Thuyết chính là truyền thuyết. Chỉ có thể là tương truyền trong miệng mọi người, phảng phất là tồn tại
không chân thực, muốn bản thân vượt qua tựa hồ là chuyện không có khả năng.
- Lấy linh hồn đả thông tiên giới, chuyện này cần lực lượng cường đại như thế nào?
Một cường giả nhìn qua còn rất trẻ nhưng lại sở hữu tam phương ý chí ngơ ngác lẩm bẩm.
- Quan Mạc Ly, bây giờ ngươi còn kiên trì suy nghĩ trước đây không?
Bì Tu Văn nhìn nam tử vừa nói. Hắn biết, Quan Mạc Ly kỳ thực là một siêu cấp thiên tài, từ khi tu luyện
cho tới bây giờ mới bốn năm trăm năm hắn đã đạt được tam phương ý chí, nếu như không có gì bất ngờ
xảy ra, trong vòng trăm năm hắn liền có thể mọc cánh phi tiên.
Cho nên từ trước tới nay Quan Mạc Ly đều công bố tương lai hắn sẽ vượt qua Âu Dương. Nhưng hiện tại
chân chính thấy được Âu Dương hiện thân, hắn mới minh bạch, thiên tài như hắn so với Âu Dương thực
sự không coi là gì.
Âu Dương không phải thiên tài, từ lúc ban đầu Âu Dương chỉ biết. Thiên phú của hắn giống như Lăng
Trung Thiên đã đánh giá, chỉ tốt hơn những người không thể tu luyện một chút.
Nhưng Âu Dương luôn tin tưởng, thiên phú không thể quyết định tất cả, nếu như mỗi người từ khi sinh ra
đã quyết định cao độ thành tựu tương lai của hắn, vậy thế giới này còn cần nỗ lực làm cái gì? Cho nên Âu
Dương luôn cố gắng, vẫn không ngừng tiến bộ, mới khiến hắn có thành tựu hôm nay.
Âu Dương đã bước trên con đường của bản thân hắn, hình thức tu luyện của hắn không giống với người
thường. Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, hắn đã trọng chữ "sát", lấy giết chết địch nhân đổi lấy sự trưởng
thành của mình, việc Âu Dương cần phải làm là mỗi một lần đều sống sót, sau đó bảo trì bản tâm của
mình, không cho sát ý khống chế trái tim mình.
Hắn đã thành công, dựa vào năng lực này hắn một đường giết tới tiên giới. Sau đó tình thế nghịch
chuyển, trong tuyệt cảnh, Âu Dương lấy phương pháp thánh chiến nhập đạo. Nếu như người bình
thường có được phương pháp thánh chiến, căn bản không có khả năng tu luyện, nhiều nhất chỉ xem như
bắt được một bảo bối mà thôi. Nhưng Âu Dương thì khác, trái tim của Âu Dương vô cùng chân thực, hắn
chính là dựa vào tâm cảnh này mới luyện thành phương pháp thánh chiến với một loại tốc độ tựa hồ
không thể tưởng tượng, sau đó từng bước đề cao tâm cảnh để mình đạt được cao độ như vậy.
- Mặc dù ta tu tâm, nhưng trên thế giới này lại không có phương pháp tu tâm!
Âu Dương thường cảm thán nói như vậy, nếu như không phải hắn tu luyện phương pháp thánh chiến, mà
là một loại công pháp hoàn toàn dùng tâm cảnh chiến đấu, như vậy thành tựu của hắn tuyệt đối vượt qua
hiện tại.
- Là Quan mỗ khẩu xuất cuồng ngôn !
Trong mắt Quan Mạc Ly có sự thất lạc sâu sắc. Từ khi hắn bước vào thế giới của tu luyện giả, từ ngày
hắn biết được truyền thuyết của Thần Tiễn, Thần Tiễn chính là mục tiêu suốt đời của hắn, là cước bộ hắn
truy tìm, hơn nữa hắn có thiên phú như vậy, hầu như học cái gì cũng thành, vì vậy mới khiến hắn dưỡng
thành một tia ngạo khí.
