- Dẫn đường cho ta, ta phải đích thân đi xem xem rút cuộc là người như thế nào!
Tôn Hành Quyền quay sang nói với một gã thái giám, nhưng tên thái giám lập tức ngăn cản!
- Không được bệ hạ, quá nguy hiểm. Lão nô tuyệt đối không cho phép bệ hạ đi vào.
Lúc này lão thái giám thật sự biến thành một người đàn ông, có can đảm kháng chỉ, còn có thể nói những lời đại nghĩa như vậy, hắn tuyệt đối là người đầu tiên.
Trong ngự hoa viên, Vân Sinh công chúa vốn đang thưởng tuyết cũng nhíu mày. Khi nghe thấy có cường giả nhân loại không thể ngăn cản xông tới, nàng biết chuyện này không đáng tin. Nếu thực sự có cường giả như vậy còn cần xông vào hoàng cung? Sợ rằng chỉ cần một kích cũng đủ đánh nát toàn bộ tiểu thế giới này. Vân Sinh công chúa không cho rằng cường giả như vậy lại buồn chán xông vào Đại Vận hoàng thành của bọn họ, chuyện này cũng quá vô vị.
Lúc này, Âu Dương đã bị vô số người bao vây. Hắn nhìn đám binh sĩ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hắn biết, lúc này phần lớn bọn họ cũng không phải muốn bảo trì động tác này, mà là bọn họ đã bị đông cứng
- Kêu Tôn Hành Quyền tới gặp ta
Âu Dương rất kiêu ngạo kêu lên. Nhưng những lời này của hắn vừa mới xuất khẩu, nhất thời có một đám binh sĩ thở phù phù ngã xuống mặt đất! Cảnh tượng này thật sự rất chấn động. Rất nhiều người nhìn thấy màn này đều sợ hãi, trong mắt bọn họ, cường giả mà mình vây bắt có lẽ là một sát nhân siêu cấp có thể dùng thanh âm giết người!
Nhưng trên thực tế Âu Dương lại biết, mấy người kia không phải bị thanh âm của mình đánh ngã, bọn họ ngã xuống căn bản vì khí trời quá lạnh, dẫn tới bọn họ bị đông cứng, hai chân mềm nhũn mới ngã xuống mặt đất. . .
- Bệ hạ đã rời đi rồi, cho dù ngươi giết sạch chúng ta, chúng ta cũng thề sống chết không bỏ!
Một gã nhìn qua rất đàn ông lớn tiếng la hét, nhưng hắn nói tương đối mờ ám. Cái gì là thề sống chết không bỏ? Các ngươi đều là đại lão gia, nói thề sống chết không bỏ với ta không phải quá khôi hài hay sao.
- Hơn nữa ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng quá kiêu ngạo, quốc sư của chúng ta đã nhận được tin tức, sợ rằng không lâu nữa sẽ đến đây, đến lúc đó cho dù ngươi muốn chạy cũng không đi được, cho nên ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại chúng ta tránh đường cho ngươi, cho ngươi đi, chúng ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. . .
Khi nghe thấy những lời này, Âu Dương hoàn toàn choáng váng. Đây là hộ vệ gì chứ, bị người ta đánh tới cửa, kết quả lại chỉ nói với người ta, chỉ cần không gây sự, chúng ta có thể tránh đường cho ngươi đi!
Hộ vệ này thật sự là quá tận trung với công việc. Âu Dương nhất thời cũng có hứng thú chơi đùa, hắn nhìn đám binh sĩ vây bắt dày đặc xung quanh, mở miệng nói:
- Các ngươi tránh đường cho ta đi! Chỉ cần các ngươi tránh đường ta sẽ đi!
Vắng vẻ! Trong nháy mắt xung quanh rơi vào vắng vẻ, chỉ có những bông hoa tuyết từ trên cao rơi xuống phía dưới, phát ra một số thanh âm yếu ớt. Khi Âu Dương vừa dứt lời lại không có bất cứ người nào tránh đường cho hắn, cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị!
Bọn họ rõ ràng kêu lên muốn nhường đường cho Âu Dương, để Âu Dương rời khỏi. Hiện tại cường giả này nói muốn rời khỏi, nhưng tất cả bọn họ lại đứng ngây ra tại chỗ....
Không sai, mặc dù những binh sĩ này rất tinh nhuệ, nhưng đứng ở đây hồi lâu đã tê cứng, hiện tại thân thể còn tốt hơn mấy người vừa ngã xuống, vẫn có thể đứng được, nhưng tuyệt đối không thể cử động.
Cho nên trên thực tế, trong đám người vây bắt Âu Dương, người chân chính có sức chiến đấu cơ bản là không có.
