cũng là một phần của hắn, ở cùng hắn một thời gian dài như vậy, kỳ thực sớm cũng đã dung hợp với linh hồn của Âu Dương.
- Ầm!
Âu Dương cảm giác không gian xung quanh sụp đổ, sau đó mình bị một luồng lực lượng cực lớn xé rách ném đi. Trong nháy mắt Âu Dương đi ra phát hiện các loại đại chiêu bay lượn xung quanh, trong tinh không ngoại vực đã sụp đổ rất nhiều nơi, bởi vậy có thể tưởng tượng chiến đấu vừa rồi kịch liệt và hung tàn cỡ nào.
- Ầm!
Âu Dương cảm giác bên tai mình bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, sau đó cảm giác một trận ba động cực lớn đánh về phía mình. Không thể không nói, lúc này Âu Dương xác thực còn chưa hồi tỉnh sau khi linh hồn hỏa diễm rời khỏi thân thể mình, cho nên một kích này trực tiếp đánh lên thân thể Âu Dương.
Mặc dù linh hồn hỏa diễm biến mất, nhưng cũng không có nghĩa Âu Dương là quả hồng mềm. Mặc dù công kích lần này rất cường đại, nhưng đánh lên người Âu Dương còn chưa đến mức làm Âu Dương bị thương, dù sao đây chỉ là dư ba mà thôi.
Nhưng thoáng chốc lại khiến Âu Dương từ trong kinh ngạc tỉnh lại, Âu Dương nhìn biển tinh không thầm nói:
- Linh hồn hỏa diễm đối với ta thật sự rất trọng yếu, nhưng cũng không có nghĩa thiếu nó ta sẽ chết. Với ta mà nói, linh hồn hỏa diễm chỉ là một loại năng lực biến năng lượng của ta trở nên mạnh nhất mà thôi, cho dù thiếu khuyết, ta cũng vẫn là Thần Tiễn!
Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, hai mắt Âu Dương bỗng nhiên phóng xuất một đạo quang mang, chỉ có điều lúc này trên người Âu Dương không còn huyết quang đại biểu cho thân phận của hắn.
Trước đây Âu Dương khẽ động, trong thiên địa đều là huyết sắc bay múa, nhưng hiện tại Âu Dương gần như một người bình thường, bất luận hắn di động như thế nào, lực lượng của hắn đều vô sắc, căn bản không thể bị người ta nhìn thấy.
Chuyện này cũng có chút quan hệ đến công pháp tu luyện của Âu Dương, phương pháp thánh chiến mà Âu Dương tu luyện rất khác với những công pháp khác, tính ẩn giấu của phương pháp thánh chiến mạnh hơn một ít!
- Ầm!
Ngoại vực lần thứ hai rung động, nhìn thấy từ xa một thương của Bạch Tinh đánh bay chuông vàng của Kim Chung Đồng Tử, khiến chuông vàng trực tiếp vỡ vụn biến thành mảnh nhỏ, đồng thời phất trần của Khâu Vân Bình cũng như vạn đạo cương châm oanh kích lên ngực Bạch Tinh. Ngực Bạch Tinh trực tiếp bị mở ra một động lớn. Đồng thời thân thể của Bạch Tinh cũng nghiền nát, chỉ để lại linh hồn phi độn ra, bọc kim quang chạy về phía xa!
- Trốn đi đâu!
Khâu Vân Bình biết, phải giết Bạch Tinh ngay trong lúc này, nếu như hiện tại không giết chết được hắn, như vậy sau khi linh hồn của hắn đào tẩu, hắn vẫn có thể trọng tố thân thể.
- Bạch Tinh!
Bên kia phân thân của Ngụy Bỉnh Dập chỉ còn lại năm, lúc này năm phân thân vẫn có thể áp chế Lý Thu Linh và Phiến công tử. Cây quạt trong tay Phiến công tử chỉ còn lại mặt quạt trống không, sơn hà xã tắc ở trên mặt quạt sớm đã bay ra toàn bộ. Nếu như không phải sơn hà xã tắc này trấn áp, phỏng chừng phân thân của Ngụy Bỉnh Dập vần còn bảy.
Bảy đánh một, Ngụy Bỉnh Dập kiên trì không được bao lâu, nhưng thời gian ngắn ngủi cũng chỉ là tương đối. Dưới tình huống bình thường, nếu hỏa lực của Ngụy Bỉnh Dập toàn bộ khai hỏa, chí ít cũng có thể duy trì chiến đấu liên tục hơn hai ngày, dù sao đây là tổ cấp cường giả, lực lượng cơ thể vô biên.
- Muốn đuổi giết hắn! Phải qua cửa của ta trước!
Một cái bóng chợt lóe đã chắn phía sau linh hồn của Bạch Tinh đang chạy trốn, nhìn thấy Âu Dương đột nhiên bắt lấy linh hồn của Bạch Tinh, linh hồn Bạch Tinh vù một tiếng đã bị Âu Dương nắm trong tay.
Lần này khiến Bạch Tinh thật sự sợ hãi, Bạch Tinh còn tưởng rằng Khâu Vân Bình đột nhiên xuất thủ bắt được linh hồn của mình, nếu như vậy, hôm nay phỏng chừng chính là ngày Yêu Tổ hắn ngã xuống. Khi Bạch Tinh nhìn thấy người đó không phải Khâu Vân Bình mà là Âu Dương, hắn thở dài một hơi.
/1220
|