Nhưng hôm nay thì sao? Ngày hôm nay thấy được sự cường đại của Âu Dương, hắn mới minh bạch, hắn
căn bản không xứng so sánh với nhân vật truyền kỳ này. Bốn năm trăm năm tu luyện đến tam phương ý
chí. . . Lúc này Quan Mạc Ly kiêu ngạo trước đây hoàn toàn bị đánh nát, hắn biết, sợ rằng cuộc đời này
của mình cũng không có khả năng vượt qua Âu Dương.
Âu Dương đương nhiên không biết tất cả những chuyện xảy ra ở đây, hơn nữa cho dù biết hắn cũng
không quan tâm làm gì. Âu Dương chưa bao giờ sợ có người vượt qua mình.
Đương nhiên, cho dù bản thân Âu Dương cũng không gạt bỏ tất cả gốc rễ của mình, còn cả cố gắng của
mình, nếu không có cố gắng, vậy thì tất cả sợ rằng đều là vô nghĩa.
Âu Dương cảm thụ được sự khiếp sợ của đoàn người này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói thầm trong lòng:
- Không phải các ngươi không đủ thiên tài, mà là ta quá khác người . . .
Sau khi Âu Dương đưa mắt nhìn mọi người, cũng không nói thêm gì nữa, mà xoay người trở về trong
phòng. Trong nháy mắt Âu Dương trở lại gian phòng, trên bầu trời bỗng nhiên thiểm điện vang lên, sau
đó nhìn thấy một thông đạo bị xé nát từ trên trời giáng xuống, tiếp theo lực lượng vô cùng to lớn dùng
một loại phương thức không thể tưởng tượng từ trên trời đánh xuống khu vực Âu Dương đang ở.
Khi những người ở đây nhìn thấy lực lượng này xuất hiện, hoàn toàn không hoài nghi trình độ cường đại
của lực lượng này. Theo bọn họ thấy, nếu như lúc này bọn họ ở đó, sợ rằng một giây sau lực lượng này
sẽ giết chết tất cả cường giả ở đây.
Chẳng trách Âu Dương nói, chỉ cần mình không cẩn thận sẽ phá hủy thế giới này, xem ra những lời này
hoàn toàn chân thật.
Cảm thụ được lực lượng từ trên trời giáng xuống, rất nhiều người đều có một loại cảm giác phải nhanh
chóng rời khỏi, nhưng đồng thời bọn họ cũng hiếu kỳ, bọn họ hiếu kỳ Âu Dương sẽ dùng phương thức gì
đối kháng với loại lực lượng này? Loại lực lượng này rất mạnh, cường đại đến mức có thể phá hủy một thế
giới trong nháy mắt, nếu như Âu Dương cậy mạnh đối kháng, kết quả cuối cùng chỉ sợ là thế giới này sẽ
bị phá hủy!
Khi tất cả đều đang hiếu kỳ, bọn họ nhìn thấy một tràng diện tựa hồ không thể xảy ra. . .
Mọi người giật mình nhìn màn phát sinh trước mắt mình, bọn họ đều có một loại ảo giác, có lẽ mình đang
nằm mơ...Nhưng khi ảo giác này xuất hiện, mọi người đều muốn cho mình một cái tát, ảo giác? Có ảo giác
không tuân theo chuẩn mực như vậy sao?
Khi tất cả ngơ ngác nhìn lực lượng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên bầu trời trên đầu
Âu Dương, bọn họ đều nghĩ Âu Dương có thể bị giết chết, Âu Dương lại hơi ngẩng đầu, sau đó thấy hắn
nhắm mắt lại, giống như hít sâu, nhẹ nhàng hút khí. Tiếp theo lực lượng cuồng bạo không gì sánh được
trực tiếp biến thành một tia khí lưu chui vào trong thân thể Âu Dương!
- Đây là chuyện nhân loại có thể làm được sao?