Lúc này, trong phủ quốc sư, một người mặc phục sức thống lĩnh, hiển nhiên cũng thuộc về Thiểm Đao Doanh, giống như một con dã cẩu thoát cương điên cuồng nhảy vào trong phủ quốc sư phủ, vừa xông vào vừa gào khóc kêu lên:
- Quốc sư đại nhân! Mau tiến cung bảo vệ bệ hạ! Quốc sư đại nhân! Xảy ra chuyện lớn rồi.
Thống lĩnh Thiểm Đao Doanh biểu hiện không giống như đến cầu viện, mà giống như chuẩn bị về chịu tang . . .
Khi thanh âm này truyền đến tai Uân Thanh, Uân Thanh biết rằng áp lực của mình rất lớn. Hắn thề, hắn tuyệt đối không cảm thụ được khí tức của cường giả trên thất giai tiến vào hoàng cung. Hơn nữa cường giả này muốn đi vào hoàng thành, bất luận là bay trên trời hay độn địa đều không thể không va chạm vào huyễn thuật của mình, chỉ cần va chạm vào huyễn thuật của mình, mình hoàn toàn không có lý do gì không phát hiện.
Nhưng nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm của tên thống lĩnh, Uân Thanh đương nhiên không cho rằng hắn lừa dối mình. Dù sao chuyện này cũng quá hệ trọng.
Uân Thanh vội vã ngồi dậy, khi thấy dáng dấp chật vật của tên thống lĩnh, Uân Thanh mới minh bạch, sợ rằng thực sự có cường giả tiến vào hoàng cung.
- Người tới là ai!
Uân Thanh nhìn tên thống lĩnh lớn tiếng quát hỏi. Tên thống lĩnh vẻ mặt uể oải nói:
- Bẩm báo quốc sư đại nhân, chúng tôi cũng không biết, nhưng người này cực kỳ cường đại, toàn bộ Thiểm Đao Doanh đã bị diệt!
Tên thống lĩnh nói không sai, Thiểm Đao Doanh đã toàn quân bị diệt, nhưng chuyện này có quan hệ gì đến Âu Dương? Bọn họ phân nửa là tự mình đông cứng ngã xuống, một bộ phận khác là chạy Ma ra tông siêu cấp, cộng thêm tối hôm trước vui vẻ với nữ nhân tạo thành, căn bản không có liên quan đến Âu Dương, ngươi nói như vậy thật sự quá oan ức cho Âu Dương.
- Cái gì! Thiểm Đao Doanh toàn quân bị diệt!
Uân Thanh hít một ngụm lãnh khí, hắn biết rõ thực lực của Thiểm Đao Doanh hơn bất cứ người nào, cho dù là hắn hoặc là cường giả cấp bậc như Bì Khánh Phong xuất thủ đối phó Thiểm Đao Doanh cũng không thể tiêu diệt trong nhất thời. Thiểm Đao Doanh không chỉ là đánh độc lập, sở trường mạnh nhất của bọn họ chính là một bộ trận pháp cùng tấn công, trận pháp này chính là trận pháp siêu cấp không có đối thủ dưới cửu giai đỉnh phong.
Nhưng hiện tại lại có người nói với Uân Thanh, có người trong nháy mắt tiêu diệt toàn bộ Thiểm Đao Doanh, cảm giác đầu tiên của Uân Thanh chính đây là một trò bịp!
- Quốc sư đại nhân, lúc này trong hoàng cung đều đang nói, nhân loại đã không thể ngăn cản bước chân của hắn, xin quốc sư đại nhân ra tay!
Uân Thanh suy nghĩ người này có thể là địch quốc hay không? Nhưng hắn vừa nghĩ cũng minh bạch, nếu địch quốc có cường giả cường đại như vậy, không nên xông vào hoàng cung, mà nên ám sát hắn hoặc là ám sát Bì Khánh phong.
Sau khi giết chết Uân Thanh, toàn bộ Đại Vận tất nhiên sẽ xuất hiện náo động, dù sao quốc sư cũng là người mạnh nhất của quốc gia, đây là chuyện không cần nghi ngờ. Còn giết Bì Khánh Phong càng lợi hại hơn, Bì Khánh Phong nắm trong tay hai phần ba binh mã toàn bộ Đại Vận, một khi Bì Khánh Phong chết, như vậy toàn bộ quân đội Đại Vận sẽ náo động, hậu quả này Đại Vận không thể gánh chịu.
Cho nên Uân Thanh suy nghĩ hồi lâu phát hiện, đây tuyệt đối không thể là cường giả địch quốc, hơn nữa địch quốc cũng tuyệt đối không thể xuất hiện cường giả như vậy. Uân Thanh thoáng suy tư một hồi, cuối cùng trên mặt xuất hiện vẻ khổ sở:
- Ngươi nói không sai, nếu như hắn thực sự muốn xông vào nơi này, sợ rằng nhân loại thực sự đã không thể ngăn cản hắn.