Trong lòng Bì Tu Văn tự hỏi. Cuối cùng hắn tìm ra một đáp án, hiển nhiên nhân loại không thể ngăn cản
Âu Dương, bởi vì hắn đã vượt qua phạm trù nhân loại.
- Không có khả năng. . .
Trong mắt Quan Mạc Ly lộ vẻ khó tin. Khi hắn biết Âu Dương xé mở tiên giới, hắn còn miễn cưỡng chấp
nhận chênh lệch về lực lượng giữa hắn và Âu Dương, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào
tiếp nhận.
Thủ đoạn vừa rồi của Âu Dương đã thể hiện năng lực khống chế của hắn tuyệt diệu đến cực điểm. Đây là
trực tiếp chuyển hóa lực lượng vô cùng cuồng bạo thành khí tức, sau đó hút vào trong thân thể. Chiêu
thức này trong tất cả những người ở đây, không ai có thể làm được.
- Xem ra ta căn bản không chỉ kém một chút. . .
Quan Mạc Ly hiển nhiên minh bạch, chênh lệch giữa hắn và Âu Dương như hào rộng, cả đời này cũng
đừng mơ tưởng vượt qua.
Ở tiên giới Âu Dương là đỉnh phong, còn ở Chân Linh Giới Quan Mạc Ly chính là đỉnh phong. Bình
thường mà nói, Âu Dương ở tiểu thế giới trực tiếp hấp thu lực lượng cuồng bạo của tiên giới. Nếu như đổi
thành Quan Mạc Ly, Quan Mạc Ly có lẽ cũng có thể xé mở thông đạo thông đến Chân Linh Giới, sau đó
lấy linh hồn thể hấp thu lực lượng của Chân Linh Giới. Nhưng Quan Mạc Ly nghĩ, nếu như đổi là mình, có
thể tiểu thế giới này đã tan vỡ . . .
Đây là cảm giác chênh lệch trong lòng Quan Mạc Ly, trên thực tế Quan Mạc Ly xác thực không thể mô
phỏng chiêu thức vừa rồi của Âu Dương. Nhưng chênh lệnh tuyệt đối giữa hắn và Âu Dương lại không
phải như hắn nghĩ.
không chân thực, muốn bản thân vượt qua tựa hồ là chuyện không có khả năng.
- Lấy linh hồn đả thông tiên giới, chuyện này cần lực lượng cường đại như thế nào?
Một cường giả nhìn qua còn rất trẻ nhưng lại sở hữu tam phương ý chí ngơ ngác lẩm bẩm.
- Quan Mạc Ly, bây giờ ngươi còn kiên trì suy nghĩ trước đây không?
Bì Tu Văn nhìn nam tử vừa nói. Hắn biết, Quan Mạc Ly kỳ thực là một siêu cấp thiên tài, từ khi tu luyện
cho tới bây giờ mới bốn năm trăm năm hắn đã đạt được tam phương ý chí, nếu như không có gì bất ngờ
xảy ra, trong vòng trăm năm hắn liền có thể mọc cánh phi tiên.
Cho nên từ trước tới nay Quan Mạc Ly đều công bố tương lai hắn sẽ vượt qua Âu Dương. Nhưng hiện tại
chân chính thấy được Âu Dương hiện thân, hắn mới minh bạch, thiên tài như hắn so với Âu Dương thực
sự không coi là gì.
Âu Dương không phải thiên tài, từ lúc ban đầu Âu Dương chỉ biết. Thiên phú của hắn giống như Lăng
Trung Thiên đã đánh giá, chỉ tốt hơn những người không thể tu luyện một chút.
Nhưng Âu Dương luôn tin tưởng, thiên phú không thể quyết định tất cả, nếu như mỗi người từ khi sinh ra
đã quyết định cao độ thành tựu tương lai của hắn, vậy thế giới này còn cần nỗ lực làm cái gì? Cho nên Âu
Dương luôn cố gắng, vẫn không ngừng tiến bộ, mới khiến hắn có thành tựu hôm nay.