Tôn Hành Quyền quay sang nói với một gã thái giám, nhưng tên thái giám lập tức ngăn cản!
- Không được bệ hạ, quá nguy hiểm. Lão nô tuyệt đối không cho phép bệ hạ đi vào.
Lúc này lão thái giám thật sự biến thành một người đàn ông, có can đảm kháng chỉ, còn có thể nói những lời đại nghĩa như vậy, hắn tuyệt đối là người đầu tiên.
Trong ngự hoa viên, Vân Sinh công chúa vốn đang thưởng tuyết cũng nhíu mày. Khi nghe thấy có cường giả nhân loại không thể ngăn cản xông tới, nàng biết chuyện này không đáng tin. Nếu thực sự có cường giả như vậy còn cần xông vào hoàng cung? Sợ rằng chỉ cần một kích cũng đủ đánh nát toàn bộ tiểu thế giới này. Vân Sinh công chúa không cho rằng cường giả như vậy lại buồn chán xông vào Đại Vận hoàng thành của bọn họ, chuyện này cũng quá vô vị.
Lúc này, Âu Dương đã bị vô số người bao vây. Hắn nhìn đám binh sĩ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hắn biết, lúc này phần lớn bọn họ cũng không phải muốn bảo trì động tác này, mà là bọn họ đã bị đông cứng
- Kêu Tôn Hành Quyền tới gặp ta
Âu Dương rất kiêu ngạo kêu lên. Nhưng những lời này của hắn vừa mới xuất khẩu, nhất thời có một đám binh sĩ thở phù phù ngã xuống mặt đất! Cảnh tượng này thật sự rất chấn động. Rất nhiều người nhìn thấy màn này đều sợ hãi, trong mắt bọn họ, cường giả mà mình vây bắt có lẽ là một sát nhân siêu cấp có thể dùng thanh âm giết người!
Nhưng trên thực tế Âu Dương lại biết, mấy người kia không phải bị thanh âm của mình đánh ngã, bọn họ ngã xuống căn bản vì khí trời quá lạnh, dẫn tới bọn họ bị đông cứng, hai chân mềm nhũn mới ngã xuống mặt đất. . .
- Bệ hạ đã rời đi rồi, cho dù ngươi giết sạch chúng ta, chúng ta cũng thề sống chết không bỏ!
Một gã nhìn qua rất đàn ông lớn tiếng la hét, nhưng hắn nói tương đối mờ ám. Cái gì là thề sống chết không bỏ? Các ngươi đều là đại lão gia, nói thề sống chết không bỏ với ta không phải quá khôi hài hay sao.
- Hơn nữa ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng quá kiêu ngạo, quốc sư của chúng ta đã nhận được tin tức, sợ rằng không lâu nữa sẽ đến đây, đến lúc đó cho dù ngươi muốn chạy cũng không đi được, cho nên ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại chúng ta tránh đường cho ngươi, cho ngươi đi, chúng ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. . .
Khi nghe thấy những lời này, Âu Dương hoàn toàn choáng váng. Đây là hộ vệ gì chứ, bị người ta đánh tới cửa, kết quả lại chỉ nói với người ta, chỉ cần không gây sự, chúng ta có thể tránh đường cho ngươi đi!
Hộ vệ này thật sự là quá tận trung với công việc. Âu Dương nhất thời cũng có hứng thú chơi đùa, hắn nhìn đám binh sĩ vây bắt dày đặc xung quanh, mở miệng nói:
- Các ngươi tránh đường cho ta đi! Chỉ cần các ngươi tránh đường ta sẽ đi!
Vắng vẻ! Trong nháy mắt xung quanh rơi vào vắng vẻ, chỉ có những bông hoa tuyết từ trên cao rơi xuống phía dưới, phát ra một số thanh âm yếu ớt. Khi Âu Dương vừa dứt lời lại không có bất cứ người nào tránh đường cho hắn, cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị!
Bọn họ rõ ràng kêu lên muốn nhường đường cho Âu Dương, để Âu Dương rời khỏi. Hiện tại cường giả này nói muốn rời khỏi, nhưng tất cả bọn họ lại đứng ngây ra tại chỗ....
Không sai, mặc dù những binh sĩ này rất tinh nhuệ, nhưng đứng ở đây hồi lâu đã tê cứng, hiện tại thân thể còn tốt hơn mấy người vừa ngã xuống, vẫn có thể đứng được, nhưng tuyệt đối không thể cử động.
Cho nên trên thực tế, trong đám người vây bắt Âu Dương, người chân chính có sức chiến đấu cơ bản là không có.