Âu Dương đã bước trên con đường của bản thân hắn, hình thức tu luyện của hắn không giống với người
thường. Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, hắn đã trọng chữ "sát", lấy giết chết địch nhân đổi lấy sự trưởng
thành của mình, việc Âu Dương cần phải làm là mỗi một lần đều sống sót, sau đó bảo trì bản tâm của
mình, không cho sát ý khống chế trái tim mình.
Hắn đã thành công, dựa vào năng lực này hắn một đường giết tới tiên giới. Sau đó tình thế nghịch
chuyển, trong tuyệt cảnh, Âu Dương lấy phương pháp thánh chiến nhập đạo. Nếu như người bình
thường có được phương pháp thánh chiến, căn bản không có khả năng tu luyện, nhiều nhất chỉ xem như
bắt được một bảo bối mà thôi. Nhưng Âu Dương thì khác, trái tim của Âu Dương vô cùng chân thực, hắn
chính là dựa vào tâm cảnh này mới luyện thành phương pháp thánh chiến với một loại tốc độ tựa hồ
không thể tưởng tượng, sau đó từng bước đề cao tâm cảnh để mình đạt được cao độ như vậy.
- Mặc dù ta tu tâm, nhưng trên thế giới này lại không có phương pháp tu tâm!
Âu Dương thường cảm thán nói như vậy, nếu như không phải hắn tu luyện phương pháp thánh chiến, mà
là một loại công pháp hoàn toàn dùng tâm cảnh chiến đấu, như vậy thành tựu của hắn tuyệt đối vượt qua
hiện tại.
- Là Quan mỗ khẩu xuất cuồng ngôn !
Trong mắt Quan Mạc Ly có sự thất lạc sâu sắc. Từ khi hắn bước vào thế giới của tu luyện giả, từ ngày
hắn biết được truyền thuyết của Thần Tiễn, Thần Tiễn chính là mục tiêu suốt đời của hắn, là cước bộ hắn
truy tìm, hơn nữa hắn có thiên phú như vậy, hầu như học cái gì cũng thành, vì vậy mới khiến hắn dưỡng
thành một tia ngạo khí.
Nhưng hôm nay thì sao? Ngày hôm nay thấy được sự cường đại của Âu Dương, hắn mới minh bạch, hắn
căn bản không xứng so sánh với nhân vật truyền kỳ này. Bốn năm trăm năm tu luyện đến tam phương ý
chí. . . Lúc này Quan Mạc Ly kiêu ngạo trước đây hoàn toàn bị đánh nát, hắn biết, sợ rằng cuộc đời này
của mình cũng không có khả năng vượt qua Âu Dương.
Âu Dương đương nhiên không biết tất cả những chuyện xảy ra ở đây, hơn nữa cho dù biết hắn cũng
không quan tâm làm gì. Âu Dương chưa bao giờ sợ có người vượt qua mình.
Đương nhiên, cho dù bản thân Âu Dương cũng không gạt bỏ tất cả gốc rễ của mình, còn cả cố gắng của
mình, nếu không có cố gắng, vậy thì tất cả sợ rằng đều là vô nghĩa.
Âu Dương cảm thụ được sự khiếp sợ của đoàn người này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói thầm trong lòng:
- Không phải các ngươi không đủ thiên tài, mà là ta quá khác người . . .
Sau khi Âu Dương đưa mắt nhìn mọi người, cũng không nói thêm gì nữa, mà xoay người trở về trong
phòng. Trong nháy mắt Âu Dương trở lại gian phòng, trên bầu trời bỗng nhiên thiểm điện vang lên, sau
đó nhìn thấy một thông đạo bị xé nát từ trên trời giáng xuống, tiếp theo lực lượng vô cùng to lớn dùng
một loại phương thức không thể tưởng tượng từ trên trời đánh xuống khu vực Âu Dương đang ở.
Khi những người ở đây nhìn thấy lực lượng này xuất hiện, hoàn toàn không hoài nghi trình độ cường đại
của lực lượng này. Theo bọn họ thấy, nếu như lúc này bọn họ ở đó, sợ rằng một giây sau lực lượng này
sẽ giết chết tất cả cường giả ở đây.