Lúc này, trong phủ quốc sư, một người mặc phục sức thống lĩnh, hiển nhiên cũng thuộc về Thiểm Đao Doanh, giống như một con dã cẩu thoát cương điên cuồng nhảy vào trong phủ quốc sư phủ, vừa xông vào vừa gào khóc kêu lên:
- Quốc sư đại nhân! Mau tiến cung bảo vệ bệ hạ! Quốc sư đại nhân! Xảy ra chuyện lớn rồi.
Thống lĩnh Thiểm Đao Doanh biểu hiện không giống như đến cầu viện, mà giống như chuẩn bị về chịu tang . . .
Khi thanh âm này truyền đến tai Uân Thanh, Uân Thanh biết rằng áp lực của mình rất lớn. Hắn thề, hắn tuyệt đối không cảm thụ được khí tức của cường giả trên thất giai tiến vào hoàng cung. Hơn nữa cường giả này muốn đi vào hoàng thành, bất luận là bay trên trời hay độn địa đều không thể không va chạm vào huyễn thuật của mình, chỉ cần va chạm vào huyễn thuật của mình, mình hoàn toàn không có lý do gì không phát hiện.
Nhưng nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm của tên thống lĩnh, Uân Thanh đương nhiên không cho rằng hắn lừa dối mình. Dù sao chuyện này cũng quá hệ trọng.
Uân Thanh vội vã ngồi dậy, khi thấy dáng dấp chật vật của tên thống lĩnh, Uân Thanh mới minh bạch, sợ rằng thực sự có cường giả tiến vào hoàng cung.
- Người tới là ai!
Uân Thanh nhìn tên thống lĩnh lớn tiếng quát hỏi. Tên thống lĩnh vẻ mặt uể oải nói:
- Bẩm báo quốc sư đại nhân, chúng tôi cũng không biết, nhưng người này cực kỳ cường đại, toàn bộ Thiểm Đao Doanh đã bị diệt!
Tên thống lĩnh nói không sai, Thiểm Đao Doanh đã toàn quân bị diệt, nhưng chuyện này có quan hệ gì đến Âu Dương? Bọn họ phân nửa là tự mình đông cứng ngã xuống, một bộ phận khác là chạy Ma ra tông siêu cấp, cộng thêm tối hôm trước vui vẻ với nữ nhân tạo thành, căn bản không có liên quan đến Âu Dương, ngươi nói như vậy thật sự quá oan ức cho Âu Dương.
- Cái gì! Thiểm Đao Doanh toàn quân bị diệt!
Uân Thanh hít một ngụm lãnh khí, hắn biết rõ thực lực của Thiểm Đao Doanh hơn bất cứ người nào, cho dù là hắn hoặc là cường giả cấp bậc như Bì Khánh Phong xuất thủ đối phó Thiểm Đao Doanh cũng không thể tiêu diệt trong nhất thời. Thiểm Đao Doanh không chỉ là đánh độc lập, sở trường mạnh nhất của bọn họ chính là một bộ trận pháp cùng tấn công, trận pháp này chính là trận pháp siêu cấp không có đối thủ dưới cửu giai đỉnh phong.
Nhưng hiện tại lại có người nói với Uân Thanh, có người trong nháy mắt tiêu diệt toàn bộ Thiểm Đao Doanh, cảm giác đầu tiên của Uân Thanh chính đây là một trò bịp!
- Quốc sư đại nhân, lúc này trong hoàng cung đều đang nói, nhân loại đã không thể ngăn cản bước chân của hắn, xin quốc sư đại nhân ra tay!
Uân Thanh suy nghĩ người này có thể là địch quốc hay không? Nhưng hắn vừa nghĩ cũng minh bạch, nếu địch quốc có cường giả cường đại như vậy, không nên xông vào hoàng cung, mà nên ám sát hắn hoặc là ám sát Bì Khánh phong.
Sau khi giết chết Uân Thanh, toàn bộ Đại Vận tất nhiên sẽ xuất hiện náo động, dù sao quốc sư cũng là người mạnh nhất của quốc gia, đây là chuyện không cần nghi ngờ. Còn giết Bì Khánh Phong càng lợi hại hơn, Bì Khánh Phong nắm trong tay hai phần ba binh mã toàn bộ Đại Vận, một khi Bì Khánh Phong chết, như vậy toàn bộ quân đội Đại Vận sẽ náo động, hậu quả này Đại Vận không thể gánh chịu.
Cho nên Uân Thanh suy nghĩ hồi lâu phát hiện, đây tuyệt đối không thể là cường giả địch quốc, hơn nữa địch quốc cũng tuyệt đối không thể xuất hiện cường giả như vậy. Uân Thanh thoáng suy tư một hồi, cuối cùng trên mặt xuất hiện vẻ khổ sở:
- Ngươi nói không sai, nếu như hắn thực sự muốn xông vào nơi này, sợ rằng nhân loại thực sự đã không thể ngăn cản hắn.
/1220
|