Chẳng trách Âu Dương nói, chỉ cần mình không cẩn thận sẽ phá hủy thế giới này, xem ra những lời này
hoàn toàn chân thật.
Cảm thụ được lực lượng từ trên trời giáng xuống, rất nhiều người đều có một loại cảm giác phải nhanh
chóng rời khỏi, nhưng đồng thời bọn họ cũng hiếu kỳ, bọn họ hiếu kỳ Âu Dương sẽ dùng phương thức gì
đối kháng với loại lực lượng này? Loại lực lượng này rất mạnh, cường đại đến mức có thể phá hủy một thế
giới trong nháy mắt, nếu như Âu Dương cậy mạnh đối kháng, kết quả cuối cùng chỉ sợ là thế giới này sẽ
bị phá hủy!
Khi tất cả đều đang hiếu kỳ, bọn họ nhìn thấy một tràng diện tựa hồ không thể xảy ra. . .
Mọi người giật mình nhìn màn phát sinh trước mắt mình, bọn họ đều có một loại ảo giác, có lẽ mình đang
nằm mơ...Nhưng khi ảo giác này xuất hiện, mọi người đều muốn cho mình một cái tát, ảo giác? Có ảo giác
không tuân theo chuẩn mực như vậy sao?
Khi tất cả ngơ ngác nhìn lực lượng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên bầu trời trên đầu
Âu Dương, bọn họ đều nghĩ Âu Dương có thể bị giết chết, Âu Dương lại hơi ngẩng đầu, sau đó thấy hắn
nhắm mắt lại, giống như hít sâu, nhẹ nhàng hút khí. Tiếp theo lực lượng cuồng bạo không gì sánh được
trực tiếp biến thành một tia khí lưu chui vào trong thân thể Âu Dương!
- Đây là chuyện nhân loại có thể làm được sao?
Trong lòng Bì Tu Văn tự hỏi. Cuối cùng hắn tìm ra một đáp án, hiển nhiên nhân loại không thể ngăn cản
Âu Dương, bởi vì hắn đã vượt qua phạm trù nhân loại.
- Không có khả năng. . .
Trong mắt Quan Mạc Ly lộ vẻ khó tin. Khi hắn biết Âu Dương xé mở tiên giới, hắn còn miễn cưỡng chấp
nhận chênh lệch về lực lượng giữa hắn và Âu Dương, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào
tiếp nhận.
Thủ đoạn vừa rồi của Âu Dương đã thể hiện năng lực khống chế của hắn tuyệt diệu đến cực điểm. Đây là
trực tiếp chuyển hóa lực lượng vô cùng cuồng bạo thành khí tức, sau đó hút vào trong thân thể. Chiêu
thức này trong tất cả những người ở đây, không ai có thể làm được.
- Xem ra ta căn bản không chỉ kém một chút. . .
Quan Mạc Ly hiển nhiên minh bạch, chênh lệch giữa hắn và Âu Dương như hào rộng, cả đời này cũng
đừng mơ tưởng vượt qua.
Ở tiên giới Âu Dương là đỉnh phong, còn ở Chân Linh Giới Quan Mạc Ly chính là đỉnh phong. Bình
thường mà nói, Âu Dương ở tiểu thế giới trực tiếp hấp thu lực lượng cuồng bạo của tiên giới. Nếu như đổi
thành Quan Mạc Ly, Quan Mạc Ly có lẽ cũng có thể xé mở thông đạo thông đến Chân Linh Giới, sau đó
lấy linh hồn thể hấp thu lực lượng của Chân Linh Giới. Nhưng Quan Mạc Ly nghĩ, nếu như đổi là mình, có
thể tiểu thế giới này đã tan vỡ . . .
Đây là cảm giác chênh lệch trong lòng Quan Mạc Ly, trên thực tế Quan Mạc Ly xác thực không thể mô
phỏng chiêu thức vừa rồi của Âu Dương. Nhưng chênh lệnh tuyệt đối giữa hắn và Âu Dương lại không
phải như hắn nghĩ.
/1220
|